Chờ nhánh cây sinh mệnh rốt cuộc ngừng sinh trưởng, chấn động trên mặt đất cũng dần dần lắng xuống.
Đại thụ xanh um tươi tốt mọc lên từ giữa sơn thể, nhánh cây mạnh mẽ, cao vút như dù, xinh đẹp tràn đầy sinh cơ bừng bừng, nhưng lại vô cùng sát hợp với chủ đề vườn thực vật.
Gió nhẹ mang hương hoa cỏ thoang thoảng đưa vào đầu mũi, phiến lá xanh lục của cây sinh mệnh đung đưa rì rào, giữa quần tạo nên âm thanh xa xưa, giống như là đang ngâm tụng ca dao cổ xưa.
Nhìn cây sinh mệnh cao lớn khỏe đẹp, tâm tình vì vườn thực vật mới xây dựng lại bị hủy của Vân Tu khá hơn một chút.
Viên Tú và Trọng Hề cũng từ hai phía Nam Bắc hai đạp không, trở lại bên trên cây sinh mệnh.
Lúc động đất vừa xảy ra họ đã chia nhau đi cứu cây rừng bị tổn thương không nặng và yêu tu rơi vào hiểm cảnh, lúc này vừa vặn thả bọn họ về trong vườn thực vật tân sinh.
Phật tu thả tay áo, thật nhiều thực vật Đông Bắc Hoa Bắc bị cưỡng ép thu nhỏ từ trong tay áo bay ra, mang đất bùn rơi xuống phía bắc cây sinh mệnh.
Lại là phất một cái, mấy thân cây nghiêng ngả nhất thời đứng thẳng, giống như lính gương mẫu đứng gác.
Trên linh kiếm bản mạng của kiếm tu trực tiếp nổi lơ lửng một tảng nham thổ thật lớn, bên trên rừng cây xanh um, đóa hoa xinh đẹp, kiến trúc nhãn hiệu không chút hư hại.
Bốn phía nham thạch mặt vỡ sắc bén, nhìn ra được là bị người dùng kiếm khí lẫm nhiên đào ra nguyên vẹn.
Hắn đưa tay ra xa, thực vật nhiệt đới, vườn hoa cỏ và vườn cây ăn trái Hoa Đông Hoa Nam liền tọa lạc phía Nam cây sinh mệnh.
“Còn lại thì là ký túc xá của nhân viên.” Vân Tu nói.
Có điều bùa chú của mình chính là từ nhân viên trong ký túc xá đưa tới, nơi đó sụp đổ nghiêm trọng nhất, sợ rằng không cách nào cấp lại được.
—— Cũng không phải hoàn toàn.
“Chủ vườn!!!”
Xa xa một bầy đông nghịt bay tới thẳng mặt Vân Tu.
Bóng đen từ xa đến gần, ùn ùn kéo đến, tạo nên gió lốc to lớn.
Vân Tu theo bản năng nâng pháp trượng, lại ngừng đọc cấm chú cản gió đã được một nửa.
May mà quỷ quái ánh mắt tốt, y nghe được Nguyên Bảo lão sư tình chân ý thiết kêu lên trước, từ trong nhóm điểu yêu đông nghịt chung quanh thấy được cái mông trắng đen của Nguyên Bảo lão sư trước tiên.
Đặc biệt dễ thấy.
“Chủ vườn!” Nguyên Bảo lão sư không phải chỉ rơi một mình gấu trúc, trong ngực gã còn ôm một đống đồ rời rạc.
Mấy cái lồng chim mà các điểu yêu thường ở, gương khắc hoa khổng tước lấy trang điểm, dây cương kéo cày của giám đốc Ngưu, bao tay đấm bốc và poster Husky của Hôi Hôi, bộ dao thái trư yêu thích nhất, lông đuôi khổng tước Thư Hạo giấu trong lỗ tường, con chuột miêu yêu trộm giấu và con gà quay mà giác điêu cõng sư muội gặm được một nửa...
Cùng với ――
“Chủ vườn! Gối của anh!” Nguyên Bảo hiến bảo từ nhất dưới đáy móc ra một cái gối tròn vo hình rồng, màu đen vàng.
“... Còn có khăn mặt của long quân!”
Khi được các điểu yêu cứu, trước tiên Nguyên Bảo lão sư liền dũng cảm chỉ huy họ bay trở về, dẫn đầu cứu tài sản riêng của chủ vườn và người thân của chủ vườn, thuận tiện mò về đồ vật các đồng nghiệp thích nhất.
—— Ngay cả măng tre quý giá nhất của gã đều không chú ý!
Gấu trúc cơ trí bén nhạy, phấn đấu quên mình, quên mình vì người như vậy, nhất định có thể để lại cho chủ vườn ấn tượng sâu sắc nhỉ!
Hơn nữa, đối mặt một đồng nghiệp nhiệt tình lại vô tư như vậy, các yêu quái khác được cứu tài vật còn không biết xấu hổ không bầu cho Nguyên Bảo lão sư vào bình chọn cuối năm sao?
—— Dĩ nhiên là xấu hổ rồi!
Thật sự phải cảm ơn đồ đại ngu tới gây chuyện, nhân viên ưu tú của Nguyên Bảo lão sư có triển vọng rồi!
→ Lặp lại lần nữa, đây là một con gấu trúc hết sức có đầu óc chính trị. Bàn tính nhỏ gõ thật nhạy nha!
Các điểu yêu bị Nguyên Bảo lão sư ngồi dưới đáy mông, gã dùng miệng lưỡi mình ra sức, khổ đi nữa mệt mỏi đi nữa đều không kêu tiếng nào: A a.
“Khụ, cám ơn.” Vân Tu nhanh chóng thu chiếc gối vào nhẫn trữ vật của mình trong ánh mắt của Vô Vi chân nhân.
Cái gối này cũng không có gì đặc biệt, là đặt riêng dựa theo tỷ lệ đo lường của Cố Lâm Uyên còn là lúc còn là con lươn mập kia nữa, bên trong còn nhét mấy miếng vảy rồng đã thay. Vân Tu vẫn mang theo bên người.
Tốc độ Cố Lâm Uyên thu hồi chiếc khăn màu bạc còn nhanh hơn.
Hắn không kiên nhẫn chờ tri chu yêu học được dệt vải, đây là công xưởng mà nhân loại liên hệ dùng tóc Vân Tu cắt bỏ đan thủ công, ngay cả Vân Tu cũng chưa từng thấy.
Cố Lâm Uyên mỹ mãn giấu nó dưới gối, lúc ở hình rồng lấy ra đắp lên bụng ngủ trưa.
—— Lạnh băng trơn bóng, còn thoải mái hơn giao tiêu!
Vân Tu thấy cái khăn kia có chút quen mắt, nhưng không có hỏi. Bây giờ Cố Lâm Uyên là một con rồng thanh thiếu niên hơn trăm tuổi, cũng phải có chút bí mật nhỏ của mình.
Thấy các yêu tu hân hoan tiến lên thu cất của báu của mình, trong lòng Vân Tu hoàn toàn bình tĩnh.
—— Vườn thực vật bị hủy chẳng là gì, người (yêu) vẫn còn ở đây, đồ đạc vẫn còn ở, nhà cũng vẫn còn ở đây, dữ lắm là xây lại một lần là được!
Nút thắt trong lòng được gỡ bỏ, tinh thần của y được gột rửa, khóe môi mỉm cười, trong bóng tối u ám đột nhiên có cảm ngộ.
Tiến lên hai bước, để pháp trượng trên cành cây sinh mệnh, sử thi của tinh linh tộc tự sáng lập được lưu truyền xuống từ miệng của y róc rách chảy ra. Trong tiếng quỷ quá rườm rà ưu mỹ, cành lá của cây sinh mệnh dần dần tràn ra điểm sáng màu xanh.
Điểm sáng bay lên trời, bầu trời trở nên càng xanh; dung nhập vào đất đai, cỏ cây cùng nhau tỏa sáng sinh cơ; điểm sáng bay tản ra xa, rơi vào người đi đường, hoa màu, con sông, lên người sơn mạch, mang theo ôn hòa chân thật ấm áp, giống như là xuyên qua một thế giới khác gửi lời chúc phúc đến nơi xa xôi.
Vô Vi chân nhân đắm chìm trong ánh sáng, lòng có cảm giác, móc la bàn ra nhìn chăm chăm rồi nhìn lên trời. Mặc dù thiên đạo mênh mông không thể chạm, nhưng ông dường như cảm thấy những ràng buộc vẫn trói buộc họ trong tiếng chúc phúc đột nhiên nứt ra một khe.
“Đạo tôn vô lượng.”
Khoảng khắc này, những người tu chân ở vô số đạo quán và chùa miếu của nước Hoa Hạ bỗng nhiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc lộ vẻ xúc động, sau đó không hẹn mà cùng đẩy vang tiếng chuông trong chính điện.
Vào lúc người phàm không biết gì cả, những người tu chân đang vì kết quả mới của thời đại mạt pháp mà hân hoan khích lệ, vỗ tay chúc mừng.
“Thì ra là như vậy.” Vân Tu mở mắt ra.
Nếu như ma pháp giới và đại thế giới Vân Nhuế là đại thế giới quy luật hoàn thiện, thế thì quỷ quái giới cùng thế giới anh xuất thân chính là tiểu thế giới phụ thuộc vào những đại thế giới này. Bất đồng chính là, đại thế giới mà quỷ quái giới dựa vào vẫn hoàn hảo, nhưng đại thế giới mà thế giới này phụ thuộc vào sáng sớm vô số năm trước cũng đã hủy diệt, quy luật không đầy đủ, cho nên thiên đạo tiểu thế giới không thể làm gì khác hơn là vẫn áp chế bản thân, cũng áp chế tu vi thực lực của những người tu chân.
Hôm nay cây sinh mệnh giáng xuống, nó vốn là một nhánh cấy của cây thế giới, nếu có thể mọc rể nảy mầm trên thế giới này, rốt cuộc cũng có một ngày sẽ dần dần lớn lên trở thành đại thụ che trời của pháp tắc tiểu thế giới.
Y mấy lần xuyên không, chính là thiên đạo vì mình mưu cầu một đường sinh cơ, vừa là tình cờ, cũng là tất nhiên.
Tầng mây mở ra, trên bầu trời giáng xuống ánh sáng màu vàng rực rỡ tươi đẹp. Vân Tu nhanh tay lẹ mắt nhấc Cố Lâm Uyên bỏ vào ngực, cùng hắn nhận kim quang công đức chung cuộc của thiên đạo tiểu thế giới tặng.
Kim quang công đức đến nhanh cũng đi nhanh, mặt Cố Lâm Uyên còn chưa kịp đỏ, chỉ thấy trên bầu trời lôi quang mơ hồ, có hình dáng sắp giáng kiếp lôi.
“Mau thu liễm một chút!” Vân Tu hướng hắn hô.
Bổ tới rồng không sao, dù sao da thô thịt dày, bổ tới thế giới thụ tân sinh thì không xong!
Cố Lâm Uyên: “...”
Y cảm thấy thật mất mặt quẩy đuôi, thu liễm chân nguyên dao động quanh người, hóa thành hình người rơi xuống đất.
Kim quang công đức quả nhiên đại bổ, Cố long quân ôm Long Huyết Mộc ngủ hết mấy tháng vẫn là hình dáng chừng mười tuổi, lúc rơi xuống đất đã biến thành thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi.
Mặt bánh bao không còn, thân ba khúc cũng mất, Cố Lâm Uyên thời kỳ thiếu niên gương mặt lạnh lùng, phong thái Bắc Thần Quân dỗi trời dỗi đất hồi lần đầu gặp đã trở lại.
Hắn trừng mắt nhìn Vô Vi chân nhân: “Nhìn cái gì đó? Chưa từng thấy hắc long uy vũ của bản tôn sao?”
Vô Vi chân nhân: “... Đúng là chưa từng thấy.”
Chứng minh tính chân thực của câu này, ông nhìn kỹ hình người của chân long từ đầu đến chân, còn lấy điện thoại chụp lại gửi cho các đệ tử cùng đạo hữu vây xem.
Cố Lâm Uyên: “...”
Hắn hơi trầm mặc, xoay người đưa lưng về phía Vô Vi chân nhân nói: “Biến thái.”
Vô Vi chân nhân bản ý chỉ là không thể để mình tôi bị kinh hách được: “...”
Không phải, không thể nói như vậy. Nếu chụp hình toàn thân chính là biến thái, ngươi kêu đám minh tinh trong giới giải trí dựa vào ra tỷ số ánh sáng ăn cơm nên sống sao?
Ông lặng lẽ đóng WeChat, không để a a a, hôn hôn hôn liếm liếm trong bình luận tường nhà và tin nhắn group chat làm bẩn trái tim xuất thần của long quân.
⸻
“Tiếp theo...”
Vân Tu đưa tay ném đám người của Linh Minh Phái treo lủng lẳng trên dây leo đã lâu xuống đất.
Tri chu yêu cũng thở hổn hển thở hổn hển lôi Tiểu Hắc, đi tới cổng vườn thực vật.
Trên mặt gã xanh một mảng tím một mảng, đúng là mới vừa bị gạch rơi trúng đầu.
Tri chu yêu chưa tới kỳ Kim Đan, không cách nào dùng chân nguyên bay lên, nguyên hình lại không có cánh, lúc Viên Tú và Trọng Hề cứu người còn cố ý bỏ qua gã. Dựa vào đầu ngón tay không ngừng bắn ra tơ nhện cường lực, gã chỉ có thể một mình thảm thương kéo Tiểu Hắc bay tới bay lui giữa tường đổ thành tàn, rất là mạo hiểm.
Nếu như ở nhân gian giới lâu một chút, xem mấy bộ phim Mỹ, chắc hẳn tri chu yêu sẽ cùng Peter Parker trong phim《Người Nhện》có cảm giác hận gặp nhau quá trễ.
Làm một con yêu quái, gã cũng chật vật như vậy ớ, Tiểu Hắc còn dọa người hơn, toàn người trên dưới dập đầu trầy trụa, không có nơi nào không bị thương.
“Tiểu Hắc!”
Thấy anh, Lương Thư Mỹ gấp gáp nhào tới; “Anh có ổn không?”
Tiểu Hắc, hoặc là Hắc Trạch cười lạnh nhìn cô.
“Cô nhìn kỹ một chút, hắn có đúng là Tiểu Hắc mà cô biết không?”
“Đúng vậy!” Lương Thư Mỹ từ trong túi móc ra khăn giấy, cho đen trạch xoa xoa trên mặt máu.
“Tiểu Hắc với tôi là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lên đại học mới lựa chọn trường học khác tách ra, làm sao tôi lại không nhận ra anh ấy được chứ?”
Vân Tu cười một tiếng: “Nhưng mà người trong cơ thể này, chắc tên là Hắc Trạch.”
Mắt Hắc Trạch đột nhiên trợn to, hô hấp dồn dập, trợn đôi mắt sưng húp nhìn tri chu yêu, không hiểu cuối cùng mình phạm lỗi ở nơi nào.
Giám đốc Ngưu thật thà tiến lên, nhiệt tâm chỉ điểm bến mê cho anh.
“Nhân viên này của chúng tôi,“ Gã chỉ chỉ giác điêu: “Ánh mắt khá tốt! Chuyện cơ thể và linh hồn của anh không tương thích, tôi thì không thể chắc chắn, gã nhìn một cái là nhìn ra rồi!”
Hỏa nhãn kim tinh là thiên phú của giác điêu.
Bắt đầu từ lúc Hắc Trạch vừa tiến vào vườn thực vật, đã lộ tẩy.
Tác giả có lời muốn nói: Sửa đầu mối cho mọi người một chút nhe, nói ra các bạn cũng không phát hiện
1. Giám đốc Ngưu là yêu quái nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, đưa người lại không đưa tới chỗ, mà là đến cửa để giác điêu dẫn vào.
2. Giác điêu gật đầu với giám đốc Ngưu, giám đốc Ngưu nở nụ cười, để sừng điêu và tri chu yêu giới thiệu kỹ thuật viên Trần 'thật đàng hoàng'.
3. Khi Tiểu Hắc và giám đốc Ngưu vừa gặp mặt lúc bắt tay theo bản năng khom người, về sau anh hỏi giác điêu này nọ đều bị giác điêu qua loa lấy lệ.
4. Chú ý một chút, giác điêu nói với tri chu yêu “Nhìn kỹ kỹ thuật viên Trần làm việc thế nào”, tri chu yêu hiểu ý trả lời “Tôi nhất định nhìn kỹ anh ta“.
Chậc chậc, cũng là một đám yêu tâm cơ.