Mộc Tuyết, người cũng như tên, sinh ra giống như tuyết, cả người toát ra một cỗ linh khí thanh thuần, sạch sẽ.
Thủy Lung đưa tay kéo Mộc Tuyết, dẫn dắt nàng ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.
Hai tròng mắt của nàng có tật, người không quen sẽ không nhìn ra. Mắt tật loại này, ban ngày không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày. Ban đêm chỉ nhìn thấy cảnh vật chung quanh trong phạm vi một thước mơ hồ không rõ. Dù đã được Thiên Diện Quỷ Y chữa trị nhưng vẫn không có cách nào trị hết tận gốc.
“Lung tỷ tỷ, bây giờ cũng không phải buổi tối.” Mộc Tuyết nói, dáng vẻ ngây thơ hiếm thấy.
Thủy Lung dựa vào trí nhớ của ‘Bạch Thủy Lung’ mới biết được, thường ngày Mộc Tuyết đối với người khác bao giờ cũng lạnh nhạt, xa cách, ngoại trừ Túc Ương và Bạch Thủy Lung là khác. Đối với nàng, Túc Ương là sư là phụ. Còn Bạch Thủy Lung trước sau như một, thân như tỷ muội.
Thì ra, Bạch Thủy Lung cũng có ấn tượng rất tốt với Mộc Tuyết, một trong số những người đặc biệt có thể đi vào trái tim nàng. Hai người quen biết nhau cũng vì Túc Ương, từ nhỏ cùng được Túc Ương dạy dỗ, Bạch Thủy Lung học võ, Mộc Tuyết học văn, Bạch Thủy Lung tính tình nóng nảy như lửa, Mộc Tuyết tính tình điềm tĩnh như tuyết, vốn dĩ hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng bất ngờ lại bổ sung cho nhau. Sống chung rất tốt.
Lần này, bỗng nhiên Mộc Tuyết trúng tuyển được cử đi vào làm nô tỳ bên người của Thủy Lung, Thủy Lung đoán được tất cả đều do Túc Ương an bài.
Vừa mở miệng hỏi thăm, Mộc Tuyết trả lời y chang nàng đoán: “Sư phụ nói bên cạnh của Lung tỷ tỷ cần người, thân thể của muội cũng đã khỏe cho nên đưa muội tới. Có muội ở đây, bất kể là tướng quân phủ hay là Võ vương phủ đều dễ dàng liên lạc với mọi người ở bên ngoài hơn.”
Thân thể của Mộc Tuyết bẩm sinh yếu ớt, không thể tập võ, nhưng có một bản lĩnh đặc biệt đó là — thuần thú.
“Đây là tin tức mà sư phụ dặn muội đưa cho tỷ.” Mộc Tuyết đưa một mảnh vải lụa có viết chữ đưa cho Thủy Lung.
Thủy Lung quét mắt qua một cái, sau đó đem mảnh vải vứt sang một bên. Mực trên vải đã trả qua quá trình xử lý đặc biệt, một khi để lộ ra trong không khí, trong năm giây sẽ bị phai màu không thấy nữa. Cũng không cần lo lắng người ta nhặt được, sẽ làm lộ tình hình tình báo của chính mình. Bên trong viết, có liên quan đến tung tích của Võ vương.
“Du Ngôn cũng truyền tin tức tới, hắn đã đến Hắc Giao sơn, tìm được Lâu Tử Hạng của Hắc Thủy bang, hết thảy đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ binh mã của Vũ vương đi qua.” Mộc Tuyết cũng biết Thủy Lung đối với Trưởng Tôn Lưu Hiến tình cảm sâu nặng, ban đầu lúc nghe nàng an bài, cũng kinh ngạc rất nhiều. Lúc này cũng không có biểu hiện gì ra bên ngoài.
“Tốt.”
Hôm sau, sáng sớm tinh mơ người bán hàng rong bày sạp bán, trễ một chút các cửa hàng lớn cũng mở cửa, ngã tư đường cũng dần dần có nhiều người đi đường hơn, không tới hai canh giờ, liền có thể nhìn thấy được phong cảnh đường phố náo nhiệt, sầm uất.
Phía nam thành Kỳ Dương là núi rừng hoang dã, lúc này có một đội binh mã vây quanh, người ngoài không thể tự ý đi vào. Bên trong núi rừng có một bãi cỏ trống trải, dựng mấy cái ô lớn, bên dưới ô mát lạnh, trên bàn dài trùng trùng điệp điệp món ăn tinh tế, khéo léo, đương nhiên cũng không thể thiếu rượu ngon. Càng xa xỉ hơn là có mấy chậu nước đá, đặc biệt lấy đến dùng để ướp lạnh hoa quả và rượu ngon.
Ướp lạnh hoa quả như thế này người thường cả đời cũng chưa nhìn thấy, đây là hoa quả do ngoại bang tiến cống, bình thường chỉ có hoàng gia mới có quyền ăn, trong nhà đại thần nếu có cũng là được hoàng đế ban thưởng.
Dưới ô che, có vài vị nam tử cẩm y ngọc phục ngồi ở đó, nhìn cách ăn mặc của bọn họ, đều biết thân phận của họ không tầm thường.
“Bạch tiểu thư đến.”
Tiếng thông báo vang lên làm cho không ít người giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo trăng từ xa đi tới, trái tim bọn họ liền bình tĩnh lại.
Bạch Tuyết Vi nhẹ nhàng bước chậm, mắt hạnh lưu chuyển liếc nhìn hết mọi người có mặt ở đây, chợt nhìn thấy bên cạnh Trưởng Tôn Lưu Hiến có một người mặc quần áo màu lam biếc. Chưa thấy tướng mạo, đã cảm thấy người này khí phách siêu phàm, ngồi im không động lại giống như không ăn khớp với mọi người ở chung quanh, lại làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Trưởng Tôn Lưu Hiến nhẹ vẫy tay đối với ả.
Bạch Tuyết Vi đi tới trước mặt hắn nhẹ nhàng hành lễ: “Vũ vương.”
Phương Tuấn Hiền ngồi bên cạnh cười nói: “Ở đây không có người ngoài, gọi khách sáo như vậy để làm chi?”
Bạch Tuyết Vi ôn nhu mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi dựa sát vào Trưởng Tôn Lưu Hiến, vẫy tay cho cung nữ hầu hạ rời đi, tự mình rót rượu cho Trưởng Tôn Lưu Hiến.
Điệu bộ ôn nhu của nàng đều rơi vào trong mắt của người khác, tránh không được hâm mộ Trưởng Tôn Lưu Hiến sắp cưới được một hiền thê lương thiện lại am hiểu ý người.
Trưởng Tôn Lưu Hiến đem thùng trái cây ướp lạnh đưa qua cho ả, nói: “Ngồi kiệu đến đây cũng mệt mỏi, ăn chút trái cây giải khát đi.”
Bạch Tuyết Vi nhẹ nhàng mỉm cười đáp lời, nhìn thấy nhóm nữ tử có mặt ở đây hâm mộ nhìn ả, trong lòng có chút đắc ý hư vinh.
“Hai người cũng đừng có ân ân ái ái nữa.” Chưa được phong vương tứ hoàng tử Trưởng Tôn Ảnh Ngọc chua loét nói. Tiếp theo nhìn về thân ảnh lam biếc ngồi lù lù, cười nói: “Nhân vật chính lần này là hoàng thúc của chúng ta Võ vương.”
Nghe đồn người này chính là kẻ luyện võ thành si, tiên hoàng băng hà liền rời bỏ hoàng cung, quanh năm không về Võ vương?
Bạch Tuyết Vi kinh ngạc nhìn nam tử áo lam biếc, người này hình như rất trẻ tuổi, trong lòng cũng nhớ tới những lời đồn: Con trai tiên hoàng yêu thương nhất, lúc Võ vương được sinh ra, khi đó đại thế tử của đương triều hoàng thượng cũng đã mười tám tuổi. Trưởng Tôn Lưu Hiến còn lớn hơn Võ vương mấy tuổi.
“Bạch gia nhị nữ Tuyết Vi ra mắt Võ vương.”
Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe bên tai truyền tới âm thanh mềm nhẹ của nữ tử, thoáng nghiêng đầu nhìn nữ tử một cái, lãnh đạm để tay lên trán, thậm chí mí mắt cũng không có mở. Sau đó, cũng không thèm liếc nàng thêm một cái, chậm rãi cầm lên chén rượu uống, cảm thấy rất nhàm chán.
Bạch Tuyết Vi lại kinh sợ, ngây ngốc, mất hồn.
Long chương phượng tư (1), thiên chất tự nhiên (2), hồn nhiên thiên thành(3).
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ đến như vậy, tuấn đắc tuyển tú, mỹ đắc vô hạ (4) thật sự là ông trời ưu ái có được vẻ bề ngoài mà mọi nữ tử luôn ao ước, hâm mộ lại không thể ghen tị. Bởi vì nam tử hoàn toàn không có tác phong của phái nữ, dáng vẻ lười nhác cẩu thả cũng có một cổ oai phong bức người, làm cho nữ tử khuất phục.
Ban đầu, nàng thầm nghĩ nhìn xem bộ dạng của người mà con tiện nhân kia sắp gả như thế nào, sau khi nhìn thấy trong lòng ả dâng lên ý nghĩ xấu cùng không vừa lòng. Không phải ả đối với Võ vương nhất kiến chung tình (5) liền di dời tình yêu sang người Võ vương mà ghen tỵ, ả ganh ghét khi thấy Thủy Lung sẽ gả cho một nam tử xuất sắc, tuấn mỹ này.
“Bạch Tuyết Vi, nhìn chẳm chằm tỷ phu tương lai cùng vương thúc như vậy là không hợp lễ nghĩa cho lắm nha!!” Phương Tuấn Hiền chế nhạo. (Ngữ: =]] cái anh này! Phe nào thế? Phương Tuấn Hiền: Thủy Nhi đáng yêu hơn nhiều, dù nàng ấy hơi bị ác :v :v. Ngữ: anh zai à, anh bị ngược cuồng à??? -_- )
Cách đây không lâu, hắn từng nói lời này với Thủy Lung.
Bạch Tuyết Vi không sợ hãi cũng không hoảng hốt, đến gần Trưởng Tôn Lưu Hiến, cười nói: “Võ vương long chương phượng tư, thật sự là làm cho người ta cảm phục, Tuyết Vi xem đến ngây người, ha ha…” Nữ tử ôn nhu cười khẽ, dễ dàng giải quyết xấu hổ.
Phương Tuấn Hiền cười một tiếng, không có tiếp tục làm khó ả.
Trưởng Tôn Vinh Cực nghe thấy hai chữ ‘tỷ phu’, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng, nhìn về phía Bạch Tuyết Vi.
Đôi mắt của hắn vẫn như trước miễn cưỡng mở một nửa, con ngươi đen như mực trong suốt bức người, khiến Bạch Tuyết Vi có ảo giác như bản thân bị ánh mắt này lột từng lớp một, lộ ra nội tâm chân thật nhất. Bản năng không khỏi dâng lên vài phần sợ hãi, trên mặt không để lộ ra, hoài nghi hỏi: “Võ vương, có chuyện gì sao?”
Lông mi của Trưởng Tôn Vinh Cực thật dài, cong như cánh bướm đen khẽ run, lộ ra đáy mắt không vui, môi hơi mấp máy, âm thanh nhẹ nhàng, bay bổng giống như còn chưa có tỉnh ngủ, lại khiến người ta không dám chểnh mảng: “Tỷ của ngươi có giống ngươi không?”
Vấn đề này thật kỳ lạ, Bạch Tuyết Vi cũng không biết trả lời như thế nào, cái gì kêu là có giống mình không?
Bên cạnh có người cười nói: “Đại tiểu thư không có xinh đẹp như Bạch nhị tiểu thư.”
Vừa nói xong liền bị người bên cạnh đẩy nhẹ. Trước mặt Võ vương, nói vị hôn thê của hắn xấu xí, không phải muốn chọc hắn nổi giận hay sao?
Trưởng Tôn Vinh Cực hứng thú thiếu thiếu, cũng không có tiếp tục quấn lấy vấn đề này. Hắn thuận miệng hỏi, thấy mọi người ngậm miệng không nói, nghĩ là ngầm thừa nhận. Liền coi nhân vật mà hắn chưa gặp mặt một lần như Bạch Thủy Lung, phán xét người ta cũng giống Bạch Tuyết Vi đều là loại người trong ngoài không đồng nhất, giả tạo dối trá! Tùy ý nói với Phong Giản: “Đi giết…”
Hắn không hứng thú cưới cái người mà hắn không thích.
Phong Giản đã sớm biết tính tình chủ nhân nhà mình, từ trước đến nay làm việc luôn dựa vào tâm trạng. Lúc này, muốn giết người ta. Một khắc sau liền quên.
“Võ vương gia…” Bạch Tuyết Vi không có nghe Võ vương nói cái gì, vừa vặn mở miệng, trùng hợp đánh gãy lời của hắn đang nói: “Trước đó vài ngày, đại tỷ tỷ đi phong trần phố, vô tình nhận được một khối ngọc bội vương gia.” Ả ta cố ý để lộ phong trần phố, nhưng không nói rõ Thủy Lung làm sao nhận được ngọc bội.
Vương gia bị bán vào tiểu quan quán là chuyện sỉ nhục, đương nhiên ả phải làm bộ như không biết, sẽ dễ dàng đen tội lỗi đổ lên người Thủy Lung.
Lần trước, Vệ thị cho người đi Thanh Phong lâu dò tin, mới biết được chỉ trong một đêm Thanh Phong lâu hóa thành tro tàn, bên trong không có một người chạy thoát, cho nên chuyện đem ngọc bội đưa lại cho vương gia liền tạm thời gác lại.
Bạch Tuyết Vi nhìn thấy Võ vương, nhớ lại những gì Ngọc Hương nói, liền chắc chắn ngọc bội này là của Võ vương.
Võ vương nếu biết Bạch Thủy Lung là người bán hắn, bản thân là vương phi tương lai của Võ vương lại chạy đến chỗ phố phong trần, Võ vương nhất định chán ghét nó biết bao nhiêu? Dù không hủy hôn, Bạch Thủy Lung gả vào Võ vương phủ, cuộc sống nhất định sẽ không dễ chịu!!! Bạch Tuyết Vi đắc ý suy nghĩ.
Nhưng ả không nhìn thấy, khi Trưởng Tôn Vinh Cực nghe những lời này, con ngươi lười biếng rũ xuống bỗng nhiên mở ra. Giống như bầu trời đẩy ra mây mù gặp trăng sáng, cực kỳ xinh đẹp làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào trong.
———————————————————————————————————–
(1) Phong thái xuất chúng: Dáng vẻ hơn người.
(2) …
(3) Hình dung thơ văn kết cấu nghiêm mật tự nhiên, dùng từ vận điển không có chút nào phủ tạc dấu vết. Cũng hình dung người mới đức hoàn mỹ tự nhiên.
(4) Xinh đẹp và hoàn hảo =-= thật ra tìm không ra nghĩa cứ hiểu như thế đi >.
(5) Vừa nhìn đã yêu.