Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 167: Chương 167: Họa từ miệng mà ra




Rất ít người biết Thủy Lung rời khỏi thành Nam Vân, ngay cả đám người Lục Quyển cũng không hay biết gì. Đột nhiên nàng rời đi, hơn nữa còn mang theo Nhàn công tử biết luyện chế dịch dung thuật, cả người mặc trang phục khống giống ngày thường, nghênh ngang đi ra cửa thành Nam Vân, cũng không có người nhận ra nàng.

Mặc kệ ai, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thủy Lung cũng đều cảm thấy nàng như cây liễu yếu ớt trong gió, khiến người ta thương tiếc.

Đúng lúc này, Thủy Lung đứng bên ven song giữa đường núi, nhìn một gã đàn ông cao to mặc bố giáp, tay cầm đao lớn dính máu chắn trước mặt nàng, bộ dạng lo lắng thương tiếc nhìn nàng, giọng nói hùng hậu cố gắng đè nén, nói với nàng: “Cô nương, nàng không sao chứ?”

Người đàn ông này không tồi, thậm chí có thể nói rất có hương vị đàn ông. Ngũ quan kiên cường, ánh mắt lấp lánh có thần, lúc nhìn chăm chú vào con gái, rất dễ khiến con gái người ta đỏ mặt thẹn thùng.

Đó là một người đàn ông khiến người ta có cảm giác an toàn.

Đáng tiếc, người đàn ông này thương tiếc sai đối tượng.

Thủy Lung im lặng liếc nhìn, tình huống này không phải lần đầu tiên xảy ra. Nàng không có trả lời người đàn ông kia, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Nhàn công tử đang đứng bên cạnh xem trò vui.

Đây đều là do Nhàn công tử dùng dịch dung thuật có tính lừa gạt quá đáng!

Lúc nàng muốn mặt nạ, chỉ nói một câu tùy tiện, không để người ta dễ dàng phát hiện ra thân phận của nàng là được. Nhàn công tử liền cho nàng gương mặt này — Da trắng như tuyết, mày cong như liễu, mắt hạnh vô tội, đôi môi no đủ hơi vểnh, cùng một loại với gương mặt vốn có của nàng, nhưng thoát tục đến cực điểm, có thể nói là mĩ nhân thanh tú hiếm có.

Khuôn mặt này kết hợp với trang phục nàng đang mặc, càng tăng thêm vẻ yếu đuối như nước của cô gái, sợ rằng đụng nhẹ liền vỡ vụn.

Quả thật, khuôn mặt và trang phục này, tuyệt đối không có người nghĩ rằng nàng và Bạch Thủy Lung có liên quan, thế nhưng nếu hành tẩu trong giang hồ hỗn loạn, lại mang đến một đống phiền phức, đống phiền phức này tên thường gọi là — Hoa đào nát!

“Cô nương?” La Chấn Thiên nhìn theo tầm mắt của Lạc Thủy Tiên Tử, phát hiện một gã thư sinh mặt trắng mặc áo lam.

Đúng rồi. Trong sách thường nói, tiểu thư khuê các thường thích mấy chàng thư sinh mặt trắng. Không lẽ, tên mặt trắng này là người trong lòng của tiên tử tiểu thư này ư?

La Chấn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Nhìn một chút, tiên tử tiểu thư mặc váy lam, thư sinh mặt trắng cũng mặc đồ màu lam, đây rõ ràng là ‘trang phục tình nhân’!

Nhàn công tử đang bị ánh mắt hăm dọa của Thủy Lung nhìn chằm chằm, sau đó, lại bị ánh mắt La Chấn Thiên châm chọc liền thấy khó hiểu.

Hắn đâu có làm gì đâu, sao vị tráng sĩ này xem hắn như kẻ thù vậy.

Nếu Nhàn công tử đọc được suy nghĩ của La Chấn Thiên, nhất định sẽ hô to oan uổng. Người mà trái tim hắn lưu luyến không quên chính là cái vị ở bên cạnh người nào đó thôi. Hắn nào dám nhớ thương con yêu nghiệt kia, hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa có được hay không?

“Ta nói.” Thủy Lung chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhíu mày, ánh mắt nhìn xuyên qua đầu vai La Chấn Thiên: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện trên trời dưới đất.”

Âm thanh thật… thật là dịu dàng! Đúng là một người con gái dịu dàng như làn nước!

La Chấn Thiên kích động đến đỏ mặt tới mang tai, ánh mắt nhìn chằm chằm Thủy Lung.

Hắn cảm thấy mùa xuân của hắn đến rồi, động tác nhíu mày của Tiểu Tiên Tử nhà hắn thật đẹp, đấy là liếc mắt đưa tình với hắn sao???

Nếu là cô gái yếu đuối bình thường, bị đôi mắt xanh đen của La Chấn Thiên nhìn chằm chằm, nói không chừng đã bị hù dọa hôn mê rồi. Thủy Lung lại cảm thấy người đàn ông trước mặt, thật giống con chó bự đòi ăn.

Ngón tay nàng vươn lên ngoắc ngoắc, cười khẽ: “Đem bọn họ tiêu diệt đi.”

La Đại Cẩu Cẩu gào lên một tiếng: “Được ấu!!!!” Người liền vọt đi.

Phía trước là một đám người thuộc cùng môn phái mặc đồ trắng, bọn họ chính là vì truy sát La Chấn Thiên mà đến. Chỗ này vốn là nơi dừng chân nghỉ ngơi của ba người Thủy Lung, Thủy Lung ở ngay ven sông, cây phi tiêu đúng lúc bay tới nàng, nàng chỉ hơi nghiêng đầu liền tránh được.

Nhưng trong mắt La Chấn Thiên lại là ngoài ý muốn, là Thủy Lung gặp may nên không bị thương, tiếp đó liền có màn hỏi thăm Thủy Lung có khỏe hay không.

“Đi thôi.” Thủy Lung không thèm nhìn La Chấn Thiên, nói với Mộc Tuyết và Nhàn công tử, chân điểm nhẹ lên mặt nước, đạp nước đi trên sông.

Mộc Tuyết không am hiểu võ công, thấy Thủy Lung qua sông, nàng ấy mím môi. Nhàn công tử đè nén vui sướng trong lòng xuống, giả vờ tự nhiên ôm eo Mộc Tuyết, nhẹ nhàng ôm ấp qua sông.

Lúc đáp xuống đất, hắn tự giác buông eo Mộc Tuyết ra, bộ dạng như chính nhân quân tử.

Mộc Tuyết nhìn hắn một cái, nhưng không trách móc gì, cũng không nổi giận.

Dù Thủy Lung đi ở phía trước, trên thực tế mọi động tác của bọn họ đều không thoát khỏi mắt nàng.

Nhàn công tử là người lạnh tình, nhưng càng là người lạnh tình, một khi động tình thì cực kì nghiêm túc, sâu sắc. Hắn khinh thường việc đùa bỡn tình ái, nếu hắn biểu hiện yêu thích Mộc Tuyết, đó chính là nghiêm túc. Từ sau khi hắn đến bên cạnh Mộc Tuyết, mỗi hành động của hắn đều nhìn ra được hắn có tình cảm với Mộc Tuyết.

Tính cách Mộc Tuyết dịu dàng, hòa nhã, rất ít người có thể đi vào lòng nàng ấy. Mặc dù thái độ nàng ấy với Nhàn công tử không coi là tốt, nhưng mà vì để ý nên mới tức giận đó thôi.

Chuyện giữa hai người này, Thủy Lung cũng không biết nhiều, chỉ biết hai người này từng có đoạn thời gian ở chung với thân phận bệnh nhân và thầy thuốc. Tình cảm vướng vít của hai người cũng bắt đầu từ đó.

Nàng không có ý định nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ, bọn họ có thể đi tới mức nào thì tùy hai người.

“Hắc, Bạch Nha.” Nhàn công tử gọi Thủy Lung.

Thời gian đi lại ở bên ngoài, Thủy Lung vẫn lấy trộm tên của thú cưng ở hiện đại của mình để dùng.

“Ừ?” Thủy Lung lười biếng nhìn hắn.

Ánh mắt hơi híp, bên trong mơ màng, vô tình để lộ vẻ phong tình khiến Nhàn công tử ngẩn ngơ. Một khắc sau, Nhàn công tử hoàn hồn chửi lớn trong bụng, Yêu Nghiệt!!!

May là diện mạo hiện tại của nàng không phải bản gốc, nếu không có mặt nạ dịch dung, dùng gương mặt thật của nàng mà lăn lộn trong giang hồ, không biết sẽ gây tai họa cho biết bao nhiêu nam nữ si tình.

“Trước kia, nàng biết thuần thú à?” Thấy ánh mắt Thủy Lung dần nguy hiểm lên, Nhàn công tử liền vội vàng hỏi điều muốn hỏi.

Thủy Lung bất ngờ cười một tiếng: “Làm thuần thú sư cũng không tệ.”

Huấn luyện động vật lông xù rất là thú vị. (Xin chú ý, nàng nghĩ tới động vật lông xù, nhưng tuyệt đối không phải đám chó mèo chỉ biết giả đáng yêu đâu nhá.)

“Quả nhiên.” Nhàn công tử thở dài một hơi. Đúng là cảm giác của hắn không sai, yêu nghiệt này căn bản xem đại hán kia là chiến thú để sai khiến!!!

Đáng thương vị đại hán kia, một chút cũng không nhận ra, còn phải thẹn thùng nghe lời người ta.

Mộc Tuyết cũng nghĩ đến chuyện này, cười khẽ một tiếng.

Nàng cười, Nhàn cũng tử cũng vui theo. Rất nhanh hắn liền vui quá hóa buồn, Thủy Lung híp mắt cười nhìn hắn: “Ngươi còn chưa tìm ra tài liệu mặt nạ à?”

Lúc trước, khi nào cũng gặp đào hoa nát, Thủy Lung bắt Nhàn công tử làm mặt nạ mới cho mình, cuối cùng Nhàn công tử nói trên người không có vật liệu để dùng. Vật liệu làm mặt nạ rất phiền phức, trong chốc lát không tìm ra được.

Nhàn công tử nhìn ra được vẻ nguy hiểm đằng sau nét mặt nhu hòa của Thủy Lung, cười ha ha nói: “Nhanh, nhanh.”

Một trận gió lớn thổi tới, cơn gió này mang theo một người. Bây giờ đang đứng trước mặt đám người Thủy Lung, vẻ mặt lo lắng nhìn Thủy Lung, lớn tiếng nói: “Cô nương, nàng không sao chứ? Ta quay đầu liền không thấy các ngươi đâu, còn tưởng các ngươi bị bắt. Vội chết ta! Ta đi theo mùi vị của các ngươi mới tìm được nơi này!”

Theo mùi vị…

“Ngươi là chó à?” Nhàn công tử khinh bỉ.

La Chấn Thiên nhìn hắn không vừa mắt, vừa nghe Nhàn công tử nói đểu liền hung tợn nhìn hắn, giọng nói lạnh như băng: “Ngược lại cũng có chút đầu óc.”

Ý này, cư nhiên bị Nhàn công tử đoán đúng!

Ta nghĩ ngươi mới không có đầu óc! Nhàn công tử nghĩ như vậy. Hài hước sờ cằm, không hiểu vì sao người đàn ông này lại dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn?

Chợt thấy La Chấn Thiên thỉnh thoảng dùng ánh mắt tha thiết nhìn Thủy Lung, đầu óc lóe sáng, trong nháy mắt liền hiểu! Hình như thằng nhãi này xem hắn là tình địch!

“Như ngươi nhìn thấy, chúng ta rất khỏe.” Đường phía trước bị người đàn ông này ngăn cản, Thủy Lung phải dừng lại bước tiến, nhàn nhạt nhìn hắn ta: “Ngươi chặn đường của ta.”

La Chấn Thiên vội vàng tránh đường, ánh mắt thấy Thủy Lung muốn rời đi, hắn ta liền lắc mình chắn trước mặt Thủy Lung, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, gương mặt hắn ta đỏ lên, lắp bắp không biết nói gì.

Cái bộ dạng như đàn bà của hắn ta khiến Thủy Lung câm nín một hồi, mới nói: “Có chuyện gì thì mau nói nhanh đi.”

La Chấn Thiên liền quát lớn: “Xin hỏi phương danh của cô nương.”

“Bạch Nha.” Thủy Lung nói. (Bạch Nha: răng trắng =))

La Chấn Thiên nói: "Hắc hắc, bởi vì mỗi ngày ta đều chà răng.”

Thủy Lung: ". . ."

Nhàn công tử: “Phốc!”

La Chấn Thiên bị tiếng cười làm giật mình tỉnh giấc, sau đó phát hiện lời của mình, khuôn mặt phồng lên đỏ bừng, nói lắp: “Nàng, nàng nói là, phương danh của nàng là, Bạch Nha?”

Thủy Lung cũng bị hắn ta chọc cười, gật đầu.

Nàng cười như thế, La Chấn Thiên liền bị mê hoặc không biết phân biệt đông tây nam bắc, ngu ngốc nói: “Ha ha ha, tên rất hay, tên rất hay!”

“Chỗ nào hay?” Thủy Lung đầy hứng thú chọc ghẹo hắn ta.

“Hay, hay, hay…” La Chấn Thiên cà lăm nửa ngày, nửa ngày sau mới nói: “Rất thích hợp.”

Quả nhiên không thể trông cậy vào hắn ta nói lời hay.

“La Sát, mặt mũi của Trường Nhạc Cung đều bị ngươi làm mất sạch rồi.” Khách kông mời lại đến một lần nữa.

Người phụ nữ áo đỏ từ trên trời rơi xuống, tóc mai như linh xà lượn bay trong gió. Lông mày dài nhỏ, bên dưới là đôi mắt nhỏ hẹp, đôi môi đỏ như máu, lúc rơi xuống đất váy dài phiêu phiêu, dáng vẻ cực kì diêm dúa, gương mặt đầy vẻ quyến rũ.

Kiều Lịch Lịch quét mắt nhìn Thủy Lung một lượt, liền bĩu môi, không chút che giấu vẻ chán ghét. Ả ghét nhất loại con gái điềm đạm, đáng yêu, giống như đóa hoa trắng.

La Chấn Thiên cau mày, nhìn Kiều Lịch Lịch, lạnh giọng nói: “Người ở bên kia đều giải quyết rồi à?”

Bộ dạng mặt lạnh và dáng vẻ ngốc nghếch lúc nãy hoàn toàn đối lập, nhưng rất có lực uy hiếp.

Thủy Lung nhíu mày, thế này không phải rất tốt sao?

Nếu lúc trước nàng nhìn thấy dáng vẻ này của La Chấn Thiên, nàng sẽ không nghĩ rằng hắn ta có lúc cũng ngờ nghệch, quả nhiên không thể đánh giá con người qua bề ngoài.

Kiều Lịch Lịch mất hứng nói: “Ta giúp ngươi cản người, còn tưởng ngươi đuổi theo kẻ đào ngũ quan trọng, ai ngờ lại theo đuôi một đứa con gái không có lai lịch rõ ràng.”

La Chấn Thiên lạnh giọng nói: “Cái gì là cô gái không có lai lịch rõ ràng? Bạch Nha cô nương người ta vì ta mà bị liên lụy, đương nhiên ta phải bảo vệ người ta thật tốt.”

"Phốc —— Bạch Nha? Ha ha ha, cái tên thối nát gì thế này.” Kiều Lịch Lịch che miệng cười.

“Yêu quái!” Ánh mắt La Chấn Thiên hung ác lên.

Kiều Lịch Lịch bị quát cũng lạnh mặt: “Vì một người ngoài mà ngươi nổi giận với ta?”

Ả thầm nghĩ đều là lỗi con tiểu tiện nhân kia, quay sang trừng Thủy Lung. Mới phát hiện, bọn người Thủy Lung tranh thủ lúc bọn họ cãi nhau đã đi xa hơn trăm mét.

Cái này không chỉ có Kiều Lịch Lịch phát hiện, La Chấn Thiên cũng phát hiện.

Hắn ta vội vàng đuổi theo: “Bạch Nha cô nương, đừng nóng giận, cái mồm của ả ta rất đáng đánh.”

Thủy Lung nói: “Ả nói cái gì?” Nàng căn bản không có hứng thú nghe bọn họ khắc khẩu.

Mắt La Chấn Thiên sáng rực nhìn Thủy Lung. Bạch cô nương đúng là người có tấm lòng lương thiện, khoan dung, cố tình giả bộ như không nghe thấy, tránh làm bọn hắn khó xử.

Thủy Lung nhìn ánh mắt đó của hắn ta, trực giác cho nàng biết hắn ta lại nghĩ nhiều.

Lúc nghe Kiều Lịch Lịch nói ‘Trường Nhạc Cung’, nàng liền không có ý muốn dây dưa với bọn họ.

Trường Nhạc Cung, tà phái nổi tiếng trong giang hồ. Phong cách làm việc quỷ dị, ẩn núp nhiều năm, hiện tại lại xuất hiện, vừa ra giang hồ lại quậy một trận tưng bừng.

“La Sát, ta nói mắt của ngươi bị mù đúng không?” Kiều Lịch Lịch cũng đến, đen mặt nói với La Chấn Thiên: “Ngươi không nhìn thấy người ta căn bản không để ngươi vào mắt à? Người ta coi ngươi là con cóc ghẻ đó! Hừ! Cũng không biết tiểu thư ngu dốt của nhà nào, ta khuyên ngươi nên về nhà sớm đi, ở ngoài này không phải là nơi Tiểu Bạch Hoa đùa giỡn.”

Thủy Lung thản nhiên liếc Kiều Lịch Lịch: “Tiểu Độc Xà, ta không phải tình địch của ngươi, đừng có đem độc phun tùm lum.”

Nàng cũng không phải người có tính cách tốt lành gì, bị người khác chế nhạo ngầm hai, ba lần vẫn không phản kích. Nể tình ả ta cũng là nữ không tính toán.

Kiều Lịch Lịch cười nhạo, nhìn La Chấn Thiên: “La Sát, ngươi nghe cho tốt nha, đây cũng không phải Tiểu Bạch Hoa đâu, miệng lưỡi thật lợi hại. Không biết có phải ám tử của nhà nào hay không, cố tình ở đây chặn đường rút lui của ngươi.”

La Chấn Thiên nhíu mày: “Đủ rồi!” Nhìn sang Thủy Lung, mím môi, càng to gan nói: “Cô nương, thật không dám giấu, ta thật sự rất thích nàng, vừa gặp đã thích!”

Lúc đó hắn ta bị truy sát, muốn tìm nơi trống trải để giải quyết bọn chúng, ai dè chạy đến bờ sông lại thấy bóng dáng áo lam --- nàng ngồi xổm bên bờ sông, một tay đùa nghịch nước. Bỗng nhiên, một lọn tóc rơi xuống, nàng dùng tay vén lên, để lộ khuôn mặt trắng trẻo, cái tai đáng yêu, mặt cúi xuống rất là dịu dàng, môi nở nụ cười linh động thoát tục.

Khi ấy, trái tim của hắn ta bịch bịch như tiếng chuông đồng, rung động không thôi. Xém chút tưởng mình bị ảo giác, nghĩ rằng nàng là tinh linh tiên tử ở hồ nước biến thành.

La Chấn Thiên đã trải qua quá trình động tâm, hắn ta liền đem đoạn tình cảm này giải thích cho đám Thủy Lung nghe, sau đó nghiêm túc nói: “Bạch cô nương, ta thích nàng, ta muốn cưới nàng làm vợ!”

La Chấn Thiên khẩn trương chờ đợi câu trả lời không có phát hiện, mặc kệ Thủy Lung, Nhàn công tử hay Mộc Tuyết đều có vẻ mặt cổ quái; còn Kiều Lịch Lịch, trừ tức giận cũng chỉ có tức giận.

Thủy Lung vẫn không nói gì, Nhàn công tử ôm trán, lấy một lọ thuốc lau mắt đưa cho La Chấn Thiên, thành khẩn nói: “Ánh mắt có vấn đề, nhớ dùng vào hai buổi sáng tối.”

La Chấn Thiên tát một cái: “Xéo!”

Về phần Thủy Lung, nàng chỉ có thể cảm thán một câu: Ở đâu cũng có thiếu não.

Quay lại tình huống lúc đó!

Đúng là nàng ngồi xổm bên bờ sông, nhưng nàng không có nghịch nước nha, nàng chi rửa tay thôi mà, tự cho rằng dáng vẻ đó chẳng có gì tao nhã. Kế đó, đúng là tóc có rũ xuống, nàng cũng có đem tóc vén ra sau tai… Nhưng nàng không biết mặt mũi mình dịu dàng, tươi cười thoát tục ở đâu???

Sự thật rõ ràng là… Thủy Lung nghe thấy âm thanh truy sát, híp mắt lại, ánh mắt rõ ràng có một mảnh băng mỏng, khóe miệng ngoéo lên theo thoái quen, tâm tình rõ là vui sướng khi người gặp nạn mà!!! Hơn nữa, sau khi tránh một cây phi tiêu, còn định nhân cơ hội giậu đổ bìm leo dạy dỗ cái tên ném ám khí lung tung kia một trận.

“La Sát! Ngươi bị mù à?” Kiều Lịch Lịch rống giận: “Ngươi nhìn cho rõ bụng của nàng ta kìa, rõ ràng đã có bầu, đã sớm không còn là cô gái trong trắng.”

“Miệng của ngươi sạch sẽ chút đi!” Mộc Tuyết lạnh lung nhìn Kiều Lịch Lịch.

“Sao? Nếu nàng ta thật sự sạch sẽ, sợ gì người ta nói.” Người đàn bà bị ghen tỵ che mắt chẳng còn một chút lí trí, ánh mắt Kiều Lịch Lịch giễu cợt: “Ta nói thì sao? Các ngươi làm gì được ta?”

Trong mắt ả, ba người trước mắt một là Tiểu Bạch Hoa, một là Tiểu Bạch Kiểm, còn lại là con ma ốm, thật không hiểu vì sao bọn họ dám đi lại ở ngoài này.

“Này, ta chỉ thương hương tiếc ngọc với một người con gái duy nhất thôi.” Ánh mắt Nhàn công tử lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Con dám nói chuyện phách lối trước mặt ta, ta sẽ làm cho ngươi thối mặt.”

Kiều Lịch Lịch bị ánh mắt của hắn đâm một cái, không hiểu tại sao trong lòng sinh ra vài phần khủng hoảng.

Tâm trí ả bình tĩnh lại, ánh mắt liền bình tĩnh lại, hơi cảnh giác nhìn ba người: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Có mục đích gì?”

"Đi ngang qua." Thủy Lung nhàn nhạt nói, lười dây dưa với bọn họ. Nói với La Chấn Thiên: “Đừng theo.” Liền dẫn Mộc Tuyết đi lướt qua hắn ta, thi triển khinh công, chớp mắt liền đi xa hơn trăm mét.

Nhàn công tử nhìn thoáng qua hai người bọn họ, sâu kín nói một câu: “Họa từ miệng mà ra nha!” Người liền đi theo Thủy Lung, nhanh chóng vào trong rừng, trong bụng thầm nói: Vì sao lần này yêu nghiệt mang Tiểu Tuyết đi? Để ta ôm bay không tốt ư?

La Chấn Thiên còn đang chìm đắm trong đả kích vì Thủy Lung mang thai. Trên thực tế, hắn ta không có chú ý tới bụng của Thủy Lung, bởi vì nho váy rất rộng, không dễ nhìn thấy thân hình.

Hắn ta vừa hoàn hồn lại bị thân pháp của Thủy Lung và Nhàn công tử làm chấn động, một hồi lâu mới rống giận: “Tên nào vô trách nhiệm như vậy, mặc kệ vợ mình mang thai đi lại trong giang hồ!!!!!!!!!”

Kiều Lịch Lịch chờ đến chờ đi, cư nhiên lại nghe thấy câu này, trong lòng cực kì khó chịu, lạnh giọng nói: “Nói không chừng người ta không có thành thân, chẳng qua là một dâm phụ…Ách.”

Một cục đá, không ai thấy nó từ đâu bay tới, nhanh đến khó thể tin, cứ như vậy xẹt qua cổ Kiều Lịch Lịch.

Kiều Lịch Lịch ngẩn người, sau đó sắc mặt càng tái nhợt, ả mờ mịt nhìn La Chấn Thiên, ngón tay run rẩy ôm cổ mình, chạm vào một mảnh máu đỏ dinh dính.

“Ai?” La Chấn Thiên cũng bị hoảng, nhanh chóng rút đao lớn.

"La. . . La Sát. . ." Kiều Lịch Lịch sợ đến nước mắt cũng rơi ra: “Ta không muốn, không muốn chết…”

“Yên tâm, không chết được.” Giọng nói khàn khàn, trong trẻo giống như nước trong hồ đá, giọng điệu chầm chầm nhàn nhạt không ai có thể học được, làm người ta nghe xong vẫn cảm thấy âm thanh văng vẳng trong tai, hận không thể nghe thêm lần nữa.

Nhưng trong âm thanh cực êm dịu này, lại mang một phần nguy hiểm, giống như viên thuốc độc bọc đường, sau khi nếm qua ngọt ngào, mới phát hiện ra độc.

La Chấn Thiên thử thong qua âm thanh tìm vị trí của người đó, lại phát hiện không thể nào tìm ra, trong lòng không khỏi kinh hãi.

“Không biết ta đắc tội với các hạ ở chỗ nào…”

“Thứ nhất, nghe lời hạ tiện, lỗ tai của bản tôn kháng cự.”

Lời La Chấn Thiên chưa nói hết, đã bị thanh âm này cắt ngang, giọng nói rõ ràng thật bình thản, không hề cố ý cắt ngang, nhưng khi âm thanh của hắn vang lên, khiến người ta không tự chủ được phải nhường bước.

Nhưng khi nghe lí do, La Chấn Thiên chợt thấy xấu hổ toát mồ hôi.

Lỗ tai cũng biết kháng nghị à, cái rắm!

Cố tình người này nói chuyện rất đương nhiên, khiến người ta cũng cảm thấy đúng như vậy.

Đinh linh ——

Đinh linh —— đinh linh linh ——

"Tiếng chuông?" La Chấn Thiên nghiêng tai lắng nghe, lại cảm thấy tiếng chuông cách không truyền đến, từng hồi từng hồi, giống như âm thanh nhiếp hồn chốn U Minh.

Trong tầm mắt, bong trắng xa cuối chân trời giống như ảo ảnh, trước mắt liền xuất hiện trước mặt hắn, khoảng cách không tới mười thước ---- Bốn người nâng kiệu, lụa mỏng đỏ vàng bạc, chuông bạc bích ngọc, bóng dáng cao cao mờ ảo.

Trong đầu La Chấn Thiên đột nhiên có suy nghĩ, sau đó bị suy nghĩ của mình dọa sợ, sắc mặt trở nên rất u ám.

Kiều Lịch Lịch cũng nhìn cỗ kiệu kia, vừa liếc tấm màn lụa che kiệu, một đôi mắt lạnh khiếp người hướng về phía ả, khiến ả không biết trốn đi đâu, có loại cảm giác hồn phách bị đông cứng.

“Hừ.” Người trong kiệu hừ một tiếng.

Cả người La Chấn Thiên chấn động, khẩn trương.

“Ngay cả mắt của bổn tôn cũng kháng nghị.”

“…” Tuy lời nói cổ quái, thế nhưng La Chấn Thiên cười không nổi, bởi vì vừa dứt lời, rèm kiệu bay theo gió, một bóng dáng đứng trước mặt bọn họ, đập vào mắt họ là khí thế giết người lạnh lẽo, làm sắc mặt hắn ta trắng bệch, đao lớn hung hăng cắm vào mặt đất mới đứng vững được.

Kiều Lịch Lịch không có may mắn như vậy, ả phun một ngụm máu, người liền ngã trên mặt đất, văng xa hai thước.

Ả khó khăn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đôi giày trắng thêu tơ vàng, cùng với vạt áo màu bạc thêu nguyệt sắc.

Ả không dám ngẩng đầu, cảm giác sợ hãi to lớn, khiến nước mắt ả không ngừng rơi xuống.

“Đừng khóc.” Giọng nói trong treo khàn khàn, khiến người ta cảm thấy dịu dàng như gió xuân.

Đúng vậy, dịu dàng… nhưng là ảo giác. Nếu như rơi vào trong ảo giác này, tiếp theo sẽ nghênh đón vạn kiếp bất phục.

“Ta sợ mình không nhịn được móc mắt ngươi ra.” Người nọ nhẹ giọng nói: “Thật xấu, ngươi nói có đúng hay không?”

“Mặc dù ngươi đã đủ xấu rồi…” Âm thanh sạch sẽ không nghe ra sự chán ghét, nhưng lại không hòa hợp với lời nói cực kì tàn nhẫn.

Kiều Lịch Lịch há mồm, nhưng không kêu ra được, ả liền cảm thấy cả người mát lạnh, quần áo đỏ đã bị phá thành từng mảnh vụn, còn ả trần như nhộng.

“Các…” La Chấn Thiên không tốt nhìn qua Kiều Lịch Lịch, khi hắn ta dời mắt, vô tình thấy đôi mắt dưới mặt nạ màu vàng.

Một đôi mắt trong suốt không hề dơ bẩn, u quang kinh hoảng rung động, ngay cả đàn ông nhìn thấy cũng si mê vài giây, nhưng lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh kinh hồn --- Hắn nhìn thân thể trần như nhộng của Kiều Lịch Lịch, giống như đang nhìn đống thịt heo thối rữa!!!!

Hết chương 167

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.