Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 176: Chương 176: Đừng nói lý lẽ




Thủy Lung ngồi yên không nhúc nhích, đầu ngón tay liên tục gãi.

Vẻ mặt người đàn ông mặt gầy đại biến, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ nhìn Thủy Lung. Gã không ngờ, một cô gái trẻ tuổi lại có bản lĩnh như vậy, cắt đứt dây điều khiển của gã.

“Mạng của hắn đang ở trong tay ta.” Người đàn ông mặt gầy mấp máy môi.

Gã nghĩ, dựa vào năng lực nàng có thể nhìn thấy dây điều khiển của gã, không có khả năng nàng không nhìn thấy gã nói cái gì.

Thủy Lung cười khẽ: “Dính dáng gì đến ta.”

Nàng và La Chấn Thiên vốn chẳng có liên quan gì, hai người coi như người qua đường mà thôi.

La Chấn Thiên cũng kinh ngạc võ công cao thâm của Thủy Lung, sau khi nghe rõ lời của nàng, mặc dù hắn biết nàng không có nói sai, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được buồn bã. Thì ra trong lòng người ta, hắn cũng giống những người xa lạ khác.

Nhìn Thủy Lung có thể nghênh đón ứng phó La Chấn Thiên, lòng Lâm Hữu Ngân cũng không khỏi kinh ngạc, đáy lòng dâng lên cảm giác bất an.

Chút bất an này rất nhanh bị ông ta xem nhẹ, ông ta nghĩ chỉ cần vị đại nhân kia giúp đỡ, trừ khi là thánh tôn Thăng Tiên Sơn Thượng đích thân tới đây, bằng không còn ai có thể xoay chuyển càn khôn?

“Khoan đã.” Lâm Hữu Ngân đang đắc ý giữa chừng, chợt nhìn về phía thánh tôn.

Bởi vậy, trong đầu chợt nhớ tới thánh tôn, tự nhiên nhớ tới trang phục ngài thường mặc trong lời đồn. Dạo này nghe đồn, không phải thánh tôn mặc bạch y, đeo mặt nạ vàng sao; hay nói mặt nạ vàng là dấu hiệu của thánh tôn.

Lâm Hữu Ngân không dấu vết lui về sau một chút, sắc mặt kinh nghi không yên, không ngừng kiếm cớ thuyết phục mình: “Sẽ không, tuyệt đối không. Làm sao thánh tôn đại nhân xuất hiện ở chỗ này, làm sao có thể gần gũi với phụ nữ có thai được, cái này căn bản không có khả năng, người này chỉ là yêu nhân của Trường Nhạc Cung.”

Nghĩ thế, lòng Lâm Hữu Ngân an tâm hơn nhiều, lớn tiếng nói: “Người đâu, bắt yêu nhân Trường Nhạc Cung lại!”

Khí thế của ông ta như hồng, chỉ chờ vị đại nhân kia phái cao thủ xuất động, tóm gọn nhóm yêu nhân Trường Nhạc Cung. Từ đó về sau, danh tiếng Lâm Gia Bảo danh chấn thiên hạ rồi!

Một giây, hai giây, ba giây… tròn năm giây, không một bóng người xuất hiện.

Trong mắt Lâm Hữu Ngân hiện lên vẻ kinh ngạc, lại hô: “Yêu nhân Trường Nhạc Cung ở đây, còn không mau bắt chúng lại!”

Thanh âm của ông ta biến mất, người vẫn không xuất hiện. Giờ khắc này, làm sao mọi người có mặt ở đây không nhận ra điều kì quặc. Nhất là sau khi Lâm Hữu Ngân lớn tiếng gọi hai lần, vẫn không có biến hóa gì, khiến người xem cảm thấy ông ta như thằng hề nhảy nhót làm xiếc khỉ.

“Lâm bảo chủ, chẳng lẽ Lâm Gia Bảo của ngươi không có người?” Âm thanh gây sự vang lên.

Sắc mặt kinh nghi không yên lòng của Lâm Hữu Ngân lóe lên sự tàn nhẫn.

Sáng sớm, ông ta đã phân phó người của Lâm Gia Bảo không cần xuất hiện, bởi vì… nhóm người làm việc, vẫn nên để người của vị đại nhân kia phái tới đi.

Chẳng lẽ vị đại nhân kia giữa đường đổi ý, dẫn người bỏ chạy rồi? Cái này không có khả năng mới đúng, vị đại nhân kia sẽ không sợ Trường Nhạc Cung, cũng không nên dùng chuyện này phá hủy danh tiếng của mình. Huống chi, vị sư phụ điều khiển con rối còn ở nơi này.

Trong lúc Lâm Hữu Ngân còn đang ngờ vực, một tiếng vang lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ thấy người đàn ông mặt gầy quằn quại ngã xuống đất, phun ngụm máu tươi, đôi mắt trừng lớn đầy kinh sợ.

“Nóng người thì được rồi, đừng đùa đến mệt.” Thánh tôn nhẹ giọng nói với Thủy Lung.

Giọng điệu thật tự nhiên, làm như bọn họ rất quen thuộc.

Thủy Lung không nói gì.

La Chấn Thiên cúi đầu hành lễ với thánh tôn: “Cám ơn đại nhân đã cứu giúp.”

Một chưởng kia của thánh tôn, không chỉ đánh bay người đàn ông mặt gầy, còn cắt đứt sợi dây không chế mạng sống La Chấn Thiên, tốc độ cực nhanh khiến người đàn ông mặt gầy khó lòng phòng bị, chưa kịp xử lý La Chấn Thiên, bản thân đã gặp nạn.

La Chấn Thiên vừa gọi đại nhân, mọi người ở hiện trường đều chắc mẩm bốn người thánh tôn và Thủy Lung là yêu nhân Trường Nhạc Cung. Thấy Lâm Hữu Ngân gần như ở thế hạ phong, liền có người nhát gan len lén rời khỏi chỗ ngồi, muốn rời xa chốn thị phi này.

“Đại nhân, ta không có cố ý…” La Chấn Thiên cũng phát hiện chuyện này, lập tức hướng thánh tôn nhận sai, giải thích.

Tuy hắn cố tình muốn Lâm Hữu Ngân hiểu lầm thân phận của thánh tôn, khiến cho lão ta đắc tội thánh tôn, để lão gặp phải báo ứng. Lúc nói cám ơn thánh tôn, là lời thật lòng của hắn, không hề có tính toán. Tính toán lên đầu thánh tôn? Đó chẳng phải ngại mình sống quá lâu sao!? >_<

Lời nói của La Chấn Thiên chưa hết, đã bị Lâm Hữu Ngân cắt ngang: “La Sát Sứ, lúc trước ngươi nói bỏ tà theo chính, là lừa gạt Lâm mỗ sao?”

Đến nước này, Lâm Hữu Ngân tựa như ác nhân cáo trạng trước, đưa mình lên vị trí thanh cao, là nạn nhân bị hại.

La Chấn Thiên vừa nghe ông ta nói, sắc mặt liền sầm xuống, cặp mắt trợn như trâu, hướng Lâm Hữu Ngân nói: “Lão thất phu! Mau nạp mạng đi!”

“Á! Ách Tước đại nhân!” Lâm Hữu Ngân cầu cứu người đàn ông mặt gầy.

Ách Tước đưa tay lên môi, âm thanh chát chúa vang lên, chờ một giây sau, phát hiện không có động tĩnh hay âm thanh gì đáp lại, vẻ mặt gã càng xấu xí.

“Các ngươi đang tìm bọn họ sao?” Thánh tôn nói.

Kèm theo lời hắn, một đám bóng dáng xuất hiện, những người này xuất hiện… trên tay còn xách hai cổ thi thể, thi thể này chắc là chết không bao lâu, cả người đầy vết thương, khiến máu tươi chảy xuống, không bao lâu bầu không khí ngập mùi máu tanh của tử thi.

Chân mày Thủy Lung khẽ nhíu, phụ nữ có thai rất mẫn cảm với mùi vị, làm cho việc ăn uống rất không dễ chịu.

Nàng đứng lên, đang muốn rời khỏi nơi này, ống tay áo lại bị người nào đó kéo lại.

“Đi đâu?” Thánh tôn vẫy vẫy ống tay áo, đem mùi vẫy đi, cầm khăn tay đưa cho Thủy Lung.

Thủy Lung cầm khăn tay che mũi, liền ngửi thấy hương vị thanh u hợp lòng người, khiến khẩu vị của nàng bình ổn lại. Cái này chắc là đặc biệt chuẩn bị cho phụ nữ có thai, rất hiệu quả.

“Đi lấy đồ.”

Nàng sớm biết Lâm Hữu Ngân sẽ không dễ dàng giao đồ ra, cho nên nàng đã bảo Mộc Tuyết thả cổ trùng đi thăm dò chỗ giấu đồ.

Lâm Hữu Ngân không hề nói xạo, quả thật Lâm Hữu Ngân giấu vật đó ở tửu lâu Lâm gia. Vốn dĩ nàng định chờ ‘tấu hài’ xong sẽ đi lấy, nhưng nàng vừa nghe Mộc Tuyết nói, có nhóm người khác đi tới chỗ để đồ.

Nàng cũng không muốn chạy không một chuyến, cho nên hiện tại mau đi tới đó là tốt nhất.

“Ngồi chờ.” Thánh tôn nói.

Mắt Thủy Lung lóe sáng, liền biết nhóm người kia đều là người của thánh tôn. Nếu đối phương chủ động làm tên sai vặt, cớ sao nàng không ngồi yên.

Một lần nữa ngồi về chỗ, Thủy Lùng làm biểu tình của Lâm Hữu Ngân và nhóm người vây xem trò vui biến đổi.

Tràng diện đầy máu me do người của thánh tôn mang tới, khiến Lâm Hữu Ngân và Ách Tước rung động không ít.

Chương 176.2: Đừng nói lý lẽ

Edit: Tịch Ngữ #Zly_macngulau

“Ngươi không phải người của Trường Nhạc Cung.” Bỗng nhiên, Ách Tước trừng mắt kinh ngạc nhìn thánh tôn, ánh mắt tràn ngập kinh sợ hoài nghi: “Ngươi là, là ai?”

Thánh tôn hỏi ngược lại: “Đại nhân nhà ngươi không nói cho ngươi biết người ngươi cần đối phó là ai sao?” Không cần Ách Tước trả lời, thánh tôn tiếc nuối cười khẽ: “Xem ra đại nhân nhà ngươi đã sớm vứt bỏ ngươi rồi.”

“Không!” Ách Tước lắc đầu, nhưng nét mặt và ánh mắt của gã không kiên quyết như vậy.

Gã nhớ lúc nhận nhiệm vụ này, phía trên chỉ nói đối phương là người của Trường Nhạc Cung, kế đó không có dặn dò gì thêm. Lẽ nào, mình đã bị vứt bỏ từ sớm, nhiệm vụ lần này căn bản là đi vào chỗ chết?

“Mặc kệ các ngươi là ai, hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này!” Thanh âm hung hiểm của Lâm Hữu Ngân vang lên. (#Ngữ: nên trao giải người can đảm nhất trong năm cho lão ta :)) )

Mọi người nhìn về phía ông ta, phát hiện ông ta và La Chấn Thiên cùng giao đấu, cư nhiên không hề dưới cơ La Chấn Thiên. Công lực thật sâu, mà bình thường chẳng lộ ra bên ngoài!!! Một màn này, nguyên lão trấn Vạn Lâm liền hiểu rõ, trước giờ, thằng nhãi Lâm Hữu Ngân này luôn che giấu thực lực.

Lúc này, chỉ thấy Lâm Hữu Ngân thoát khỏi La Chấn Thiên, gào to một tiếng.

Trên mái hiên xung quanh tửu lâu Lâm gia xuất hiện đám người cầm cung tiễn, giương cung nhắm thẳng hướng bên này.

Lâm Hữu Ngân cười lạnh nhìn mọi người, xưa nay ông ta là người cẩn thận, dù được vị đại nhân kia tán thưởng, làm việc cho người nọ, nhưng ông ta hoàn toàn không ỷ lại hết vào người nọ, vẫn giữ lại một nước cờ cho mình.

“Lâm Hữu Ngân, ngươi làm gì thế? Bọn ta vẫn còn ở trong này!” Khách ở lầu hai lập tức lên tiếng.

Đây không phải cầm đao xách kiếm đánh nhau, mà là cung tiễn nhá!!! Một đợt tên bắn tới, hoàn toàn khó phân biệt địch ta, nói không chừng sẽ bắn trúng những người vô tội… như bọn họ.

Lâm Hữu Ngân nói: “Điều này… thật tình Lâm mỗ hết cách rồi, đành dùng hạ sách, xin các vị cẩn thận. Nếu các vị có thể giúp Lâm mỗ bắt yêu nhân Trường Nhạc Cung, chuyện này cũng được kết thúc sớm thôi. Sau khi thành công, Lâm mỗ nhất định hậu tạ, các vị cũng có thể nhận được sự kính ngưỡng của nhân sĩ giang hồ.”

Ông ta nói những lời khách sáo xong, kì thực còn có ngầm uy hiếp. Người ở đây có ai không là cáo già, phần lớn đều nghe ra được ý tứ trong lời Lâm Hữu Ngân. Không khỏi tức giận, thầm mắng lão vô sỉ, thầm hận bản thân tham gia bữa tiệc đính hôn này, ngu ngốc rơi vào tròng của kẻ xấu gài sẵn.

“Nếu bốn vị nguyện ý bỏ tà theo chính…” Lâm Hữu Ngân mang dáng vẻ kiên cường, chính nghĩa nói với nhóm Thủy Lung. Lời đang nói nửa chừng đã bị chiếc giày cắt đứt, chiếc giày vô cùng mau, phi thẳng vào mặt Lâm Hữu Ngân, lúc rơi xuống để lại dấu ấn hồng hồng trên mặt mũi lão.

Toàn trường im lặng. Một khắc sau chợt nghe tiếng ‘phụt’, ‘hì hì’ tiếng cười liên tục vang lên, cuối cùng thành cười ầm lên.

Sắc mặt Lâm Hữu Ngân đen như đít nồi, ánh mắt lạnh lùng thấu xương đảo quanh nhìn mọi người, sau đó, dừng lại ở bàn Thủy Lung.

Ông ta nhớ rõ, chiếc giày bay từ hướng này tới, nhưng không nhìn rõ là ai vứt.

“Tốt! Tốt lắm! Xem ra các người không muốn uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!” Tới nước này, Lâm Hữu Ngân không còn nhịn được nữa rồi.

Ông ta giơ tay lên cao, đột nhiên phất xuống.

Tiếng tên ‘viu viu viu’ liên tục xé gió, từng mũi tên bắn vào tửu lâu Lâm gia, khiến dân chúng đứng dưới lầu kinh hãi --- Chuyện gì vậy? Ban đầu, còn nghe âm thanh cười nói từ trong đó vọng ra, không phải đang vui vẻ ư? Làm sao thành chuyện xấu?

Một người tự cho là thông minh nói: “Chắc chắn Lâm Gia Bảo an bày tiết mục đặc biệt.”

Có lẽ là vậy. Không ít người cũng nghĩ vậy. Bởi vì, bọn họ thấy rõ trên mũi tên có cột túi nước, biết đâu là tiết mục đặc biệt được dàn sẵn.

Nhưng, người trong lầu hai lại không nghĩ như vậy, khi bọn họ nhìn thấy mũi tên đầu tiên bay vào, sau khi chọc thủng túi nước, không khí tràn ngập mùi lạ.

Loại mùi này khiến người ngửi mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng, mắt bị hoa, đặc biệt còn chảy máu miệng và mũi.

“Lâm Hữu Ngân, ngươi là tên quỷ già đáng chết! Mau đưa thuốc giải đây!” Ai cũng biết, mùi này có độc.

Lâm Hữu Ngân không chút hoang mang: “Các vị yên tâm, chút nữa Lâm mỗ sẽ đưa thuốc giải cho mọi người, sẽ không để mọi người gặp chuyện không may.”

Sau đó, sau đó, sau đó!

Sau khi nghe lời ông ta nói, trong lòng mọi người càng giận dữ.

Nếu Lâm Hữu Ngân thua, hoặc bản thân ông ta xảy ra chuyện, chẳng phải muốn bọn họ chôn chung với lão?

Lâm Hữu Ngân không để ý đám khách của mình nữa, tầm mắt rơi vào người nhóm Thủy Lung, mở mắt nhìn vẻ mặt quả quyết của bọn họ, không hề có dấu hiệu xụi lơ muốn hôn mê, trái tim không khỏi nhảy dựng, lạnh giọng nói: “Các ngươi cho rằng giả bộ như vậy thì có thể thoát kiếp nạn sao?”

Nhàn công tử câm nín nhìn bộ dạng lừa người dối mình của Lâm Hữu Ngân, không nhanh không chậm nói: “Tử Tước Vĩ, bột thuốc vừa phân tán cho dù là nhân tài kiệt xuất cũng phải tán công, người chế ra nó chính là Thiên Diện Quỷ Y, Nhàn công tử.”

Trong lòng Lâm Hữu Ngân không yên, mặt ngoài vẫn giữ vẻ trấn định: “Thật ra cũng có chút kiến thức.”

Nhàn công tử thở dài dằng dặc, thành khẩn nói với Lâm Hữu Ngân: “Ta cảm thấy ngươi căn bản đang nói chuyện cười.”

Lúc đầu, đem đồ sản xuất ở thành Nam Vân khoe khoang trước mặt thành chủ thành Nam Vân, sau đó, lại lấy Tử Tước Vĩ sử dụng trước mặt người chế tạo ra nó, đây căn bản là tự mình tìm khó xử.

“Ẩn Phượng.” Thánh tôn không có tâm tình đùa giỡn nữa, gọi cu li tới giải quyết. =]]

Thanh ảnh kèm theo âm thanh của Ẩn Phượng xuất hiện, một đến một phút đã đến trước mặt Lâm Hữu Ngân, cầm đoản đao chuẩn bị lấy mạng ông ta.

“Bên trái.” Trong khoảng thời gian nửa khắc, Ẩn Phượng đã thi triển mười chiêu, rốt cuộc đao nhỏ sắp sửa đâm vào cổ Lâm Hữu Ngân thì giọng nói nhàn nhạt của thánh tôn truyền đến.

Khuôn mặt giấu đằng sau vải đen co giật, linh hoạt chuyển đao trở về, đâm về phía Lâm Thiên Bảo mặt trắng bệch đứng bên cạnh Lâm Hữu Ngân.

‘Phập’ Âm thanh đoản đao xuyên vào máu thịt, Ẩn Phượng rút đao, máu tươi phun ra.

“Ừm.” Giọng mũi của thánh tôn vang lên, giọng nói từ tính đầu đọc lòng người, không nghe ra vui giận.

Trái tim Ẩn Phượng nhảy dựng, mới nhớ ở đây còn có phụ nữ có thai, không thể tùy ý làm theo sở thích của mình. Nàng ấy vội vàng nhét đao trở về vết thương của Lâm Thiên Bảo, hoàn hảo ngăn chặn vệt máu.

"Cha ——!" Lâm Thiên Bảo thét chói tai, thanh âm càng ngày càng thấp, trong mắt đều là tuyệt vọng và dục vọng muốn sống.

Lâm Hữu Ngân ngây ngẩn cả người, vừa trải qua giây phút sinh tử, ông ta không hoàn hồn nhanh chóng như vậy. Chờ khi hai mắt ông ta khôi phục thanh tĩnh lại, thấy hình ảnh trên ngực đứa con trai mình yêu thương nhất nhuốm máu, tuyệt vọng ngã xuống đất.

“Thiên Bảo!” Lâm Hữu Ngân sợ hãi kêu lên, sắc mặt kinh sợ mà phẫn hận.

“Phía sau.” Giọng thánh tôn nhẹ như gió vang lên.

Ẩn Phượng thật giống như cỗ máy giết người, chớp mắt liền phóng về phía Lâm Thiên Tứ.

"A! Đừng tới đây!" Lâm Thiên Tứ lảo đảo chạy trốn, đưa Kiều Lịch Lịch đẩy ngã ra phía trước cản đao.

Hai mắt Kiều Lịch Lịch trống rỗng, nhưng đối mặt với sát khí, thân thể vẫn tránh né theo bản năng.

Ẩn Phượng đá văng ả, vụt đến trước mặt Lâm Thiên Tứ. Thánh tôn nói giết ai thì người đó phải chết, giết sai người, e rằng thánh tôn sẽ không vui, bản thân mình lại là người chịu tội.

“Dừng tay!” Nhìn thấy con lớn sắp chết thảm, Lâm Hữu Ngân bi phẫn gào thét.

Nhưng tiếng gào của ông ta không làm Ẩn Phượng dừng lại, lúc này Ẩn Phượng sử dụng tuyệt kĩ vô cùng tốt, một đao lưu loát liếm qua cổ Lâm Thiên Tứ, không hề rơi một giọt máu.

Tiếp theo, không cần thánh tôn nhắc nhở, Ẩn Phượng tự giác tìm bóng dáng Lâm Thiên Tường.

“Ủa? Người đâu?” Ẩn Phượng im lặng nói thầm, nàng không thấy bóng dáng Lâm Thiên Tường đâu hết.

“Chạy từ sớm rồi.” Thủy Lung nhìn cô gái mặc đồ đen nhìn dáo dác, biết ngay nàng ấy đang tìm ai.

Lâm Thiên Tường, con thứ hai của Lâm Hữu Ngân, người có cảm giác tồn tại cực thấp, từ lúc thị phi vừa ló đầu, liền lặng lẽ rời đi.

Ẩn Phượng cúi đầu cảm tạ Thủy Lung đã bảo cho nàng ấy biết, ánh mắt rũ xuống không dám nhìn nàng. Không phải là không biết lễ phép, cũng không phải coi thường, toàn bộ vì nàng ấy chính mắt thấy, mỗi người nhìn cô gái này thêm vài lần, kết cuộc rất bi thảm.

"Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!" Lâm Hữu Ngân như con thú bị vây nhốt, hướng bọn thánh tôn gào thét.

“Muốn giết thì giết Lâm mỗ là được, vì sao muốn giết ba người con của ta, cắt đứt huyết mạch của ta!”

Thánh tôn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu đánh giá Lâm Hữu Ngân.

Ánh mắt thuần khiết lạnh lẽo, khiến cả người Lâm Hữu Ngân bị đông cứng.

“Nói lí lẽ với kẻ địch?” Thánh tôn nhẹ giọng: “Như vậy sẽ khiến bản tôn cảm thấy rất không có ý nghĩa, giống như đang bắt nạt đứa nhỏ ba tuổi ngốc nghếch.”

Lâm Hữu Ngân bị khinh bỉ, mặt đỏ bừng.

Thánh tôn thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn bụng Thủy Lung, âm thanh không nặng không nhẹ: “Nếu ông ta đã yêu cầu bị chém, Ẩn Phượng, đưa ông ta ra ngoài chém đi.”

Mắt Ẩn Phượng lộ ra hưng phấn, tuân lệnh hướng Lâm Hữu Ngân.

Lâm Hữu Ngân đã biết Ẩn Phượng có công phu kì lạ, biết mình không phải đối thủ của Ẩn Phượng, vẻ mặt biến đổi, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ các ngươi khôn muốn món đó…” Ông ta cho rằng, thánh tôn thà giết con mình trước chứ không giết mình, chắc chắn vì bảo vật.

Đúng lúc này, một bóng dáng bay tới, trong tay cầm hộp gỗ, dâng cho thánh tôn.

Lâm Hữu Ngân nhìn cái hộp quen thuộc, lời đang nói liền nghẹn trong họng, sắc mặt tái đi.

Thánh tôn nhận lấy hộp, tự mình đưa cho Thủy Lung. Chờ khi Thủy Lung sắp chạm vào hộp, hắn liền thu lại.

Thủy Lung híp mắt nhìn hắn: “Trêu ta vui lắm à?”

Thánh tôn cười nhẹ: “Không có chỗ tốt, không thèm cho nàng.”

“Nói.” Thủy Lung tính toán nếu giật cái hộp từ tay thánh tôn, có bao nhiêu phần thắng?

“Làm ăn với ta.” Thánh tôn nói.

Trong mắt Thủy Lung hiện lên kinh ngạc. Nàng không ngờ, chỗ tốt hắn muốn chính là cái này.

"Thế nào? Không muốn?" Thánh nghi hoặc hỏi, đáy mắt hiện lên tia bỡn cỡt, nhưng không bị ai nhìn thấy.

"Được." Thủy Lung hoàn hồn đáp ứng, lại đưa tay lấy cái hộp.

Lúc này, thánh tôn không ngăn cản, nhẹ giọng nói: “Không hỏi làm ăn gì đã đáp ứng rồi, ngộ nhỡ bị ta lừa mất phu quân rồi sao?”

“Nếu ngươi thích đàn ông, ta có thể nhường phu quân của ta cho ngươi.” Thủy Lung chậm rãi đáp: “Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể vác… Đại Miêu kia.” Đuôi mắt híp lại, tròng mắt tỏa sáng, sâu xa nhìn phản ứng của thánh tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.