Vương Bài

Chương 152: Chương 152: Đạo nghĩa và pháp luật




Hung thủ quăng hung khí? Ngụy Diên nhìn năm người trước mặt, lại quay sang nhìn Lý Phục. Lý Phục hỏi:

- Đưa ra các phòng khác nhau, xin hãy trình chứng minh thư của các người, nếu không mang chứng minh thư thì hãy báo mã số chứng minh thư.

Lý Phục mở chiếc máy tính mà anh ta mang theo bên người, vào từng phòng hỏi một.

Người thứ ba, một người đàn ông tuổi chừng hai mươi bảy tới hai mươi tám tuổi trông như người nhà bệnh nhân đưa chứng minh thư nhân dân ra:

- La Lợi Kỳ.

Lý Phục kiểm tra, sau đó ngẩng đầu hỏi:

- Anh La, anh làm nghề gì?

La Lợi Kỳ trả lời:

- Sửa chữa đồ điện gia dụng.

Lý Phục hỏi tiếp:

- Vì sao anh lại xuất hiện ở nơi này?

La Lợi Kỳ trả lời:

- Tôi có mở quán sửa chữa đồ điện dân dụng ở gần đây, có người gọi tới nói là tủ lạnh hỏng, nên tôi đến xem.

Lý Phục hỏi tiếp:

- Sửa xong chưa?

La Lợi Kỳ lắc đầu:

- Chưa, có lẽ là tôi nhầm.

Lý Phục hỏi:

- Anh đã từng sửa các loại thiết bị truyền hình bao giờ chưa?

La Lợi Kỳ nhìn Lý Phục một lúc lâu, rồi mới trả lời:

- Từng có vài lần.

Lý Phục lại hỏi:

- Những cái đó là do người bên kỹ thuật của họ giải quyết, sao lại phải mời anh?

La Lợi Kỳ trả lời:

- Bởi kỹ thuật của tôi tốt.

Lý Phục bật cười:

- Tôi còn tưởng rằng bạn anh giới thiệu cho anh cơ.

La Lợi Kỳ nói:

- Tôi không hiểu ý anh cho lắm.

Lý Phục im lặng một lúc, lấy kính xuống dùng góc áo lau rồi đột nhiên hỏi:

- Anh là công hay là thụ?

- …

La Lợi Kỳ sửng sốt.

Lý Phục lập tức tiếp lời:

- Để tôi đoán nhé, anh chắc hẳn là thụ rồi. Vì sao? Bởi vì sửa chữa đồ điện gia dụng giỏi quá, kết quả chú em bị hỏng? Hay anh bẩm sinh đã là thái giám?

- F**k mẹ mày!

La Lợi Kỳ nhào tới Lý Phục, hai cảnh sát hai bên vội túm anh ta lại.

Lý Phục lại gần La Lợi Kỳ, nói với ý tứ không chút tử tế:

- Nhưng Mạch Hành không chỉ thích đàn ông, mà còn thích đàn bà. Không chỉ thích đàn bà, mà còn thích những tên đàn ông ngoài anh. Tôi nghe nói anh ta với Hạ Tri Vũ cùng chia sẻ một đêm tuyệt vời, có thật không vậy?

- Mày nói láo.

La Lợi Kỳ hô lên:

- Mày thì biết cái gì!!

- Chẳng lẽ không phải các người yêu nhau thật lòng sao?

Lý Phục phẩy tay, sau lại bổ sung:

- Không, Mạch Hành thay lòng đổi dạ rồi, hẳn là anh ta có người mới.

- Hừ!

La Lợi Kỳ lùi ra một bước, hai gã cảnh sát thả gã ra, La Lợi Kỳ nói:

- Mày nói không sai, từ khi con điếm họ Hạ kia xuất hiện, hắn nói cho tao rằng hắn muốn sống cuộc sống bình thường. Tao nói với hắn, anh đâu thích đàn bà. Hắn nói hắn nghĩ nhầm, không phải hắn không thích đàn bà, mà là không thích loại tầm thường.

Lý Phục cười nhạo:

- Rồi sao? Hắn sống riêng?

- Tao muốn chứng minh ai là người yêu hắn nhất. Có ngày say rượu, hắn kể hắn bị đạo diễn quở trách, còn bị lão chủ trì đầu bóng lưỡng chế nhạo…

La Lợi Kỳ đột nhiên im bặt.

Lý Phục truy kích:

- Không, anh vốn không biết tình yêu là gì. Anh là kẻ nhu nhược, giết vài người vô tội chỉ để che giấu ý đồ mưu sát Hạ Tri Vũ. Hạ Tri Vũ mới là mục tiêu thật sự. Anh muốn giết chết người con gái Mạch Hành yêu nhất để chứng tỏ anh là người yêu anh ta nhất ư? Ích kỷ, âm hiểm, yếu đuối. Mạch Hành chính là vì nhìn thấu anh, cho nên mới quyết bỏ anh. Tôi nói cho anh biết chân tướng. Mạch Hành chưa chắc đã thích phụ nữ, vì thoát khỏi anh nên anh ta mới kiếm cái cớ như vậy. Anh, chính là một kẻ đáng thương bị người ta vứt bỏ.

- Không phải!

La Lợi Kỳ gầm lên

- Không phải, tao giết bọn chúng là để chứng minh tình yêu, chứng minh tình yêu của tao. Mày nói bậy, Mạch Hành không thích đàn bà.

Lý Phục sa sầm mặt ép hỏi:

- Vậy tại sao anh muốn giết Hạ Tri Vũ, chẳng lẽ Hạ Tri Vũ cũng từng mắng Mạch Hành?

- Bởi vì tao không thể chịu được cảnh hắn thà xem chương trình của Hạ Tri Vũ, chứ không thèm lên giường với tao.

La Lợi Kỳ vừa gào vừa lao lên:

- Kẻ nào bắt nạt anh yêu của tao, dụ dỗ anh yêu của tao đều phải chết.

Lý Phục thở dài:

- Xin lỗi anh vì đã nói mấy lời không tốt. Mong anh hãy thứ lỗi cho.

Ngụy Diên nói với viên cảnh sát bên người:

- Dẫn đi đi.

Vu Minh nhìn La Lợi Kỳ bị áp giải đi, khẽ thở dài:

- Đúng là con người ta trong lòng luôn có một thiên sứ và một ác quỷ.

- Đúng vậy.

Lý Phục gật đầu nói:

- Tình yêu của anh ta cực đoan quá.

Vu Minh nói:

- Tôi đang nói anh đấy.

- Tôi…

Lý Phục ngẩn ra, rồi sau đó giải thích:

- Không phải, đây là cách để thẩm vấn mà thôi. Đa số người Trung Quốc vẫn chưa chấp nhận đồng tính luyến ái, mà thực ra ở Mỹ cũng có tình huống như này. Chọc giận hắn chính là biện pháp tốt nhất. Điều này cũng xác minh suy đoán của tôi. Vì sao trên người Hạ Tri Vũ lại có sợi áo len của Mạch Hành, bởi vì Mạch Hành và La Lợi Kỳ mua áo đôi.

- Điều tôi quan tâm hơn là…

Vu Minh nhìn Ngụy Diên.

Ngụy Diên cả kinh, lập tức nói:

- Không có tiền đâu, cùng lắm tôi mời hai người bữa cơm.

Vu Minh nói:

- Không phải, tôi muốn các anh công bố vụ án chấn động này, sau đó phải nhắc tới những công hiến của Lý Phục của chúng tôi đã đóng góp cho vụ án.

- ….

Ngụy Diên nói:

- Những vụ án liên hoàn như này chúng tôi thường không công bố, miễn cho kẻ khác bắt chước.

Vu Minh thấp giọng nói:

- Này cảnh sát Ngụy, làm như anh như vậy là vô nghĩa quá. Anh không công bố chi tiết, nhưng cũng phải nhắc tới Lý Phục của chúng tôi chứ. Chả được tí lợi nào, như vậy lần sau bọn tôi cũng chẳng tiện giúp đâu.

Ngụy Diên nói:

- Tôi không quyết được.

Vu Minh nói:

- À… Nói cách khác anh cũng không có quyền phản đối đúng không?

- Ừm… đúng.

Vu Minh gọi điện:

- Tôi liên hệ đài truyền hình làm một bài đặc biệt.

- Được rồi, được rồi.

Ngụy Diên đầu hàng

- Cho tôi hai giờ, sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.

Nhưng không thể để Lý Phục đứng ra nói lung tung được, nên để phía chính phủ ra mặt thì tốt hơn. Thành phố A là thành phố pháp chế, chỉ cần không đề cập tới bí mật quốc gia thì vốn không có quyền ngăn cản phỏng vấn và lan truyền thông tin. Mà bây giờ ngoài truyền thông ra thì còn có mạng internet nữa.



Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Vu Minh được cho phép thăm Đỗ Thanh Thanh. Vu Minh thông báo tin tốt trước, Đỗ Thanh Thanh lập tức cảm thấy tâm tình tốt hơn:

- Lợi hại thế, Lý Phục, anh đúng là Sao Mai của Tinh Tinh chúng ta rồi.

Điều thứ mười bốn: Đừng phê bình nhân viên có thành tích kém, mà nên khen ngợi nhân viên có thành tích tốt, như vậy mới có thể khiến nhân viên ganh đua với nhau.

Lý Phục khiêm tốn nói:

- Đỗ tiểu thư nói quá rồi.

Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Còn tôi thì sao? Tôi đây là có chuyện gì xảy ra?

Vu Minh và Nghê Thu lùi ra sau một bước, Lý Phục bất đắc dĩ kể sơ qua. Đỗ Thanh Thanh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo:

- Có bọn bắt cóc cầm súng bắt cóc tôi? Sau đó có tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm đã giết bọn bắt cóc có súng kia?

Thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm? Cách dùng từ này thật là chính xác. Chẳng qua tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm… Đây rốt cuộc là khen hay chê đây? Lý Phục cũng đồng ý:

- Cảnh sát có cái nhìn giống chúng ta, tên cướp có súng thấy việc nghĩa bèn hăng hái làm nghe vậy thì không được tự nhiên. Nói cách khác, người này không có ác ý với Đỗ tiểu thư, cho nên cảnh sát không loại trừ khả năng người đó có quen biết với cô, một lát nữa sẽ tới hỏi.

Đỗ Thanh Thanh hỏi lại:

- Người ta cứu tôi, tôi lại đi bán đứng người ta?

- Điều này…

Lý Phục nhìn Vu Minh. Tuy lời của Đỗ Thanh Thanh nói không đúng theo pháp luật, nhưng lại cực kỳ trượng nghĩa và lý trí.

Vu Minh lấy điện thoại ra gọi:

- Alo, luật sư Lưu hả? Tôi là Vu Minh của công ty thám tử Tinh Tinh đây. Sếp của tôi cần một luật sự có thể chửi nhau với cảnh sát… Vâng, cám ơn ông, phòng xxx ở bệnh viện.

Vu Minh cúp điện thoại, nói:

- Cảnh sát sẽ tới trước, mọi người đừng nói gì cả. Chờ luật sư tới rồi thì làm theo lời luật sư là được.

Lý Phục thở dài:

- Lúc còn làm cảnh sát, tôi ghét nhất là kiểu luật sư này.

Nghê Thu nói:

- Anh nói thế là không đúng đâu Lý Phục. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, người này đã cứu sếp. Sếp lại bán đứng ân nhân cứu mạng, thế thật không tốt chút nào.

- …

Lý Phục không nói gì, đây là sự khác biệt về tam quan. Anh ta hiểu và tôn trọng quan điểm của người khác. Dù sao nếu gặp phải chuyện này, anh ta cũng sẽ rất mâu thuẫn, mà không có lập trường rõ ràng như Đỗ Thanh Thanh.

Hải Na kích động chạy tới, tay nắm lấy bốn cái túi nhỏ được gấp lại từ giấy đỏ:

- Mỗi người một cái, để hết vào trong ví tiền.

- Cái gì đây?

Vu Minh định mở ra.

- Không được mở.

Hải Na nói:

- Đây là bùa hộ mệnh mà tôi tới cầu cao tăng ở Hải Ninh tự. Một tháng nay chúng ta cứ ra ra vào vào bệnh viện suốt, nên đuổi vận xui đi thôi.

- Cảm ơn Hải Na!

Tuy mọi người không tin vào thứ này, nhưng dù sao đây cũng là lòng tốt của Hải Na.

Hải Na rất hài lòng với thái độ của mọi người, lấy ra một chiếc Ngọc Quan Âm đeo cho Đỗ Thanh Thanh:

- Đây là ngọc Quan Âm mà Pháp Hải đại sư của Thiên Địa Danh tự ở lại Hải Ninh tự tự mình khai quang.

Vu Minh tò mò hỏi:

- Mỗi một lần khai quang hết bao nhiêu tiền?

Hải Na nói:

- Đây không phải vấn đề tiền nong, đây là vấn đề lòng thành.

- Có phải Pháp Hải đại sư nói rằng tiền bao nhiêu đại biểu cho thành ý bấy nhiêu không?

Vu Minh hỏi:

- Bao nhiêu vậy?

Hải Na giơ hai ngón tay lên:

- Hai trăm nghìn tệ.

- ….

Ba người đàn ông ở đây, kể cả Đỗ Thanh Thanh, đều ngây ngốc. Vu Minh thật sự muốn khóc, tay lừa đảo này lại chọn cái nghề phiêu lưu thấp và thù lao lại cao thế này.

Nghê Thu hỏi:

- Hải Na, cô theo đạo không?

Hải Na nói:

- Tôi hỏi giáo hội rồi, Chúa Giê Su không làm thế này.

Mọi người lặng im.

Vu Minh nói:

- Hải Na, bùa hộ mệnh này là của Đạo gia… Phật đạo không phân biệt nha, vạn pháp quy tông.

Thấy Hải Na sắp biến sắc mặt, Vu Minh đành phải nói cho có lệ một câu. Hải Ninh tự là một ngôi chùa miếu không tệ. Bọn họ không thu một đồng tiền hương khói gì, không lập hòm công đức, tự mình gieo trồng rau dưa và đồ ăn. Lúc đi xa, bọn họ ăn ngủ dã ngoại. Đồ ăn có được hoàn toàn là nhờ hóa duyên. Những năm gần đây người ta vô cùng cảnh giác với ăn xin, nếu chỉ ăn cơm thì đa số đều sẽ nguyện ý. Trụ trì cũng có thể coi là một vị cao tăng đắc đạo, nghe nói là một trong những trụ trì nghèo nhất Trung Quốc. Mà cái Thiên Địa tự của Pháp Hải kia vốn chẳng có tiếng tăm gì, bỗng sau một đêm đột nhiên nổi tiếng. Nghe nói người nào đó bái một cái liền thành chủ tịch tỉnh, mà một người khác lạy một cái liền thành tỉ phú, vân vân và vân vân. Hiện giờ hương khói phải nói là thịnh vượng. Một cây nhang hương thôi cũng phải trăm tám tệ. Đầu tiên là rút kỳ, sau đó tám vị “cao tăng” sẽ xếp thành một hàng, giống như bác sĩ xem ký vừa nói chuyện với người rút ký, dặn tín đồ đi đốt thêm mấy nén nhang. Mà khai quang phật tượng thì ít nhất cũng phải một nghìn tám, nếu là đô la Mỹ hay đô la Hồng Kông thì sẽ thu theo tỉ giá hối đoái hôm đó.

Vu Minh từng đi với chú một lần tới nơi này, không thể phủ nhận rằng những “cao tăng” này có thái độ phục vụ vô cùng tốt. Chú bảo Vu Minh rằng, đừng coi thường tám vị “cao tăng” này. Phải tăng hay không thì khó nói, nhưng quả thật là cao. Bọn họ có thể từ cách ăn mặc rồi nói năng của bạn mà suy đoán ra bằng cấp, công việc và thu nhập của bạn, rồi bố trí số lượng hương nhang tương ứng cho bạn.

Đa số tín đồ tiêu càng nhiều tiền thì lại càng an tâm, đúng là dùng tiền xấu khu trục tiền tốt điển hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.