Trong lòng Bạch tướng quân đương nhiên hiểu rõ Vệ thị không có thật lòng yêu thương Bạch Thiên Hoa, nhưng lại e ngại sự uy hiếp của mình, nên không dám mưu hại Bạch Thiên Hoa. Chẳng qua là những lời này được nói ra từ miệng của Bạch Thiên Hoa, khiến cho Bạch tướng quân không thể không chú trọng.
Nếu như không phải bởi vì mất hết lòng tin đối với Vệ thị, Bạch Thiên Hoa làm sao sẽ kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ, xoay người lại đối địch với bà ta?
“Thiên Hoa?” Bạch tướng quân nhìn qua Bạch Thiên Hoa.
Bạch Thiên Hoa nói: “Trong tay ta có bằng chứng đại phu nhân thuê sát thủ muốn giết hại đại tỷ.”
Bạch tướng quân nhíu mày: “Ta hỏi có phải…”
Bạch Thiên Hoa ngắt lời của hắn: “Đại phu nhân mưu hại trưởng nữ của đại tướng quân, tội này còn chưa đủ hay sao?” Hắn biết Bạch tướng quân muốn hỏi chuyện hắn bị trúng độc, nhưng hắn không muốn nhắc lại chuyện đã qua, quay đầu nhìn Hướng Dướng nói: “Hướng Dương đi qua phủ quận chúa, vào phòng ta lấy lá thư đem sang đây.”
Hướng Dương nhận mệnh nhanh chóng rời đi.
Vệ thị trừng mắt nhìn Bạch Thiên Hoa. Bà hiểu rõ, chỉ cần Bạch Thiên Hoa mở miệng, kết quả coi như chắc chắn không hề thay đổi. Nhưng ngồi chờ chết không phải là tính cách của bà, trong nháy mắt trên khuôn mặt tinh xảo của bà, hai dòng nước mắt tuôn rơi trên gò má, bà nhìn Bạch Thiên Hoa và Bạch tướng quân khóc ròng nói: “Hoa Nhi, lão gia, các ngươi làm sao có thể chỉ dựa vào một lá thư mà phán quyết ta có tội? Hôm nay, đột nhiên muội phu chạy tới tìm ta đòi vơ vét tài sản tiền bạc, nói ta thuê sát thủ giết Lung Nhi, uy hiếp ta nói rằng nếu ta không cho hắn vàng bạc như hắn mong muốn, hắn sẽ đem chuyện này tố cáo ở trước mặt lão gia.”
Bạch Tuyết Vi quỳ ở bên cạnh nhích người tới gần đỡ lấy thân hình lung lay sắp đổ của bà, an ủi: “Mẹ! Mẹ đừng tức giận, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Con gái vô dụng, phải làm cho mẹ chịu khổ. Từ trước tới nay, cha luôn là người hiểu biết đúng sai, nhất định cha sẽ trả lại trong sạch cho mẹ.”
Nghe ả nói như vậy, nước mắt của Vệ thị càng rơi xuống nhiều hơn, lắc đầu nói: “Tuy rằng ta không thấy lá thư thuê sát thủ giết người kia, nhưng mà có thể làm cho Hoa Nhi tức giận đến mức này, có lẽ chữ viết trên lá thư kia là của ta. Nhưng mà, Hoa Nhi…” Vệ thị nhìn về phía Bạch Thiên Hoa, vẻ mặt đau khổ nói: “Trên đời này, có rất nhiều người biết bắt chước chữ viết của người khác, muội muội của ta cũng biết bắt chước chữ viết của ta, nhưng không biết thói quen đặc biệt của ta khi viết chữ. Phương Vân, đi về phòng của ta đem mấy tờ giấy khi rãnh rỗi ta luyện chữ đến đây.”
“Dạ, đại phu nhân.” Phương Vân đi theo hầu hạ Vệ thị nhiều năm, làm sao không hiểu được ý của bà.
Vệ thị nói thói quen đặc biệt khi viết của bà, nhưng không có nói rõ đó là thói quen gì. Thói quen này mà bà ta nói chỉ dùng để ra hiệu cho Phương Vân biết, còn sự đặc biệt của thói quen đó thì tùy ý Phương Vân sáng tạo ra. Chỉ cần làm cho chữ viết ngày thường của bà với chữ trên lá thư kia khác nhau là được.
“Vệ Tiêu Vân, ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Bà dì họ Vệ hoảng sợ chỉ vào mặt Vệ thị, hét chói tai.
Bà dì họ Vệ không thể ngờ, trong hoàn cảnh này mà Vệ thị vẫn có thể bĩnh tĩnh và độc địa đến như vậy. Chỉ đảo mắt một cái liền có thể đem nước bẩn hắt lên người của mình.
“Muội muội, từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ đối xử với muội không tệ. Mỗi khi người gặp khó khăn đều đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng chưa bao giờ từ chối giúp đỡ ngươi. Nhưng không ngờ lòng dạ của ngươi lại ác độc đến thế, chẳng những không biết báo đáp ân tình, còn đi khắp nơi tung tin bêu xấu tỷ tỷ, bôi đen danh tiếng của tỷ tỷ. Nếu ngươi đã bêu xấu ta thì thôi đi, tại sao các ngươi vẫn không biết chừng mực, còn cùng nhau tạo chứng cứ giả vu khống cho tỷ tỷ tội danh giết người? Các ngươi thật sự khiến cho lòng ta nguội lạnh.”
Cái này gọi là gừng càng già càng cay.
Đại phu nhân Vệ thị nói có vài câu đã có thể làm cho bà dì họ Vệ không thể mở miệng phán bác. Lúc này, bà dì họ Vệ có gào thét kêu la cũng không có kết quả gì, không còn cách nào khác liền nhìn về phía Thủy Lung cầu cứu, chỉ cầu Thủy Lung có thể đảm bảo tính mạng cho cả nhà bà thôi.
Chẳng qua là bà không biết, hành động này của bà rất hợp với ý của Vệ thị. Ánh mắt của Vệ thị nhìn theo bà dì họ Vệ hướng về phía Thủy Lung, vẻ mặt đau khổ, hốc hác nói: “Lung Nhi, con muốn giết mẹ sao?”
Thủy Lung vỗ tay nhẹ nhàng, giống như khen ngợi một vở kịch hay cùng với sự diễn xuất quá nhập vai của người diễn viên.
Nàng không có ngăn cản việc Vệ thị sai nha hoàn Phương Vân đi lấy ‘chứng cớ chứng minh bà trong sạch’ bởi vì nàng biết chuyện bà ta nghĩ tới, với trí tuệ của Bạch tướng quân và Bạch Thiên Hoa cũng sẽ nghĩ đến.
Kết cục hôm nay của Vệ thị sẽ ra sao, chỉ chờ phán quyết của Bạch Thiên Hoa và Bạch tướng quân.
Nàng chỉ cần ngồi xem diễn là được rồi.
Chỉ là nàng hình như quên mất còn một nhân vật nữa, người cùng nàng trở về tướng quân phủ, lại còn hứa hẹn không để cho nàng bị ức hiếp.
Bộp!
Âm thanh của vật cứng đập lên bàn, vang lên giòn giã không nặng không nhẹ.
Tất cả mọi người bị thu hút bởi âm thanh vang lên bất thình lình này, nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực lười biếng ngồi trên ghế.
Trên gương mặt lạnh nhạt bắt đầu lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn qua Thủy Lung đang ngồi bên cạnh, nói: “Nếu đã không thích, khỏi nói nhiều, giết cho xong.”
Khi Thủy Lung nói Vệ thị âm mưu muốn giết hại nàng, ở trong mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực bà ta cũng đã là người chết rồi.
Thủy Lung thờ ơ nói: “Bà ta là phu nhân của đại tướng quân, nếu không phải mắc tội lớn phải chết, tự ý ra tay giết bà ta sẽ phải đền mạng.”
Do đó, chuyện ngày hôm nay nàng cũng không nghĩ tới sẽ giết Vệ thị, cùng lắm là kéo bà ta xuống khỏi vị trí bà chủ của phủ đại tướng quân thôi.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực lướt qua bội kiếm mà hắn đặt lên bàn.
“Tên cây kiếm này là Tranh Vanh, do tiên hoàng ban cho, có thể chém hoàng tộc đại thần, đều được vô tội.”
Cây kiếm này chém hoàng tộc trọng thần đều được tha vô tội, huống chi nữ nhân này chỉ là vợ của một đại tướng quân?
Ý đồ của Trưởng Tôn Vinh Cực đã quá rõ ràng.
Nước mắt đang đổ như thác của Vệ thị bỗng dưng rút đi hết, cả người run rẩy, chân lảo đảo thụt lùi ra đằng sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thủy Lung, giọng nói run run: “Lung Nhi, ta là mẹ của ngươi, là mẹ ruột nuôi ngươi lớn nha!”
Bà nhìn về phía Bạch tướng quân cầu xin giúp đỡ, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch tướng quân nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung.
“À há?” Thủy Lung không có nhìn dáng vẻ yếu ớt của Vệ thị, cầm lấy bội kiếm đang đặt trên bàn của Trưởng Tôn Vinh Cực. Thanh kiếm này đúng là thanh kiếm tối hôm đó ở Xuân Ý lâu bị Trưởng Tôn Vinh Cực cầm ở trong tay chỉ thẳng vào cổ nàng.
Nàng cầm lấy thanh kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn lóe sáng, lạnh lẽo như ánh trăng, mặt kiếm ẩn hiện lung linh như nước chảy. Quan sát tinh tế một hồi, thấy dấu vết trên thân kiếm, nàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, theo dấu vết văn tự của hoàng thất Tây Lăng múa may vài cái.
Phong Giản đứng ở phía sau Trưởng Tôn Vinh Cực, ở trong lòng kinh ngạc vô cùng, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt bình tĩnh rồi. Chủ tử lại đem bội kiếm cho Bạch Thủy Lung sử dụng, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh chủ tử đối xử với Bạch Thủy Lung rất là đặc biệt, cực kỳ yêu thích nàng ta!
“Lung Nhi!” Vệ thị nhìn thấy Thủy Lung tới gần, vẻ mặt vặn vẹo, nhưng lại đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?” Một câu nói của Thủy Lung nói toạc ra ý nghĩ trong đáy lòng của Vệ thị, ý nghĩ giúp bà giữ vững vẻ bình tĩnh.
Vệ thị mở miệng, lời nói biến thành tiếng kêu rên.
Đôi mắt dài nhỏ của bà ta trừng lớn lên, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ và hoang mang.
“Không… không…” Vệ thị lảo đảo lui về sau hai bước, chậm chạp cúi đầu nhìn vào mũi kiếm sắc bén đang đâm vào trong ngực mình.
Bất kể là Vệ thị hay là đám người Bạch tướng quân, ai không có thể nghĩ tới Thủy Lung ra tay nhanh, gọn, chuẩn đến như vậy. Một kiếm nhanh như gió thổi đâm ngay vào ngực Vệ thị, khiến cho Bạch tướng quân đờ người trong nháy mắt, không biết nói gì.
“Thượng lộ bình an.” Thủy Lung cười nhạt nói, giống như dặn dò người bạn sắp đi xa. Tay nàng tăng thêm lực, rút kiếm ra, trong nháy mắt máu tươi phun ra, trên mũi kiếm lại không có dính một giọt máu. Nàng đã sớm có chuẩn bị, dễ dàng tránh đi không để máu văng lên người, quay đầu lại cười với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đúng là một thanh kiếm tốt.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nữ tử mỉm cười đang đứng ở giữa đại sảnh nhìn hắn, nụ cười của nàng nhợt nhạt giống như hoa cỏ nhìn như vô hại, mà mọi chuyện nàng làm đều giống như quần áo đỏ tươi kiều diễm của nàng, xinh đẹp vô cùng lại liễu lĩnh, khiến cho đáy lòng người khác nguội lạnh. Băng cùng hỏa hòa vào nhau, vừa cứng vừa mỏng, tạo thành một nữ tử làm cho tâm trí của hắn bị mê hoặc.
“Nếu như ngươi thích ta tặng cho ngươi.” Hắn hững hờ buột miệng nói ra, khi hoàn hồn cũng không có cảm thấy hối hận.
Thủy Lung lại không chút nào lưu luyến, đem Tranh Vanh trả lại cho Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Sở trường của ta không phải là dùng kiếm.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nghe vậy hơi nhíu mày.
Lần đầu tiên hắn tặng quà cho người khác, lại còn là thanh kiếm Tranh Vanh mà hắn quý trọng nhất, lại bị người nào đó từ chối, làm cho tâm trạng của hắn không được vui.
Bạch Tuyết Vi thở nhẹ nhõm. Nếu như Bạch Thủy Lung có được thanh kiếm này, Tây Lăng quốc không phải sẽ trở nên đại loạn hay sao? Sau này chính mình làm sao có thể cùng nàng ta đấu?
“Mẹ, mẹ tỉnh lại được không?” Nàng cũng không quên Vệ thị đang nằm trên mặt đất, máu tươi của bà nhuộm đỏ tấm thảm đỏ. Đưa tay dò xét hơi thở cùng mạch đập của bà, mới phát hiện người đã không còn hơi thở, vẻ mặt của ả vặn vẹo rất khó coi.
Bà dì họ Vệ và Điền Bích Tương quỳ gối cách thi thể của Vệ thị không xa. Lúc này bà dì họ Vệ bị dọa ngất đi, Điền Bích Tương sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, dáng vẻ chẳng ra làm sao nằm úp sấp trên sàn nhà. Hắn thầm nghĩ: Sau này tuyệt đối không thể đắc tội với Thủy Lung, cũng không dám có ý nghĩ tham lam làm việc xấu đối với Bạch Thủy Lung.