Núi Thanh Thành thuộc Ba Thục, lưng tựa sông Mân, quần núi bao quanh. Cây cối sum xuê, phong cảnh tuyệt đẹp;
*Ba Thục: Tứ Xuyên ngày nay
Giữa hè, bốn phía biếc xanh, cả dãy núi được màu xanh nhuộm màu chỗ đậm chỗ nhạt, giống như bức tranh thủy mặc vẽ tùy ý. Gió xuyên qua rừng dường như cũng mang thêm vài phần xanh mát của thực vật, thoải mải xóa đi khí oi mức toàn thân các du khách lúc leo núi.
Trần Tĩnh là sinh viên của học viện mỹ thuật Thục Trung, cuối tuần hẹn các sinh viên khác cùng lên núi Thanh Thành vẽ phong cảnh.
Đi trên thềm đá râm mát, cô nhìn phía trước, cảm thấy mình đúng là xui tận mạng.
“Cô xong chưa vậy!” Một thanh niên mặc đồ thể thao, cao một mét tám mươi mấy cau mày, rống nữ sinh bên cạnh gã: “Sao mà lu bu quá vậy? Chẳng phải lên núi Thanh Thành để thắp nhang cho mẹ tôi à? Một hồi chỗ này đau, một hồi chỗ kia đau, lề mà lề mề, tôi thấy cô đang bất mãn với mẹ tôi đó!”
“Không phải, em không có...”
Nữ sinh thanh tú vội vội vàng vàng giải thích với gã.
“Được rồi được rồi,“ Thanh niên hất tay cô ra, “Cứ vậy đi, tôi lên trước núi, cô nghỉ ngơi xong thì đuổi theo, còn không thì ở đây chờ tôi.”
Nói xong, gã bất mãn bỏ lại nữ sinh đi một mình, đến quay đầu một cái cũng không thèm.
Nữ sinh đuổi theo gã hai bước, cuối cùng vẫn không chịu được cơn đau, tựa lên một thân cây bên cạnh, khom lưng, ôm bụng, đổ cả mồ hôi lạnh.
“Này... cậu không sao chứ?”
Trần Tĩnh thực sự nhìn không nổi, tiến lên hỏi.
Thấy nữ sinh đau đến mức nói không nên lời, cô nhìn bạn học sau lưng: “Các cậu có ai đem theo nước nóng không?”
“...”
Mùa hè nóng như vậy, mọi người đến đây leo núi chính là vì hóng mát, ai lại đem bình nước nóng tới đây chứ.
“... Bằng không đến điểm du lịch đằng trước hỏi đạo sĩ?”
“Vậy cũng còn tới mấy cây số nữa đó.”
“Vậy làm sao đây?”
...
“Tôi... tôi có đem.”
Lúc Trần Tĩnh có chút thất vọng, một nam sinh rất gầy do dự, giơ tay lên.
Cậu ta nhìn Trần Tĩnh, cởi ba lô trên vai, lấy từ bên trong sạc dự phòng, chìa khoá, khăn mặt, sau đó ở phía dưới cùng lấy ra một bình nước nóng 500ml đầy ắp, còn có một miếng dán giữ ấm.
“Tôi còn đem theo miếng dán giữ ấm, cậu cần không?”
“Cám ơn.”
Trần Tĩnh cười với cậu ta, không nói hai lời lấy hai cái này từ trong tay cậu ta, rót vào nắp bình phân nửa nước nóng, đưa cho nữ sinh trước mặt: “Uống chút nước nóng đi.”
Nữ sinh hơi sửng sốt, ngẩng đầu, lấy nước nóng từ tay cô, “Cám ơn.”
Trần Tĩnh để ý thấy hốc mắt cô hồng hồng, vì vậy im lặng đợi cô chậm rãi uống xong, lại đưa tới một miếng dán giữ ấm.
“Một mình cậu ở đây không an toàn, bằng không đi cùng tụi tôi đi.”
Họ vốn đến đây để vẽ phong cảnh, thời gian không tính là gấp gáp, núi Thanh Thành chỗ nào cũng là cảnh, Trần Tĩnh dẫn mọi người đến sân phơi gần đó sắp giá vẽ, vẽ dãy núi màu xanh đậm nhạt cân xứng phía đối diện và trong mái hiên đạo quán màu đỏ mơ hồ hiện ra giữa sắc núi.
Khoảng chừng qua vài chục phút sau, nữ sinh cuối cùng cũng bớt đau, đứng dậy cảm kích nói với Trần Tĩnh: “Cám ơn các cậu.”
“Đừng khách sáo.” Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, cất giá vẽ, “Được rồi, mọi người tập hợp, lát nữa chúng ta cùng lên Thượng Thanh Cung trên đỉnh núi ăn trưa.”
──
Đồ chay của Thượng Thanh Cung vô cùng nổi danh trong khu lân cận, đến giữa trưa, du khách ăn cơm bên trong không ít.
Bây giờ cũng đề xướng chế độ xã hội không tiền mặt, ngay cả đạo quán cũng đi theo thời đại, trên bàn gỗ có hơn mấy chục năm lịch sử có dán QR code thanh toán hai chiều.
Trong lúc chờ đồ ăn, cũng không có chuyện gì làm, Trần Tĩnh thuận tay lấy điện thoại ra lướt lướt.
Add acccout WeChat cộng động của khu du lịch, đập ngay vào mắt đầu tiên là các điểm du lịch của núi Thanh Thành, Hồ Nguyệt Lượng, Cảnh Phúc Cung, Động Lão Quân, Thượng Thanh Cung...
Sau đó, ảnh chụp biến mất từng cái, trên trang web trống xuất hiện giới thiệu về món chay của Thượng Thanh Cung:
“Mỹ thực của Thanh Thành đạo gia lưu truyền từ thời kỳ tam quốc Thục Hán, sau đó được Dược Vương Tôn Tư Mạc cải biến, hòa nhập mấy vị thuốc bắc chỉ có trong núi Xuyên Thục, tập hợp tinh hoa sơn tú thủy, sự bổ dưỡng của thuốc đông y quý giá hòa thành một thể, còn có cách gọi trang nhã là “Trường Sinh Yến“. Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn của quán đều tuyển chọn từ vườn thực vật Quỷ Quái cơ sở hợp tác chiều sâu, màu xanh an toàn, món ngon khỏe mạnh, thuần thiên nhiên không có hại, thật sự là hàng cao cấp hiếm có biếu tặng cho quý khách.”
Trang kế tiếp đều giới thiệu cho cái gọi là vườn thực vật Quỷ Quái “thuần thiên nhiên không có hại”, nếu không phải ngay đầu còn để logo tuyên truyền của khu du lịch núi Thanh Thành, thì thoạt nhìn quả thực như là một bài quảng cáo chất lượng kém lấy tiền làm việc.
Thấy trên trang web còn có video flycam và hình chỉ đường, Trần Tĩnh hứng thú, cầm điện thoại di động hỏi các sinh viên: “Các cậu nghe nói tới vườn thực vật Quỷ Quái này chưa?”
Quảng cáo kém chất lượng là do Huyền Tín Nữ Quan tự mình giám sát đệ tử học ngành truyền thông làm, Huyền Tín Nữ Quan là người cẩn thận tỉ mỉ, xây dựng ảnh hưởng quá sâu trong nhóm đệ tử, đạo sĩ bị bà giám sát không dám có chút qua loa, cố ý mời sư huynh đệ học nhiếp ảnh, mỹ thuật tạo hình, tiếng Trung, biên đạo, âm nhạc đến cùng nhau nghiên cứu, làm một chuỗi liên kết oanh oanh liệt liệt.
Cuối cùng làm ra thành quả vô cùng không tệ ——
Giữa quần núi thấp thoáng, một ngọn đồi nhỏ xanh biếc rất bình thường không có gì lạ đang đứng thẳng tại đó. Theo màn hình flycam chậm rãi đến gần, một con gấu trúc tròn vo, trắng đen xen kẽ xuất hiện trong một góc màn hình, nó ôm gậy trúc, ngồi dưới đất răng rắc răng rắc ăn hăng hái. Thấy flycam xuất hiện, gấu trúc cảnh giác thoáng nhìn về phía màn hình, nhân tính hóa mà ôm gậy trúc xoay người, đi vào sâu trong rừng trúc, chỉ chừa cho khán giả một cái mông tròn vo.
“A a a!” Có nữ sinh tương đối rõ về núi Thanh Thành nhịn không được kêu lên: “Đây là Nguyên Bảo! Sơn sủng của núi Thanh Thành, cậu nhìn mông nó kìa, bên trái có chỗ bị trụi lông!”
“Lạ ghê, chẳng phải Nguyên Bảo chỉ cố định hoạt động phía sau núi Thanh Thành thôi sao? Tại sao lại tới đây?”
Màn hình dừng trên cái mông tròn vo của gấu trúc trắng đen vài giây, ở ngay giữa mông gõ ra vài chữ to “Thuần thiên nhiên, đề cử cực mạnh“.
Trong đám người phát ra tiếng cười vang.
Sau khi xác định tất cả mọi người đã thấy rõ rồi, flycam tiến lên theo lối đi trong rừng trúc, xuyên qua đình đài lầu các cổ kính, đi tới một khu rừng rộng mênh mông.
Một con mèo ưu nhã nhịp bước, từ trong rừng lặng yên đi qua, lúc đi ngang màn hình thì nhìn sang, đôi mắt màu xanh biếc, cứ như hai viên lục bảo trong suốt.
Mèo khẽ “meo” một tiếng, đột nhiên thẳng lưng, bất ngờ nhào tới trước, hai ba lần liền leo lên cây, từ trong hốc cây tha một con động vật nhỏ giống con sóc.
“Sóc bay!” Thấy màng bay giữa chi trước và chi sau của động vật nhỏ, Trần Tĩnh nhận ra giống loài của nó.
Mèo cao ngạo ngẩng đầu, đuôi dựng đứng, ngậm sóc bay nhảy xuống cành cây, chiến thắng trở về.
Đúng lúc này, trong bụi cỏ chéo hướng, bất ngờ nhảy ra hai con hồ ly. Hồ ly con màu đỏ lửa hồ có đuôi to mềm mềm, mũi nhòn nhọn, mắt đen ngập nước, nhưng mà hành vi thực tế của bọn nó lại không giống với bề ngoài đáng yêu.
Bọn nó một trước một sau, bao vây con mèo đang tha mồi, hạ thấp người, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu thật khẽ.
“Đừng bảo định cướp mồi nha?” Rõ ràng chỉ là một video quảng cáo, Trần Tĩnh lại từ bên trong nhìn ra mùi phim gay cấn + phim hình sự.
Quả nhiên, hồ ly xông lên trước định cướp con mồi trong miệng mèo. Mèo đi săn thành công không muốn bị hai cường đạo uy hiếp, tức giận cong người lên, lộ ra vuốt sắc.
Ba con lông xù dưới ống kính hung ác chiến đấu, răng cắn, vuốt cào, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thị uy, cảnh tượng trong lúc nhất thời lông tơ bay loạn, vô cùng hỗn loạn.
Mèo tuy dũng mãnh, nhưng cuối cùng một vẫn không địch lại hai, nó rời khỏi vòng chiến, để sóc bay ngậm trong miệng xuống đất, tức giận meo một tiếng, chuẩn bị tái chiến.
Sóc bay vừa mới tiếp xúc mặt đất, lập tức từ trong trạng thái giả chết nhảy dựng lên, hai ba cái bò lên một cây đại thụ, mở màng bay nhảy xuống một cái, theo gió núi bay lượn một khu rừng khác dưới sườn núi.
Mèo với hồ ly mới choảng nhau một trận không phản ứng kịp, chỉ có thể đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bóng lưng linh hoạt của sóc bay biến mất ở phương xa, khán giả nhìn ba biểu tình của bọn nó, không hiểu sao lại mường tượng ra nội tâm lạnh thật lạnh của ba con manh vật.
#Vì chân ái dũng cảm đẩy lùi hai gã tình địch ngang ngược cướp người yêu, kết quả lỡ lơ đãng, chân ái chạy mất rồi#
Chuyện này rất lúng túng.
Một bên màn hình đúng lúc nhảy ra từ quảng cáo: Tuyệt đối đặc sắc, một cách bất ngờ, không tin cứ hỏi bọn nó.
“Ha ha.” Lúc này mọi người kìm lòng không đặng toàn thể bật cười.
Flycam lần nữa lên không, hình ảnh mèo và hồ ly ngẩn ngơ dần dần thu nhỏ lại, trở thành cảnh vật ở xa trong màn hình.
Màn hình theo máy bay tuần tra tới lui trong núi, cuối cùng rơi xuống một cây cao to trong rừng.
“Đây là cây cọ dầu đúng không?” Có người nhận ra chủng loại của cây cao to, nghi ngờ nói: “Đây chẳng phải là thực vật nhiệt đới sao? Sao lại trồng ở khu ôn đới?”
Màn hình di động, khán giả có thể nhìn thấy trong màn hình chẳng những xuất hiện cây cọ dầu, còn có cây dừa, cây phượng vĩ, thậm chí dưới gốc cây khô nào đó còn sinh trưởng một cây hoa đại dương to lớn, tán hoa vĩ đại, trên cánh hoa màu đỏ hiện đầy màu trắng như trân châu, vô cùng hút mắt.
“Lợi hại.”
Hoa đại vương chỉ sinh trưởng ở một số ít khu vực thực vật nhiệt đới thôi đó.
Flycam xoay quanh bên trên rừng thực vật nhiệt đới một vòng, sau khi biểu diễn trọn vẹn cảnh sắc dị quốc rồi, mới chậm rãi hạ xuống.
Một màu xanh hoa lệ từ sát góc màn hình sát thoáng lướt qua, dưới ánh mặt trời hiện lên màu xanh tím rực rỡ như kim loại.
Ánh mắt mọi người đều bị màu sắc chói mắt này hấp dẫn, một con công màu xanh từ giữa ánh mắt mọi người ngẩng đầu đi tới.
Nó khoác màu lông rực rỡ, cao ngạo ngắm nhìn bốn phía, khi ánh mắt nhìn vào màn hình, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Như đáp lại tiếng kêu đó, trong khu rừng sau lưng ào ào bay ra một đám chim, tư thế mềm mại, lông vũ rực rỡ, bao quanh bốn phía khổng tước, cứ như đang múa.
Khi một con chim di vằn tròn vo bay qua màn hình, còn dùng cái mỏ màu đỏ nghịch ngợm mổ màn hình một cái.
“Móa, vua của muôn chim luôn nha.”
Khổng tước vẫy vẫy cánh, lông đuôi sau lưng xán lạn lộng lẫy, trong màu xanh bích đan xen màu vàng rực rỡ, cứ như rơi ngôi sao giáng trần, chỉ là đi ngang màn hình thôi, liền khiến người ta cảm nhận được một hồi hít thở không thông.
Nhìn nó không chớp mắt, Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: “Nó sẽ xòe đuôi ư?”
Giống cô, trong lòng mọi người đang xem video đều vừa khẩn trương vừa chờ mong.
Như là nghe thấy lời Trần Tĩnh nói, trong màn hình khổng tước xanh run lông đuôi như ngôi sao hoa mắt, đang lúc mọi người ngập tràn kích động ngừng thở, nó khép lông đuôi lại, nghiêng đầu qua chỗ khác bình tĩnh đi.
Mọi người: “...”
Chẳng biết tại sao, từ trong ánh mắt khổng tước khi nó hướng về phía màn hình họ nhìn ra sự khinh bỉ sâu đậm.
Hừ! Lông đuôi của bản tộc trưởng, chỉ xòe vì Ma tôn thôi!