Vụng Trộm Không Thể Giấu

Chương 45: Chương 45: Giấu không được




Tại sao tự nhiên lại kéo Tiền Phi ca ca vào?

Nói chuyện một vòng dài, bỗng nhiên lại cảm thấy Tiền Phi ca ca thông minh.

Tang Trĩ hoàn toàn không đoán ra ý đồ của Đoàn Gia Hứa, chỉ có thể phụ họa gật đầu theo. Cô trầm mặc lại bật điện thoại lên, mở Wechat tìm tên Tiền Phi.

Muốn hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì, lại cảm thấy mình lâu chưa liên lạc với anh ấy, giờ liên lạc cái đầu tiên muốn hỏi lại là chuyện này, liền cảm thấy kì quái. Và lại anh ta và Đoàn Gia Hứa quan hệ rất tốt, đoán chừng sẽ không dễ dàng nói cho cô biết.

Tang Trĩ quyết định tự lực cánh sinh, cố gắng tự liên kết mấy câu anh đã hỏi để tìm ra sự logic trong đó.

Cô suy nghĩ một hồi. Thật không thấy có gì liên quan. Bất quá…

Tang Trĩ đột nhiên kịp phản ứng một việc: TẠI SAO CÔ LẠI NGOAN NGOÃN TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA ANH???

Cô giống như là phạm nhân trong buổi thẩm vấn ngoan ngoãn khai hết.

Vấn đề này giống như là không có một xu quan hệ nào với anh. Sao cô lại bô bô trả lời hết vậy, cô có thể trực tiếp im lặng không nói gì, anh cũng không có biện pháp tra ra?

Ý thức được vừa rồi mình quả thật có điểm đần độn, Tang Trĩ buồn buồn thở hắt ra. Cô luôn cảm thấy mình vừa sập bẫy, uất ức không cách nào phát tiết chỉ có thể kìm nén.

Sau một khắc, Đoàn Gia Hứa lơ đãng nói: “Tại sao lại thích?”

Tang Trĩ ghé đầu vào cửa sổ xe, không thèm nhìn anh. Đợi nửa ngày không thấy cô trả lời, có lẽ phát giác được cô không vui, Đoàn Gia Hứa không tiếp tục đề tài này nữa, bình tĩnh nói: “Cũng không phải người quen biết từ trước, có bao giờ cảm thấy không được tự nhiên không?”

Tang Trĩ cứng rắn nói: “Không hề.”

Đoàn Gia Hứa: “Nếu như không muốn ngây người thì có thể tâm sự với anh.”

Tang Trĩ: “Nha.”

Đoàn Gia Hứa quét ánh mắt qua cô một chút, hỏi: “Sao tự nhiên ít nói thế?”

“Không phải.” Tang Trĩ nhìn đèn đường bên ngoài, nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Còn có, không phải em để ý đâu, nhưng muốn nhắc nhở anh một chút. Anh có thể không chú ý đâu, nhưng hôm nay anh nhiều lời lắm.”

“Ừm?”

“Em thật sự không có ý kiến gì đâu.” Tang Trĩ xụ mặt, tận lực lặp lại lần nữa, “Anh muốn tiếp tục chủ đề này thì tùy, chỉ là em muốn nhắc anh một chút.”

“…” Đoàn Gia Hứa cười, “Anh nói nhiều lắm à?”

“Ừm.”

Đoàn Gia Hứa khiêm tốn thỉnh giáo: “Thế nào mà nhiều?”

Cả đoạn đường này, Tang Trĩ bị anh hỏi mấy trăm câu hỏi. Cô hơi mất kiên nhẫn, bỗng nhiên quay đầu nói: “Anh có thể đừng nói mấy câu nghi vấn nhiều như vậy được không?”

Đoàn Gia Hứa nhíu mày, vô thức nói: “Vì sao_”

Tang Trĩ nhìn anh chằm chằm, rõ ràng đã muốn cáu.

Không chờ cô bùng nổ, Đoàn Gia Hứa chậm rãi bổ sung thêm 1 chữ.

“_chấm.”

“…”

Vì sự việc lần trước mà Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa chưa ăn gì ở quán lẩu này đã rời đi, lần này lại có cơ hội quay lại quán này. Khi hai người đến cơ bản đồng nghiệp của Đoàn Gia Hứa đều có mặt đông đủ.

Ba cái bàn vuông được kê sát lại thành một khối, tạo thành một cái bàn lớn, cả nhóm gọi 3 nồi lẩu. Tang Trĩ đếm qua, có tầm mười mấy người.

Cuối bàn còn trống hai chỗ, hẳn là cố ý lưu lại cho bọn họ.

Tang Trĩ vậy mà gặp lại cô gái đi cùng với Đoàn Gia Hứa đến phi trường hôm ấy.

Trong nhóm đồng nghiệp có một anh chàng đầu đinh, nhìn thấy Gia Hứa đến thì chạy hì hì nói: “Đoàn ca, anh tới chậm, mọi người vẫn chờ anh đó.”

Đoàn Gia Hứa cười nhạt, đáp: “Phiền anh em rồi.”

Nam nhân đầu đinh kia quay qua Tang Trĩ hỏi: “Bạn gái anh à?”

Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, nhìn Tang Trĩ một chút. Sau đó bình tĩnh đáp hai chữ: “Bạn bè.”

“…” Nghe được hai chữ này, Tang Trĩ có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trấn định vẻ tự nhiên đi đến chào hỏi bọn họ, sau đó bị Đoàn Gia Hứa kéo đến bên cạnh ngồi xuống.

Cô đưa tay gắp đồ ăn, tỏ vẻ không chút quan tâm.

Hắn nói thế cũng đúng, bạn bè. Nhưng tại sao không phải là em gái. Tang Trĩ có điểm không tin vào tai mình.

Rất nhanh, anh chàng ngồi đối diện Tang Trĩ đưa menu cho Đoàn Gia Hứa, cười nói: “Hai người nhìn xem còn muốn gọi thêm gì không?”

Đoàn Gia Hứa để menu sang bên cạnh cô: “Em xem còn muốn ăn gì không?”

Tang Trĩ gật đầu, quét mắt, tùy tiện tích vài món, sau đó đem menu đẩy qua chỗ anh, nhỏ giọng nói: “Gia Hứa ca ca, em muốn đi nhà vệ sinh.”

“Đi thẳng về hành lang phía bên phải, sau đó cuối đường rẽ trái,” Đoàn Gia Hứa nói, “là sẽ thấy.”

“Ừm.”

“Vậy đi đi.”

Trong tiệm lẩu không có nhà vệ sinh, nhưng tòa nhà thì mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh. Tang Trĩ theo chỉ dẫn của Đoàn Gia Hứa tìm, chưa đầy 3 phút liền thấy.

Tang Trĩ đi vào, liền thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh bồn rửa tay, chính là “Cấp trên.” Mà Đoàn Gia Hứa nói trước đó. Tang Trĩ dừng bước chân, không hiểu sao có tia xấu hổ, rất nhanh liền đi tới mở vòi nước và lịch sự chào hỏi.

Cô gái kia rút một tờ giấy lau tay, ôn nhu nói: “Em là Tang Trĩ?”

“…” Tang Trĩ gật đầu, “Dạ.”

“Chị tên là Giang Hoài Vân, em cứ gọi chị là chị Giang là được.” Giang Hoài Vân cười cười, “Trước đây chị và Gia Hứa đến phi trường đón em, còn nhớ không?”

Tang Trĩ vội nói: “Em vẫn nhớ.”

Giang Hoài Vân nói: “Giờ em đang học đại học ở Nghi Hà sao?”

“Đúng.”

Hai người sóng vai ra khỏi nhà vệ sinh. Giang Hoài Vân nói: “Chị nhớ lúc đó gặp em, nhìn em bé hơn nhiều, giờ cao hơn bao nhiêu, chị suýt không nhận ra.”

“Em dậy thì tương đối chậm,” Tang Trĩ nhỏ giọng, “Mà dậy thì xong liền cao một mạch luôn, nhưng vẫn nhỏ nhỏ như vậy.”

Hoài Vân nói: “Không sao, con gái không cần quá cao, nhỏ nhỏ xinh xắn là được.”

Tang Trĩ gật gật đầu.

Giang Hoài Vân ngữ khí hòa hoãn, nghe rất dễ chịu: “Lần đó ở phi trường, cũng chưa chào hỏi em được tử tế.”

Tang Trĩ: “Không đâu, lúc đó em quá thất lễ, đã làm phiền chị và Gia Hứa ca.”

“Nghĩ lại, lúc ấy chị theo tới cũng không phù hợp lắm, chủ yếu là lúc quá gấp gáp chị chỉ muốn giúp cậu ta, cũng không nghĩ nhiều.” Giang Hoài Vân cười: “Lúc ấy thằng nhóc Gia Hứa đang sốt, lúc đầu chị định để chồng chị đưa cậu ấy đi, nhưng anh nhà chị lại vướng một cuộc hẹn quan trọng với đối tác.”

Tang Trĩ giương mắt, nhất thời không biết nói gì.

“Mấy năm nay cậu ta giúp công ty không ít việc, chị và ông xã lúc nào cũng tâm niệm giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn. Khi đó trạng thái cậu ta không tốt, chị liền nhảy xuống giúp cậu ta đi tìm em. Về sau Gia Hứa còn sợ có người lạ, em sẽ cảm thấy không tự nhiên, nhắn chị đi trước, nên chị cũng không tiếp tục ở lại nữa.” Giang Hoài Vân nói, “Cũng chưa kịp nói lời tạm biệt.”

Tang Trĩ gãi gãi đầu nói: “Không sao đâu ạ.”

Vừa lúc quay lại quán lẩu. Giang Hoài Vân vỗ vỗ cánh tay cô, hai người ngồi vào vị trí của mình. Tang Trĩ hướng về phía Giang Hoài Vân, nhìn thấy cô ấy cùng một nam nhân ngồi bên cạnh cực kì ngọt ngào, thân mật.

Tang Trĩ thu tầm mắt.

Cô cảm thấy, chị ấy vừa rồi nói với cô, tựa như là đang giải thích...

Nhưng Giang Hoài Vân cũng không cần thiết cùng mình giải thích việc này, cũng không thể mới lần thứ hai gặp mặt đã nhìn thấu tâm tư của cô chứ.

Cô cũng không thể hiện rõ ràng đến vậy...

Sau một khắc, giọng nói của Đoàn Gia Hứa đánh gãy suy nghĩ của cô: “Phát ngốc gì vậy? Em muốn ăn gì?”

Tang Trĩ lấy lại tinh thần: “Nha.”

Ăn cơm tối xong, đoàn người định đi tăng 2.

Lần này Đoàn Gia Hứa không có đi cùng. Anh chào tạm biệt cả đội, sau đó dẫn Tang Trĩ đến một chỗ gần đó chơi. Tang Trĩ lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Gia Hứa ca, hay là chúng ta đi xem phim nhé?”

Đoàn Gia Hứa: “Thật sự?”

“Thật sự a.”

“Phim này hả?”

[Chiến đội siêu năng lực], nghe ngữ khí của hắn giống như là chưa từng nghe đến cái tiêu đề này, Tang Trĩ nhịn không được nhìn anh một cái, “Là một bộ anime.”

Đoàn Gia Hứa kéo dài âm cuối: “A”, lười nhác nói: “Cái này à.”

Tang Trĩ cũng không muốn vạch trần hắn, thấp đầu, nhìn rạp chiếu phim gần đó: “Hình như còn suất chiếu, dạo này bận quá em chưa đi xem.”

“Check vé chưa?”

“Ừm.” Tang Trĩ nhìn anh, “Ở trung tâm thương mại này có một rạp trên tầng 5, xuất chiếu gần nhất là 8h30, chúng ta đi xem nhé?”

Đoàn Gia Hứa: “Được.”

Thời điểm đi qua cửa hàng trà sữa, Tang Trĩ chỉ chỉ, nói: “Gia Hứa ca ca, em muốn mua trà Ô Long uống, anh có muốn uống không?”

Đoàn Gia Hứa: “Anh không uống, em uống đi.”

“Vậy có sợ khi xem phim sẽ khát nước không?”

“Chút nữa anh sẽ mua một chai nước lọc.”

“...”

Đúng là chế độ dưỡng sinh của mấy ông bà già.

Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không uống.

Tiệm này khá đắt khách, bên ngoài một hàng dài xếp hàng.

Hai người xếp hàng một lúc lâu, mới đến lượt Tang Trĩ, trong lúc cầm hóa đơn đợi nước, Tang Trĩ nhìn qua đồng hồ, nháy mắt mấy cái: “Nếu không anh đến quầy bên cạnh mua nước trước đi, không sợ mình không kịp giờ xem phim.

Đoàn Gia Hứa nghĩ nghĩ: “vậy em chờ ở đây, đừng chạy lung tung.”

Tang Trĩ nga một tiếng, tìm một chỗ trống trong tiệm trà sữa ngồi xuống chờ. Thời điểm Đoàn Gia Hứa trở về vừa đúng lúc cô nhận được đồ uống.

Trong cốc giấy là loại đồ uống màu đục đục, vẫn còn cảm nhận nguyên vẹn hơi ấm.

Tang Trĩ cắm ống hút vào cốc, cúi đầu hút một ngụm. Vừa mới uống vào miệng, đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, thời điểm cô chưa kịp phản ứng đã nuốt xuống.

Cước bộ của cô ngừng lại.

Chú ý đến biểu hiện của cô, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu: “Sao thế?”

Bên trong miệng còn lưu lại hương vị bùi bùi, thơm thơm, Tang Trĩ liếm liếm môi, do dự nói: “Cái này hình như không phải trà ô long, mà giống như...”

Không chờ cô nói hết, Đoàn Gia Hứa liền tiếp nhận cái cốc, mở nắp ra nhìn vào bên trong, cau mày nói: “Đây là trà sữa.”

Tang Trĩ a lên, vô thức nhìn anh. Có lẽ tâm lý phản ứng trước cơ thể nháy mắt cô cảm thấy ngứa ran: “Nhưng em order trà ô long a....”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô, ánh mắt ngừng lại: “Trên mặt em bắt đầu xuất hiện mẩn đỏ rồi.”

“...” Tang Trĩ theo phản xạ sờ sờ mặt, cảm thấy yết hầu giường như sưng lên, nói chuyện có chút gian nan, “Em mới chỉ uống 1 hớp nhỏ.”

Yết hầu Đoàn Gia Hứa lên xuống, thần sắc khó coi, lập tức dắt cô đi xuống tầng trệt: “Trước hết đi bệnh viện đã.”

May mà chỉ uống một lượng rất ít, Tang Trĩ đến bệnh viện châm cứu 15 – 20p triệu chứng dị ứng liền thuyên giảm. Cô đành đem ý tưởng đi xem phim dẹp hết, nhỏ giọng nói: “Gia Hứa ca.”

Đoàn Gia Hứa cầm đơn thuốc, vừa nhận thuốc vừa đáp: “Sao thế?”

Tang Trĩ hơi chớp mắt, nhịn không được nói: “Trà sữa quà thật uống rất ngon.”

“...” Đoàn Gia Hứa cảm thấy hoang đường, “Em chả lẽ còn muốn uống lại?”

“Không dám uống. Em đây chẳng phải là chưa bao giờ được uống qua sao? Chỉ muốn phát biểu chút ý kiến thôi mà.” Tang Trĩ lắc đầu, thầm nói, “Hồi trước không may uống 1 hộp sữa tươi nôn hết một buổi tối, em nào dám uống nữa chứ.”

Nói đến cái này, Đoàn Gia Hứa nhớ đến một việc, nửa đùa nửa thật hỏi: “Trước kia không phải anh từng mua cho em một chai sữa bò sao?”

Tang Trĩ hàm hồ à ừ không đáp.

Đoàn Gia Hứa trầm mặc mấy giây: “Xong em uống?”

“Không có.” Tang Trĩ vội vàng nói, “Cho người khác uống.”

Việc Tang Trĩ không thể uống sữa bò, lần nào đó Đoàn Gia Hứa đã nghe mẹ cô – Lê Bình đề cập qua. Anh đứng trước mặt cô, cảm thấy không thích hợp: “Em không thể uống, sao không nói với anh?”

Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “... Nhưng em cũng không uống mà.”

Đoàn Gia Hứa nhìn cô chằm chằm, giống như đang hồi tưởng chuyện gì, sau đó khá lâu mới mở miệng: “Về sau, ra ngoài, những đồ uống như thế này nhớ mở ra xem trước rồi hãy uống.”

Tang Trĩ nhìn mẩn đỏ trên mặt, không muốn để anh thấy, hơi cúi đầu: “Vâng.”

Hai người ra khỏi bệnh viện, sóng vai đi đến bãi đỗ xe.

Mặt Tang Trĩ vẫn có chút ngứa ngáy, không tự giác được đưa tay lên cào cào. Đoàn Gia Hứa từ đằng sau đi đến trực tiếp chế trụ tay cô, kéo cô về phía trước.

Vừa đi bên cạnh anh, cô vừa nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt nhau kia. Cứ có cảm giác như mình là con cún nhỏ, được anh dắt đi dạo.

ĐI được một nửa, đột nhiên cô nhớ đến hôm nay anh giới thiệu cô cùng đồng nghiệp với tư cách là bạn bè. Cô nhấp môi dưới, nội tâm đấu tranh hơn nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Gia Hứa ca ca, hôm nay tại sao anh lại nói với mọi người em là bạn của anh?”

Ngưng lại, cô bồi thêm một câu: “Trước giờ không phải đều nói là em gái sao?”

Nghe thấy thế, Đoàn Gia Hứa quay đầu.

Màn đêm tĩnh mịch, ánh mắt sáng ngời, bãi đỗ xe trống trải. Tang TRĩ dùng khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, thấy anh nâng mắt nhìn cô, ánh mắt mang vài phần lưu luyến, bờ môi khẽ cong.

Tim cô bắt đầu đập nhanh. Khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi ấy thoáng trôi qua. Gió rét lạnh thấu xương, ào ào thổi vào bên tai. Sau một khắc, Đoàn Gia Hứa mở miệng nói gì đó.

Những lời nói trầm thấp ấy bị tiếng gió rít mạnh quét qua đập vành tai Tang Trĩ.

“Thật đúng là coi anh là anh trai của em rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.