Nghiêm Lăng An cuối cùng vẫn viết giấy nợ cho Viên Tú, cơ mà con số không lớn đến vậy.
Bởi vì một vị trung niên thành thật sau lưng Viên Tú nói: “Đại sư, không cần nhiều như vậy, vị thí chủ này sau khi dùng xong nói không chừng còn có thể trả người lại, không bằng chiếu theo thiên toán, một ngày năm trăm ngàn thì sao?”
Sau đó hắn nhìn sang Nghiêm Lăng An, trên gương mặt đầy đặn lộ ra một nụ cười chất phác: “Cậu muốn vay mấy ngày?”
“Năm... năm ngày đi.” Nghiêm Lăng An tính toán một chút.
“Được.” Vị trung niên thành thật nhanh chóng tìm giấy bút, múa bút như bay, viết ra tờ giấy nợ 250 vạn, in dấu tay của mình lên, giao cho Nghiêm Lăng An, “Cứ như vậy đi, giảm nhiều bù ít.”
“Ờ.” Khi Nghiêm Lăng An ký tên còn cảm thấy đây là một người tốt, giúp hắn tiết kiệm gấp mấy lần tiền.
Tia sáng trên giấy lóe lên, được vị trung niên bỏ vào lòng, “Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?”
“Tôi họ Nghiêm, Nghiêm Lăng An.”
“À, tại hạ là Ngưu Phát Tài, bình thường giúp tiên sinh xử lý một ít chuyện mua bán nhỏ lẻ, có đôi khi cũng làm mất cái khác. Bây giờ Nay Prasong đang ở chỗ tôi, đi theo tôi.”
Nói rồi, hắn dẫn Nghiêm Lăng An đi về phía phòng mình, vừa đi vừa hàn huyên.
“Hồi xưa Nghiêm huynh đệ chắc học toán không được giỏi ha.”
“Phải, thi đại học chỉ thi hơn 90 điểm, “ Nghiêm Lăng An thổn thức: “May mà cha mẹ đều làm nghề này, lập được mấy lần huy chương hạng hai, khi thi vào trường cảnh sát may mắn được cộng thêm điểm.”
(Trong quân đội TQ có hình thức khen thưởng khác với mình: Giấy khen < huy chương hạng 1 (1 vạch) < huy chương hạng 2 (2 vạch) < huy chương hạng 3 (3 vạch) < bằng khen)
“À, thảo nào. Vậy lần này sau khi trở về Nghiêm huynh đệ vẫn tiếp tục làm cảnh sát sao?”
“... Chắc vậy quá, cũng có thể sẽ đổi công việc khác.”
Dù sao Nghiêm Lăng An cũng bị nghiêm hình tra tấn, thương thế nghiêm trọng, cho dù ở chỗ Vân Tu đã dưỡng tốt lắm rồi, trong lòng cũng khó tránh khỏi lưu lại một ít dấu vết, rất có thể từ nay về sau sẽ tạm rời khỏi cương vị công tác hoặc là chuyển thành làm văn phòng.
“... Như vậy đi, lưu số điện thoại của tôi, về sau có hứng thú có thể tới giúp tôi kinh doanh, tiền lương tuyệt đối cao.”
Nghiêm Lăng An không nghĩ tới Ngưu Phát Tài có thể nói như vậy, có chút hăng hái hỏi hắn: “Vậy thì cám ơn anh nhiều. Xin hỏi Ngưu đại ca coi trọng điểm nào của tôi nhất?”
“Hàm hậu!” Ngưu Phát Tài cười sang sảng, thốt ra: “Trong phàm nhân người thành thật giống cậu, đúng là càng ngày càng ít.”
Nghiêm Lăng An ban đầu vẫn không suy nghĩ nhiều, cho rằng Ngưu đại ca này thấy mặt mình rất hàm hậu, khen người thì đều như thế khen, dù sao hắn cũng tự nhận là bề ngoài của mình vẫn rất anh tuấn, nhất lá lúc mặc cảnh phục.
Khi kéo Nay Prasong như con chó chết đi ở trong hành lang, Nghiêm Lăng An càng nghĩ càng thấy không đúng.
Không đúng rồi?
Một ngày năm trăm ngàn, vậy chờ năm ngày sau dùng xong Nay Prasong rồi trả lại hắn, chẳng phải còn phải mất phí thuê? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, số tiền này quốc gia chắc là sẽ không chi trả!
Nghĩ đến con số 250 vạn, trong ngực Nghiêm Lăng An tự nhiên mà sinh ra một cơn bi phẫn ——
Đừng có bẫy người như vậy! Anh đang nói tôi khờ chứ gì!
Mấy yêu quái nhà ngươi đều gian xảo như vậy sao?!
──
Lời chia hai đầu*, hồn nhiên không biết đường đệ học toán thất bại lại bị gài bẫy, lực chú ý của Nghiêm Hựu Chi vẫn tập trung trên timelines của Cố Lâm Uyên.
*lời chia hai đầu: chỉ 2 cảnh xảy ra cùng 1 thời điểm, câu này chủ yếu dùng để làm câu liên kết giữa 2 đoạn
Một con rồng như hắn, bình thường cũng không chơi gì mà game mobile livestream Weibo gì gì đó, mỗi ngày chỉ toàn đăng hình tự sướng hình chụp lén của mình với Vân Tu thôi, còn rất biết tìm góc độ, tạo ra hiệu quả đặc biệt có cảm giác nghệ thuật.
Trong điện thoại di động của Nghiêm Hựu Chi vừa vặn add WeChat của họa mi yêu Tô Mi hôm đó dẫn anh đi, chỉ thấy Tô Mi đều like mỗi một bài đăng của Cố Lâm Uyên, cái nào cũng không sót, còn comment: “Vân đạo quân tu vi cao thâm như thế, khí vận thiên nhiên, như minh châu mỹ ngọc, so ra thì chúng ta chỉ là gạch đá ngói vụn, tự ti mặc cảm. Không hổ là người Tôn thượng nhìn trúng.”
Cố Lâm Uyên rõ ràng là hết sức thoả mãn, hắn reply bên dưới: “Con nhện trong ngục kia thưởng cho ngươi chơi, đừng giết chết, giữ lại hai cái chân sau để dệt vải là được.”
Nghiêm Hựu Chi: “...”
Vị Long quân này, có hơi sai sai?
Không thể trách tư tưởng người hiện đại đen tối, chỉ có thể nói là kiến thức rộng rãi, chưa từng thấy biến thái, cũng đã thấy tin biến thái bị bắt rồi.
—— Vị Long quân này, vì sao thấy thế nào đều có chút hiềm nghi si mê Vân tiền bối thế?
Thất kính, thất kính quá, anh nỗ lực thu hồi loại tư tưởng đại bất kính này, an ủi bản thân Long quân tu vi cao thâm, sao có thể nhập hắn với cái loại biến thái rình coi đáy quần nữ giới thành một được chứ.
Vì ngưng lại não động như ngựa hoang mất cương, Nghiêm Hữu Chi vội vàng chuyển lực chú ý của mình lên comment của họa mi yêu.
Giờ vừa ngẫm nghĩ, liền suy ra thâm ý.
Trước khen Vân tiền bối khí chất xuất chúng, lại khen Long quân ánh mắt tốt, tuy là một câu nịnh hót Long quân cũng không nói thêm, nhưng so với đánh bóng, khiêm tốn bản thân nâng cao người khác, thả con tép, bắt con tôm, một mũi tên trúng hai đích, một câu nói ngắn ngủi vận dụng nhiều cách tu từ, mông rồng vỗ thỏa thỏa, quả nhiên chiếm được tán dương cao độ của lãnh đạo (→ Chú thích: Tuy tiền thưởng chỉ có một con nhện, còn không thể làm đồ ăn khuya).
Đừng nhìn người ta chỉ là một con chim, phòng làm việc chính trị còn làm nhanh nhẹn hơn phàm nhân đã làm việc thật nhiều năm như anh nhiều.
Nghiêm Hựu Chi cảm thấy mình cần phải học tập theo, vì vậy đầu tiên là anh like hết một vòng timlines của Long quân, nỗ lực rút ngắn quan hệ.
Cố Lâm Uyên quả nhiên reply anh.
“Đồng ý việc của bản tôn chưa? Còn có thời gian xoát timelines?”
Ngươi muốn chết hả?
Nghiêm Hựu Chi: “...” Không có.
Anh thật tốc đội gửi ảnh tiểu hắc long dùng đỉnh đầu cọ mạnh vào tinh linh xinh đẹp vào group WeChat của Hà Lạc, nhắn lại: Nam nhân của Long!!! Về sau hình ảnh đều gửi cho Cố Lâm Uyên.
Cố Lâm Uyên: “... Tốt.”
Không biết hắn đang nghĩ gì, không lên tiếng.
Nghiêm Hựu Chi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, sờ sờ cánh tay nổi da gà của mình.
Nhất định là anh hiểu lầm... nhỉ, Long quân sẽ không phải là loại rồng tâm thiếu nữ tâm tràn lan len lén tuyên thệ chủ quyền đâu ha!
Vỗ xong mông rồng rồi, cuối cùng Nghiêm Hựu Chi cũng có thời gian đi quan sát phản ứng của các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội sư thúc sư bá sư điệt trong group WeChat.
Quả nhiên, bên dưới tin nhắn của hắn, toàn là cằm bị rơi đầy đất ——
Sư đệ Giáp: (ΩДΩ)!! Sư huynh! Nghiêm sư huynh! Anh là bị đoàn lôi kịch nào trộm acc rồi ư?!
*lôi kịch: một loại kịch hát địa phương thuộc Quảng Châu
Sư muội Ất: Đúng vậy sư huynh, bây giờ còn có lôi kịch nào lại đặt cái tên ba tục《Nam Nhân Của X》như thế, đừng nói biên kịch là thằng ngu nha!
*ba tục: dung tục, đê tục (thô tục, thấp kém), mị tục (hùa theo thế tục, không định kiến riêng)
Sư muội Bính: Không sai, đạo cụ âm điểm, bối cảnh âm điểm, đặc hiệu âm điểm, ngoại trừ nam diễn viên người mới có bề ngoài siêu cấp đẹp trai trên poster, đoàn kịch này có điểm nào là đáng xem? Con rồng kia quả thực không giả được, hai cái sừng trên đầu trông giống xẻng dọn phân.
Nghiêm Hựu Chi: “...”
Anh phải kiến nghị với sư phụ một lận, hai năm nay đăng ký cho sư muội Bính lớp MBA để ra nước ngoài tránh một chút.
Nói móc người cũng được, nhưng không thể móc quá đáng nha, em có gặp cái nĩa hốt phân nào uy phong khí phách anh tuấn tiêu sái nổi bật bất phàm lóe ra kim quang như vậy chưa?
Đó là thật!
Đúng lúc này, tin nhắn của Vô Vi chân nhân cũng tới ——
“Đồ nhi, nghe nói con bị người trộm acc rồi?”
Nghiêm Hựu Chi trầm mặc một lúc, trả lời: “Không có.”
Yêu thích trốn trong group WeChat đọc tin nhắn này của sư phụ sợ rằng không đổi được.
Không chờ Vô Vi chân nhân tiếp tục dùng viết tay nhập cú pháp chậm rãi đánh chữ, Nghiêm Hựu Chi ngón tay như bay, ném cho ông một trái lựu đạn nặng ký ——
“Sư phụ, tin mới nhất, bên cạnh Vân Tu tiền bối có con rồng.”
“Tiền bối hi vọng chúng ta tìm giúp một địa điểm thích hợp để nuôi rồng, ngay bên cạnh vườn thực vận, yêu cầu gần Đô Giang Yển một chút, tiện cho Long quân tu hành.”
Vô Vi chân nhân: “...”
Ba giây đồng hồ sau, điện thoại của Nghiêm Hựu Chi vang lên như đòi mạng.
Là video call, anh lập tức bắt máy.
Chỉ thấy gương mặt tiên phong đạo cốt của Vô Vi chân nhân đặt ngay đầu, phía sau là một đám đại nhân vật chỉ nghe tên không thấy người của tu chân giới, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Hựu Chi, mắt sáng lên ——
“Nuôi, Long, đại, năng!”
“... Vâng.”
Nghiêm Hựu Chi nhìn ánh mắt như thấy vàng của các tiền bối, cảm thấy mình áp lực thật lớn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường ——
Nghiêm Hựu Chi: Nhất định là hiểu lầm, Long quân sẽ không phải là loại rồng tâm thiếu nữ tràn lan len lén tuyên thệ chủ quyền đâu ha...
Viên Tú: Không đâu, phải đó.
Trọng Hề: Không đâu, phải đó.
Tô Mi: Không đâu, phải đó.
Tri chu yêu 【Bi phẫn luyện tập dệt vải】: Không đâu, phải đóoo!!!