Vương Bài

Chương 123: Chương 123: Kẹp hai bên




tư, người này không hẳn phải là cao tầng, nhưng không hẳn là biết loạn mã.

Tầng ba mươi, phòng họp, đã trở thành đia điểm tạm thời của bọn họ, một vị tổng giám đốc kỹ thuật nữ của công ty Tatar, khoảng 34, 35 tuổi, phụ trách tiếp đón bọn họ. Song phương sau khi chào hỏi thì, tổng giám đốc kỹ thuật gọi là An An, là một vị học tỷ của Lý Phục, nữ tiến sĩ.

Vu Minh liền hỏi luôn:

- Những ai biết được bên trong phần mềm máy tính có thiết bị an toàn, khi tải tư liệu sẽ tự động chuyển thành loạn mã?

An An bắt đầu kiểm tra, trên màn hình hiện ra một danh sách, trong đó có 12 người bị đánh dấu. Vu Minh nói:

- Bỏ đám người này ra.

- Được.

An An xóa 12 người này.

Vu Minh nói:

- Ai biết được cần phải có số liệu đầu não thì mới có thể phá được loạn mã.

An An nói:

- Loạn mã chỉ là một dạng vỏ bọc bảo hộ thôi, nếu bên ngoài không giải mã được thì nhất định sẽ nghĩ tới trong công ty. Mà trong công ty không thể giải mã được, thì nhất định sẽ nghĩ tới đầu não kia.

Vu Minh hỏi:

- Có nghĩa mọi người đều biết?

- Không, trên thực tế thì loại thủ đạo bảo vệ bằng loạn mã này chúng tôi ba năm nay đã không dùng đến. Vì cái loại trình tự bảo hộ này khiến cho máy tính phải làm việc quá nhiều, hơn nữa hệ thống chậm đi, thậm chí là còn hỏng nữa.

Vu Minh hỏi tiếp:

- Ai biết tạo ra loại loạn mã này, mà chỉ có thể qua số liệu đầu não mới giải quyết được?

- Tôi không khẳng định được. Giữa đám đồng nghiệp vẫn luôn có sự trao đổi.

Felix hỏi:

- Vu Minh, sao lại trừ mười hai người kia ra?

- Bọn họ biết được có thiết bị an toàn tránh loạn mã, mà còn có thể cài đặt trojan ở đầu não, cũng biết phá giải loạn mã cần phải có số liệu nguyên bản. Nhưng mà vụ án này có hai phần, một là đối phương truyền trojan lên trước, sau đó mới tải tư liệu. Chứng tỏ bọn họ không biết được phần mềm máy tính này có được cái an toàn thiết trí như thé.

Tommy với Felix đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu, đây cũng là kết quả mà bọn họ phân tích ra được. Nhưng mà Vu Minh có thể lập tức phát hiện được điều này khiến cho bọn họ hài lòng. Tommy hỏi:

- Còn bảy mươi kẻ tình nghi, định giải quyết sao đây?

Pegy:

- Cẩn phải điều tra, truy hỏi, xét các dạng vật phẩm riêng tư…

An An nói:

- Mọi người có quyền lực cao nhất, có thể tùy thời nói truyện với đám nhân viên nữa.

Tommy vỗ tay:

- Bắt đầu thôi.



Thiết bị đầu não ở tầng 45, cửa ra vào có hai tên bảo vệ đứng đó, cầm theo thiết bị kiểm tra ID cùng kiểm tra nhãn cầu, muốn đến nơi này, cần phải dùng thẻ ID để có thể vào lối thoát hiểm.

Mandy hỏi:

- Lúc có chuyện, nơi này đều có hai người bảo vệ sao?

- Không có, từ tầng 45 đến tầng 50 là những nơi hạch tâm nhất của công ty.

An An nhìn đám công nhân viên mặc đồ trắng vẫn bận làm việc ở bên nói:

- Trong bọn họ có rất nhiều thiên tài, mà thiên tài thì rất dị, cô biết đấy. Ở hoàn cảnh làm việc ở đây, nếu có hai người bảo vệ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, thì bọn họ sẽ không yên. Cho nên chúng tôi lựa chọn thủ đoạn theo dõi cùng với phòng hộ kỹ thuật ở lối thoát hiểm.

Vu Minh nhìn lối đi này, chừng khoảng 30m, hai bên đều có phòng làm việc, cho dù là bất kỳ một ai muốn tới được thiết bị đầu não kia thì phải đi qua một con đường kiểm tra ID, hơn nữa còn phải vượt qua được kiểm tra nhãn cầu nữa, mà cửa thoát hiểm còn là thủy tinh…

Pegy:

- Chuyện này rất khó tin, cho dù mọi người đều là mọt sách, thì tên nghi phạm làm sao dám đi trên một con đường duy nhất đây? Chỉ cần có người nhìn thấy hắn, hắn sẽ bại lộ. Mấy người xác định chỉ có một lối đi này chứ?

- Xác định.

Đội trưởng đội bảo vệ cùng đi lên tiếng.

Monni:

- Mấy người có thể suy tính được thời gian mà trojan bị cấy vào không? Có phải là ban đêm khi thay ca không?

An An hơi xấu hổ:

- Không hẳn là ban đêm, vì chúng tôi lúc đầu cũng không có thái độ bảo vệ nghiêm ngặt cho lắm. Ít nhất đã có hơn mười người đi về phía thiết bị đầu não, mãi khi phát hiện ra được trojan thì mới tập trung quyền hạn, chỉ có tôi mới có thể vào.

Monni:

- Mười người này…

An An:

- Điều này cũng không có ý nghĩa, công ty của chúng tôi có một loại sản phẩm, công năng của nó là ghi lại và phát ra những tia vô tuyến, chỉ lớn bằng cái usb thôi, chỉ cần tiếp cận trong khoảng năm mét với thiết bị đầu não, thì có thể truyền tải trojan vào.

Felix:

- Nói cách khác, bất kỳ ai có được thứ này, mà chỉ cần đi vào thôi thì cũng có khả năng là kẻ cấy trojan vào phải không. Nhưng khi phát hiện ra thì quyền hạn tiến vào chỗ thiết bị đầu cuối đã bị hạn chế lại chỉ còn một mình tổng giám đốc An An, vậy ở đó có bảo vệ không?

- Đúng thế, tuy rằng phát hiện ra trojan nhưng tôi vẫn tin hệ thống loạn mã có thể bảo vệ được.

An An trả lời.

Mandy:

- Nói cách khác, đối phương sau khi xâm nhập, phát hiện tư liệu đều là loạn mã. Cho nên mới nghĩ tới việc tạo ra một phần thẻ ID clone với nhãn cầu của cô?

Felix nhíu mày:

- Cái này cần phải có một người chuyên nghiệp về mảng kỹ thuật, chứ không thể nào một người có thể hoàn thành được.

- Các vị tiên sinh, nữ sĩ. Tôi không quan tâm là ai đánh cắp cơ mật của công ty, tôi chỉ quan tâm tới sự an toàn của số liệu àm thôi. Một khi chúng bị tiết lộ ra bên ngoài thì công ty của chúng tôi chỉ còn có nước phá sản mà thôi.

- …………

Mọi người trầm mặc ,nói không sai, ngoại bộ có đội kỹ thuật tiến hành sửa chữa rồi, cũng không có liên quan gì tới bọn họ, bọn họ có nhiệm vụ là tìm ra nghi phạm, và lấy lại số liệu.

Vu Minh hỏi:

- Căn cứ theo báo cáo thì có người tấn công hệ thống theo dõi, khiến nó tê liệt trong nửa giờ. Vậy trừ hệ thống theo dõi còn tấn công cái gì không?

- Thật là kỳ quái.

Vu Minh khẽ nói.

Mandy hỏi:

- Phát hiện gì rồi?

Vu Minh:

- Bản thân tôi đã nghĩ ra phương pháp để có thể không bị đám nhân viên phát hiện, an toàn tới được chỗ thiết bị đầu não. Nhưng mà điều kiện lại không cho phép.

Mandy còn muốn hỏi nữa, nhưng một vị bảo vệ đi tới thông báo, đội trưởng đội bảo vệ liền nói:

- Xin hãy đi theo chúng tôi lên tầng 50.

Vu Minh hỏi:

- Tôi có thể tới nói chuyện với đám nhân viên được hay không?

An An:

- Tất nhiên là được, có cần tôi đi cùng không? Cậu nên biết, năng lực giao lưu của bọn họ tương đối kém.

- Máy tính tôi cũng biết. Một chốc nữa tôi lên tầng 50 tìm mọi người.

Trong phòng họp ở tầng 50, có một đống núi nhỏ trên bàn. Cái núi là do di động, laptop, máy tính bảng, máy tính cá nhân, usb, thẻ nhớ, các loại tạo thành.

An An:

- Toàn bộ đã qua kiểm nghiệm, đều không phát hiện ra được số liệu ở đây, đây là toàn bộ những thứ đồ riêng tư của nhân viên trong công ty. Máy tính chúng tôi có thể dùng phần mềm đặc thù để kiểm tra, nhưng còn usb, thẻ nhớ, di động thì cần phải nhờ mấy người giúp cho.

Mandy nói:

- Chúng tôi cần một phần tư liệu về nhân viên, bao gồm tài chính, hôn nhân, còn cần một phần những nhân viên bị xử phạt trong vòng ba tháng tới. Còn có một ít người làm việc xuất sắc, ít nhất cho rằng bản thân xuất sắc nhưng lại không được công nhận.

An An hỏi:

- Vì sao?

Mandy:

- Chúng tôi lúc trước cũng có thảo luận qua, ít nhất là có hơn hai người trong đoàn kỹ thuật ủng hộ nghi phạm này. Nếu như là một tổ đội cùng phạm tội thì mới có tính logic được. Bọn họ cùng với nghi phạm phối hợp, thì không bị điều tra. Phàm là những người được liệt kê ra ở trên đều có thể là mục tiêu hợp tác đầu tiên mà họ lựa chọn.

Tommy nói:

- Điều tra nhân sự do Mandy phụ trách, Monni cũng chuyên nghiệp về máy tính, cô với Felix đi kiểm tra usb với di động. Pegy cậu ma hiểu phân tích tâm lý, cho nên đi tìm người mà hỏi, phân tích xem đối phương có khả năng giấu số liệu ở đâu.

- Vâng thưa tiên sinh.

Mọi người bắt đầu cắm đầu vào làm việc.



Máy tính Vu Minh liệu có biết? hắn đương nhiên biết lên mạng mà xem phim cấp 3, nhưng mà cái đám sinh vật này thực là hung ác, vừa mở miệng là dùng một đống thuật ngữ chuyên môn bằng tiếng Anh khiến cho một người không tinh thông như Vu Minh cảm thấy choáng váng.

- Chết tiệt.

Vu Minh kêu mọi ngừng.

- Tôi chỉ muốn biết là trong khi máy theo dõi bị hỏng, thiết bị của mọi người có bị xâm nhập hay không?

Một cô gái đeo kính nhìn Vu Minh hồi lâu:

- Cái này còn cần phải xem thủ đoạn của đối phương…

Tommy đứng sau lưng Vu Minh, thiện ý nói:

- Cậu cần phải dùng từ ngữ đơn giản nhất để diễn tả ý tứ của mình.

Vu Minh gật đầu hỏi:

- Có phải lúc ấy thì mọi người bị mất điện không?

- Không có.

Cô gái nói:

- Lần cuối cùng là ở tám năm trước…

- Được. Vấn đề thứ hai, lối đi có mất điện hay không?

Cô gái suy nghĩ một hồi rồi đi qua hỏi một người đàn ông đeo kính, sau đó hai người đi hỏi những người khác. Vu Minh cũng không nói gì.

Tommy hỏi:

- Sao cậu lại hỏi vấn đề này?

- Bởi vì chỉ có một biện pháp có thể đi qua lối đi này mà không bị phát hiện. Cần phải làm cho đèn bên trong phòng làm việc vẫn sáng mà ở lối đi thì tối như mực. Bọn họ không biết có nhớ được lúc đó bị mất điện hay không?

Tommy:

- Tòa nhà này cơ bản là do máy tính khống chế, nếu cả tòa nhà bị mất điện thì có người phát hiện ngay. Còn nếu mất điện khu vực, cậu hẳn cũng nghe thấy tổng giám đốc An An nói là không ai có thể xâm nhập được hệ thống còn gì… Nhưng mà.

- Nhưng mà cái gì?

Tommy:

- Giả sử cậu muốn sửa một cái bóng đèn ở lối đi thì cậu làm gì?

- Ngắt nguồn điện chiếu sáng.

Vu Minh giật mình.

- Tôi hiểu rồi, nguồn điện quan trọng thì là do máy tính khống chế, nhưng dạng chiếu sán bình thường này vẫn là dùng chốt mở. Con em nó thật là chơi được.

- Hử?

Tommy nghe không hiểu câu tiếng Trung cuối cùng.

- Chính là Fuck.

Tommy nghi hoặc nói:

- Fuck không phải là “mẹ nó” sao?

- Tommy à, có tới trên trăm cái tổ hợp từ có thể phiên dịch thành fuck, nếu chỉ đơn thuần dịch lại thì tôi vừa nói tới em gái của ông. Nhưng mà trong tiếng Trung thì có ý mắng chửi người.

- Vậy mấy người gọi chị em kiểu gì?

- …………

Vu Minh nói:

- Hiện tại không cần phải thảo luận cái vấn đề này, chúng ta tốt nhất là đi tìm kiếm tiếp thôi.

Nếu như theo lời của Tommy thì đèn chiếu sáng không phải là do máy tính khống chế, máy tính có thể tắt cả khu vực, nhưng vì để thuận tiện cho sửa chữa, vẫn bố trí một cái bảng điện. Ở tầng 45 có một cái bảng điện hướng về phía lối đi kia. Tommy đeo kính mắt đặc thù lên nhìn rồi gật đầu:

- Không có vân tay, cậu đúng rồi.

Không có vân tay có nghĩa đối phương đã lau cái chốt mở rồi.

Tommy hỏi:

- Nếu như có người phát hiện lối đi mất điện, rồi tới chỗ này thì không phải kẻ trộm bị bại lộ sao?

Vu Minh chỉ mạch điện mà nói:

- Ông nhìn mấy cái ốc này đều có dấu vết bị di động, tôi đoán đối phương trước là muốn ngắt điện, sau đó chế tạo đường tắt, chỉ cần bất kỳ ai đưa nguồn điện tới thì cũng làm đứt cầu dao. Chờ hắn giải quyết xong, hắn sẽ sửa đường dẫn, trả nguồn điện về. Đây là cái gì?

Vu Minh nhìn kỹ trên thanh chốt, có một vết màu đen.

- Đây là dấu vết hồ quang khiến cho kim loại xảy ra oxy hóa để lại.

Tommy:

- Xem ra người này là một tên rất kém về mảng điện này.

Khi làm việc với đồ điện, đặc biệt là những thứ có công suất lớn, đột nhiên ngắt nguồn sẽ khiến cho hồ quang sinh ra.

- Kẻ đó bị hồ quang dọa cho nên phản ứng tự hiên chính là nhanh chóng rút tay ra… chỉ là.

Vu Minh chỉ vào khung bên trái của bảng điện, chỗ đó lại sạch vô cùng, một chút tro bụi cũng không có. Vu Minh thử làm động tác ngắt nguồn điện, đột nhiên giật mình, rút tay ra mu bàn tay đập thẳng lên cái khung bên ngoài. Vu Minh nói:

- Có lẽ vị nghi phạm này của chúng ta có vết thương ở trên mu bàn tay phải.

Tommy cầm bộ đàm nói:

- Mọi người ngừng công việc lại, đến phòng họp trên tầng 50



Tất cả các nhân viên đều ở trong phòng được chỉ định mà chờ, Vu Minh đi cùng Tommy, đẩy cửa một phòng ra. Hai tên bảo vệ vào theo, bên trong phòng có 20 người đứng thẳng, Tommy gật đầu với Vu Minh, Vu Minh nói:

- Mọi người hãy đưa tay ra trước.

Sau đó bắt đầu đi lên kiểm tra.

- Lật tay lại. Bao lâu còn chưa rửa tay vậy?

- Lật tay lại, mấy người cũng không có rửa tay sao?

- Lật tay.

Vu Minh nói.

- Kéo ống tay xuống.

Thấy có một vết thương mà cũng đã lên mủ rồi.

Vu Minh nói:

- Thế nên mới cần các người đi rửa tay.

Tầng 45 đã không có vấn đề, thì lên tầng 46. Vu Minh tiếp tục đi kiểm tra, tới trước mặt một người phụ nữ:

- Đưa tay đây.

Cô ta đưa tay ra, một vết thương mới ngưng máu xuất hiện ở mu bàn tay phải. Vu Minh sửng sốt thì trong một giây kia cô ta ra tay, với lấy cái dao rọc giấy ở bàn làm việc phía sau, một tay nắm lấy Vu Minh, cầm dao dí vào cổ của hắn mà hô:

- Đừng tới đây.

Tommy với hai gã bảo vệ rút súng ra, Vu Minh cười gượng:

- Ba khẩu súng, cô định đem tôi ra làm bình phong à?

Súng của Tommy tám chín phần là phi pháp, còn đám bảo vệ thì khó nói, bởi ở Ấn Độ này có thể cầm súng, đặc biệt là ở trong công ty lớn.

- Để dao xuống,

Vu Minh hô lên, nếu như đối phương cầm súng thì dễ làm rồi, chỉ là đối phương cầm dao, sắc bén, cho dù đối phương có bị đánh gã, thì thân thể chỉ cần đổ xuống, động mạch của Vu Minh cũng sẽ bị cắt đứt.

- Sanmy nữ sĩ.

Bên trên thẻ nhân viên có ghi cái tên này, Vu Minh cẩn thận nói:

- Sanmy nữ sĩ, trên tôi còn có mẹ già 80, dưới còn có đứa nhỏ 3 tuổi. Cô mà cứa một cái là một lúc ba mạng người đó.

- Tôi không quan tâm, hãy để cho tôi đi.

Sanmy gào lên.

Quả nhiên, nhà người ta có thảm mấy thì cũng chẳng liên quan gì tới mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.