Từ Thanh Trạch nhìn bóng người dần biến mất thu lại thành điểm nhỏ ti ti rơi xuống mặt đất an toàn.
Cậu ta nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ vô tội nhìn về phía mọi người: “Thật ra nhảy dù cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu!”
Đều đã trang bị an toàn, sao xảy ra sự cố được chứ!
Có người thứ nhất, thì sẽ có người hai……
Tố chất tâm lí của nhóm nam binh cũng tạm coi là vượt qua thử thách.
Nhưng mà, nữ binh thì……
Từ Thanh Trạch nhìn nhóm nữ binh đang run run, trên mặt lộ ra vẻ cạn lời, đã sợ thế mà còn dám đi làm lính hả?
Dạ Lăng Mặc thấy trong nhóm nữ binh có một người đang đứng thẳng, khóe mắt lóe lên một cái, trầm mặt, lạnh giọng quát lớn: “Còn sững sờ ở đó làm gì, một người nối một người, nhảy!”
Nhóm nữ binh vẫn đứng ì ra ở đó, cúi đầu không dám nói lời nào.
“Có phải muốn tôi đẩy cả đám xuống không hả?” giọng nói lạnh băng giống như muốn nuốt trọn trời đất.
Người đứng đầu tốp nữ binh run lên, lập tức tiến lên mấy bước.
Sao các cô có thể quên chỉ huy trưởng là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc chứ!
Từ Thanh Trạch vuốt ve cằm, sách vài tiếng, nữ binh hóa ra là thích kiểu này!
Ăn nói nhỏ nhẹ không thích cơ!
Phượng Tử Hề đứng cuối hàng; khóe môi vẽ ra một độ cong nhàn nhạt, ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm……
Dạ Lăng Mặc liếc cô, thấy trên mặt cô không hề có chút sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng không dễ phát hiện, nhân tài anh nhìn trúng quả nhiên không giống mấy kẻ kia……
Nữ binh đứng ở đằng trước, nắm chặt tay, yên lặng tự cổ vũ: Cố lên, mày nhất định có thể làm được mà!
Cô nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống.
Vài giây sau, lại đánh thêm tiếng trống làm tinh thần hăng hái rồi nhảy xuống.
Gió thổi quất vào mặt, giống như chú chim nhỏ đang bay lượn…….
“A —— Quá nghiền rồi!” Dư âm lượn lờ.
Nhóm nữ binh trên máy bay lộ vẻ mặt kì quái, vừa rồi còn bị dọa muốn chết muốn sống, sao mới chút xíu đã thay đổi phong cách rồi?
Đảo mắt đã tới Cổ Tư Mộng, trên mặt cô ta lộ ra vẻ khó coi, đáng thương hề hề nhìn Từ Thanh Trạch, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, em mót quá!”
Từ Thanh Trạch nhíu mày, suy nghĩ sâu xa vài giây, tay phải vung lên: “Đi đi, năm phút sau phải có mặt!”
“Rõ ——” Cổ Tư Mộng lớn tiếng đáp.
Cô ta đi rồi, nhóm nữ binh tiếp tục nhảy dù.
Không biết qua bao lâu, Từ Thanh Trạch lại hô vang một tiếng: “Người tiếp theo, Doãn Thu!”
Doãn Thu chậm rì rì đi qua, ghé sát vào Từ Thanh Trạch nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, chắc chắn bảo đảm an toàn sao?”
Khóe môi Từ Thanh Trạch giơ lên độ cong tà mị, mắt đào hoa gợi lên sóng nước liễm diễm, lập loè tia sáng mê hoặc lòng người, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Luôn có những lúc sai lầm mà!” Không thể trách cô nhát gan được, thật sự quá không có cảm giác an toàn.
Lỡ như xảy ra chuyện gì, thanh xuân tươi đẹp của cô tìm ai mà đòi đây?!
Từ Thanh Trạch cười như không cười nhìn thiếu nữ, giọng điệu mang theo uy hiếp: “Muốn tôi đá xuống không?!”
“……” khuôn mặt tái nhợt của Doãn Thu nháy mắt đen vài phần.
“Còn không mau nhảy!” Từ Thanh Trạch đứng kia y như đồ ngốc, lãnh lệ lên tiếng.
Doãn Thu cố gắng củng cố lá gan, đi đến cửa máy bay, trái tim như mãnh thú điên cuồng, mỗi bước đi lại giãy lên một cái……
“Nhanh lên ——” giọng Từ Thanh Trạch như bùa đòi mạng.
Doãn Thu cắn chặt răng, nhắm mắt lại đột nhiên nhảy xuống.
“A ——” tiếng hét đinh tai nhức óc vang vọng phía chân trời, quanh quẩn thật lâu.
Người ở phía dưới nhìn dáng người nhảy dù đang lung lay kia, vừa nghĩ đến bộ dạng mình cũng như thế thì vừa xấu hổ vừa buồn cười……
Trên cabin, Phượng Tử Hề cột kỹ đai an toàn, ra hiệu “ok” với Từ Thanh Trạch.
Lúc này, Cổ Tư Mộng đã đi tới, trong mắt lóe lên tia cổ quái, đứng sau lưng Phượng Tử Hề nói: “Đội trưởng, em về rồi!”
------ lời nói ngoài lề ------
Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?
Mọi người đoán xem….