Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 113: Chương 113: Tin tưởng sẽ thắng




Sáng sớm hôm sau.

“Bíp--” Tiếng còi vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.

Toàn bộ binh lính đang nằm ngủ vội vàng mở mắt, luống cuống tay chân sửa soạn.

Liễu Duyệt bị tiếng ồn áo đánh thức, bà từ từ mở mắt ra, trước mặt là một mảnh hỗn độn...

Trong quân đội, mọi người đều phải dậy rất sớm!

Hoàn toàn trái ngược với sinh hoạt lúc trước của Hề Hề!

Sau khi Phượng Tử Hề sửa sang xong, khuôn mặt thanh tú của cô nở một nụ cười tựa ánh mặt trời chiếu xuống ký túc xá, thắp sáng mọi ngóc ngách và làm tan biến hết thảy mệt mỏi...

Toàn bộ tân binh cùng nhau hát bài “Đoàn kết là sức mạnh”, sau đó xếp thành một hàng ngay ngắn, bước đều với tốc độ nhanh nhất xuống sân tập.

Giọng hát trẻ trung, những khuôn mặt tràn trề sức sống ẩn hiện trong ánh ban mai trông vô cùng đáng yêu...

Liễu Duyệt đứng bên cạnh nhìn mọi người, máu trong cơ thể dường như được kích thích đến sục sôi...

Trên khuôn mặt là một nụ cười tươi rói.

Thời điểm này, bà dường như hiểu tại sao Phượng Tử Hề thích quân đội!

Nếu bà được trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ không do dự mà lựa chọn trở thành một người quân nhân!

Hai tay của Đường Hạo Vũ đặt vuông góc với sườn, từ phía xa đi tới. Khuôn mặt anh ta cực kì nghiêm túc, còn đôi mắt thì sáng ngời tựa những vì tinh tú...

Ánh mắt anh ta tình cờ lướt qua Liễu Duyệt, lông mày khẽ nhíu lại, một người phụ nữ với làn da trắng, dáng người thon gầy, mềm mại!

So với Phượng Tử Hề hoàn toàn trái ngược!

Có lẽ ánh nhìn của Đường Hạo Vũ quá gắt gao, hoặc bởi vì quá mức lộ liễu, Liễu Duyệt cảm giác có chút lúng túng, không được tự nhiên...

Lưng bà cứng đờ, tay phải bám chặt vào góc váy, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Trong lòng căng thẳng đến tận cùng...

Cho đến khi đôi mắt sắc bén đó chuyển mục tiêu, bà mới từ từ bình tĩnh lại và nhìn lên hàng ngũ có Phượng Tử Hề.

Từ Thanh Trạch đứng đối diện với tốp binh lính, khuôn mặt đẹp trai của anh ta khẽ nở một nụ cười, tiếp đó một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Mọi người có tự tin sẽ giành giải nhất không?!”

“Có” Tất cả cùng đồng thanh đáp với giọng nói vô cùng khí thế.

Cơ thể Liễu Duyệt như bị tê dại, lúc này có thể cảm nhận rõ nhiệt huyết đang dâng trào trong người...không ngờ những người lính ở đây có thể ảnh hưởng đến bà nhiều như vậy.

Khiến cho ánh mắt bà giống như đang bùng lên một ngọn lửa...

“Trận đấu hôm nay, tôi hy vọng mọi người thể hiện được khả năng thực sự của mình, hãy để những ai coi thường bạn nhìn thấy sức mạnh của bạn,ngưỡng mộ bạn...” Giọng nói hùng hồn của Từ Thanh Trạch càng tiếp thêm sức mạnh cho toàn bộ binh lính.

Tốp binh lính đồng loạt hô vang “Nhất định chiến thắng, nhất định chiến thắng...”

-

Sân thi đấu.

Ở trung tâm là một vòng tròn lớn, khắp khán đài đều trật kín người, tiếng reo hò vang lên ầm ĩ như ngày hội...

Phượng Tử Hề vỗ nhẹ vào đôi vai gầy của Doãn Thu: “Cố lên-”

“Mình nhất định sẽ thắng!” Doãn Thu nói với sự tự tin chưa từng thấy.

Một lúc sau, trên khán đài vẫn không ngừng hò reo, còn dưới sân đấu, những cú đấm, những đòn đánh ra cực kì ác liệt...

Thấy đã đến lượt Doãn Thu, khuôn mặt của Liễu Duyệt ẩn chứa sự lo lắng: “Doãn Thu, nhớ cẩn thận một chút! “

Mặc dù hai người chỉ mới biết nhau một thời gian dài ngắn nhưng Liễu Duyệt rất thích cô bé dễ thương lại thẳng thắn này!

Đôi mắt của Doãn Thu tràn ngập niềm vui, cô gật đầu dứt khoát: “Dì ơi, con sẽ chú ý không để mình bị thương!”

Cảm giác có ai đó quan tâm thật hạnh phúc!

Doãn Thu đứng thẳng lưng, rất khí thế mà bước về phía khán đài.

Cô thực hiện quân lễ với một nụ cười tươi không chút áp lực: “Xin chào, tôi là Doãn Thu ở ban D, rất mong được chỉ giáo!”

Khuôn mặt tân binh kia phảng phất vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó người này cũng giới thiệu đôi chút về bản thân.

“Bíp-” Tiếng còi vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.