Nghe Vu Minh nói vậy, Nghê Thu cảnh giác:
- Cậu định làm gì với Tri Vũ của tôi thế? Vừa mới về liền định hạ độc thủ với Tri Vũ của tôi là không có được đâu.
Vu Minh suy nghĩ rồi nói:
- Có khi là sẽ mời em ấy với anh ăn một bữa cơm.
Nghê Thu khinh thường:
- Lại bốc phét đó hả. Năm phút trước ngay cả Tri Vũ là ai cậu cũng không biết, giờ đã mời người ta đi ăn được?
Vu Minh cười:
- Nếu Lưu Mãng có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, sao tôi lại không thể mời cô ấy ăn cơm?
Nghê Thu ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Ý cậu là anh hùng cứu mỹ nhân kia là được sắp đặt sẵn?
- Nào có chuyện trùng hợp như vậy. Hạ Tri Vũ không dẫn theo vệ sĩ ra ngoài, đúng lúc gặp phải đám fan, lại vừa khéo lúc Lưu Mãng dẫn người tới gần đó. Mà điều trùng hợp nhất là, bốn người Lưu Mãng chen vào mà quần áo vẫn gọn gàng sạch sẽ.
Vu Minh nói:
- Lưu Mãng không phải cảnh sát, hắn sao có thể đối kháng được với lũ fan cuồng?
- Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
Nghê Thu nhìn Vu Minh:
- Nhưng đó là vì tôi vốn lương thiện hiền lành thuần khiết, chỉ có người tâm lý u ám như cậu mới có thể liếc mắt một cái là lột được cái mặt nạ da người của tên cầm thú Lưu Mãng này.
Vu Minh nghĩ lại rồi hỏi:
- Có phải Đỗ tiểu thư có chút phiền nhiễu về tình cảm không?
- Cậu… cậu yêu nghiệt quá rồi đó!
Nghê Thu kinh ngạc.
- Không, tôi nhìn cách cô ấy trang điểm, lại mua đồ dạ hội nữa. Quan trọng nhất là tôi còn thấy cà vạt của đàn ông. Mà cô ta có vẻ lơ đễnh.
- Đoán đúng rồi.
Nghê Thu thì thầm:
- Bạn trai cũ của sếp, Lương Chấn đã về nước rồi, giờ trở về Đỗ thị quốc tế đảm nhiệm phó giám đốc của bộ phận Marketting của đỗ thị Trung Quốc, nghe nói là Đỗ tiên sinh đặc biệt mời về. Ngày thứ hai sau khi trở về, người ta liền tới thăm sếp. Sếp thế mà lại đỏ mặt nhá… Nhưng mà theo tin tức nội bộ thì hiện tại hai người vẫn là bạn bè bình thường, chỉ là cuối cùng cùng nhau ăn bữa cơm gì đó.
- Nhà giàu, đẹp trai, cao to?
- Đúng.
- Còn nhân phẩm thì sao?
- Tôi nào biết. Này Vu Minh, đây là chuyện riêng của người ta, tám sau lưng là được rồi, đừng có nhúng tay vào nhá.
- Ừ… Được Đỗ tiên sinh chiếu cố, lâu rồi không gặp, tôi đi thăm Đỗ tiên sinh đã. Anh cứ tìm tư liệu đi.
Vu Minh hỏi:
- Xe tôi đâu?
- Dưới kia ấy.
Nghê Thu vứt chìa khóa cho Vu Minh:
- Anh làm nóng cho chú rồi đấy.
…
Vu Minh lên xe, gọi cho Lý Phục:
- Alo, Lý Phục à, bao giờ thì về?
Lý Phục vui vẻ nói:
- Anh về rồi à? Ngày kia tôi quay về.
- Vậy tới lúc đó chúng ta nói chuyện.
- Ừ, chúc mừng năm mới.
Ngày hôm qua là Tết nguyên đán, Vu Minh cũng chúc lại:
- Chúc mừng năm mới, chào nhé.
Vu Minh gọi vào số điện thoại dành cho công việc của Hiểu Hồng, thư ký của Đỗ tiên sinh:
- Chị Hiểu Hồng, em là Vu Minh đây, em muốn tới bái phỏng Đỗ tiên sinh, không biết có tiện không ạ?
- A Vu Minh, đã lâu không gặp. Để chị hỏi, chờ xíu.
Một lúc sau Hiểu Hồng nói:
- Sáng hôm nay Đỗ tiên sinh rảnh, em có thể tới bất cứ lúc nào.
- Cảm ơn chị.
Vừa về cái liền lao vào làm việc, mình thật quá chuyên nghiệp. Hiện tại đèn thần Aladin có hai công việc, một là khiến Lý Phục tới tham gia chương trình “Tôi là thần thám”, điều này có liên quan tới sự nghiệp của Đỗ Thanh Thanh. Còn việc thứ hai chính là tìm chồng cho Đỗ Thanh Thanh. Sự nghiệp thì còn có thể dàn xếp, nhưng chồng thì phải tìm cho cẩn thận. Nam chỉ sợ vào nhầm cửa, mà nữ chỉ sợ gả sai người.
Vu Minh dừng xe, ngẩng đầu nhìn Đỗ thị quốc tế. Nửa năm trước, hắn vừa mới ra trường, ngửa mặt nhìn lên Đỗ thị quốc tế. Nửa năm sau, hắn vẫn cứ ngước lên nhìn, nhưng tâm tính đã khác ngày xưa. Nửa năm trước là lo sợ bất an, mang theo vài phần chờ mong và tìm kiếm cảm giác lạ. Nửa năm sau hắn cảm thấy bình thường, mặc dù thành tựu của hắn có lẽ vĩnh viễn thua kém rất nhiều người trong Đỗ thị quốc tế.
Vu Minh tiến vào đại sảnh, nhìn về vị trí cũ của công ty mình, hiện tại đã là công ty con của Vạn Sự Thông. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Một nam một nữa đi ra từ công ty con, Trương Long cung kính tiễn hai người ra tận cửa. Vu Minh cười, đó không phải là Lưu Mãng và vị Hạ Tri Vũ kia sao? Không thể phủ nhận, Hạ Tri Vũ là mỹ nữ ngây thơ, nhưng thế thì sao? Lưu Mãng dù sao cũng là mỹ nam. Hạ Tri Vũ còn chưa biết gì, mình cứ né trước đã. Những gì Vu Minh làm cho Nghê Thu thu thập chưa chắc không phải là mấy tin vịt của Hạ Tri Vũ trên báo chí.
Vu Minh bước nhanh vào thang máy, ấn lên tầng ba mươi ba, sau đó chờ cửa đóng lại. Đột nhiên Lưu Mãng hô:
- Chờ chút.
Rồi với tay vào, khiến chiếc cửa thang máy đang đóng lại lại mở ra.
Lưu Mãng không nhìn thấy Vu Minh, nói:
- Hạ tiểu thư, mời.
Hạ Tri Vũ bước vào thang máy trước, thấy Vu Minh thì khẽ gật đầu. Vu Minh cũng gật đầu lại. Lưu Mãng bước vào, thấy Vu Minh thì sửng sốt:
- Vu Minh? Sao… cậu lại ở đây?
- Giám đốc Lưu? Tôi xin nghỉ bốn tháng về quê.
Vu Minh kinh ngạc nói:
- Sao giám đốc Lưu cũng lại ở đây?
Lưu Mãng khinh bỉ nói:
- Tôi làm việc ở đây.
Vu Minh hỏi:
- Tôi nghe nói giám đốc Lưu làm bạn với một ngôi sao, hiện giờ đang giả làm thần thám, sao lại rảnh rỗi như vậy…
- Giả làm thần thám?
Lưu Mãng hỏi lại một câu, thái độ không được coi là lễ độ gì.
- Đúng vậy, theo tin vỉa hè thì giám đốc Lưu anh luôn có được bản thảo kịch bản trước, sớm biết được ai là hung thủ. Cho nên vị minh tinh mà anh cấu kết mới không dám mời công ty thám tử Tinh Tinh tham gia chương trình. Sợ bị vạch trần hả? Ồ? Không phải là thật à?
Lưu Mãng giơ tay chỉ thẳng vào Lưu Mãng:
- Đừng có nói lung tung.
Vu Minh liếc Hạ Tri Vũ, lấy điện thoại ra nhìn ảnh chụp trên điện thoại, giật mình hiểu ra:
- À hiểu rồi, hiểu rồi. Xin lỗi giám đốc Lưu nhé, mấy tháng này toàn ở trong núi với muỗi, có mắt như mù. Xin lỗi, xin lỗi.
Hạ Tri Vũ nói:
- Anh là anh Vu phải không? Xin đừng bịa chuyện như vậy. Dẫu công ty thám tử Tinh Tinh có nổi tiếng thế nào, nhưng giám đốc lại là một ả đàn bà đanh đá, nếu muốn lên tivi tất nhiên phải chọn người có tư cách tốt rồi.
- Cái này thì đúng.
Vu Minh cười với vẻ mặt khá quái dị:
- Ha ha.
Lưu Mãng chất vấn:
- Cậu cười cái gì đó?
Vu Minh cười nói:
- Sao hai người không ấn thang máy?
- …
Lưu Mãng ngẩng đầu nhìn lên, má ơi, tầng 20, bèn mạnh miệng nói:
- Tôi định dẫn Hạ tiểu thư đi gặp Đỗ tiên sinh.
- Tôi tin.
Vu Minh nhìn Hạ Tri Vũ, hỏi:
- Hạ tiểu thư, nghe nói cô là người thành thực, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô.
Hạ Tri Vũ nói:
- Chúng tôi quên bấm nút, là giám đốc Lưu lấy cớ mà thôi. Mà quả thật chúng tôi cũng có ý định tới gặp Đỗ tiên sinh.
Nghe nói Vu Minh là người của công ty thám tử Tinh Tinh, nên Hạ Tri Vũ cũng tỏ ra bất mãn. Xem ra Lưu Mãng châm ngòi ly gián không ít.
Cửa thang máy mở ra, ba người bước ra. Một tên bảo vệ ngăn Vu Minh lại. Lưu Mãng cười nói:
- Tôi đi trước nhé Vu Minh.
Vu Minh nói:
- Tôi hẹn với Đỗ tiên sinh trước.
- Xin hỏi anh là?
- Vu Minh.
- À!
Bảo vệ nói:
- Mời anh.
Thư ký Hiểu Hồng thấy ba người cùng tới thì ngẩn ra một chút rồi nói:
- Xin chờ một lát.
Sau đó đi ra khỏi phòng:
- Vu Minh, cậu ngồi tạm trước đã.
Vu Minh gật đầu ngồi xuống. Lý Phục như tiểu nhân đắc chí mời Hạ Tri Vũ vào văn phòng của Đỗ tiên sinh. Hiểu Hồng đóng cửa lại, rồi giải thích cho Vu Minh:
- Đỗ tiên sinh nói rằng Hạ Tri Vũ là khách, cậu là bạn, cho nên để cậu thua thiệt chút.
Vu Minh cười:
- Ha ha, không biết đây là Đỗ tiên sinh nói hay chị Hiểu Hồng nói.
- Cậu nghĩ nhiều rồi. Đỗ tiên sinh biết cậu định tới nên bảo người đi mua cả thùng Coca đây.
Hiểu Hồng cầm một lon Coca đưa cho Vu Minh:
- Đỗ tiên sinh vẫn luôn muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Đỗ tiểu thư nói cậu xin nghỉ dài hạn về quê.
Vu Minh nhíu mày:
- Đỗ tiên sinh mời em ăn cơm ạ?
Kẻ này có siêu xe, có mỹ nữ, mời mình ăn cơm? Chắc chắn là không có ý tốt gì. Vu Minh cảm giác chuyến đi ngày hôm nay như bánh bao thịt đánh chó vậy. Vu Minh nói:
- Chị Hiểu Hồng, em muốn tới bộ phận Marketing của Đỗ thị Trung Quốc tìm người quen cũ, có giấy phép tạm thời không?
Các bộ phận lớn của Đỗ thị quốc tế đều có quy định ra vào rất nghiêm khắc. Ví dụ như Lưu Mãng nếu muốn gặp Đỗ tiên sinh thì khó hơn vào Đỗ thị Trung Quốc rất nhiều. Bởi vì dù sao Đỗ tiên sinh cũng là người đưa ra quyết định vĩ mô, mà công ty bộ phận thì quan hệ tới lợi ích trực tiếp.
- Có.
Hiểu Hồng đi tới bàn làm việc, lấy ra một thẻ ID tạm thời:
- Cũng tốt, cậu cứ đi dạo một lúc đi, bao giờ Đỗ tiên sinh rảnh thì chị gọi cho.
- Cảm ơn chị.
Vu Minh lật tay lấy ra một hộp Sô cô la:
- Không gói gì, chỉ là món quà nhỏ, không liên quan tới lợi ích, không được coi là đút lót.
- Ừ, Vu Minh có tâm, cảm ơn.
Hiểu Hồng cũng không khách sáo.
Vu Minh đi khỏi tầng ba mươi ba, tới Đỗ thị Trung Quốc ở tầng ba mươi mốt. Đỗ thị Trung Quốc chiếm cứ cả một tầng, bảo vệ cầm máy quét thẻ của Vu Minh, sau đó gật đầu cho qua. Vu Minh tìm tới bộ phận Marketing, sau đó ngồi xuống sopha, nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu. Mục tiêu là Lương Chấn, bạn trai cũ của Đỗ Thanh Thanh. Cao một mét tám, khuôn mặt tuấn tú, đeo kính sát tròng, không cố ý tiếp xúc với nhân viên nữ, hiệu suất làm việc cao, thái độ hòa ái, lễ phép, tính cách ôn hòa. Tư liệu bề ngoài có vẻ không tệ.
Người đã nghỉ mà có thể được Đỗ thị quốc tế mời làm trở lại thì không cần phải bàn. Vu Minh đi tới phòng trà nước. Nơi đó là chỗ tốt nhất để nghe ngóng thông tin. Vu Minh ngồi ở bên ngoài, bên trong có ba cô gái đang tán gẫu, tiếc là không thu hoạch được gì. Vu Minh chợt nảy ra ý hay, hắn ra khỏi Đỗ thị Trung Quốc, đến cầu thang cứu hỏa gọi điện:
- Xin chào giám đốc Trương, tôi là Vu Minh, đã lâu không gặp.
Giám đốc Trương là phó quản lý của bộ phận Tài vụ, từng làm rơi chiếc nhẫn cưới, được Vu Minh tìm lại cho.
- Vu Minh à? Chào cậu. Cậu gọi cho tôi là…
Giám đốc Trương với Vu Minh vốn không có qua lại gì.
Vu Minh nói:
- Chỉ hỏi thăm một chuyện thôi.
- Nói đi.
- Trong Đỗ thị Trung Quốc có một vị phó giám đốc mới nhậm chức là Lương Chấn, có tin tức gì hay ho về anh ta không?
Giám đốc Trương thả lỏng tinh thần, cười:
- Sao lại hỏi cái này?
Vu Minh nói:
- Em nói nguyên nhân cho chị, chị sẽ không nói cho người khác nhé?
- Chú giúp tôi giữ bí mật, tất nhiên là phải có đi có lại mới toại lòng nhau rồi.
Vu Minh nói:
- Em vẫn muôn thầm mến sếp. Mà cái tay Lương Chấn này tự dưng mò về. Em muốn nghe xem có tin không hay ho gì về hắn ta không.
- Ôi chuyện tình cảm…
Giám đốc Trương cảm khái một câu rồi nói:
- Lương Chấn là một trong số ít nhân viên quản lý cao cấp mà công ty mời về, vừa trẻ tuổi lại chưa có bạn gái, chắc chắn là mọi người sẽ bàn tán rồi. Theo tin tức đáng tin cậy, Lương Chấn từng cùng ăn cơm vài lần với con gái của Đỗ Lôi, Đỗ Tiểu Ảnh. Theo tin vỉa hè, Lương Chấn đang theo đuổi Đỗ Tiểu Ảnh, Đỗ Lôi cực kỳ ủng hộ, nhưng dường như Đỗ Tiểu Ảnh không thích cho lắm. Lương Chấn này không tệ đâu, tôi tận mắt nhìn thấy hai lần rồi, một lần là giúp một công nhân bị tai nạn lao động ở công ty con, một lần là dùng chiếc xe mới của anh ta chở một cụ già bị chảy máu đi bệnh viện. Nghe nói cụ già kia ỉa cứt đái lên xe mà anh ta không oán giận câu nào. Nhưng giám đốc Lý, sếp của chị nói rằng kẻ này rất có dã tâm, chưa chắc đã thích Đỗ Tiểu Ảnh, mà là thích quyền thế của Đỗ Lôi. Chú chớ xem thường giám đốc Lý, chị ấy nhìn người chuẩn lắm.
Thế là có được những thông tin trực tiếp mà rất hữu dụng, tay Lương Chấn này là kẻ có đạo đức, nhưng cũng có dã tâm. Đây không phải chuyện xấu gì. Nhưng Vu Minh vẫn phải cân nhắc tính chân thật của những thông tin này. Trong lúc Vu Minh đang suy nghĩ, Hiểu Hồng gọi tới:
- Vu Minh, Đỗ tiên sinh mời cậu lên uống rượu.