- Có chuyện gì tới đội cảnh sát hình sự rồi nói.
Trương Dạ Nam vẫy tay, vài vị cảnh sát mặc thường phục còng tay cho ba người. Trương Dạ Nam nói:
- Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, nếu tiện thì tôi muốn ghi chép lại, có lợi cho chúng ta bắt bọn bắt cóc Lâm tiên sinh.
- Đó là tất nhiên.
Lâm tiên sinh:
- Chúng ta lên tầng hai.
Vu Minh nói nhỏ với Đỗ Thanh Thanh:
- Đỗ tiểu thư, thu tiền thôi.
Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng đáp lại:
- Tôi ngại nói.
Vu Minh nói:
- Tôi thì không biết ngại rồi, cô có chắc là muốn tôi hỏi không?
- …
Đỗ Thanh Thanh đi tới bên người Lâm lão tiên sinh:
- A… chúc mừng gia đình đoàn tụ.
Lâm Hà Y lập tức rút chi phiếu ra, ký tên, sau đó xé ra đưa cho Đỗ Thanh Thanh. Đỗ tiên sinh nhận chi phiếu trước, dùng hai tay đưa cho Đỗ Thanh Thanh, nói:
- Cảm ơn.
- Việc nên làm mà.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu.
Lâm lão tiên sinh nói:
- Cháu ạ, ta biết lần trước chuyện thu mua đã khiến các cháu với Hà Y không vui…
Vu Minh che miệng đổi giọng:
- Không vui thì có thể trả tiền để xin lỗi chứ sao.
Đoạn hắn ngạc nhiên quay sang nhìn Lý Phục, dường như không ngờ Lý Phục lại nói như thế.
Lúc này khuôn mặt Lý Phục đỏ bừng lên, liên tục khua tay:
- Không phải tôi nói, không phải tôi nói đâu.
Lâm lão tiên sinh cười, nói:
- Là Vu Minh phải không, cậu lại đây.
- Không phải tôi nói.
Vu Minh đi tới, hùng hồn trả lời.
- Vu Minh ạ, tiền không thành vấn đề. Nhưng nếu ta cho cô bé ấy tiền thì chẳng khác nào sỉ nhục cô nhóc ấy cả.
Vu Minh cười nói:
- Vậy ngài có thể sỉ nhục tôi, tôi không ngại đâu.
Đỗ Thanh Thanh vội kéo Vu Minh ra:
- Thật ngại quá, nhân viên của cháu thích nói đàu. Cháu với tổng giám đốc Lâm vốn không có mâu thuẫn gì, chẳng qua không hợp chuyện làm ăn thôi. Lâm lão tiên sinh không nên khách sáo làm gì.
Lâm lão tiên sinh nói:
- Vậy đi, trưa nay mọi người cùng ăn bữa cơm. Cháu sẽ không từ chối yêu cầu quá đáng của ông già này chứ?
Đỗ Thanh Thanh còn định nói gì nữa thì Vu Minh thì thào sau tai cô ta:
- Ăn cơm nhưng ý không phải là cơm.
Đỗ Thanh Thanh nghi ngờ nói:
- Là ý không ở trong lời chứ?
Vu Minh lau mồ hôi, yên lặng lùi ra sau. Bởi vì Đỗ Thanh Thanh nói vậy khiến cho không khí nơi đây trở nên vô cùng xấu hổ. Đỗ Thanh Thanh nhận ra, khuôn mặt còn đỏ hơn cả mông khỉ. Đỗ tiên sinh pha trò:
- Vu Minh, Lý Phục, đi làm vài chén nào.
…
Trên tầng hai có một quầy rượu nhỏ, Đỗ tiên sinh rót rượu cho hai người rồi nói:
- Hai cậu được việc hơn tôi tưởng nhiều.
Lý Phục khiêm tốn nói:
- Phần lớn đều là công lao của Vu Minh.
Vu Minh hỏi:
- Đỗ tiên sinh lại định tặng xe cho chúng tôi nữa à?
- Tôi thông minh ra rồi, da cũng dầy rồi. Cậu nói muốn uống Coca tôi tặng Coca cho cậu, muốn uống mười năm tôi tặng mười năm. Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là mỗi lần bị xảo trá như vậy, tôi đều khó chịu tới không ngủ được.
Đỗ tiên sinh cười nói:
- Tôi biết, người đắc lực nhất của công ty Tinh Tinh là hai người. Tập đoàn Lâm Hải có ý định thu mua 51% cổ phần của công ty Tinh Tinh, là một vụ khá ngon. Lần trước cổ phần nằm trong tay Đỗ thị quốc tế, nay chỉ do các cậu tự chuyển. Tôi nghĩ, mấy triệu không thành vấn đề. Lâm Hà Y có nói với tôi là còn có thể đưa các cậu ra nước ngoài bồi dưỡng nghiệp vụ liên quan hai năm.
- Điều kiện ưu đãi như vậy, không có lý do gì mà không nhận. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng có yêu cầu liên quan chứ nhỉ?
Lý Phục hỏi.
- Tất nhiên là có rồi. Ví dụ như sau khi các cậu nghỉ việc, trong bao nhiêu năm thì không được làm công việc tương tự ở công ty khác. Tập đoàn Lâm Hải có quyền quyết định sách lược với công ty Tinh Tinh. Nói như thế, Lâm Hà Y là người luôn tối đa hóa lợi ích, lúc làm việc thì không bao giờ để tình cảm cá nhân xen vào. Ví dụ như vì một vài nguyên nhân nào đó mà không thu được tiền, như vậy sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan. Chứ không giống các cậu bây giờ, chỉ cần báo một câu là xong việc. Mặt khác, nếu giá cả thích hợp, không loại trừ khả năng sẽ bán cổ phần công ty cho những công ty khác. Đồng thời, bảng hiệu công ty Tinh Tinh thuộc về tập đoàn Lâm Hải, sau này dù các cậu có nghỉ việc toàn bộ rồi mở công ty khác thì cũng không thể đặt tên là công ty Tinh Tinh được nữa.
Vu Minh nói:
- Đỗ tiên sinh, sao tôi cảm thấy như ngài đang thuyết phục chúng tôi không bị thu mua vậy?
- Ha ha, không hề.
- Ủa? Chẳng lẽ tập đoàn Đỗ thị định từ bỏ hợp tác vì lợi ích toàn cục với tập đoàn Lâm Hải, bắt đầu tiến hành cạnh tranh?
Vu Minh chỉ vào Đỗ tiên sinh;
- Nói đúng rồi. Tôi nói đúng rồi.
Đỗ tiên sinh vội nói:
- Đừng nói lung tung. Nhưng mà cậu nói cũng không sai. Hiện giờ Hội đồng quản trị còn đang thảo luận về khả năng tiến hành cạnh tranh toàn diện với tập đoàn Lâm Hải. Tập đoàn Lâm Hải có nền tảng về sản xuất và xuất khẩu rất vững chắc, mà gia nghiệp lại lớn, muốn nuốt vào là chuyện không thể. Nếu tập đoàn Lâm Hải không muốn hợp tác với chúng ta, không loại trừ khả năng chúng ta sẽ cướp lấy một phần thị trường. Hiện giờ đang đánh giá chi phí và lời lãi. Trong cạnh tranh kinh doanh, thương hiệu là quan trọng nhất. Công ty Tinh Tinh của các cậu có tỉ suất rất cao, hơn nữa bản thân Lý Phục lại có một đám fan trên mạng, người ta tặng cho ngoại hiệu Sherlock Lý. Chỉ riêng về lợi ích của công ty, tôi tất nhiên là không hy vọng công ty các cậu bị tập đoàn Lâm Hải thu mua rồi.
Vu Minh gật đầu:
- Vậy ngài có thể dùng tiền thu mua chúng tôi.
- Đây gọi là hối lộ.
Đỗ tiên sinh nói:
- Công ty ta không làm chuyện như vậy.
Lý Phục bật cười. Đỗ tiên sinh cũng bật cười. Bọn họ biết đối phương đang nghĩ tới chuyện của Đỗ Lôi. Đỗ tiên sinh nói:
- Bộ phận Đỗ thị Trung Quốc, Đỗ thị hải ngoại đều là những vương quốc độc lập, tôi không quyền can thiệp vào bọn họ, nhưng cũng không bao che. Điều tôi có thể là ở Hội đồng quản trị đề nghị thay giám đốc bộ phận. Nhưng các cậu hiểu đó, trừ phi tôi có chứng cứ thì mới thuyết phục được Ban giám đốc. Mà bản thân tôi thì không có khả năng điều tra Đỗ Lôi.
Lâm tiên sinh không có người giúp việc, Lâm lão tiên sinh lại khác, quản gia, rồi đầu bếp, hay người hầu, lái xe, rồi người làm vườn… có đủ cả. Đầu bếp là đầu bếp cao cấp, phụ bếp có ba người. Mười hai giờ trưa, đồ ăn đã được đưa lên bàn ăn.
Đỗ Thanh Thanh và Hải lão tiên sinh cùng ngồi. Hải lão tiên sinh xưa nay vốn gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu, duy chỉ có gặp chướng ngại vật Hải Na này là đấu tới đấu lui tới sắp hai mươi năm rồi mà vẫn chưa phân được thắng bại. Cho nên ông ta khá là nhiệt tình với người bạn duy nhất mà Hải Na coi trọng, Đỗ Thanh Thanh. Nhiệt tình còn có một yêu cầu nữa, hy vọng Đỗ Thanh Thanh thuyết phục được Hải Na đi xem mặt.
Đỗ tiên sinh và Lý Phục ngồi cùng nhau, hai người có rất nhiều đề tài chung. Ví dụ như trượt tuyết ở Thụy Sĩ, rồi trứng cá muối của Nga, điệu samba của Brazil, hay tình nguyện viên ở châu Phi….
Vu Minh thì tùy tiện chọn một chỗ ngồi, không ai mời hắn ngồi cùng cả. Lâm lão tiên sinh ăn rất chậm, Lâm Hà Y ăn uống không phát ra tiếng động. Lâm tiên sinh cũng không mở miệng nói chuyện. Hẳn là quy định ăn không nói, ngủ không nói. Sau khi ăn xong, người hầu dâng trà. Lúc này người nhà họ Lâm mới bắt đầu nói chuyện.
Lâm Hà Y hỏi:
- Đỗ tiểu thư, cô nghĩ thế nào rồi?
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Lâm. Nhưng tôi vẫn quyết định là lẽ kinh doanh độc lập.
Lâm Hà Y nói:
- Vậy thì tiếc quá.
Khả Nhi nâng chén:
- Đỗ tiểu thư, Lý Phục và Vu Minh nữa, vợ chồng chúng tôi cảm ơn các bạn, dùng trà thay rượu.
Vu Minh khách sáo nói:
- Chúng tôi lấy tiền rồi còn ăn chực thế này, hẳn là chúng tôi phải cảm ơn mới đúng. Sau này có nghiệp vụ mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.
Lâm tiên sinh nói:
- Còn đồng nghiệp của các bạn nữa, Nghê Thu. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của chúng tôi tới anh ấy.
- Vâng, vâng.
Nghê Thu nếu ở đây thì không biết sẽ phản ứng thế nào.
Lâm tiên sinh lại nói:
- Vu Minh, có phải trước đây cậu biết Khả Nhi không? Đừng hiểu nhầm, tại tôi thấy cậu gọi Khả Nhi là chị.
Khả Nhi lập tức khẩn trương.
Vu Minh nói:
- Đúng vậy. Lần trước tôi đi với Hải Na, gặp chị Khả Nhi, tôi gọi là Lâm phu nhân, Hải Na nói gọi thế là già quá, gọi chị Khả Nhi là tốt rồi.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, kẻ này giờ đây nói dối đã đạt tới mức thuần thục lão luyện. Chớ xem thường câu nói dối này, bởi nó được bịa ra dựa theo tính cách của Hải Na, cho dù Lâm tiên sinh có hỏi Hải Na, người không chú ý tiểu tiết như Hải Na sao có thể nhớ nổi là có chuyện này hay không. Nhưng Hải Na cũng là kẻ lừa đảo, nhìn Hải lão tiên sinh trông hòa ái dễ gần thế kia, nào có nửa điểm giống Hitler.
Lâm lão tiên sinh thì có vẻ nghiêm túc hơn. Đỗ lão tiên sinh thì có vẻ thoải mái. Ba ông già này hẳn là lúc còn trẻ từng có chuyện tình yêu và tiền bạc, nay nhìn đám thanh niên mà cảm thán rằng mình đã già rồi. Trên bàn này khách quý chính là Đỗ tiên sinh và Lâm Hà Y. Trong lời nói của ba ông già này thì dường như… có tính toán thông gia. Vu Minh cảm thấy thật quá bội phục bản thân, thế mà cũng có thể suy ra được. Nhưng liệu có đúng hay không? Điều này lại cần phải chứng minh.
Vu Minh nói thẳng:
- Đỗ tiên sinh tuổi trẻ tài cao, Chủ tịch Lâm lại trẻ trung có tài, đúng là xứng đôi vừa lứa nha.
Nói xong chủ đề xấu hổ ấy, Vu Minh bắt đầu quan sát. Bingo, ba ông già này có ý như vậy, mà Đỗ tiên sinh và Lâm Hà Y thì không cho là đúng.
Đỗ Thanh Thanh đá Vu Minh một cái ý bảo Vu Minh đừng có ba hoa như vậy. Đỗ lão tiên sinh cười nói:
- Chuyện của lũ trẻ cứ để chúng tự tính đi. Nhưng mà Tử Bình này, con đã ba mươi hai rồi đó, ta đòi mấy đứa cháu để chơi đùa tuổi già không quá đáng chứ?
- Muốn cháu thì không thành vấn đề.
Đỗ tiên sinh trả lời:
- Nhưng cha cũng không thể yêu cầu con dâu chơi cùng vài ngày được.
- A thằng ranh này, thèm đòn mà.
Đỗ lão tiên sinh nói:
- Đừng có xằng bậy, không có giấy kết hôn, đừng có mong vào được cửa nhà họ Đỗ.
Lâm lão tiên sinh cười:
- Hà Y, anh trai con đang tính có con rồi, còn con thì sao? Có ai mà con thích không?
- Không có.
Lâm Hà Y trả lời.
Hải lão tiên sinh:
- Chi bằng chúng ta mở hội xem mắt đi? Chuyện của mấy đứa trẻ để chúng cùng nhau giải quyết.
Vu Minh lấy ra danh thiếp:
- Công ty chúng tôi nhận làm các loại xem mắt, kể lại tình hình cụ thể và cố vấn trên điện thoại. Đảm bảo chất lượng, số lượng, giá cả phải chăng.
Đỗ lão tiên sinh cầm danh tiếp, lật qua lật lại nhìn rồi nói:
- Vu Minh, cậu lắm nghiệp vụ thật đấy.
- Phục vụ vì Nhân dân tệ. Xin lỗi, nghe điện thoại cái.
Vu Minh cầm điện thoại đi sang một bên:
- Alo!
- Xin chào, tôi ở công ty con. Có một người chỉ định muốn điều tra viên số 111 nghe điện thoại.
- Cảm ơn, chuyển qua cho tôi.
Vu Minh nghe điện thoại:
- Alo.
- Đã lâu không gặp.
Vu Minh đổi sắc mặt, huýt sáo một cái. Lý Phục và Đỗ Thanh Thanh vội đứng lên, ba người đi ra vườn sau nhà. Vu Minh mở loa:
- Lần này có chuyện gì.
- Một trăm nghìn Euro lần trước tôi không so đo, có thể giúp tôi một chuyện có được không?
Là Thái Tử.
- Nói đi.
- Năm mươi nghìn Nhân dân tệ, giúp tôi đăng quảng cáo lên báo chí. Thái Tử nói: Q Rô cần Át Bích.
- Q Rô cần Át Bích? Ok.
- Chào.
Vu Minh cúp máy, nhìn Lý Phục. Lý Phục nói:
- Trong tú lơ khơ có bốn con Q, đại diện cho bốn vị hoàng hậu. Không xong, có lẽ người trung gian của Át Bích là Vương Tuệ đã rơi vào tay Thái Tử rồi. Có nên báo cảnh sát Trương không.
Vu Minh nói:
- Có, trò chơi này có vẻ nguy hiểm. Mà Trương Dạ Nam có phái người theo dõi Vương Tuệ. Nếu Vương Tuệ mất tích, Trương Dạ Nam sẽ biết. Tôi cho rằng nhóm chúng ta không cần tham dự, liên hệ với tòa soạn đăng quảng cáo là được. Chỉ cần làm chuyện của mình là ok.