Vu Minh hỏi:
- Vậy còn đạo diễn?
- Đạo diễn thì lại càng không có khả năng, người này vốn là đạo diễn vàng có danh tiếng vô cùng tốt trong giới làm phim.
Nghê Thu biện hộ thay cho đạo diễn:
- Chút thù lao mà Lưu Mãng cho không đủ để đạo diễn mạo hiểm thân bại danh liệt được.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Đúng vậy, các bạn nghĩ nhiều rồi. Hôm nay là chúc mừng Vu Minh trở về, cạn một chén trước nào.
Ngô Du Du uống một hớp rượu, rồi hỏi:
- Vu Minh, dạo này cậu đi đâu?
- Đi Thái Lan, sau đó sang châu Âu du lịch.
Vu Minh nói dối Đỗ Thanh Thanh là về quê, thế là được. Nhưng đối với Ngô Du Du, đặc biệt là khi phát hiện túi LV có vấn đề này, Vu Minh sẽ không dùng lời nói dối cấp thấp như vậy.
- À!
Hôm nay Ngô Du Du thấy rất kỳ quái về hành trình của Vu Minh. Đầu tiên là đi Thái Lan, sau đó tới Pháp, rồi đến Đan Mạch. Nơi giúp Vu Minh làm visa là một công ty chuyên môn trợ giúp đăng ký nhanh. Người trẻ tuổi mà, có tiền rồi thì muốn đi đâu chơi là đi thôi. Chuyện tuyển chọn người của Ngô Du Du vẫn đang tiến hành, nhưng Vu Minh luôn ở nước ngoài, mà Anh Đào lại đang bị cảnh sát theo dõi, thành ra việc tuyển chọn của bọn họ cũng bị kéo dài. Hiện tại, Liên minh Hoa Quả đã loại trừ Diệp Chiến. Bởi lần trước mười tới Áo tiến hành lựa chọn vòng một, bọn họ phát hiện rằng tổ chức UNIIIC là không thể dây vào. Nhền Nhện thì đi theo hắc đạo, mà Băng Tuyết đi theo bạch đạo, tổ chức này thì cả hắc cả bạch đều ăn cả.
Mấy gia tộc mafia ở châu Âu thậm chí còn tiến hành truy bắt chiến đội Hoa Quả, nếu không nhờ Chuối nhắc nhở, Ngô Du Du quyết đoán dừng lại thì có lẽ bọn họ đã bị quét sạch cả hang ổ rồi. Trải qua chuyện này, chiến đội Hoa Quả mới hiểu rằng vì sao Nhền Nhện và Băng Tuyết không dám đối địch với tổ chức UNIIIC. Đối kháng cục bộ, người của tổ chức này yếu thế hơn, nhưng nếu đối kháng theo chỉnh thể thì bọn họ chắc chắn là đoàn thể vững mạnh bậc nhất.
Ngô Du Du từ khi hiểu ba tập đoàn này, liền phát hiện người của tổ chức UNIIIC. Chỉ khi điều tra viên của tổ chức này khởi động ngân sách báo thù trong hội hoặc gặp nguy hiểm xin cứu giúp thì tổ chức này mới có thể cùng chung mối thù mà biến thành một đoàn thể hoàn chỉnh. Cho nên kéo Diệp Chiến nhập bọn là hành vi không có chút ý nghĩa nào. Liên minh của cô ta không chỉ về đẳng cấp, mà mọi mặt khác đều thua xa tổ chức thám tử quốc tế. Thể chế của Liên minh Hoa Quả phù hợp để trở thành Nhền Nhện hơn, mà không phải là Băng Tuyết hoặc tổ chức UNIIIC kia.
- Chiếc nhẫn của anh đẹp thật đấy.
Ngô Du Du hỏi:
- Có thể cho tôi xem được không?
Vu Minh thoải mái đưa cho cô ta:
- Mua ở châu Âu.
Ngô Du Du không nhận ra đây là tín vật của người của UNIIIC, bởi tín vật của mỗi một thành viên đều có dấu hiệu khác nhau, thậm chí có cái còn không có dấu hiệu, chỉ là những chiếc nhẫn bạch kim bình thường.
- Này Vu Minh, đi châu Âu mà không mang quà về cho hội này là sao?
Đỗ Thanh Thanh và Nghê Thu rất là bất mãn.
Vu Minh cầm lại nhẫn, cười gượng:
- Đỗ tiểu thư, Nghê Thu, tôi nào có nhiều tiền, đi một vòng châu Âu đã lủng túi rồi. Nhưng tôi còn hai hộp xì gà đây, cùng hút nhá?
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Anh có thể giới thiệu cho cậu một kế hoạch quản lý tài sản. Anh giờ tuổi nói lớn thì không lớn, mà bảo nhỏ lại không nhỏ, có khi ngày nào đó sẽ kết hôn luôn ấy chứ.
- Có khủng khiếp vậy không?
Vu Minh nói:
- Tương lai còn xa lắm.
Trải qua sinh nhật ở quân doanh, năm nay hắn mới hai mươi ba chứ mấy.
- Thời gian trôi nhanh lắm. Tôi đi toilet cái.
Đỗ Thanh Thanh nói.
- Tôi cũng đi.
Ngô Du Du đứng dậy, cầm túi xách đi theo.
Vu Minh trầm tư suy nghĩ. Nghê Thu thấy thế hỏi:
- Nghĩ gì thế?
Vu Minh hỏi:
- Vì sao phụ nữ thường thích cùng nhau đi toilet?
- Cậu chưa nghe bao giờ à? Phụ nữ thường kết tình hữu nghị ở trong toilet đó.
Vu Minh nói:
- Nghê Thu, tôi muốn xem đồ bên trong túi xách của Ngô Du Du.
- Á, cậu là kẻ biến thái à?
Nghê Thu hốt hoảng.
Vu Minh lờ đi:
- Tôi có lý do chính đáng cần xem, anh có thể thu xếp cho một phút được không?
- Hẳn là không thành vấn đề.
Nghê Thu suy nghĩ. Túi xách của Ngô Du Du và túi của Đỗ Thanh Thanh đều đặt ở trên một cái ghế riêng, nếu không động đến, biến mất vài phút cũng không thành vấn đề to tát gì. Nghê Thu bổ sung:
- Nhưng nếu có vấn đề, cậu tự đi mà chịu trách nhiệm.
- Ok!
Hai cô gái quay lại. Nghê Thu nói:
- Tôi cũng đi toilet cái.
Vu Minh bất cẩn làm đổ lon Coca, Nghê Thu nhân cơ hội đi qua, nhấc chiếc túi để vào trong ngực.
- Tôi đi toilet xử lý đã.
Vu Minh cũng đi.
Hai người vào toilet nam, Vu Minh nhận lấy túi xách rồi đi vào một buồng. Nghê Thu thì đi tiểu. Vu Minh lục mã vạch ra, lấy điện thoại chụp, sau đó đưa lại cho Nghê Thu, Nghê Thu đi về trước. Vu Minh gọi cho Diệp Chiến:
- Tra xem cái túi LV có mã vạch này có phải một trong mười chiếc kia hay không.
Diệp Chiến cho rằng Vu Minh đang tác nghiệp vụ ủy thác đen kia, nên kiểm tra tư liệu mà mình nắm giữ, nói:
- Đúng rồi, tên là Ngô Tử Nhẫm, không còn thông tin gì khác.
- Không có người này? Bye.
Vu Minh cúp máy.
Nếu là đứa con gái bình thường, Ngô Du Du sẽ không phát hiện túi xách của mình biến mất. Nhưng cô ta phải không phải kẻ tầm thường, nên ba giây sau khi hai anh chàng kia đi toilet, cô ta lập tức phát hiện túi xách biến mất. Lúc ấy cô nàng hoảng lên, nhưng lập tức bình tĩnh lại. Bởi cô ta không mang theo thứ gì liên quan tới Liên minh Hoa Quả, mà điện thoại cũng vô cùng sạch sẽ. Vì thế cô ta tỏ ra như không biết gì, chờ Nghê Thu thả túi xách lại chỗ cũ, nhưng lòng vẫn còn chút lo âu, dường như Vu Minh bắt đầu nghi ngờ mình.
Ngô Du Du chỉ quan tâm tới những thứ trong túi mà xem nhẹ bản thân chiếc túi. Vu Minh đạt được đáp án cho nghi ngờ của mình, quyết định phải điều tra thêm về cô ả này. Nhưng muốn tra những thứ này bắt buộc phải tìm con gái của Sở Hà, cao thủ về trang thiết bị Nhiếp Nguyên Tử. Cô ả này kỹ thuật phải nói là giỏi, nhưng thu tiền quá đắt, tốt nhất là tích cóp ít tiền rồi tính. Nói ra thì Vu Minh vẫn còn rầu vụ chỉ kiểm tra có một cái chứng minh thư giả mà cô ả Nhiếp Nguyên Tử đòi hẳn hai mươi nghìn tệ.
Vu Minh nói:
- Du Du, cô nói là đông xuân câu cá diếc? Ngày mai là cuối tuần, chi bằng chúng ta tổ chức đi câu cá đi? Hoạt động ngoài trời tốt cho sức khỏe.
Ngô Du Du sửng sốt, cô ta vẫn luôn phải nghĩ cách để có thể tiếp xúc nhiều hơn với Vu Minh hòng hiểu rõ hơn về hắn, cũng mong biết được thêm thông tin về Đỉa, nhưng thái độ của Vu Minh từ trước tới giờ vẫn luôn là có cũng được mà không có cũng không sao. Lần này lại chủ động rủ mình ra ngoài một cách khác thường thế này, chẳng lẽ trong túi có thứ gì mà mình không chú ý ư? Nghĩ như vậy, Ngô Du Du gật đầu nói:
- Lúc ở nông thôn tôi thường xuyên đi câu. Thanh Thanh, Nghê Thu, hai người thì sao?
- Ok.
Đỗ Thanh Thanh quyết định thay cho Nghê Thu, thuận tiện kéo luôn cả Hải Na:
- Để tôi gọi cả Hải Na nữa. Cần chuẩn bị những gì?
Ngô Du Du nói:
- Như vậy đi, sáng mai đi sớm chút, cần gì thì chúng ta tới quán ngư cụ mua.
Quyết định xong hoạt động cho ngày mai, mọi người tiếp tục nâng cốc ăn uống. Cả bốn người đều không có quan hệ hệ nam nữ hoặc có khuynh hướng như vậy. Vu Minh thì nói chuyện phiếm với Nghê Thu, mà Ngô Du Du và Đỗ Thanh Thanh thì tán gẫu với nhau. Chín giờ tối mới kết thúc.
Vu Minh lái xe đưa Nghê Thu về trước, sau đó là Đỗ Thanh Thanh, cuối cùng là Ngô Du Du. Nhà của Ngô Du Du ở khu biệt thự ở ngoại ô. Mà đưa Ngô Du Du về cuối cùng cũng là có lý do, Ngô Du Du sẽ chỉ định một cửa hàng ngư cụ, nên ngày mai đám người Vu Minh trực tiếp tới nơi đó tập trung.
Ngô Du Du ngồi ở hàng ghế sau, hai người không nói gì. Ngô Du Du mở miệng phá vỡ sự im lặng:
- Vu Minh, hình như anh đen đi rồi.
- Đi du lịch mà, sao có thể không phơi nắng cho được.
Ngô Du Du nói:
- Tôi thấy nhiều sinh viên đang thi công chức, anh có tham gia không?
- Không.
Vu Minh hỏi:
- Du Du, cô đi làm rồi thấy vui hay chán?
Chơi khó nhau à nha, cô hỏi tôi đáp, tôi đáp xong lại hỏi, toàn về những chủ đề chẳng chút thú vị. Vu Minh thật sự muốn đề nghị: Hai người chúng ta đều câm miệng có được không? Nhưng Vu Minh có thể cảm giác được dường như Ngô Du Du đã nhận ra điều gì đó.
Tính ra thì Ngô Du Du vẫn còn chút đơn thuần. Cô ta vẫn cho rằng, Vu Minh vốn không hoài nghi gì, mà là vì thích cô ta. Ngô Du Du bắt đầu đi sâu vào vấn đề:
- Vu Minh, sao anh không tìm bạn gái đi? Có cần tôi giới thiệu cho một em không?
- Tạm thời tôi chưa tính toán gì chuyện này.
Vu Minh dừng xe:
- Không phải chứ?
- Sao vậy?
- Kẹt xe? Ngay cái lúc này?
Trên chiếc cầu lớn vượt biển nối vùng nội thành và ngoại ô bị ngăn lại bởi mấy chục chiếc xe. Vu Minh dừng xe, những chiếc xe phía sau lập tức bao vây lại. Nhưng dù có không vậy thì cũng không thể quay đầu. Vu Minh nói:
- Để tôi đi xem.
- Ừ.
Thấy Vu Minh đi, Ngô Du Du mở túi ra xem xét, không có trang bị máy nghe trộm, xác nhận mình không có mang bất cứ thứ kỳ liên quan tới thân phận, xem ra là quá nhạy cảm rồi.
Năm phút sau, Vu Minh trở về, lên xe nói:
- Phiền phức rồi.
- Sao vậy?
- Tai nạn xe cộ, thêm vụ đâm xe liên hoàn nữa, cảnh sát giao thông phải cứu người, xử lý linh kiện rơi vãi trên đất, điều tra hiện trường, ít nhất cũng phải mất ba tiếng.
Vu Minh nhìn đồng hồ nói:
- Phiền nhất là tôi tắt điều hòa rồi.
Vu Minh đột nhiên ảo tưởng, hôm nay tiết trời giá lạnh, mình bị buộc cho đành phải tắt điều hòa. Sau đó vì sưởi ấm, mình đành phải áp dụng phương pháp sưởi ấm nguyên thủy nhất, cũng hữu hiệu nhất, lỏa thân ôm người. Ôi chao… Nội tiết tố quá nhiều, cái suy nghĩ của mình cũng thực đáng sợ.
Ngô Du Du xin lỗi:
- Ngại quá, cũng là vì đưa tôi về.
- Không sao.
Vu Minh điều chỉnh ghế lái phụ cho nó nằm xuống:
- Cô lên đây nằm một lúc, hình như phía sau có chăn lông.
- Ừ.
Ngô Du Du lấy chăn lông ở phía sau ra, sau đó trèo lên ghế lái phụ, ngoài người ra nằm trên đó, lại đắp chăn lên người.
Vu Minh tắt máy, độ ấm trong xe cũng đủ để sưởi ấm. Vu Minh chỉnh cho ghế lái thấp xuống, rồi cũng nằm xuống:
- Sao thành phố A này lại không nghĩ tới chuyện lắp đặt hệ thống lò sưởi nhỉ.
Ngô Du Du cười nói:
- Một năm mở lò sưởi một tháng, sao thu lại được vốn. Vu Minh, cảm giác như anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
- Tôi vốn ngây thơ sao?
Vu Minh cười hỏi.
Nói thế nào nhỉ? Trước kia Ngô Du Du cảm thấy Vu Minh là người mà tính đề phòng khá cao, cũng không nắm tình hình trong tay, mà là phiêu lãng theo gió. Qua bữa cơm hôm nay, Ngô Du Du phát hiện Vu Minh đã chủ động hơn. Ngô Du Du nói:
- Có đôi chút.
Hai người không nói gì thêm. Một lát sau, Vu Minh cảm thấy hơi lạnh. Ngô Du Du phủ chăn qua cho hắn. Vu Minh cảm nhận được sự ấm áp từ chăn, quay đầu sang nhìn Ngô Du Du. Ngô Du Du cũng quay sang nhìn hắn, vội ngoảnh đi. Lại phát hiện mình ngoảnh đi quá nhanh, nhưng dù sao cũng không tiện lại quay đầu lại được. Ngô Du Du quyết định nhân cơ hội này chặt đứt mối phiền toái tồn tại giữa hai người:
- Vu Minh, nghe Thanh Thanh nói, hình như giữa chúng ta có hiểu lầm.
- Hiểu lầm?
Vu Minh ngẩn ra, có lẽ là có hiểu lầm, nhưng Thanh Thanh chắc chắn sẽ không nói cho Ngô Du Du biết cái hiểu lầm mà hắn đang nghĩ.
Ngô Du Du nói tiếp:
- Anh là người tốt.
- …
Lời này sao nghe quen thế nhỉ? À há, tên Thiên Cơ bốn mắt kia từng tỏ tình với một cô gái, cô ta rất dịu dàng nói với hắn rằng:
- Anh là người tốt.
Tối hôm đó, Thiên Cơ khóc, vừa khóc vừa hỏi Vu Minh:
- Bà nó chớ, vì sao người tốt đều không được đền đáp?