Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 226: Chương 226: Thủy Lung ra tay




Editor: Dungpro.

(D: Sò rý cả nhà hen, hôm qua mình có việc, sáng nay mình cũng có việc nốt nên giờ mới lên chương mới. chương này dài ghê gớm, đăng 1 nửa, tối lên phát nữa cho mấu nhé.)

Khi tinh thần của mọi người đều đang tập trung vào vụ án trúng độc, thì chỉ có Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung thoải mái, mọi thứ đều tùy ý đến mức làm cho người ta không cách nào thiệp vào được.

Mọi người chỉ thấy đôi môi bọn họ nhẹ nhàng hoạt động, nhưng lại không nhìn khẩu ngữ mà đoán nội dung câu chuyện bọn họ nói, về phần âm thanh? Không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì khiến một chút âm thanh cũng không thể truyền đi.

Điều này làm cho mọi người nghĩ tới bản lĩnh truyền âm nhập mật trong truyền thuyết đã thất truyền.

Chỉ là coi như bọn họ thật sự truyền âm nhập mật, cũng cần nội lực và lực khống chế cực mạnh mới được. Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng chưa tới trung niên, chẳng lẽ lại có nội lực cường hãn như vậy?

Nếu nói bạch y nam tử kia có phần bản lĩnh như vậy, bọn họ còn có thể tin mấy phần, dù sao đối phương cũng đánh bại trưởng lão của Ngọc Phong sơn trang, còn treo người ta trên cột cờ cao, sáng nay mọi người đều nhìn thấy. Nhưng còn việc nghi ngờ cô gái mang bầu thì sao? Nhìn thế nào cũng thấy không giống người có bản lĩnh như vậy.

Lâm Vân Trùng lặng lẽ nhìn nhi tử của mình một cái, dùng ánh mắt hỏi thăm: Có nhìn ra điều gì không?die././endaan.,lee qu uyd onn

Lâm Chi Tiếu bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tầm mắt di chuyển đến hai người Thủy Lung, Trưởng Tôn Vinh Cực cùng với Can Triệu.

Vốn dĩ hắn có thể kết luận thân phận của Thủy Lung đến tám phần, nhưng mà bây giờ lại có chút nghi ngờ.

Lấy hiểu biết của hắn, Trưởng Tôn Vinh Cực không thể nào im lặng nhìn Bạch Thủy Lung và khác nam tử thân thiết, nhưng tại sao hắn vẫn không nhúc nhích? Chẳng lẽ nữ tử này, thật sự không phải Bạch Thủy Lung?

Hắn làm sao hiểu, Trưởng Tôn Vinh Cực trước mắt hắn căn bản cũng không phải Trưởng Tôn Vinh Cực thật, mà chỉ là một cái tên do một đại thúc trung niên sắm vai mà thôi.

Thật ra thì Lâm Chi Tiếu cũng không tin Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ vì việc quốc gia đại nghĩa mà buông tha cho Bạch Thủy Lung, hắn càng muốn tin đây là một mưu kế hơn, một mưu kế mà Trưởng Tôn Vinh Cực và Bạch Thủy Lung cùng nhau bày ra. Chỉ là vừa nghĩ tới người như Trưởng Tôn Vinh Cực, làm sao có thể nhìn Bạch Thủy Lung và khác nam tử thân cận được, thậm chí có thể nói là thân mật, như vợ chồng...

Hết lần này tới lần khác sự thật lại bày ra trước mắt, làm cho hắn muốn phủ nhận cũng không được, chỉ có thể nói mình đã nhìn lầm người.

Lâm Chi Tiếu vuốt vuốt mi tâm.

Hắn có thể không nhìn rõ người, cũng rất ít nhìn lầm người.

Một khi nhìn lầm, sẽ kéo loạn toàn bộ suy nghĩ của hắn, không có cách nào để thanh tỉnh lại.

“Không phải nói chỉ ra và xác nhận sao.” Phùng Cẩm Hương khẽ cười một tiếng, nói với Lâm Vân Trùng: “Cần gì nói nhiều như vậy, tất cả mọi người đang chờ nhìn kết quả.”

Thoạt nhìn mặt ngoài thái độ của hắn ôn văn nhĩ nhã (tao nhã lịch sự), Lâm Vân Trùng lại biết rõ hắn đối địch với mình, “Nếu Phùng cốc chủ đã mở miệng, tự nhiên bỏ mặt mũi của ông cũng không tốt.”

Nhìn về phía Can Triệu, “Trưởng Tôn Vinh Cực.”*

*Nhân vật Can Triệu này có lẽ là tên của người giả làm Trưởng Tôn Vinh Cực.

Thái độ của Can Triệu lạnh nhạt, thực sự học được mười phần thái độ không để người khác vào mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Mày kiếm của Lâm Vân Trùng như vặn xoắn lại, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nếu là ngày thường hắn cũng nguyện ý cho Can Triệu mấy phần thể diện, nhưng mà bây giờ người trong giang hồ đều đang nhìn hắn, lại đang lúc phá án, “Trưởng Tôn Vinh Cực” lại là nghi phạm, nghiêm nghị đối với hắn ta cũng là chuyện đương nhiên.

Can Triệu thủy chung không nhúc nhích, xung quanh lại dần dần vang lên tiếng bàn luận khe khẽ, phần lớn ý tứ chính là người của triều đình không đáng tin, không bằng mọi người bắt hắn lại, lại bắt tất cả phụ nữ có thai, không sợ không tìm được Bạch Thủy Lung thật.

“Không cần tìm.” Một giọng nói nhẹ nhàng lãnh ý vang lên, một cô nương mặc áo hồng đi ra, đối mặt với mọi người lạnh giọng nói: “Ta là Bạch Thủy Lung!”

Cô gái này bình thường tướng mạo không có gì xuất chúng, dáng người thon nhỏ chẳng qua ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, khắp người khí chất mạnh mẽ. Nàng lạnh lùng nhìn Can Triệu, ánh mắt xẹt qua chân thật lửa giận và thương tâm, làm cho người ta không khỏi phỏng đoán chẳng lẽ nàng là Bạch Thủy Lung thật.

“Ngươi không phải là muốn chỉ ra và xác nhận ta sao.” Cô gái cắn răng nói. Lại đối mặt với mọi người, lạnh giọng nói: “Không sai, độc là ta hạ, nhưng mà các ngươi cho rằng một mình ta là có thể hạ độc các người thần không biết quỷ không hay sao? Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi còn là người đàn ông sao? Đẩy toàn bộ lên người một cái cô gái, lại đã từng thê tử của ngươi, thật làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!”

Can Triệu nhàn nhạt nâng mắt lên, nhìn trên nữ tử áo hồng trên đài một cái, im lặng rồi lại im lặng.

Trong mắt người khác, không biết hắn chấp nhận lời cô gái nói, còn hoàn toàn không để cô gái vào mắt.

Cũng không ai biết, lúc này ý tưởng chân chính trong lòng Can Triệu là: Thánh Tôn đại nhân, trò đùa này ở đâu ra? Trong kịch bản không có cái này nha!

Lúc này Trưởng Tôn Vinh Cực chân chính bị chửi đến máu chó dội đầy đầu quai hàm cũng co rút.

“Phốc xuy.” Thủy Lung không nể tình cười ra tiếng, nhìn cô gái mặc áo hồng mảnh khảnh, ánh mắt dịu dàng lại không biết làm sao.

Cho dù nữ tử này ngụy trang, thay đổi khía chất thanh nhã như tuyết thường ngày, nàng nhìn một cái là nhận ra, người này là Mộc Tuyết.

Cô nương ngốc này, lại hồ hồ đi ôm tội vào người như vậy, còn nói “Trưởng Tôn Vinh Cực” dụ dỗ.

Bình thường thanh thanh nhàn nhạt, trong xương lại mang theo kiên cường, khi tức giận trả thù người tuyệt không chần chờ.

“A Lung.” Trưởng Tôn Vinh Cực cười nói với Thủy Lung: “Thật không hổ là người bên cạnh A Lung, học cũng thật là giống. Chỉ là cái miệng kia so với A Lung lại càng không tốt.”

Thủy Lung chớp chớp mắt, nhàn nhạt cười một tiếng, ánh mắt lại cảnh cáo một cách sâu kín.

Trưởng Tôn Vinh Cực há miệng, “Ta bị mắng, nàng còn che chở người khác?”

“Chẳng lẽ “Trưởng Tôn Vinh Cực” không nên bị chửi sao?” Thủy Lung hỏi ngược lại hắn.

“...” Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, hết lần này tới lần khác hắn không có biện pháp phản bác, ai bảo những điều này thật sự do hắn an bài đây.

“Đừng làm nàng ấy bị thương, nếu không ta sẽ tự mình ra mặt.” Thủy Lung nói.

“A Lung đang uy hiếp ta?” Trưởng Tôn Vinh Cực giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Chàng cảm thấy thế nào.” Có quỷ mới uy hiếp hắn, chẳng qua là nàng nói thật một tiếng trước mặt hắn thôi. Nàng không tin hắn không hiểu, hết lần này tới lần khác còn làm ra vẻ bị thương, tính toán làm cho ai nhìn?

“Biết.” Bảo vệ người chửi mình đến cẩu huyết đầy đầu là lần đầu tiên Trưởng Tôn Vinh Cực làm.

Ai bảo người ta là người của A Lung, là người A Lung để ở trong lòng.

Thật phiền toái!

Khi nào thì A Lung cần nàng ta tới che chở, hắn tự nhiên sẽ vảo vệ A Lung thật tốt. Không phải là sáp vào một bước, khiến cho A Lung cảm động, chẳng phải là lại tranh đoạt một vị trí trong lòng A Lung sao*.

(D: Anh ý ghen quá mà, dấm chua của nữ cũng uống. Ý anh ấy là không muốn chị Tuyết ra mặt bảo vệ cho Thủy Lung, sẽ khiến Thủy Lung cảm động mà để người ta trong lòng, nếu thế sẽ khiến anh Đại Miêu mất đi một ít quan tâm của chị)

Trưởng Tôn Vinh Cực duỗi một ngón tay đâm đâm vào ngực trái của Thủy Lung.

“...” Bình Cửu ở bên cạnh vừa đúng lúc nhìn sang, thấy một màn như vậy, khóe mắt giật giật, không biết làm vẻ mặt gì.

“Làm gì.” Thủy Lung nhìn lướt qua tay hắn.

Mặc dù biết hắn không phải đang làm bỉ ổi chuyện, nhưng mà vị trí thật không thế nào đang lúc.

Trưởng Tôn Vinh Cực thu hồi ngón tay, ánh mắt bất mãn nhìn Thủy Lung, “ Rốt cuộc trong lòng nàng còn dư lại bao nhiêu vị trí là của ta.”

Ý thức lãnh địa của người này lại tái phát.

Hết lần này tới lần khác, bộ dáng như vậy còn đáng chết manh!

Thủy Lung híp mắt cười một tiếng, “Yên tâm, từ trước đến nay, vị trí của chàng lớn nhất.”

Trưởng Tôn Vinh Cực hơi hài lòng, sau đó cầm cái chén uống trà trên bàn ném lên lôi đài.

Cộc cộc cộc cộc ——

Chén trà lăn đến bên chân Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết sợ hãi, nhìn sang Trưởng Tôn Vinh Cực, chú ý tới Thủy Lung bên cạnh hắn, ánh mắt thoáng qua một tia kinh hãi nghi hoặc, rồi nhanh chóng ẩn giấu.

“Bạch Thủy Lung đang mang thai, ngươi là một xử nữ, cứ cho là mặc một thân váy áo đỏ là có thể làm Phượng Hoàng sao.”

Thủy Lung im lặng nhìn lướt nhanh Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, nàng dám khẳng định, Trưởng Tôn Vinh Cực nói lời này, trong lòng tuyệt đối có ý muốn trả thù.

Hết lần này tới lần khác giọng hắn thanh nhã, trên mặt luôn cười yếu ớt, giống như chi lan ngọc thụ, khí chất nhanh nhẹn làm cho người ta không cách nào chán ghét.

Gương mặt Mộc Tuyết gương hơi đỏ lên, cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng.

Lúc này Lâm Vân Trùng cũng lên tiếng, “Vị thiếu hiệp kia nói không sai, vị cô nương này đừng quấy rối.”

Hắn đưa tay hướng cái bàn một trảo, khiến tới hé ra bức họa, bỗng mở ra mở miệng lần nữa, “Đây là bức họa của Bạch Thủy Lung, nếu bình thường bộ dáng cô nương như vậy, Lâm mỗ không có lời nào để nói.”

Bức họa vừa mở ra, bên trong là cô gái áo đỏ rực lửa.

Núi xanh, hồ nước, hàng rào nhỏ, nữ tử áo đỏ đứng ở mộc mạc trong sân, quay đầu lại nhìn, mặt mày mỉm cười, trong ánh mắt lại như có như không toát ra ý vị lạnh nhạt xa cách, cho nên rõ ràng nàng đứng ở trước mắt, lại tựa như xa cuối chân trời không thể chạm đến.die././endaan.,lee qu uyd onn

Bút mực đỏ xanh vẽ ra ngũ quan tướng mạo thoắt ẩn thoắt hiện, lại khiến người ta không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung vẻ đẹp của cô gái, những cô gái thường ngày cảm thấy tuyệt sắc vô song, so với bức họa trước mắt lại trở nên ảm đạm thất sắc, có lẽ chỉ có cô gái như vậy, mới thực sự có thể làm được nghiêng nước nghiêng thành.

Non xanh nước biếc, nhà gỗ xa xa, cảnh sắc vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì cô gái tồn tại trong đó, càng trở nên mông lung không rõ, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác như tiên nhân ẩn cư.

Vào giờ khắc này xung quanh đều yên tĩnh,mắt của tất cả mọi người đều rơi vào bức họa. Mặc dù phần lớn bọn họ không có tận mắt thấy Thủy Lung thực sự, nhưng chỉ với bức họa này, bọn họ cũng đã có thể tưởng tượng cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.

Lúc mọi người đều đang khiếp sợ với bức họa tuyệt sắc, lực chú ý của Trưởng Tôn Vinh Cực lại là nơi khác —— bức tranh này vẽ không giống người thật hoàn toàn, chỉ tả được sáu bảy phần hình dáng của Thủy Lung thôi, nhưng lại vẽ ra được tám chín phần khí chất của nàng, đây mới thật sự làm cho người ta tươi đẹp. Như vậy, đủ để thấy được bản lĩnh của người vẽ ra bức họa này đủ sâu, cũng đủ để thấy người vẽ bức họa này bỏ ra bao nhiêu tình cảm sâu nặng.

“Hừ” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn về phía Thủy Lung.

Thủy Lung suy nghĩ một chút, nói: “Từ lúc ăn nhãn phượng quả đã qua một tháng.”

Chỉ nhìn cảnh sắc trong bức họa này, Thủy Lung có thể kết luận là Túc Ương vẽ. Bởi vì nơi này là nơi cách đây một tháng nàng từng ở đó.

Trưởng Tôn Vinh Cực mấp máy đôi môi, không nói gì. Trong ánh mắt của hắn mặt lóe lên một tia u ám, cũng không biết đang định đánh chủ ý gì.

Hoa Nhất và Hoa Nhị đừng một bên nhìn bức họa, lại nhìn Thủy Lung. Trong lòng đã hoàn toàn có thể kết luận thân phận thành chủ Nam Vân thành của nàng, sau đó lại nghĩ nếu nàng là thành chủ Nam Vân thành, như vậy khả năng Trưởng Tôn Vinh Cực là Thánh Tôn cực lớn cực lớn.

“Trưởng Tôn Vinh Cực.” Lâm Vân Trùng lần nữa nhìn về phía hắn.

“Hoàng thúc.” Trưởng Tôn Lưu Hiến giọng ôn hòa mang theo một tia hiếp bức.

Hắn còn muốn nói gì đó, đã bị một ánh mắt áp bức đến mức sắc mặt trắng bệch không cách nào nói tiếp.

Lúc này Can Triệu cũng đứng lên trước mặt mọi người.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, sau đó tầm mắt dừng lại chỗ Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.

Mọi người cũng nhìn theo hắn.

Lúc ánh mắt mọi người và Can Triệu nhìn sang, cho dù là Thủy Lung hay là Trưởng Tôn Vinh Cực đều không hề biến sắc.

“Thật sự chính là bọn họ? Chẳng lẽ là bởi vì Bạch Thủy Lung chạy theo nam nhân khác cho nên Trưởng Tôn Vinh Cực mới...”

“Nếu như Bạch Thủy Lung thật sự là như thế, ta tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta...”

“Bạch Thủy Lung là thành chủ của Nam Vân thành, lấy được nàng chẳng phải là lấy được Nam Vân thành sao?”

“...”

Tiếng nghị luận xôn xao xung quanh, Can Triệu đi tới trước mặt Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, ánh mắt hắn nhìn Thủy Lung đè nén ẩn nhẫn, giống như vĩnh viễn không tiêu tan mây đen, bên trong còn nổi lên cuồng phong.

Thủy Lung cười như không nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, nhìn lại Can Triệu dung mạo tuấn mĩ đang đứng trước mặt chỉ vào Trưởng Tôn Vinh Cực, khẽ khen: “Nếu như ở hiện đại, ngươi nhất định có thể trở thành ảnh đế đoạt giải Oscar.”

“...” Can Triệu không hiểu ý của Thủy Lung. Hắn không biết mình đã sớm bị chủ tử của mình bán, vẫn diễn xuất như cũ.

“A Lung.” Hắn gọi thành tiếng.

Trưởng Tôn Vinh Cực trừng một cái, “A Lung là để ngươi gọi sao?”

“...” Thánh Tôn đại nhân, ngài không tiến hành theo kịch bản! Sự cường đại của Can Triệu người bình thường không thể so sánh với hắn, nếu không sẽ không thể nào trở thành thuộc hạ thân cận nhất bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực. Vì vậy, cho dù nội tâm hắn nghĩ như thế nào, vẻ mặt ngoài của hắn đều phải làm vô cùng tận tình, lúc này ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Thánh Tôn, giống như nhìn vật cực kỳ chán ghét bẩn thỉu.

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Can Triệu có tia sáng dao động, hắn muốn ghi cái này vào sổ trước, đợi sau khi hắn xong việc sẽ đem ra tính toán.

Người này căn bản cũng không có nghĩ tới vấn đề chính hắn thiết kế, hiện tại mình chịu tội lại “nhớ nhung” người khác, tính tình này không thể nói là không kém, hết lần này tới lần khác còn kém hơn.

“Tự làm tự chịu.” Thủy Lung nhìn hắn một cái.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhét một viên đường vào trong miệng nàng, “Ngọt miệng, nói hay.”

Lời nói và việc làm của hai người trong mắt người ngoài chính là thân mật đùa giỡn không coi ai ra gì, không ít người xem có chút hả hê, tâm tình Can Điềm sẽ thế nào, hắn sẽ phản ứng ra sao.

“Bạch cô nương.” Lâm Vân Trùng nói: “Cô nương không định giải thích?”

Thủy Lung cười nhạt lắc đầu không nói. Nàng đến là để xem trò vui, diễn viên có đánh lẫn nhau, cũng không có nghĩa là nàng muốn vào làm trò.

“Đây là ngươi cam chịu nhận tội sao!” Khẩu khí Lâm Vân Trùng bỗng nghiêm nghị.

Người danh môn chính phái nhìn chằm chằm, có người đã lấy vũ khí ra, Tô Tuyệt cao giọng nói: “Minh Chủ, cần gì phải nhiều lời với bọn họ, trước mắt cứ bắt bọn họ lại!”

Thấy mấy người muốn động thủ, rốt cục Trưởng Tôn Vinh Cực cũng động.

Hắn vừa động, Can Triệu cũng động, hẳn là muốn ngăn cản Thủy Lung ra mặt.

Thủy Lung đã nhìn ra, trò diễn này căn bản là bôi nhọ “Trưởng Tôn Vinh Cực”, đề cao “Thánh Tôn“.

Nàng im lặng liếc mắt, thật không biết tâm tính của Trưởng Tôn Vinh Cực là dạng gì mà vừa thiết kế vừa làm trò như vậy, mặc dù trò này đích xác là để mê hoặc trêu đùa Túc Ương.

“Trưởng Tôn Vinh Cực, ngươi...” Một ý định bốc lên, Thủy Lung chợt lên tiếng, định tham gia vào.

Giọng nói của nàng vốn dễ nghe, đang cố ý trêu đùa, trong trẻo lạnh lùng lại dcó một tia hung hăng đè nén tức giận, không giống như Mộc Tuyết cắn răng nghiến lợi, làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy tim giống như là bị tảng đá lớn ngăn chận, đau đớn nặng nề.

Trưởng Tôn Vinh Cực và Can Triệu cùng nhau quay đầu nhìn Thủy Lung, trong tầm mắt là cô gái với vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, chỉ cắn môi dưới, lông mi hơi rung động, con ngươi đen giống như băng hỏa quấn quít, nổ ra như quang hỏa bắn vào người khác.

Hai người cùng sửng sốt, nhìn ánh mắt của nàng, hồi lâu cũng không có tỉnh thần.

Ba ——

Can Triệu bị Trưởng Tôn Vinh Cực đập một chưởng tỉnh lại, “Nhìn mê? Hửm?”

Vẻ mặt Can Triệu trong nháy mắt nổ tung, chẳng qua nhanh đến nỗi người khác tưởng như ảo giác, nhìn lại hắn đã khôi phục thành dáng vẻ giận ngầm, hắn nhìn về phía Thủy Lung, “Nàng không tin ta.” Giọng nói vừa đè nén vừa nguy hiểm.

Thủy Lung phì cười một tiếng, nhìn thật sâu, thật chăm chú vào Can Triệu, “Tin ngươi?”

Hai chữ này lại giống như một cau hỏi ngược, không phải cuồng loạn, Can Triệu nhìn nàng ở khoảng cách gần, xuýt chút nữa bại trận, từ đáy lòng lại thật sự dâng lên áy náy và đau lòng.

Hắn làm nhiều phản bội nàng như vậy, nói nhiều lời phản bội nàng như vậy, thậm chí trước mọi người chỉ ra và xác nhận nàng, còn phải cầu xin nàng tin mình, tại sao?!

Can Triệu ép hỏi mình, nhìn ánh mắt Thủy Lung càng ngày càng bi thương, đôi môi mấp máy, lại là nhẹ nhàng run rẩy không cách nào nói ra lời.

Bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực thấy thế lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, đây là chuyện gì xảy ra, mình lại thành dư thừa!

Hắn đưa tay kéo Thủy Lung vào trong ngực mình, lạnh nhạt nhìn Can Triệu, trong ánh mắt chứa đầy gai nhọn, “Ngươi nói là A Lung hạ độc hung thủ?”

Can Triệu khô khốc nói: “Không...”

“Sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực chợt có loại xúc động muốn giết người thế thân thân cận nhất của mình, lặng lẽ trợn mắt nhìn Thủy Lung trong ngực một cái.

Thật sự là một yêu nghiệt đáng chết, mới một hồi đã quyến rũ được một người.

Can Triệu bị khấu khí tức giận quen thuộc nguy hiểm này thức tỉnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Thủy Lung cũng có một tia sợ hãi thoáng qua cực nhanh. Hắn lại bị nữ tử này ảnh hưởng, một thoáng mà bị dẫn dụ mà động tâm!

Cô gái này là người Thánh Tôn dành tình cảm chân thành! Nếu là động tâm, chỉ có một con đường chết!

Can Triệu vội vàng thu lại tâm tình, lạnh lùng nhìn Thánh Tôn, không nói một lời.

Nhưng Hắn không biết, chính vì hắn bị Thủy Lung ảnh hưởng mà lộ ra vẻ mặt như vậy, mới càng thêm chân thật, làm cho đám người Túc Ương ở chỗ tối thấy thế không hề hoài nghi.

Trưởng Tôn Vinh Cực không biết tại sao Thủy Lung phải lựa chọn đứng ra, chẳng qua trong lòng biết nàng không phải là vì Can Triệu, cũng không phải thật sự bị người này mê hoặc tổn thương, vì vậy thần thái tức giận đều là giả vờ, tâm bình tĩnh. Bởi vì có nàng gia nhập, trò chơi cũng sẽ càng thêm chân thật, sau đó chờ Túc Ương phát hiện sẽ càng thêm tức giận, càng thua thảm hại hơn.

Vừa nghĩ tới Thủy Lung cùng mình kề vai chiến đấu, cùng nhau đối phó vẽ ra bức họa kia, còn bị Thủy Lung nói qua tuyệt đối sẽ không được giết Túc Ương, Trưởng Tôn Vinh Cực không khỏi cười.

“Độc không phải là A Lung hạ.” Hắn vừa mở miệng, chính là minh oan cho Bạch Thủy Lung.

Lâm Vân Trùng nói: “Hôm nay chứng cớ xác thật...”

Trưởng Tôn Vinh Cực cắt lời hắn, “Ta đã nói như vậy, tự nhiên có chứng cớ.”

Lâm Vân Trùng bị hắn chặn như vậy, lời nói vọt tới cổ họng lại không cách nào nói ra ngoài, Phùng Cẩm Hương đã mở miệng trước, “Kính xin đại nhân trình chứng cớ lên, còn ta và Bạch cô nương chờ trả lại trong sạch.”

Hắn gọi Trưởng Tôn Vinh Cực là đại nhân, lập tức làm cho người chung quanh có ý định mỉa mai.

Lúc này có hai người từ trong đám người bay lên lôi đài, xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong tay hai người bắt một người nhỏ gầy, chỉ nhìn vóc người người ta cảm thấy không nhận ra chàng trai hay cô gái, nhưng mà một người nhấc đầu hắn làm cho mọi người nhận ra hắn là một nam tử.

“Các ngươi nói.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói với hai người đang giữ người kia.

Hắn không có hứng thú chậm rãi đi giải thích với người khác.

Nam tử gật đầu mở miệng, “Người này tên là Diệp Thiên Long, là bang chủ của Hắc Ưng bang, am hiểu nhất là môn thoái cốt công và bản lĩnh thay đổi khẩu âm, ngụy trang thành các loại nam nữ âm thầm làm việc.”

“Cái này với chuyện hạ độc có quan hệ như thế nào?” Người hỏi là Phùng Cẩm Hương.

Lâm Vân Trùng cau mày, hành động giành nói của Phùng Cẩm Hương làm cho quyền điều khiển của hắn mất đi một chút.

Nam tử nói: “Bởi vì người năm đó hạ độc ở Tây Lăng chính là Diệp Thiên Long.” Không đợi mọi người đặt câu hỏi lần nữa, hắn đã giải thích: “Năm đó Bạch Thủy Lung tiêu diệt cường đạo Hắc Thủy giúp bang chủ Diệp Thiên hổ, chính là đệ đệ của Diệp Thiên Long. Sau khi Diệp Thiên Long biết được, đã thiết kế trả thù Bạch Thủy Lung, ngụy trang thành tiểu thư của Quốc Công phủ bên cạnh tỳ nữ Tiểu Diệp. Cổ độc ở Tây Lăng là Diệp Thiên Long lấy được từ một người Ngõa Thứ *, reo rắc ở Hoàng Thành Tây Lăng giá họa cho Bạch Thủy Lung.”

* Ngõa Thứ: Là tên gọi của đất nước du mục Mông Cổ thời nhà Minh

“Chỉ bằng một lời nói từ phía ngươi có thể chứng thực...” Lâm Vân Trùng nói.

Tiếng cười của Phùng Cẩm Hương lần nữa cắt đứt lời hắn, “Minh Chủ nói đùa, trước đó Lâm minh chủ nói Bạch Thủy Lung là hung thủ không phải là lời nói một bên của ngươi sao.”

Lâm Vân Trùng vẫn không nói gì, Tô Tuyệt ở một bên nói: “Minh Chủ nhất ngôn cửu đỉnh, là người chính phái công bằng, tự nhiên sẽ không mở miệng nói mê sảng.”

Lời hắn nói ra, bên tai truyền đến một tiếng “lộc cộc” thật nhỏ.

Mọi người theo bản năng nhìn nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt là một khối lệnh bài giống như làm bằng kim thạch lại như bằng gỗ đàn, hoa văn mài dũa trên bài kia trong giang hồ không ai là không biết, nhất là ở giữa có một chữ’Tôn’, làm cho tâm thần mọi người rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.