Cả ba bài thi đều được gửi về cho trưởng tòa số 3, dĩ nhiên ông ấy sẽ là người chịu trách nhiệm làm công tác tư tưởng cho Trịnh Minh Dịch.
Giang Trì Cảnh ở bên đây lại tiếp tục nhàn rỗi. Anh ăn trưa trước mười hai giờ như mọi lần rồi trở lại khu vực làm việc, vừa đọc sách vừa chờ phạm nhân đến. Thời gian nghỉ trưa của phạm nhân kéo dài từ mười hai giờ đến hai giờ, đây là khoảng thời gian tự do nhất trong ngày của bọn họ. Có người sẽ ngủ nghỉ tại phòng giam, nhưng phần lớn đều sẽ ra ngoài hoạt động bởi thông thường cứ mười giờ tối nhà tù đã tắt đèn, với phạm nhân mà nói thì khoảng thời gian ban ngày rất quý giá.
Gần đây tiết trời ngày càng oi bức, số phạm nhân đến thư viện để giết thời gian cũng nhiều hơn bình thường.
“Cảnh sát Giang.” Một tên phạm nhân cầm quyển tiểu thuyết trinh thám đi đến trước bàn làm việc của Giang Trì Cảnh, “Quyển này tôi đã đọc xong rồi, anh có thể giới thiệu cho tôi quyển nào khác được không?”
Giang Trì Cảnh dời tầm mắt đang nhìn về một góc nào đó, anh cầm máy quét mã và lấy sách lại: “Tác giả này viết quyển nào cũng ổn áp, anh có thể lựa xem từ từ.”
Phạm nhân đi đến khu vực tiểu thuyết trinh thám để tìm tác phẩm cùng tác giả với quyển ban nãy, còn Giang Trì Cảnh tiếp tục đưa mắt nhìn ai kia đang ngồi ở nơi xa xa. Trịnh Minh Dịch đến thư viện nhưng lại không mượn bất kì quyển sách nào. Chẳng biết là hắn đang suy tư gì mà chỉ ngồi bên cửa sổ đám nhóm phạm nhân đang nghỉ ngơi ở ngoài sân tập.
Đúng là không thể nhìn thấu cái tên này.
Giang Trì Cảnh giấu nửa khuôn mặt sau màn hình máy tính, anh hơi bực dọc quan sát góc nghiêng của Trịnh Minh Dịch.
Giống như Lạc Hải đã nói, Giang Trì Cảnh là một chàng gay có yêu cầu rất cao về nhan sắc và dáng người của bạn đời. Nguyên nhân chính là vì bản thân anh cũng đẹp, lẽ tất nhiên tiêu chuẩn chọn người đầu ấp tay gối của anh cũng không thể nào qua loa được. Nhưng nghịch lí ở chỗ là so với việc phải tiếp xúc trực tiếp, Giang Trì Cảnh thích len lén nhìn người khác hơn.
Bởi khi nhìn thấu một ai đó, anh sẽ hoàn toàn mất đi hứng thú với họ, mà muốn nhìn thấu một người thì việc tiếp xúc thực tế mới cho ra kết quả nhanh hơn cả.
Lạc Hải là một người bạn trai tuyệt vời. Y hóm hỉnh, rộng lượng, có lòng thương cảm dành cho những sinh vật yếu đuối. Thế nhưng khi Giang Trì Cảnh hoàn toàn hiểu thấu y cũng là lúc anh mất đi tình cảm nồng cháy với Lạc Hải.
Bản chất con người vốn là hợp thể của những sự mâu thuẫn, chỉ là mãi cho đến ngày hôm nay Giang Trì Cảnh mới nhận ra: Nhìn thấu một người sẽ khiến anh thấy nhàm chán, nhưng không thể hiểu rõ một ai đó cũng sẽ khiến anh bực dọc khó ở.
Đúng lúc này Trịnh Minh Dịch đang ngồi ở phía bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Trì Cảnh, hắn bỗng quay đầu, bình tĩnh nhìn anh. Lần này Giang Trì Cảnh không tránh né, bởi thư viện là địa bàn của anh, anh có lí do chính đáng để theo dõi tất cả phạm nhân trong khu vực này.
Trịnh Minh Dịch có lẽ không ngờ Giang Trì Cảnh lại dám quan sát mình một cách trắng trợn như vậy. Vốn hắn đang ngồi thoải mái trên ghế, hai vai thả lỏng, thế nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của Giang Trì Cảnh, Trịnh Minh Dịch lại ngả người ra sau, lưng tựa hẳn vào ghế. Hắn khoanh hai tay trước ngực ra vẻ “đáp lễ” anh.
Hai người ngồi ở hai góc cửa sổ trong thư viện, tầm nhìn không bị bất kì ai chắn ngang.
Thư viện vốn đã im ắng, ánh mắt đôi bên lặng lẽ giao nhau trong không trung. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai người vừa đọ sức vừa thăm dò lẫn nhau cứ như thể đã thống nhất một điều rằng: Ai dời mắt trước thì người ấy sẽ thua.
Tâm tình của Giang Trì Cảnh đã không còn như trước. Lúc Trịnh Minh Dịch là hàng xóm của anh, anh còn thấy áy náy vì đã nhìn lén hắn, nhưng giờ đây thân phận hai bên đã đổi thay: hắn là phạm nhân, còn Giang Trì Cảnh là quản giáo phụ trách trông coi phạm nhân. Chưa kể thư viện còn là địa bàn của anh, chẳng có lí do gì anh phải nhận thua trước Trịnh Minh Dịch cả.
Mãi cho đến khi Trịnh Minh Dịch bỗng cong khóe môi tựa như đang nở một nụ cười.
Trống ngực Giang Trì Cảnh dồn dập, ánh mắt đang hết sức tập trung của anh rệu rã trong thoáng chốc. Anh gắng gượng nhìn thêm hai giây nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương đánh bại. Giang Trì Cảnh khẽ nhích người, giấu nhẹm cả khuôn mặt sau màn hình máy tính.
Sao tự nhiên hắn lại cười vậy? Chẳng lẽ vừa phát hiện được chuyện gì vui lắm hả?
Thói xấu thích tò mò lại khiến Giang Trì Cảnh không ngừng suy nghĩ, nhịp tim bị quấy nhiễu chẳng những không bình ổn lại mà còn có xu hướng đập loạn xạ hơn. Nhưng đúng lúc này trong thư viện đột nhiên vang lên tiếng ghế bị di chuyển khiến Giang Trì Cảnh bừng tỉnh.
Anh ngẩng đầu nhìn thì thấy Trịnh Minh Dịch đã đứng lên sau tiếng động vừa rồi, hắn đi theo một phạm nhân khác, cả hai người cùng rời khỏi thư viện bằng cửa sau. Tên phạm nhân đi đầu là một trong những tên côn đồ có tiếng trong tù, đại ca của gã là kẻ giết người có biệt danh “Lão Cửu“.
Giang Trì Cảnh có linh cảm không ổn, anh đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Trịnh Minh Dịch lẫn tên phạm nhân kia đi ngang qua cửa trước của thư viện. Không chỉ vậy, một đám người chẳng biết từ đâu ra kéo nhau băng ngang qua thư viện rồi đi về phía cầu thang.
Thư viện nằm trong góc lầu hai, đi vào trong nữa thì chỉ còn một địa điểm duy nhất – đó là phòng giải trí.
Giang Trì Cảnh nhanh chóng hiểu rằng chuyện gì đang diễn ra. Kẻ dẫn đường đưa Trịnh Minh Dịch đến phòng giải trí và đuổi nhóm phạm nhân vốn đang ở phòng đó đi chỗ khác. Phòng giải trí không quá rộng, việc ai là kẻ chiếm dụng chỗ ấy đương nhiên phụ thuộc vào địa vị trong tù của người đó.
Giang Trì Cảnh vội mở máy tính xem tình hình bên trong phòng giải trí thông qua camera theo dõi. Quả nhiên Lão Cửu và một tên đàn em khác đã ở đấy, tính thêm cả kẻ dẫn đường thì hiện có ba người đang vây quanh Trịnh Minh Dịch.
Giang Trì Cảnh sớm đã đoán được sẽ có người muốn xử lí Trịnh Minh Dịch, chỉ là anh không ngờ rằng trong đám người ấy cũng có Lão Cửu. Lão Cửu là một tên đầu trọc, trước khi ngồi tù từng là thành viên bang phái, gã bị bắt trong một đợt càn quét tội phạm. Dù tên là Lão Cửu nhưng xét phạm vi toàn bộ nhà tù phía Nam thì có thể nói gã ta là anh hai.
“Buôn cổ phiếu đúng không?”
Lão Cửu thấp hơn Trịnh Minh Dịch một khúc, lúc nói chuyện còn phải nghểnh cổ lên. Thế nhưng gã không hề thấy mình bị yếu thế mà còn vênh mặt ra vẻ kẻ cả.
Giang Trì Cảnh chỉ đeo có một bên tai nghe bluetooth nên nghe không được rõ lắm, anh buộc phải mở to âm lượng máy tính.
“Có chuyện gì sao?” Trịnh Minh Dịch quay mặt về phía camera. Hắn hơi nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại.
Còn chuyện gì nữa chứ? Dĩ nhiên là đến xử anh rồi!
Giang Trì Cảnh đang ngồi phía sau màn hình thầm nghĩ.
Có một số tên tội phạm mang tâm lý rất kì lạ. Rõ là bản thân họ cũng chẳng có gì tốt đẹp, thế nhưng trông thấy một kẻ còn tệ hại hơn mình thì lại nảy sinh ý định muốn trừ gian diệt ác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lão Cửu nào phải loại lương thiện gì cho cam? Trước khi xộ khám gã đã làm đủ chuyện tội ác tày trời, so với Trịnh Minh Dịch thì nói thật Lão Cửu chẳng có tư cách để đi thực hiện cái gọi là trừ gian diệt ác.
“Hại dân tình mất nhiều tiền lắm chứ gì?” Lão Cửu nói, “Tao xem tin tức thấy thiệt hại cũng cả trăm triệu đấy.”
Trịnh Minh Dịch không tiếp lời, hắn thờ ơ nhìn ba kẻ trước mặt rồi chậm rãi lên tiếng: “Các người gọi tôi ra đây là để hỏi chuyện này à?”
Đương nhiên là không rồi.
Giang Trì Cảnh mấp máy môi, thầm đáp lại câu hỏi của Trịnh Minh Dịch. Lão Cửu vừa mở miệng đã nhắc đến tiền nong, anh đồ chừng ngoài việc muốn xử lí Trịnh Minh Dịch thì gã còn có mục đích khác.
“Thế tao nói thẳng vậy, đưa phí bảo kê rồi anh Cửu đây sẽ che chở cho cưng. Mày thừa biết trong đây có nhiều người muốn xử lí mày lắm mà.”
“Xử tôi?” Trịnh Minh Dịch hiển nhiên không hiểu quy tắc trong nhà tù, “Vì sao?”
“Sao trăng đéo gì?” Kẻ dẫn đường ban nãy tiến tới đẩy vai Trịnh Minh Dịch, “Mày lừa tiền mồ hôi nước mắt của thiên hạ khiến người ta nhà tan cửa nát, giờ còn đứng đây mặt dày hỏi vì sao hả?”
Trịnh Minh Dịch nhíu mày, dường như cuối cùng hắn cũng hiểu được đầu đuôi sự việc. Thế nhưng lúc mở miệng hắn cũng chỉ đáp lại một cách ngắn gọn: “Tôi không hại họ.”
“Ô hô, vào tới đây rồi mà còn ra vẻ oan ức à?” Lão Cửu cũng tiến lên một bước đẩy Trịnh Minh Dịch, “Ranh con, khuyên mày nên biết thức thời chút. Nhà tù không phải là nơi hay ho để mà sống đâu.”
Trịnh Minh Dịch sa sầm mặt mày, dáng vẻ như đã hết kiên nhẫn, hắn nhấn mạnh từng chữ một: “Tao không hại ai cả.”
Cũng giống như Lão Cửu, Giang Trì Cảnh không tin lời Trịnh Minh Dịch vừa nói. Chỉ là anh cảm thấy Trịnh Minh Dịch không phải đang phủ nhận sự thật, mà đơn giản là hắn thật sự nghĩ mình không hề làm hại người khác.
Lão Cửu lại đẩy Trịnh Minh Dịch một lần nữa, sau đó hất cằm ra hiệu cho hai tên đàn em.
Giang Trì Cảnh nhẩm đếm ngược ba tiếng, ngay khi vừa đếm xong, đám người trong màn hình bắt đầu ẩu đả.
Một tên đàn em của Lão Cửu định bịt miệng Trịnh Minh Dịch để ngăn tiếng kêu la, nhưng Trịnh Minh Dịch vốn dĩ không hề có ý định kêu cứu. Hắn chụp lấy bàn tay đang đưa qua, cho đối phương một cú quật ngã qua vai.
Thông thường nếu bắt gặp phạm nhân đang choảng nhau, quản giáo sẽ nhanh chóng xuất hiện và can ngăn. Thế nhưng phòng giải trí ngoài hai chiếc tủ để đồ linh tinh thì chẳng có gì khác cả, nếu phạm nhân động tay động chân thì cũng chỉ đụng vào tường hoặc nền nhà mà thôi, hoàn toàn không tạo ra được tiếng động vang dội.
Giang Trì Cảnh vốn đang ngồi ở thư viện cách xa phòng giải trí nên theo lý mà nói, anh sẽ không biết chuyện bên ấy đang có người đánh nhau. Vậy là anh tiếp tục ngồi xem camera giám sát.
Trịnh Minh Dịch quả nhiên là tay đấm lão luyện, người ta đấm hắn một phát cùng lắm chỉ khiến động tác của hắn trì trệ đôi chút, chứ hắn đã tung đòn thì đối phương buộc phải lùi về sau đến mấy bước. Tạm bỏ qua vụ cá cược với Lạc Hải, nói thật lòng thì hai phe này dù là ai xử lí được ai thì đều chẳng hề hấn gì với Giang Trì Cảnh.
Trong mắt anh, đã bị tống vào tù thì đều là lũ xấu xa như nhau, vậy nên có là anh cả hay anh hai gì đó thì cũng đáng bị dạy cho một bài học.
Đúng lúc này, một tiếng rú thảm thiết đột nhiên vang lên trong chiếc tai nghe bluetooth. Ban nãy Giang Trì Cảnh mở âm lượng đến mức tối đa nên tiếng kêu vừa rồi khiến anh giật mình đến mức suýt chút là nhảy dựng lên. Lão Cửu trên màn hình đang nằm yếu ớt dưới nền, tay chân không cử động được nữa, có vẻ như gã đã bất tỉnh. Còn Trịnh Minh Dịch vẫn đang ngồi trên người gã, hắn ra tay đấm liên tục vào mặt Lão Cửu.
Hai tên đàn em đồng loạt lui về phía sau, dường như cũng bị động tác của Trịnh Minh Dịch làm cho kinh hãi. Bọn chúng lùi về tới cửa phòng giải trí, do dự không biết có nên đi gọi người tới hay không. Mà thật ra cũng không cần hai người gọi, tiếng thét vừa rồi cũng đủ khiến những phạm nhân đang ngồi ở trong thư viện chú ý. Bọn họ cứ hơi tí lại nhìn về phía phòng giải trí rồi lại quay sang nhìn phản ứng của Giang Trì Cảnh.
Giang Trì Cảnh vội tháo tai nghe quăng vào trong ngăn kéo, anh cầm bộ đàm nhanh chóng thông báo cho đội tuần tra, còn mình thì vội vã chạy về hướng phòng giải trí. Anh biết, nếu Trịnh Minh Dịch cứ tiếp tục đánh như thế thì sẽ xảy ra chuyện.
Cửa phòng giải trí không khóa lại được, Giang Trì Cảnh vừa chạy đến trước cửa là vặn luôn tay nắm rồi quát to: “1017, dừng tay lại!”
Hai tên đàn em đứng trước cửa lập tức né sang một bên, bọn chúng nhìn Giang Trì Cảnh rồi lại nhìn Trịnh Minh Dịch. Đội tuần tra cũng xuất hiện ngay sau đó, người thì đến kiểm tra tình trạng của Lão Cửu rồi gọi Lạc Hải đến, người thì lấy còng tay ra khống chế cả ba kẻ còn lại trong trận ẩu đả.
“Thằng lỏi này là dân lừa đảo thật hả?”
“** má nó đúng là đồ điên mà!”
Hai tên đàn em vừa chửi đổng vừa bị đội tuần tra lôi ra ngoài, Trịnh Minh Dịch cũng bị kéo ra theo. Lúc đi ngang qua Giang Trì Cảnh, hắn bỗng dừng chân quay lại hỏi anh một câu không đầu không đuôi: “Sao cậu biết là tôi?”
Giang Trì Cảnh ngẩn người hỏi lại: “Gì cơ?”
Trịnh Minh Dịch lom lom nhìn anh không rời mắt: “Vừa rồi lúc mở cửa, sao cậu chưa nhìn gì hết mà biết chắc người đang đánh chính-là-tôi?
Không Cúc:
Giang Giang: Sơ ý quá!
P/s: Hôm qua viết là phòng cầu nguyện hôm nay đổi lại thành phòng giải trí ha, cũng không ảnh hưởng gì lắm nói chung nó chỉ là một cái phòng nhỏ thôi à.