Vực Sâu Ham Muốn

Chương 401: Chương 401: Tôi chính là hung thủ




Cảnh sát lại không đáp lời anh ta mà cắn chặt lấy tôi không nhả ra: “Chúng tôi từng trưng cầu ý kiến của bác sĩ, cô Tả chỉ bị bỏng hai tay mà thôi. Xin hỏi có phải là lúc phóng hỏa, cô không dự đoán được tốc độ lửa cháy lan tới nên mới bị bỏng không?”

Đến lúc này, tôi mới hiểu được cái gì gọi là muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Hai cảnh sát này đã nhận định rằng tôi là hung thủ nên bất kể tôi có thanh minh thế nào đi nữa, họ cũng chỉ cho rằng tôi đang bào chữa cho mình mà thôi, không chịu nghe cái gì cả.

Tôi rất bực bội, nhưng lại không thể làm được gì. Dù không biết quá nhiều về pháp luật, nhưng tôi cũng biết rằng lần này chỉ có tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Chỉ trách tôi trúng bẫy của Nhạc Trí. Ngay cả lúc chết mà người kia cũng sắp đặt một cách tuyệt diệu như vậy, nhất định phải kéo tôi chết chung.

Xem ra oan này, tôi nhất định phải gánh rồi. Tôi nhắm mắt lại, không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa. May mà y tá cũng có ánh mắt, lập tức lấy cớ là bệnh nhân cần nghỉ ngơi để mời họ ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Lý Ninh. Lúc này, tôi không thể không thừa nhận rằng mình yếu đuối. Vừa nghĩ đến tôi cố gắng muốn sống như vậy, nhưng lại liên tiếp thua cuộc dưới tay vận mệnh, giống hệt như là Lâm Tuyết.

Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lại rất có thể sẽ bị đưa vào ngục giam vượt qua nửa đời sau. Bên ngoài tôi có kiên cường đến mấy thì trong lúc nhất thời, tôi cũng không thể tiếp thu sự thật này được. Mẹ tôi sĩ diện như thế, nếu biết tôi ngồi tù thì chắc sẽ buồn lắm.

“Cô đừng lo, chắc chắn sẽ có cách.” Chắc là không đành lòng thấy tôi như vậy nên Lý Ninh khẽ khuyên bảo tôi. Tôi mở mắt nhìn anh ta, quả nhiên anh ta đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Anh xem, anh chột dạ kìa. Chính anh cũng không tin những lời này.” Tôi cười, trong lòng hơi cam chịu: “Anh không cần phải vắt óc suy nghĩ an ủi tôi đâu. Tôi biết, cậu ta dùng mạng sống để đổi lấy tôi ngồi tù, tôi cũng không chịu thiệt.”

Lý Ninh cúi đầu không nói lời nào, chắc là không biết nên nói gì. Tôi nhìn ra cửa, đã bắt đầu có cảnh sát thường phục đứng canh ngoài phòng bệnh. Quả nhiên họ nói không sai, cho dù bây giờ chúng tôi không về đồn với họ, họ cũng phái người tới giám thị chúng tôi.

Tôi thở dài một hơi, xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng rồi. Chẳng qua không biết khi nào họ sẽ bắt tôi về đồn đây? Nghĩ vậy, tôi nhìn Lý Ninh: “Anh… Có thể giúp tôi một việc được không?”

“Giúp việc gì?” Nghe thấy tôi nói, Lý Ninh lập tức ngẩng đầu lên: “Chỉ cần cô muốn, tôi nhất định sẽ làm cho cô.”

“Tôi muốn gặp Nhạc Hằng.” Tôi do dự một chút, lại hơi lo lắng nói: “Họ có khống chế điện thoại của anh không? Anh còn liên lạc được với anh ấy nữa không?”

“Nhạc Hằng? Đúng rồi, Nhạc Hằng! Anh ta nhất định sẽ có cách cứu cô ra ngoài!” Lý Ninh bỗng trở nên vui vẻ: “Cô nhìn tôi mà xem, đến lúc quan trọng lại rối rắm. Chuyện quan trọng thế mà sao tôi lại quên mất được chứ?!”

“Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải là thế.” Tôi cười ngắt lời anh ta: “Chuyện đã đến nước này rồi, cho dù tìm Nhạc Hằng cũng không thể thay đổi được điều gì cả, cần gì phải liên lụy tới anh ấy chứ? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lần thôi.”

Tôi cười khổ một tiếng, dừng lại trong chốc lát: “Tôi sợ vào ngục giam rồi sẽ không được gặp anh ấy nữa. Tôi vốn kết hôn lần thứ hai, người trong nhà anh ấy đều khinh thường tôi. Tuy rằng tôi vẫn không muốn lùi bước… Nhưng chuyện tới nước này, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy mình không xứng với anh ấy.”

Phụ nữ ngồi tù thì cả cuộc đời đều bị hủy hoại. Cho dù Nhạc Hằng không để ý, nhưng người bên cạnh cũng sẽ vẫn chỉ trỏ. Chi bằng dứt khoát cắt đứt, ai đi đường nấy. Nguyện vọng cuối cùng của tôi chỉ là muốn gặp anh ấy để nói rõ ràng mà thôi.

“Cô đừng nói thế. Chuyện còn chưa có kết luận đâu. Cô xem họ còn chưa bắt cô vào đồn mà, chứng tỏ chuyện này còn có thể cứu vãn.” Lý Ninh cau mày, an ủi tôi một cách cẩn thận: “Tôi đi gọi điện ngay bây giờ để gọi hắn tới đây.”

Lúc Lý Ninh ra ngoài gọi điện thoại, cảnh sát thường phục vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta, hình như là sợ anh ta sẽ tiết lộ manh mối quan trọng nào đó. Tôi cười khổ, không thể ngờ được rằng từ nhỏ đến lớn mình đều là con ngoan trò giỏi, tốt nghiệp lại là người dân tốt, cuối cùng lại bị người khác hãm hại thành kẻ bị tình nghi.

Không biết họ nói những gì, Lý Ninh nhanh chóng quay lại: “Cô yên tâm đi. Nhạc Hằng nói hắn sẽ đến ngay thôi. Hắn bảo cô đừng nói gì hết, chuyện này cứ giao cho hắn. Hắn nhất định sẽ làm cho cô được an toàn.”

Tôi cười, gật đầu một cách bình tĩnh, thật ra trong lòng không mong chờ quá lớn. Tôi nhớ tới trước khi Nhạc Trí chết từng nói là tôi xúi giục Hà Uyên Uyên, tôi bỗng tò mò về kết cục cuối cùng của cô ta.

Thật ra từ sau lần đó, cô ta làm gì tôi cũng chưa từng để ý tới. Chỉ là bỗng nhớ tới nên thuận miệng hỏi: “Hà Uyên Uyên sao rồi? Xuất viện chưa?”

Lý Ninh ngẩn người: “Sao bỗng hỏi vậy? Chẳng lẽ cô còn sợ cô ta sẽ giành Nhạc Hằng với cô sao? Thật ra thì cô không cần phải lo đâu. Tuy rằng cô ta đã xuất viện rồi, nhưng không ai biết cô ta đi đâu cả, đều không liên lạc với chúng tôi.”

“Thế chẳng phải giống như bốc hơi mất rồi sao?” Tôi cười nói: “Các anh đều không lo lắng à? Trước kia cô ta có bao nhiêu người ái mộ, không ai đi tìm cô ta sao?”

“Đại khái là thế. Hình như chính cô ta nói là muốn thực hiện nguyện vọng của mình. Đám người theo đuổi đương nhiên là tìm cô ta sắp điên rồi, nhưng cũng phải tìm được rồi mới nói.”

Lý Ninh dừng một chút rồi nói tiếp: “Lại nói cô gái này đúng là thiên tài đấy. Những người được phái đi đều bị cô ta đi lòng vòng quanh co bỏ rơi. Tiếc rằng lại bị bệnh đó, không thì cũng là người phi phàm rồi.”

Tôi gật đầu. Thật ra trong lòng tôi cũng nghĩ thế. Hà Uyên Uyên cũng được, chị Văn cũng vậy, họ đều là những người rất xuất sắc, tiếc rằng trời ghét hồng nhan… Có lẽ ông trời cũng muốn họ dừng lại ở tuổi đẹp nhất của đời mình chăng?

Nhạc Hằng đến rất nhanh. Tôi còn đang chìm đắm trong cảm thán thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Thì ra là cảnh sát thường phục phát hiện đám người Nhạc Hằng muốn vào phòng bệnh nên bắt đầu ngăn cản họ lại. Hai bên không ai nhường ai.

“Má, bây giờ đám kia ngay cả người cũng không cho vào, rõ ràng là giam cầm rồi.” Lý Ninh tức giận bất bình: “Mồm nói là điều tra, mà tay thì làm biếng. Lâu như thế mà chẳng điều tra được cái gì, bây giờ nhúng mũi vào chuyện của người khác lại rất chịu khó.”

Tôi nhíu mày: “Lúc nãy tôi thấy anh ra ngoài gọi điện thoại họ cũng không can ngăn anh, chỉ hơi khẩn trương chút thôi, còn trông như là nghe lén, tại sao bây giờ lại không cho người vào nhỉ?”

“Tôi lại không phải là người bị tình nghi, họ không có quyền can thiệp tôi tiếp xúc với ai hết…” Lý Ninh bỗng khựng lại, nhìn tôi một cách dè dặt: “Xin lỗi, tôi không có ý khác đâu.”

Tôi bật cười: “Yên tâm đi. Tôi tỉnh lại trên giường bệnh mấy lần đều nhìn thấy anh, sao tôi lại giận anh được chứ?”

“Sao nghe cô nói vậy giống như tôi là sát tinh, mệnh bất hòa với cô ấy.” Lý Ninh cũng bật cười: “Cho nên mỗi lần tôi ở bên cạnh cô đều gặp xui xẻo sao?”

“Đâu chỉ là mệnh bất hòa, quả thực là khắc nhau luôn ấy chứ.” Thấy Lý Ninh cuối cùng cũng thoải mái, bắt đầu có cả tâm trạng nói đùa, tôi cũng không muốn làm căng khiến anh ta mất hứng.

“Rồi đừng ồn nữa. Anh ra ngoài nhìn xem có thể giúp được gì không đi.” Tôi nhìn đám đông bên ngoài, trong lòng hơi bất đắc dĩ: “Anh ra ngoài dẫn Nhạc Hằng vào thì có tiện hơn không nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.