Vương Bài

Chương 165: Chương 165: Gặp lại Mandy.




Vu Minh đi ra khỏi tòa nhà, thở dài một hơi. Cảnh vật rất đẹp, rất ngăn nắp. Vu Minh đốt điếu xì gà, chậm rãi đi tới vườn hoa. Trung tâm của vườn hoa là một bãi cỏ xanh mướt, một cô gái châu Á tuổi chừng hai mươi đang nhảy dây. Một tên nhóc da trắng tóc vàng mắt xanh đang ngồi tựa vào xích đu nhìn cô ta.

Vu Minh tới gần, ngọn gió phất qua, thổi mấy sợi tóc của cô gái vương lên khuôn mặt Vu Minh. Vu Minh bắt lấy, cảm giác lòng bàn tay thật ấm áp. Thấy có người tới, cô gái dừng lại, lễ phép chào bằng tiếng Anh:

- Xin chào, em là Jody.

Vu Minh đáp lại:

- Chào em, anh là Vu Minh.

- Anh là người Trung Quốc ạ?

Cô gái dùng tiếng Trung không quá chuẩn để hỏi.

- Ừ.

Vu Minh bổ sung:

- Anh tới tìm ba em có chút việc. Trang viên này rất đẹp.

- Cảm ơn.

Jody cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng chỉnh tề.

Vu Minh nói:

- Không làm phiền các em nữa.

Jody nói:

- Không sao à, có người nói tiếng Trung với em, em vui lắm.

Vu Minh nghi hoặc hỏi:

- Cha mẹ em không nói tiếng Trung ư?

Bây giờ hắn hoài nghi tất cả mọi thứ.

- Ba em ít khi nói chuyện với em lắm, mẹ em thì lúc nào cũng khóc, em thà ở trường còn hơn.

Jody trả lời:

- Em nghe nói giờ ba đang tìm anh trai của em, có phải là nhờ các anh tìm không?

- Ừ, em thật thông minh!

Vu Minh ngừng một chút rồi nói:

- Anh tin rằng anh trai em còn sống, chúng ta sẽ tìm được anh ấy.

Jody hỏi:

- Anh có thể kể chuyện về Trung Quốc cho em nghe được không? Từ khi có ký ức, em chưa được về Trung Quốc lần nào.

Vu Minh cười nói:

- Để bữa khác, khi nào em rảnh thì cứ tới Trung Quốc tìm anh, anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em. Đây là danh thiếp của anh.

Vu Minh đưa danh thiếp ra, Jody giơ hai tay nhận lấy, mỉm cười nói:

- Vậy quyết thế nha.

- Ừ.

Vu Minh gật đầu với cậu nhóc tóc vàng kia, sau đó quay vào trong nhà.

Vu Minh trở lại rồi, Lý Phục mới bắt đầu thu thập DNA. Anh ta vô cùng chuyên nghiệp đeo găng tay, lấy que bông, kiểm tra miệng Diệp Diệp có vật gì khác thường không trước, sau đó mới vói cây bông lướt một vòng. Anh ta gấp cây bông lại, cho đầu bông vào túi plastic, rồi đóng túi lại. Sau đó Lý Phục dán giấy lên, rồi lấy bút ra viết chữ lên đó.

Lý Phục sử dụng sản phẩm chuyên nghiệp của phòng thí nghiệm Mỹ, anh ta vẫn luôn mang theo bên mình một ít để sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Điểm tốt của thứ này dù có ai đó trộm lấy cây tăm bông kia thì cũng không cách nào đổi mới cái khác mà không bị phát hiện.

Vu Minh nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Lý Phục không chút chớp mắt, khi thu thập xong DNA của vợ Diệp Diệp, tâm tình Vu Minh cũng thả lỏng ra vài phần. Lý Phục không muốn trước khi có kết luận mà để Vu Minh ở lại đây lâu, lập tức cáo từ vợ chồng Diệp Diệp. Ra khỏi nhà họ Diệp, Lý Phục gọi điện đặt vé máy bay, bốn giờ sau có một chuyến tới Washington, Lý Phục chặn một chiếc taxi đi tới sân bay Durban trước.

Vu Minh nhìn tòa nhà họ Diệp dần dần biến khỏi tầm mắt. Thấy vậy, Lý Phục nói:

- Vu Minh, Diệp Diệp có vẻ hơi gia trưởng, nhưng là người tốt. Mà vợ ông ta khá hiền lành.

Hiện tại vẫn chưa xác định được rõ nên cứ gọi Diệp Diệp là được. Tuy Lý Phục và Vu Minh đều biết khả năng lên tới một trăm phần trăm. Vu Minh không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới nói:

- Từ bé tôi đã không nghĩ tới cha mẹ mình sẽ như nào, cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với tôi.

Lý Phục dường như nhớ tới điều gì, bèn hỏi:

- Tìm được mẹ nuôi của cậu chưa?

- Biển người mênh mông, tôi đoán có lẽ bà ấy qua đời rồi. Nhưng cha nuôi của tôi cần một đáp án, đáp án này rất quan trọng với ông ấy.

Vu Minh thở dài.

Lý Phục lấy ra một que tăm bông:

- Há miệng ra Vu Minh.

- Tôi cũng cần ư?

Vu Minh kinh ngạc hỏi.

- Tất nhiên rồi.

Lý Phục gật đầu, chỉ số thông minh của Vu Minh đã giảm xuống tận đáy rồi.

- À ừ nhỉ.

Vu Minh cười tự giễu, há miệng ra. Lý Phục quét qua một vòng, sau đó đóng kín lại.

Cất xong, Lý Phục nói:

- Đêm qua tôi đã liên hệ phòng thí nghiệm tội phạm ở Washington, sau khi xuống máy bay chúng ta đi thẳng tới đó là được. Muốn kiểm tra thêm ty thể của người mẹ thì mất ít nhất là 24 giờ. Nếu có vụ án quan trọng thì có lẽ phải lùi lại mấy ngày.

Vu Minh gật đầu, rồi lại hỏi:

- Có thể tin tưởng phòng thí nghiệm này được không?

- Ha ha.

Lý Phục cười, giờ Vu Minh cái gì cũng nghi ngờ. Lý Phục nói:

- Yên tâm, nơi chúng ta tới là phóng thí nghiệm tội phạm chuyên dụng, thành lập từ những năm 30 của thế kỷ trước. Nếu hứng thì tôi có thể dẫn anh thăm quan tòa nhà của bọn họ.

***

Vu Minh đã liên hệ được thị thực nhanh, bay từ Nam Phi tới Washington chỉ cần vài giờ. Sau khi máy bay hạ cánh, một người đàn ông tóc vàng tới đón, ôm Lý Phục rồi giơ tay bắt tay với Vu Minh. Nhưng thật không ngờ Vu Minh lại nói:

- Xin lỗi, chúng tôi có bạn tới đón rồi.

Nghi ngờ tất cả, từ chối tất cả những gì được bố trí sẵn, chỉ tin tưởng chính mình.

Người tóc vàng kia có phần xấu hổ nhìn Lý Phục. Lý Phục thì lắc đầu bảo là bỏ qua. Người tóc vàng kia thì lại rất thoải mái, giơ tay chào rồi lái xe đi. Lý Phục hỏi:

- Cậu đâu có nói với tôi là có bạn tới đón.

- Tôi chưa nói sao?

Vu Minh sửng sốt:

- Xin lỗi nhé.

- Cậu… không sao chứ?

Lý Phục lo lắng hỏi.

- Không sao đâu, không sao.

Một chiếc SUV dừng lại trước mặt hai người, Mandy mở cửa xe, dang đôi tay ra nói:

- Cộng sự yêu dấu, tôi nhớ anh quá đi thôi.

- Tôi cũng vậy.

Vu Minh ôm Mandy. Khi bệnh đa nghi của hắn tái phát, có bộ ngực đầy đặn để cọ cọ thật là thoải mái. Vu Minh nói:

- Xin giới thiệu, đây là bạn tôi, Lý Phục.

- Mandy.

Mandy chủ động bắt tay chào Lý Phục:

- Lên xe thôi hỡi các chàng cao bồi.

Dọc đường đi, Mandy như chủ nhà giới thiệu kiến trúc và phong cảnh hai bên đường. Nhờ những lời nói hài nước đầy cuốn hút này, Vu Minh cũng cảm thấy bớt áp lực đi nhiều. Lý Phục thi thoảng lại tiếp vài câu, trong lời nói tỏ ra rất quen thuộc với Washington. Điều khiến Lý Phục kinh ngạc là Mandy lại chẳng hỏi vì sao anh ta lại quen thuộc với Washington như vậy. Điều này khiến Lý Phục có thiện cảm hơn với Mandy, đây là một cô gái vô cùng hữu lễ.

Xe dừng trước một tòa nhà, do tình hình hôm nay có vẻ đặc biệt, ra vào cần giấy tờ khá phiền toái nên Vu Minh ở lại xe. Lý Phục cầm mẫu vật đi vào tòa nhà. Mandy nhìn bóng lưng Lý Phục dần biến mất, hỏi:

- Vu Minh, anh có biết anh ta là cảnh sát không?

Vu Minh lại kinh ngạc:

- Sao cô biết?

Mandy cười nói:

- Bởi vì… bởi vì đi cùng anh nên tôi trở nên thông minh.

Thấy Vu Minh biết Lý Phục như nào, Mandy cũng không nhiều lời. Kỳ thật cô ta thông qua cách Lý Phục thắt dây an toàn là nhìn ra được. Ở Mỹ này có một nửa số hành khách ngồi hàng ghế sau là đều yêu cầu thắt dây an toàn, mà Lý Phục lại chẳng hề có thói quen này, sau đó dường như mới nhận ra rồi mới thắt dây. Đối với người có cách ăn nói như Lý Phục, bình thường sẽ không bỏ qua chi tiết này, cho nên Mandy liền đoán Lý Phục là cớm. Đám cớm chìm của Mỹ này thường vì tiện lợi nên thường không thắt dây an toàn.

- Tôi gặp chút rắc rối.

Vu Minh tìm kiếm an ủi.

- Thấy rồi, tôi sờ đùi anh hai lần mà anh chẳng phản ứng gì.

Mandy cười với Vu Minh.

- Hở…

Vu Minh gãi đầu:

- Nói bậy, tôi có biết mà.

- Anh mới nói bậy, tôi có sờ đâu.

Mandy cười ầm lên.

- A cô…

Vu Minh cười gượng:

- Mandy, cô xấu xa đi rồi nha.

Mandy nói:

- Nếu là chuyện riêng thì thôi, nếu cảm thấy bối rối thì có thể nói ra, tôi có thể khuyên bảo cho.

Vu Minh cũng không tiện giữ kín, liền kể chuyện ra. Hắn lấy một túi nhựa ra:

- Không biết cô có tin không, nhưng khi tôi để tóc của Jody lên ngực trái, lồng ngực lại cảm thấy ấm áp.

- Người nhà là chúng ta phải biết quý trọng nhất. Tôi cũng rất vui khi anh có thể gặp được người nhà.

Mandy giơ tay véo mũi Vu Minh:

- Này chàng cao bồi, đừng sa sút tinh thần như vậy, đây là chuyện tốt mà.

Vu Minh nói:

- Chỉ là tôi không biết nên đối mặt như nào.

Mandy kéo gáy Vu Minh lại, hôn hắn một nụ hôn sâu tới mười giây, hôn cho Vu Minh hoang mang rồi mới buông ra. Mandy hỏi:

- Cộng sự, giờ anh định đối mặt với tôi như nào đây?

- Tôi…

Vu Minh nghĩ rồi hỏi:

- Chúng ta cùng lên giường?

- Ha ha.

Mandy cười to:

- Đúng vậy, cuộc sống là phải vậy, linh hồn sẽ giúp anh lựa chọn. Bây giờ anh có bàng hoàng, do dự cũng chẳng có tác dụng gì, khi lấy được kết quả, tôi cho rằng anh biết nên chọn thế nào.

Vu Minh gật đầu, rất có lý. Nhưng đây không phải có ý là thuyền tới đầu cầu sẽ thẳng sao? Vu Minh nói:

- Mandy, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Bảo bối à, tôi thật muốn lên giường với anh lắm.

Mandy lấy một giá chữ thập ra từ trong ngực:

- Nhưng tôi nói rồi, tôi là một con chiên ngoan đạo của Thiên chúa. Cho nên muốn lên giường với tôi thì cưới tôi đi đã.

Vu Minh nghĩ lại rồi hỏi:

- Vậy có thể hôn tiếp lần nữa không?

- Ha ha!

Mandy cười to đầy vô lương, rồi vỗ vỗ khuôn mặt Vu Minh:

- Tôi chiếm tiện nghi của anh hai lần, anh còn muốn tôi chiếm lần thứ ba?

Vu Minh toát mồ hôi hột. Hắn biết Mandy có ý gì. Lần đầu tiên là ở miếu Cổ thần, lần thứ hai là vừa xảy ra kia. Tuy cả hai lần đều là Mandy chủ động, nhưng hai người đều rõ là ai chiếm tiện nghi của ai.

Mandy nhìn Vu Minh và nói:

- Không thì thế này đi, tối tôi sẽ gọi một cô cho anh.

- Không, không!

Vu Minh vội vàng từ chối. Bảo một cô gái tìm gái cho mình, đây là trò gì?

Mandy đột nhiên im lặng nhìn Vu Minh, sau đó lại im lặng. Vu Minh thở dài:

- Mandy, đừng làm thế… Được rồi Mandy, cô có tâm sự gì?

- Đúng là cộng sự tốt.

Mandy rất hài lòng nói:

- Thực ra trưa mai tôi bận, ủy thác Lam, đã tìm được trợ giúp. Nhưng tôi đột nhiên hy vọng anh có thể giúp tôi.

Vu Minh gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Mandy hỏi:

- Anh không hỏi là chuyện gì?

Vu Minh nói:

- Lúc tôi nhờ cô tới Washington đón tôi, cô cũng đâu có hỏi là chuyện gì.

- Ôi cộng sự.

Mandy ôm chầm lấy Vu Minh:

- Tôi đi gọi điện thoại cái đã.

Nói xong cô ta xuống xe đi gọi điện thoại, chừng năm phút sau thì trở về.

Mandy vào xe, lấy máy tính ra nói:

- Tôi đang tìm một bản kinh thánh viết tay, bản kinh thánh này vốn trộm đi mười hai năm, số bảo hiểm người ta mua cho nó là hai triệu đô la Mỹ, công ty bảo hiểm đã trả rồi. Nhưng mất kinh thánh, giáo hội vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng không có manh mối gì. Cuối cùng bọn họ tới tìm tổ chức. Tôi nhận ủy thác, làm một ít công tác rồi phát hiện một nghi phạm.

Mandy lấy một tấm hình ra, nói:

- Cha xứ Loka, là cha xứ của một trấn nhỏ ở vùng biên giới Mỹ và Mexico. Ông ta vô cùng xi mê tài liệu lịch sử về tôn giáo, cũng là người thích sưu tầm. Ở nơi đó ông ta rất được kính trọng. Lúc ấy khi giáo chủ Vatican cầm bản kinh thánh trong tay thì ông ta cũng lặn lội đường xa tới xem lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.