Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 137: Chương 137




Sau một hồi trầm mặc, đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên một tia sáng, hòn đá trong tay cô lao đi như mũi tên bắn khỏi dây cung.

“Bang--” Người đàn ông mặc đồ xám trong nháy mắt bị đánh trúng, cảm giác tê dại bắt đầu lan tỏa khắp đầu gối, trong đầu anh ta lúc này ẩn chứa sự hoảng loạn chưa từng thấy...

Mấy người này rốt cục là ai!

Tại sao trong đêm tối vẫn có thể ra đòn chuẩn xác như vậy!

Phượng Tử Hề tiến lên phía trước vài bước, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu bé, đôi môi đỏ cất lên thanh âm chết chóc: “Thả đứa nhỏ xuống!”

Một cơn ớn lạnh nổi lên từ cổ chân người đàn ông mặc đồ xám,lúc này hắn cảm thấy cả cơ thể mình như đắm mình trong vực thẳm vô tận...

Người đàn ông đưa mắt nhìn sang cậu bé đang thở từng hơi yếu ớt, đáy mắt ẩn chứa sự điên cuồng, hắn ta cất giọng cười ha hả: “Hahaha... Mày nghĩ tao ngu chắc”

Thả con tin, bọn chúng chỉ có một con đường chết!

Chỉ cần không thả, thì chắc chắn vẫn còn hi vọng!

Ánh mắt Phượng Tử Hề lóe lên tia khát máu, nét mặt dường như tăng thêm phần lạnh lẽo, cô lấy hòn đá ra, ném lên không trung, khóe môi tinh xảo khẽ nhếch lên một đường.

Nụ cười giống như châm biếm sự ngu ngốc của người đàn ông, chẳng khác gì những con thiêu thân lao vào lửa... Ngu xuẩn.

Trong thoáng chốc, hòn đá bay vút theo một quỹ đạo thật đẹp trong không trung, đánh trúng vào trán của người đàn ông mặc đồ xám.

“Aaaaa-”

Đau!

Đau đến tận xương tủy!

Lúc này, Phượng Tử Hề lao đến chỗ người đàn ông với một tốc độ không tưởng, cô giơ chân phải lên, đá thật mạnh vào bụng dưới của đối phương.

Lợi dụng lúc người đàn ông đang rên rỉ vì đau đớn, Phượng Tử Hề nhanh chóng đón lấy cậu bé, chân cô nhảy lên, xoay một góc 360 độ, đá trúng vào ngực hắn.

“---” Một ngụm máu tươi phun lên mặt cỏ xanh mướt, dường như tô thêm vẻ sặc sỡ cho màn đêm cô tịch.

Người đàn ông mặc đồ xám lùi lại vài bước không kiểm soát, đôi mắt chứa đầy nỗi kinh hoàng.

Hắn bị lừa!

Bọn chúng không hề có súng!

Chết tiệt!

“Tao liều mạng với mày!” Đôi mắt của người đàn ông mặc đồ xám nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề, hắn ta lao đến với bộ dạng không còn gì để mất..

“Không biết tự lượng sức!” Khóe miệng Phượng Tử Hề nhếch lên nụ cười khinh miệt, ánh mắt ẩn chứa sự châm biếm. Cô xoay người, tránh đòn tấn công của người đàn ông. Qua vào giây, một âm thanh như xé không khí vang lên.

Người đàn ông mặc đồ xám chật vật quỳ rạp trên mặt đất, vệt máu trên trán dính đầy cỏ, còn miệng thì lấm lem bùn đất...

Phượng Tử Hề dùng chân phải dẫm lên lưng người đàn ông. Ánh mắt ẩn hiện hàn khí, đôi môi đỏ mọng nhàn nhạt cất lên: “Còn giống người hay không?”

Người đàn ông giơ hai tay lên ôm đầu, nét mặt tràn ngập đau đớn:“Mỹ nữ, tôi không phải là người, tôi là cầm thú, xin cô tha mạng “

Khóe miệng Phượng Tử Hề nhếch lên một đường không rõ ý vị, cô đưa tay gỡ miếng vải trong miệng đứa nhỏ:“Muốn được tha mạng?”

Thanh âm lãnh đạm không chút cảm xúc vang lên trong không khí.

Người đàn ông mặc đồ xám như kẻ chết đuối vớ được phao, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần cô tha mạng cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được!”

Không có gì quan trọng hơn sinh mạng, chỉ cần được sống, hắn có thể hi sinh mọi thứ!

Ánh mắt Phượng Tử Hề thêm phần lạnh lùng: “Đứa nhỏ này là ai?”

Người đàn ông mặc đồ xám khẽ cúi đầu xuống, trả lời thành thật: “Đứa nhỏ này là tiểu thiếu gia của Đoàn thị!”

“Tại sao lại bắt cóc đứa bé này?” Giọng nói lạnh lùng như thanh âm của địa ngục cất lên, khiến ai nấy đều rùng mình...

“Không phải chúng tôi muốn bắt cóc, mà do có người muốn chúng tôi bắt cóc nó... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.