Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 46: Chương 46: Kiếm quang như tuyết




Quán Tâm chân nhân chí đắc ý nhìn đại xa giữa không trung, cười ha ha nói: “Con rắn này là bần đạo dùng máu tươi của chín mươi chín loại yêu tu luyện chế! Phối hợp với tim người thập ác khó dung và linh tính của Bát Kỳ Đại Xà, có hiệu quả khác thường với yêu loại, ta cũng muốn xem các ngươi tránh thoát thế nào!”

Các yêu tu thật sự có chút khó tự kiềm chế, nhưng hoàn toàn bất đồng với những gì Quán Tâm chân nhân tưởng tượng.

Sương máu này đối với yêu tu sinh trưởng ở bản xứ có lẽ có độc, nhưng đối với yêu tu quỷ quái giới mà nói... Chính là thuốc hưng phân thượng đẳng nhất, khiến đầu họ trống rỗng, tâm tình vui thích, lưu luyến quên lối về, khó mà tự kiềm chế, giống như tập một buổi yoga tĩnh tâm.

Thật sự quá thoải mái rồi!

Hình dung bình dân một chút, sương máu đối với yêu tu bản xứ giống như ma túy, còn đối với đám người giám đốc Ngưu... đến thuốc lắc còn chưa tới, nhiều lắm thì là chai Mao Đài năm 82 thôi!

(Phổ cập chút xíu: Mao Đài năm 80-82, nồng độ 53, giá chừng 12 ngàn tệ khoảng 40 triệu 500 VNĐ)

Sau đó, họ high rồi!

...

Ánh đỏ lóe giữa mi tâm, huyết khế ký kết với Cố Lâm Uyên vào thời khắc mấu chốt kéo thần chí các yêu tu trở về.

Giám đốc Ngưu che trán, cảm thấy mình giống như đang vui vẻ kéo cày giữa mùa nắng, đột nhiên bị người ném vào trong trời tuyết.

Khí tức chân long lập tức tăng vọt, cường ngạnh bức lui sức mạnh của huyết mạch đại xà, trạng thái chóng mặt rút đi, giám đốc Ngưu sôi trào máu yêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Gã cẩn thận ngẫm lại những hành động của mình vừa rồi.

Sau đó biến thành một con trâu mặt đen.

Đây đây đây, đây thật là quá mất mặt!

Dù gì gã cũng là giám đốc của một vườn thực vật lớn như vậy, làm sao có thể không dè dặt như thế!

Đều là lỗi của mấy đạo sĩ này! Ai bảo họ không học giỏi, lừa bán yêu cũng được đi, lại còn bán ma túy!

Chụp hết nồi lên đầu các đạo sĩ, giám đốc Ngưu nhìn các yêu tu chung quanh dần dần tỉnh lại, nghiêm mặt nói: “Đều chú ý hình dáng của mình, ở trước mặt kẻ địch mà xuềnh xoàng như vậy, để ma tôn nhìn thấy, thì ra cái gì?”

Còn không mau mắng chết mấy đạo sĩ, hủy diệt chứng cớ!

Các yêu tu của ma cung yêu tu làm mấy việc này rất quen tay, mới đó đã hiểu ánh mắt linh hoạt ẩn giấu dưới bề ngoài nghiêm túc của giám đốc Ngưu ——

Phải mắng chết mấy đạo sĩ này, nếu không bị ma tôn phát hiện mình xấu hổ mất mặt như vậy, chắc sẽ bị thái mỏng nhúng lẩu mất!

Sừng điêu rút cái mặt từ dưới đất lên, hét dài, dẫn đầu bay về phía đại xà trên bầu trời.

Khổng tước không cam lòng yếu thế, lông đuôi màu xanh vàng rộng lớn xòe ra, tào ra ánh sáng chói lọi, đánh úp về phía một cái đầu khác của đại xà.

Cộng thêm giám đốc Ngưu, ba vị yêu tu trên kỳ Kim Đan ở đây triền đấu cùng ba đầu đại xà do người giấy chỉ huy đích, còn lại yêu tu kỳ Trúc Cơ hợp lực công kích hai cái đầu không bị khống chế.

Tầm mắt đại xà bị chắn, bị công kích không ngừng, tám cái đuôi rắn to dài đập loạn trên đất, tạo ra từng rãnh thật sâu, nhưng cũng không làm nên chuyện gì.

Các yêu tu linh hoạt mà, chỉ có Nguyên Bảo lão sư không đủ linh hoạt, gã gắt gao ôm đầu, tìm một cái hố chui vào.

Lông tóc không hư hại.

“Sao lại vậy được?”

Sương máu quanh người đại xà được Quán Tâm chân nhân luyện hóa nhiều năm, đã được gọi là một món linh bảo, lúc trước khi đối mặt với yêu tu luôn có thể kích thích bản tính ẩn sâu trong huyết mạch của chúng, khiến yêu tu nổi điên, ai ngờ lần này lại cơ hồ không tạo tác dụng.

Trừ con gấu trúc của Thanh Thành Phái, những yêu tu khác thì chỉ trong nháy mắt đã khôi phục thần chí.

“Không thể nào! Trong huyết mạch đại xà chứa một tia máu chân long, luyện hóa thành huyết sát đầy ắp oán hận căm ghét, sức cảm hóa cực mạnh! Sao mà ngay cả những yêu quái bình thường này cũng không cách nào khống chế?!”

Nếu là những yêu quái này đều có chân như khổng tước ngưu yêu thì thôi. Nghe đồn khổng tước là huyết mạch phượng hoàng, ngưu yêu trông cũng cường tráng cao lớn, nói không chừng thừa kế một tia máu kỳ lân. (→ Chú thích: Không đâu, kéo cày, mỗi ngày rèn luyện cơ thể khỏe mạnh.)

—— Thế trư yêu thì sao đây? Đầu bự tai to cao lớn vạm vỡ, chẳng lẽ cũng là đời sau của thần thú?

Trư yêu: “...”

Đầu bự tai to thì sao? Ăn cơm nhà ngươi hả?!

Không chỉ lừa bán yêu, còn kỳ thị giống yêu nữa!

“Không lên hỗ trợ sao?” Cách nơi này không xa, Nguyên Đan hỏi Viên Tú.

Hư ảnh đại xà này chính là yêu thú trong truyền thuyết, lại trải qua trận pháp gia trì, thực lực coi như đứng đầu trong thời đại mạt pháp, ít nhất có thực lực trên kỳ Kim Đan, cộng thêm dáng người khổng lồ, mặc dù có ba yêu tu kỳ Kim Đan đám Ngưu Phát Tài trong trận pháp, nhưng cũng không cách nào phá trận ngay được, thậm chí nếu như chân nguyên đứt đoạn, còn có khả năng bị trận pháp hao tổn đến chết.

Lấy Quán Tâm chân nhân một tu giả kỳ Kim Đan ở tâm trận cùng sau đệ tử thực lực kỳ Luyện Khi của lão, có thể phát huy ra tài nghệ như vậy. Người thiết kế trận pháp này quả thật ý tưởng tuyệt diệu, ánh mắt không tầm thường.

“Không gấp.” Viên Tú nhìn bên kia, “Đây cũng không phải công việc của bần tăng.”

Hắn là tổng quản nội vụ của Ma cung, thỉnh thoảng siêu độ cho từng người được gọi là công việc chính, thật sự đến giây phút cả nhà địch nhân tới tìm chết kiểu này, thì không đến phiên hắn ra mặt.

Trọng Hề mặc đồ thường, ngược hướng hai người Viên Tú đi tới. Hắn vẫn như ngày thường sắc mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn đại xà dữ tợn cuồng bạo giữa bầu trời, đưa tay quẹt giữa không trung.

Trường kiếm phong cách cổ xưa dài ba thước bảy tấc kiếm ý sáng như ánh trăng, rét như hàn đàm, lạnh như sương tuyết hội tụ trong tay.

Mũi kiếm chứa hàn mang, tựa hồ có thể đoạt lấy ánh sáng trời đất.

Kiếm tu rút kiếm của mình, dừng chân lại, ngay tức thì đã tới bên cạnh mình rắn.

Cổ tay hắn khẽ áp, mũi kiếm chém xuống.

Chỉ nghe một tiếng rít thê lương, hàn quang sáng lên, tám cái đầu của đại xà điên cuồng giãy giụa... Sau đó, biến thành bảy cái.

Lại là một vệt kiếm quang như tuyết, ra sau tới trước, đuổi sau lưng đại xà xoay người chạy trốn, biến đầu của nó thành sáu cái.

Kiếm quang như hoa dần dần nở rộ, trong xinh đẹp xen lẫn sát cơ lạnh thấu xương, chém từng cái đầu của đại xà.

Năm cái, bốn cái, ba cái, hai cái...

Đầu đại xà liên tiếp rơi xuống đất, trong đôi mắt rắn màu đỏ lạnh lẽo vô tình hiện sự sợ hãi khắc cốt.

Đại xà còn một cái đầu duy nhất mặc kệ mọi người trong trận, giãy dụa cơ thể đâm thủng trận pháp, chạy ra ngoài núi.

“Trở lại!”

Trận pháp bị phá, Quán Tâm chân nhân bất ngờ phun ra một búng máu.

Trọng Hề sắc mặt không thay đổi, huơ vệt kiếm quang cuối cùng, thu kiếm vào vỏ, dễ dàng như chém dưa xắt rau.

“Không! Không! Không!”

Trong nhóm các đệ tử bên cạnh Quán Tâm chân nhân, có người tê liệt ngã xuống đất, nhìn kiếm tu lạnh lùng tuấn mỹ giữa không trung, mở to hai mắt, dùng tiếng Nhật hô: “Đây không phải là người! Hắn là thần! Là thần! Là Tố Trản Ô Tôn!”

Cho dù cường đại như thần linh Tố Trản Ô Tôn trong truyền thuyết, thì cũng là sau khi dùng rượu chuốc say Bát Kỳ Đại Xà mới có thể dùng thần khí Thập Quyền Kiếm chém đứt đầu nó, nam nhân trước mắt lại chỉ dùng một chiêu đã chém chết đại xà, kiếm ý giống như nước chảy mây trôi, hạ bút thành văn, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi.

Sao họ có thể làm kẻ thù với người như thế? Lại làm sao là kẻ thù với người như vậy được?!

Cùng lúc đó, Viên Tú cũng đang nói chuyện với Nguyên Đan.

“Đây là kiếm pháp gì?”

“Trước kia chưa từng thấy, có lẽ là hắn gần đây tự nghĩ ra.” Viên Tú nói.

Hắn giữ lại chút mặt mũi cho chủ thuê, không vạch trần gốc gác của Bắc Thần Quân.

Đám đạo sĩ này thật sự chưa thấy ma nên không biết trời đen bao nhiêu, có một tia huyết mạch huyết mạch yêu thú thì có là gì? Kiếm tu này đến cả chân long cũng chém nữa.

Lúc Vân Tu rời đi Cố Lâm Uyên vẫn là con rồng thanh thiếu niên, thỉnh thoảng cũng sẽ có thời kỳ phản nghịch, vào lúc đó, Viên Tú chỉ biết lải nhãi bên tai hắn, đến mức muốn đánh thật ấy, thì phải dựa hết vào Trọng Hề ra tay.

Bộ kiếm pháp này... là do hắn cố ý nghĩ ra, dùng để đuổi chém Bắc Thần Quân bỏ nhà đi trốn.

Chém phát nào trúng phát đó.

Viên Tú tỉ mỉ thưởng thức một lát, đặt một định nghĩa cho kiếm pháp của Trọng Hề ——

“Ngược lại cũng rất thích hợp dùng để làm thức ăn. Lần tới Chu Phú Quý (→ Chú thích: Trư yêu) làm vịt quay, có thể kêu gã thử vịt xắt lát.”

Nhất định da giòn thịt thơm, ngoài cháy trong mềm, ăn ngon không chịu được.

Quán Tâm chân nhân sắc mặt khó coi, lão lau máu ở khóe miệng, đá đệ tử một cước nói: “Đứng lên!”

Sau đó từ tay áo móc ra một người giấy, nói với người giấy: “Nói cho sư đệ, tình huống có biến, lần này yêu tu thực lực bất phàm, kêu hắn đi mời Hắc Trạch tiên sinh giúp đỡ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.