Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 17: Chương 17: Tôi có gấu trúc




Note: tên yêu quái thì mình giữ nguyên văn nha <3

“Tình huống... là thật?”

Tin tức này quá mang tính bạo tạc, các vị chưởng môn đức cao vọng trọng đang ngồi ở đây cũng nhịn không được châu đầu ghé tai nhau. Giây lát sau, vẫn là Thanh Thành phái Huyền Khải chân nhân mở miệng trước.

“Thiên chân vạn xác.” Vô Vi chân nhân bảo đảm nói.

Vì bày tỏ thành ý, Vân Tu đã giao cho Cố Lâm Uyên nửa phần đầu của một bộ công pháp kiếm tu, lấy từ chỗ Trọng Hề, ở đại thế giới Vân Nhuế chỉ là hàng thông thường, cho dù ở quỷ quái giới cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đối với tu chân giới nơi này, thì quả thực vô cùng tinh diệu cao thâm.

Trên kiếm pháp còn có chú giải Trọng Hề tự viết. Các vị chưởng môn hướng về phía pháp quyết trên màn hình lớn nghiên cứu nửa giờ, cuối cùng Thục Sơn kiếm Tông Lăng chưởng môn tuyên bố: “Là thật. Xem ra vị tiền bối này cũng không có ác ý gì với chúng ta.”

Nếu có ác ý thật, căn bản không cần trao đổi đồng giá với bọn họ, miễn là không sợ thiên đạo nghiêm phạt, lén nhập cảnh vào nước Hoa Hạ làm mấy tờ chứng minh giả cũng không phải việc khó.

Thấy ánh mắt của bọn họ vẫn dính lên màn hình lớn lưu luyến trên kiếm pháp, Vô Vi chân nhân biểu thị về sau sẽ gửi một bản PDF vào hòm thư của các vị chưởng môn, sau đó tiếp tục giới thiệu cho bọn họ.

“Vị tiền bối này,“ Ông chỉ chỉ Vân Tu, “Muốn trong cảnh nội Hoa Hạ tìm một nơi thích hợp khai trương vườn thực vật.”

“Vị này chính là con trai cưng của tiền bối, hai vị này là bạn bè của tiền bối, sau lưng, còn lại là yêu sủng của tiền bố, đều là yêu tu hóa hình.”

Khi nói đến hai chữ “Yêu sủng”, khóe miệng Vô Vi chân nhân giật một cái.

Từ trăm năm trước khi nước Hoa Hạ xác nhận chế độ quân chủ lập hiến, xã hội các giới đều tích cực hưởng ứng, oanh oanh liệt liệt triển khai vận động hiện đại hoá, chủ nghĩa xã hội khoa học hạt nhân giá trị quan bị xoát ào ào khắp nơi, cho tới bây giờ, ngay cả yêu tu vừa mở linh trí đều sẽ học thuộc vài câu chân ngôn hai mươi bốn chữ, gì mà tự do bình đẳng pháp trị công chính, ầm ĩ muốn có đãi ngộ bình đẳng giống con người. Mấy ngày hôm trước linh thú hộ sơn của Thanh Thành phái, một con hùng miêu yêu đạo hạnh trăm năm còn chạy tới thương thảo tiền lương với Huyền Khải chân nhân, nói là nếu không trả tiền lương hắn sẽ vào sở thú làm động vật, còn có bà vú ông vú hầu hạ, so với ở trên núi trông cửa cho người ta thích hơn nhiều.

Đúng là ngày sau khởi ngọn gió yêu ma, cũng không nghĩ tới trúc bình thường hắn ăn do ai cho, linh tuyền hắn uống là ai đưa, thức ăn chó mèo cải thiện khẩu vị là ai dùng thu nhập bán vé vào núi Thanh Thành lên mạng mua cho.

Bọn họ thiên tân vạn khổ muốn tìm một động vật đã mở linh trí làm linh thú hộ sơn cũng không dễ dàng, vị tiền bối trước mắt này đã có hơn mấy chục yêu tu hóa hình làm sủng vật, đúng là người càng hơn người.

Chưởng môn các phái cũng giống như ông, hâm mộ muốn chết.

“Từ khi cải cách mở cửa tới nay, yêu tu thuần phác như vậy hiếm thấy ghê.” Phố Tế đại sư ở tỉnh Nam Hải chắp hai tay, cảm thán nói: “Không bằng tới Nam Hải phái của tôi, tỉnh Hải Nam là vùng nhiệt đới, bốn mùa nhiệt độ bình thường, thảm thực vật tươi tốt, giống loài phong phú, chính là nơi thích hợp khai trương vườn thực vật, như vậy có thể khiến tiền bối cảm thấy như đang ở nhà.”

Bây giờ bắt đầu giành giật rồi? Phổ Tế đại sư không hổ là cao nhân phật môn thường xuyên đoạt khách hàng với Tịnh Thổ tông, ra tay nhanh chuẩn độc.

Huyền Tín Nữ Quan cũng không tỏ ra yếu kém, sư huynh cô Huyền Khải không khéo nói, dẫn cô theo là để chuyên môn đàm phán với đám cáo già này.

Năm xưa khi học đại học chuyên ngành của Huyền Tín Nữ Quan chính là pháp luật, nói rõ ràng, có thứ tự có căn cứ, vô cùng có sức thuyết phục.

“Tiền bối vốn ẩn cư ở Đông Nam Á, cũng không phải chưa thấy khí hậu nhiệt đới, sao nhất định phải đi Nam Hải? Huống chi Hải Nam tỉnh hải ngoại cô độc, liên lạc bất tiện, làm sao có thể khiến tiền bối cảm thấy nội tình phong phú của tu chân giới Hoa Hạ ta? Nếu muốn tới Hoa Hạ, đương nhiên là phải tìm một nơi non xanh nước biếc mà điều dưỡng một phen. Thanh Thành phái chúng tôi ở thành phố Thiên Phủ, bốn mùa rõ rết, thực vật phong phú, mới là nơi thích hợp cho tiền bối ở hơn.”

“Huống chi...” Huyền Tín Nữ Quan quét một vòng các đạo hữu chung quanh, tự tin ném ra đòn sát thủ, “Thanh Thành phái chúng tôi còn có quốc bảo.”

Lần đầu tiên cô cảm giác được con linh thú hộ phái hết ăn lại nằm chết dí đòi tiền trong phái mình vẫn có chút hữu dụng.

Ai có thể chống cự mị lực của gấu trúc đâu?

Các vị chưởng môn chân nhân giống như sáng sớm ra chợ mua rau cải trắng mà bắt đầu cạnh tranh nổi quyền sở hữu tiền bối.

“Thục Sơn kiếm phái chúng tôi không khí tốt, cách biệt trần gian, thích hợp để tiền bối tu hành.”

“Không có lưu lượng người, vườn thực vật của tiền bối làm sao kiếm tiền? Dựa vào đệ tử nhân công của mấy người check đơn à? Thanh Thành phái chúng tôi có gấu trúc, địa điểm du livhj quốc gia cấp 5A, bán vé vào cửa đều có thể sắm cho các đệ tử mỗi người một cái iPhone X.”

“A di đà phật, Nga Mi phái của bần ni cũng là địa điểm du lịch quốc gia trứ danh, thu nhập vé vào cửa không thể kém hơn núi Thanh Thành đâu, bần ni còn có thể giảng một ít cách trồng cây trồng hoa có lợi cho tu hành phật giáo với các tín đồ dâng hương.”

“Núi Nga Mi mấy chị chỉ có một đám khỉ thích chôm điện thoại di động, chúng tôi có gấu trúc.”

“Bên cạnh Vân tiền bối hình hồ có vị cao tăng đại năng, Pháp Hoa tự của bần tăng mới là phật môn chính tông, nói không chừng vị tiền bối này nguyện ý tới Pháp Hoa tự của bần tăng tu hành.”

“Pháp Hoa tự không có gấu trúc, chúng tôi có gấu trúc.”

“Đây là cô già mồm át lẽ phải, chỉ vì cái trước mắt!”

“Chúng tôi có gấu trúc!”

Vô luận chưởng môn của những môn phái khác nói cái gì, Huyền Tín Nữ Quan đều dùng một câu “Chúng tôi có gấu trúc”, lấy bất biến ứng vạn biến.

Gấu trúc mới là đạo lý quyết định. Ở đang ngồi nghe còn có mấy vị quan viên chính phủ, bọn họ mới là người có thể quyết định sở hữu hộ tịch của đám Vân Tu, chờ các vị tu sĩ nói chuyện xong, mấy người này cùng nghiêm túc thương lượng một lát, cuối cùng tuyên bố ——

“Căn cứ pháp luật của Nước dân chủ cộng hòa Hoa Hạ, căn cứ vào《Các quy định về giới thiệu nhân sĩ đặc thù cao cấp quốc gia của chính phủ nước Hoa Hạ》, trải qua đàm phán hữu nghị của các Bộ, bây giờ quyết định, do Vô Vi chân nhân Hà Lạc phái phụ trách chấp hành giới thiệu công việc cho nhân tài tu chân cao cấp nước ngoài Vân Tu tiên sinh và gia quyến, Huyền Khải chân nhân Thanh Thành phái hiệp trợ, mong hai vị chân nhân hãy trung thành hợp tác, giúp sự nghiệp tu chân nước ta phồn vinh phát triển khởi đầu một cục diện tốt đẹp hoàn toàn mới.”

“Cực khổ rồi.” Nói xong, lãnh đạo Bộ an ninh quốc gia chủ quản Phòng đặc biệt đứng dậy bắt tay với Vô Vi chân nhân, thành khẩn nói: “Văn kiện chính phủ vào ngày mai sẽ gửi cho chân nhân, tôi cũng sẽ đốc xúc các Bộ vì lựa chọn địa điểm để cung cấp tiện lợi cho việc khai trương vườn thực vật, mấy ngày nay phải làm phiền hai vị chân nhân phí tâm nhiều hơn.”

Dựa theo miêu tả của các vị tu sĩ, nếu như tu vi của vị tu sĩ Vân Tu này thực sự từ kỳ Kim Đan trở lên, vậy là nước Hoa Hạ có thêm một vũ khí hạt nhân cấp chiến lược có thể lợi dụng, còn không ô nhiễm, kiếm lợi lớn, nhất định phải giấu kín một chút.

Hiện tại chỉ hy vọng quốc bảo gấu trúc có thể phát huy sở trường, không ngừng cố gắng, chinh phục được vị tu sĩ thích nuôi sủng vật giống như chinh phục bạn bè ngoại quốc.

Sau khi quan viên chính phủ ra về, các chưởng môn đang ngồi đầy đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Huyền Khải, Huyền Tín hai sư huynh muội, trong mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét.

Đây là Thanh Thành phái gặp may nha! Vì sao bọn họ không có gấu trúc chứ?

Huyền Tín Nữ Quan đón ánh mắt của mọi người, không hề sợ hãi.

Mà rau cải trắng, không phải, là Vân tiền bối đã được Thanh Thành phái bọn họ mời về nhà, những người khác muốn thơm lây á? Thì, đi mua vé vào núi Thanh Thành đi!

──

Vân Tu còn không biết, lần này vườn thực vậy của y ngay cả tên còn chưa nghĩ ra, đã có người trong Ngành chính phủ oẳn tù xì, bật cái đèn xanh cho y rồi.

So với các loại gian nan lúc dựng nghiệp kiếp trước, thật sự khiến người ta cảm khái, không thể không cảm thán một tiếng rằng, Công ích Vạn Giới cải biến vận mệnh.

Lúc này việc y đang phiền não cũng không phải là vườn thực vật, mà là đám bộ đội đặc chủng bao quanh Viên Tú.

“Không nên gấp, đưa súng đây, từng người một.”

Dưới sự chỉ huy của Viên Tú, đám bộ đội đặc chủng xếp thành một tiểu đoàn, sau đó từng người giao súng lục của mình cho hắn. Viên Tú một vẻ cao nhân phật môn, ngồi xếp bằng trên cỏ, vận động chân nguyên. Lòng bàn tay hắn hiện lên chữ màu đen, giống như con dấu in Khu Ma phù lên nòng súng của đám bộ đội đặc chủng.

“Viên Tú đại sư, như vậy thì có thể đối phó thầy pháp sao?”

“A di đà phật, có thể, nhưng bần tăng chỉ bỏ thêm một phần tu vi lên phù chú thôi, giết chết thầy pháp thực lực yếu thì được, nếu như đối mặt với cao thủ như Azan Dan, chỉ có Khu Ma phù thôi thì sợ rằng không làm được.”

“Cái này đã đủ rồi, đa tạ đại sư.”

“Thí chủ không cần khách khí, phải nhớ, phù chú này là hạn chế lượt sử dụng, khi nào chữ phai màu rồi, thì phải thời tìm đến bần tăng để in lại lần nữa.”

“Không thành vấn đề.” Đám bộ đội đặc chủng nhận súng về vẻ mặt cảm kích.

Vân Tu đứng xem một bên: “...”

Không nhìn lầm đâu, đây là Viên Tú đang khai quang cho súng lục của các vị thí chủ.

*khai quang: chúc phúc cho vũ khí mới đúc ra được thêm mạnh, sắc bén

Chỉ mất một lúc như thế, ngay cả nghề phụ ngươi cũng đã tìm được rồi ư?

Đây là y không biết tâm tình của Nghiêm Hựu Chi lúc đối mặt với điểu yêu vào một ngày trước, bằng không nhất định sẽ giống anh hiện lên cảm giác tri kỷ.

Lúc này Vân Tu cũng muốn vịn vai đám bộ đội đặc chủng dùng sức lắc một cái, xem có thể lắc nước trong đầu bọn họ ra hết không.

—— Đừng nhìn hắn đẹp mã mà các anh lại đi mù quáng tin tưởng hắn!

Tên hòa thượng này mặc dù biết niệm kinh, biết siêu độ, còn có thể gạt người, nhưng hắn là ma tu thứ thiệt, trên bản chất mà nói, đó là một yêu tăng hung ác lòng dạ ác độc đó trời!

Các anh có bao giờ thấycao tăng đàng hoàng nào lại thích khai quang cho hung khí như vậy chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.