Vương Bài

Chương 145: Chương 145: Lại gặp ông chú câu cá




Vu Minh trở lại công ty, hắn chắc chắn sẽ không giữ bí mật chuyện này. Nói xong, Lý Phục lập tức hứng thú:

- Giết người liên hoàn?

Vu Minh uống một ngụm Coca, nói:

- Đúng vậy, căn cứ theo vụ mưu sát của chương trình Tôi là thần thám, người chết đều là người có liên quan tới chương trình đó.

Đỗ Thanh Thanh lắc đầu:

- Thật đáng sợ.

Lý Phục nói:

- Vu Minh, anh có quan hệ khá tốt với Trương Dạ Nam, có thể để tôi tham gia điều tra không?

- Chịu thôi, Trương Dạ Nam tính tình không tệ, nhưng về nguyên tắc thì cực kỳ nghiêm túc.

Vu Minh bổ sung:

- Ngoài ra, về một phương diện nào đó thì cô ta không ưa tôi đâu.

Nghê Thu nói:

- Lý Phục, không phải FBI có ghi chép riêng về các vụ án liên hoàn sao? Anh cũng viết một cái chứ?

Lý Phục vội nói:

- Không được đâu, tôi chẳng nghiên cứu tâm lý tội phạm chút nào. Tôi chú trọng tới vật chứng lý tính hơn, mà người lập hồ sơ vụ án thì chú ý tới tâm lý cảm tính hơn. Nhưng tôi tin rằng vụ án như thế này sẽ còn tiếp tục phát sinh.

Vụ án giết người là sở trường và cũng là thứ mà Lý Phục hứng thú. Vu Minh làm hết trách nhiệm gọi cho Trương Dạ Nam. Như Vu Minh đoán trước, Trương Dạ Nam vẫn có lòng tự ái, vẫn chưa tới mức phải đi nhờ vả cảnh sát Mỹ. Nhưng Trương Dạ Nam cũng không nói hết, dù sao đây cũng là vụ án giết người liên hoàn. Mà còn một điều nữa, Trương Dạ Nam không phải người chịu trách nhiệm điều tra vụ án này, bởi vì nhiệm vụ hiện tại của cô ta là đảm bảo an toàn cho công ty Vale. Interpol gửi thông tin tới, nói rằng Pedro, đại diện của Vale, bị va đụng xe ô tô ác ý ngay trong Brazil.

Tin thời sự:

- Trải qua một ngày gặp gỡ và đàm phán, có bốn mươi công ty quốc tế, do điều khoản khắc nghiệt của Vale, đã từ bỏ đấu thấu. Theo nguồn tin, giá sàn đấu thầu lần này ít nhất là mười tỷ đô la Mỹ trở lên, và phải giao hết trong vòng tám năm. Với phần lớn các công ty thì đây quả thật là nan đề rất lớn. Người trong ngành đều tỏ vẻ rằng, kẻ có sức cạnh tranh lớn nhất hẳn là công ty Rio Tinto và công ty BHP Billiton, hai trong số ba công ty lớn nhất về khai thác khoáng sản. Ngoài ra còn có tập đoàn Lâm Hải, Đỗ thị quốc tế của Trung Quốc, thêm Nhật Bản, Canada, Anh… thì có tất cả tám công ty. Công ty với thực lực kém hơn cũng không từ bỏ, bọn họ bắt đầu gặp gỡ nhau, tỏ vẻ có thể liên kết cùng đấu thầu.

Sẩm tối, Vu Minh nhận được điện thoại của Đỗ tiên sinh:

- Vu Minh, tới đây cùng ăn.

Vu Minh cười hỏi:

- Đỗ tiên sinh sao đột nhiên đãi khách vậy?

- Tôi nói chuyện phiếm với chủ tịch công ty An Bình, cô cháu họ của ông ta, Annie nói là bạn học của cậu, nên tôi tính mời cậu cùng tham gia cho vui.

Vu Minh:

- Đỗ tiên sinh, đừng nói dối, không tốt.

Đỗ tiên sinh cười:

- Được rồi, công ty An Bình của chú của bạn học Annie của cậu có năng lực kỹ thuật chuyên nghiệp về khai thác khoáng sản. Mà quy mô của công ty An Bình lại nhỏ, tôi và Lâm Hà Y đều coi trọng công ty này, muốn hợp tác với bọn họ để cùng mua cổ phần của Vale. Chỉ nói về công việc thì quá nhàm chán, nên mới mời cậu tới khuấy động phong trào.

Vu Minh hỏi:

- Nam quan hệ xã hội?

Đỗ tiên sinh nói:

- Cậu cảm thấy gọi thế là phù hợp? Cũng được.

Vu Minh khó xử:

- Đỗ tiên sinh, không phải tôi không nể ngài, mà thật sự có việc mà.

- Việc gì?

- Một người bạn mời cơm.

Ngô Du Du hẹn mọi người đi ăn, Vu Minh đề phòng Ngô Du Du nên tất nhiên lo lắng khi Đỗ Thanh Thanh gặp cô ta.

- Vậy hôm khác đi.

- Vâng.

Vu Minh cúp máy. Đỗ Thanh Thanh đã chuẩn bị xong:

- Đi thôi Vu Minh, nhanh lên nào.

- Mọi người đi trước đi, tôi theo sau.

Vu Minh tới phòng đun nước gọi điện:

- Diệp Chiến, có lấy lựu đạn không?

- … quên rồi.

Diệp Chiến chẳng có ý định xin lỗi gì, hỏi:

- Nhớ lần trước tôi bị đánh lén tới Áo không? Tôi nói hóa ra là cậu đó?

Vu Minh trả lời:

- Nhớ rõ. Tôi hỏi anh, anh bảo không dám xác định, phải điều tra đã.

- Điều tra ra rồi.

Diệp Chiến nói:

- Đoàn đội bọn họ gọi là Liên minh Hoa Quả.

Vu Minh nói:

- Cái này tôi cũng biết.

- Nhưng có biết một người trong bọn họ là ai không?

- Ai?

Diệp Chiến nói:

- Người bên cạnh cậu, đoán xem.

Vu Minh buột miệng nói:

- Ngô Du Du.

- Xem ra cậu có nghi ngờ.

Diệp Chiến nói:

- Nhưng chuyện cũng không đơn giản như vậy. Tôi vốn tưởng rằng Liên minh Hoa Quả là tổ chức tập hợp một đám người cùng chung chí hướng như Nhền Nhện. Nhưng với sự giúp đỡ của Mandy, tôi phát hiện bọn họ có được nguồn tài chính và thực lực hùng hậu, tôi nghi ngờ có bốn công ty trên thế giới này có liên quan tới bọn họ.

- Nói đơn giản chút.

Vu Minh nói.

- Tương tự như một đội ngũ gián điệp cỡ lớn vậy.

Diệp Chiến nói:

- Hiện tại vài kẻ bị phát hiện đều là người châu Á, không biết nguyên nhân vì sao.

- Đều là người Hoa?

Vu Minh hỏi.

Diệp Chiến trả lời:

- Không, có ít nhất một gã người Hàn Quốc. Vị chỉ huy Áo kia lúc ra lệnh cho tôi, tuy đã biến âm, nhưng vẫn có thể nghe ra được một chút ngữ điệu của Hàn.

- Hàn?

Nhưng trái lại ngửi được mùi đồ nướng.

- Cậu không hiểu.

Diệp Chiến nói:

- Tôi không rõ Ngô Du Du vì sao lại cố tình tiếp cận các cậu, cũng không xác định Ngô Du Du là gì ở trong liên minh đó, nhưng hãy cẩn thận. Đừng tưởng lúc ở Áo bọn họ không giết người thì là đám lương thiện.

Vu Minh trả lời:

- Đã hiểu, khi nào lấy lựu đạn?

Hắn quan tâm vấn đề này hơn.

- Biết rồi, mai đi.

Diệp Chiến nói:

- Tôi nói cậu nên xây một căn nhà an toàn cho chính mình.

Vu Minh nói:

- Tôi không đề cao bạo lực.

- Bởi vì cậu làm gì có vũ lực mà đòi đề cao.

Diệp Chiến không đợi Vu Minh trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.



Nếu như người mà Vu Minh tin tưởng nhất khi làm việc tốt là Đỗ Thanh Thanh, vậy khi làm việc xấu thì hắn tin nhất là Diệp Chiến. Suy đi nghĩ lại, cân nhắc một phen, cơ bản có thể xác định Ngô Du Du là thành viên của Liên minh Hoa Quả, nhưng tại sao Ngô Du Du lại muốn tiếp cận Đỗ Thanh Thanh? Đỗ Thanh Thanh chẳng có gì để mà mò mà vét cả.

Vu Minh mang theo tâm tình đầy nghi ngờ lái xe tới nơi liên hoan. Chương trình hôm nay là nướng cá bên bờ biển, nhưng vì mùa đông nên lại chuyển vào trong phòng. Liên hoan là hoạt động thường xuyên của người trẻ tuổi, mà khách mời phần lớn là các cô nàng sexy. Vu Minh biết Ngô Du Du có mục đích, nhưng không ngờ mục tiêu của Ngô Du Du lại là Lý Phục.

- Lý Phục, em muốn nhờ anh giúp một việc.

Ngô Du Du nói.

- Ừm?

Lý Phục nói:

- Em cứ nói đi.

- Lần này công ty Vale có một người phụ trách đánh giá danh dự của các công ty khác, hình như là bạn học của anh.

- Ừ.

Lý Phục gật đầu:

- Nhưng cậu ta có vẻ bận lắm, bọn anh hẹn chờ xong việc thì mới gặp gỡ.

Ngô Du Du nói:

- Liệu có thể giới thiệu em với anh ấy được không?

Lý Phục trả lời:

- Đương nhiên có thể. Nhưng mà… Ngô tiểu thư, em có ý đồ gì vậy?

Ngô Du Du giải thích:

- Có một công ty Hàn Quốc khá hứng thú với việc đấu thầy lần này của Vale, cũng có năng lực nhất định. Nhưng trong quá trình gặp gỡ Vale, vì danh dự bị đánh giá quá kém nên bị loại. Em không muốn biện giải gì thay cho công ty này, dù sao thương nhân trục lợi là vì lợi ích cơ bản. Nhưng vị Phó tổng giám đốc của công ty này là bạn của ba em, bọn em trao đổi xong, quyết định xem có thể ngầm gặp người phụ trách đánh giá danh dự. Không phải vì hối lộ, mà là muốn được biết công ty Vale cho rằng danh dự của công ty không được, rốt cuộc là không được ở chỗ nào. Đương nhiên ba em cũng sẽ có được chút lợi ích nghiệp vụ nhất định.

Lý Phục nghĩ rồi nói:

- Nếu là nguyên nhân này thì có thể được. Nhưng anh hy vọng em và bên ấy đừng làm mấy chuyện hối lộ phi phám với bạn của anh, nếu không thì anh là người đã hại cậu ta.

Ngô Du Du lập tức nói:

- Anh cũng có thể đến mà, công ty bọn họ chỉ muốn biết tại sao công ty Vale lại không tin tưởng danh dự của công ty bọn họ thôi.

- Ừ, để anh liên hệ cho.

Lý Phục nói:

- Ngày mai sẽ cho em câu trả lời.

Hải Na không nhịn được nói:

- Sao dạo này toàn Vale với chả Vao thế? Ông già nhà tôi lúc nói chuyện với bạn cũng cứ lôi cái kế hoạch cổ phần gì đó của cái công ty kia ra nói, nghe nói còn muốn thúc đẩy sự hợp tác giữa Đỗ thị quốc tế và tập đoàn Lâm Hải. Nhưng Đỗ Tử Bình và Lâm Hà Y, hai người quản lý chính thì dường như không có ý định hợp tác.

Lý Phục nói:

- Dựa theo lẽ thường, giao dịch thương mại có sức ảnh hưởng khổng lồ như vậy cần rất nhiều thời gian, nửa năm, một năm, thậm chí là hai ba năm. Mà công ty Vale này chỉ yêu cầu có hai tuần lễ. Về mặt này có thể chứng minh công ty này đang gặp chút phiền toái. Hiện giờ là đang ở giai đoạn đánh cờ, tất cả mọi người muốn biết nguyên do vì sao Vale lại gấp gáp như vậy để nhân cơ hội ép giá. Nhưng người cạnh tranh quá nhiều, lại không thể nới lỏng giá được. Bên Vale kia giữ bí mật rất kỹ, làm cho người cạnh tranh nâng giá lên. Có thể nói, bất cứ một tin tình báo chính xác nào đều là vô giá.

Đỗ Thanh Thanh và Vu Minh ngồi cạnh nhau, Đỗ Thanh Thanh nghiêng đầu khẽ nói:

- Người ta vô giá, anh lại lấy có năm nghìn tệ.

- Uống rượu đi.

Vu Minh giơ lon Coca lên. Tuy không phải năm nghìn tệ, nhưng hai mươi nghìn đô la dường như hơi bị ít. Hử? Vu Minh giật mình. Lý Phục nói không sai, vụ giao dịch thương mại lần này vô cùng lớn, vì sao chỉ mở ủy thác Kiếm sắt? Lại liên tưởng đến sự nghi ngờ của mình với Pedro. Hắn nghi ngờ Pedro định buôn bán tình báo thương mại, nhưng 001 phủ quyết, cho rằng Pedro sẽ không phản bội công ty Vale. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu, chẳng lẽ bản thân công ty Vale muốn bán tin tình báo? Không… Không phải bán tình báo thật, Vale muốn sử dụng tình báo giả để kiếm lời.

Đây là một cái bẫy. Cố ý làm cho người ta trộm tin giả, sau đó lợi dụng tâm tính của người cạnh tranh mà tiến hành mưu lợi. Nếu suy đoán của hắn là chính xác, sợ rằng sẽ nhanh chóng có tin là tình báo bị trộm. Tình báo bị trộm này chính là nguyên nhân vì sao Vale lại gấp gáp bán cổ phần vùng mỏ như vậy.

Thực là một đám lừa đảo, lừa đảo trong lừa đảo. Ai cũng tự cho mình là kẻ lừa đảo, cuối cùng đều bị cho lên thớt chém một lượt. Tới phút cuối ai sẽ là người thắng? Theo pháp luật và nghề nghiệp thì đương nhiên không thể gọi bọn họ là kẻ lừa đảo, mà đây chỉ là một loại sách lược kinh doanh. Phải nói đây là thiết câu giả tặc điển hình, đạo lý của thiết quốc giả vương.

Cơm no rượu say, hát Karaoke, rồi đua xe, sau đó tự quay về nhà. Đỗ Thanh Thanh và Vu Minh lái xe trở về ký túc xá. Địa điểm liên hoan có vẻ xa, phải vòng qua đường bờ biển, trên đường cũng không có nhiều người. đột nhiên Đỗ Thanh Thanh tấp xe vào một bên rồi dừng lại, Vu Minh cũng dừng theo.

Ở ven đường có một đình nghỉ chân, dưới đình là bãi biển. Trong đình, một người đàn ông trung niên ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm lại, chỉ mặc một chiếc áo đơn. Đỗ Thanh Thanh hô:

- Này chú gì ơi, có muốn quá giang không?

Vu Minh nhìn ông chú kia, đúng là có biết, là người mà hắn gặp hôm đi câu cá.

- ….

Ông ta không trả lời.

Đỗ Thanh Thanh và Vu Minh xuống xe bước tới, Đỗ Thanh Thanh bước lại gần, hỏi:

- Chú gì ơi, chú không sao chứ?

Ông ta vẫn không nói lời nào, Đỗ Thanh Thanh giơ ngón tay định sờ động mạch của ông chú thì ông ta đột ngột mở mắt ra nhìn Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh hoảng sợ lùi ra sau, đụng vào người Vu Minh. Ông ta nhắm mắt lại, nói:

- Không có việc gì, tôi đang chờ người.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Nơi này gió lớn…

- Tôi không lạnh.

Ông ta lạnh nhạt nói:

- Đừng làm phiền tôi.

Vu Minh kéo Đỗ Thanh Thanh, Đỗ Thanh Thanh nói:

- Chú ơi, chúng ta từng gặp nhau rồi, hôm đó còn câu cá cùng nhau đó.

Ông ta không thèm đếm xỉa gì, lại nhắm mắt lại.

Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ nói:

- Chú ơi, đi theo phía nam một km có một đồn cảnh sát đó.

- Ừm.

Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ cùng Vu Minh trở lại xe mình, hai người đều lái xe đi. Về tới nhà, lúc xuống xe, Vu Minh bội phục nói:

- Đỗ tiểu thư, cô tinh mắt thật đấy.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Đâu có, tôi vốn không nhận ra mà.

Vu Minh nói:

- Đó là đạo đức cao mà.

Đỗ Thanh Thanh không đồng ý:

- Đó không phải là cao, mà là đạt tiêu chuẩn. Nơi đó dân cư ít, lại là bờ biển, còn muộn như vậy nữa.

Chú đấy chỉ mặc có một cái áo, lại không lái xe theo, nên tôi mới xuống hỏi.



Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau có người gọi điện tới:

- Anh Chiến bảo tôi tới thu hàng. Xe dừng ở bãi đỗ xe XX, biển số xe là XXX. Để hàng vào cốp xe.

Vu Minh như được đại xá, lập tức xuống lầu lấy xe. Hắn rất cẩn thận, tới bãi đỗ xe kia, quan sát tình hình xung quanh với camera trước. Chiếc xe mục tiêu đang dừng ở khu mù của camera, Vu Minh đeo bao tay, cẩn thận lau đi vân tay trên lựu đạn, lỡ lựu đạn này nổ, mà trên mảnh vỡ tìm được thứ gì của mình thì ăn đòn.

Giao hàng rất nhẹ nhang, rất an toàn. Vu Minh trở về xe mình, thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng lái xe đi. Xem ra hắn quả thật cần một cái nhà an toàn để gửi một số trang bị phi pháp tạm thời không dùng đến mới được. Vu Minh từng học qua về cách thiết lập nhà an toàn trong lúc tham gia huấn luyện đặc biệt, nhưng đó là cách làm truyền thống của Âu Mỹ, khó mà làm ở Trung Quốc được. Ở khu dân cư thì lúc nào cũng phải nắm giữ được tình hình các hộ gia đình ở đó.

Lái xe về công ty, vòng vo nửa giờ, khi sắp về tới công ty thì thấy quần chúng nhân dân đang vây xem ở ngoài một cư xá, cũng có không ít cảnh sát. Vu Minh không nghĩ nhiều, lái xe trở về công ty. Đến khi về công ty rồi, Lý Phục nói cho mới biết, tầng ba của cư xá kia xảy ra vụ án. Người chết là người phụ trách ánh sáng của chương trình Tôi là thần thám. Hiện trường vụ giết người cơ bản là cũng giống hiện trường dàn dựng của chương trình.

Vu Minh cười:

- Trương Dạ Nam sốt ruột rồi, muốn tìm anh giúp nhưng lại ngại nhờ.

Lý Phục lắc đầu:

- Kỳ thật tôi cũng không giúp được gì, hơn nữa ý của cảnh sát Trương là muốn nhờ tôi tìm chuyên gia tâm lý để phân tích tâm lý tội phạm.

Vu Minh hỏi:

- Anh đồng ý rồi?

- Ừ.

Lý Phục nói:

- Bạn của tôi biết phân tích sơ bộ. Nhưng phân tích tâm lý này có vẻ giống quỷ thần, có người tin, có người không tin. Rất nhiều người coi tâm lý học là ngụy khoa học.

Vu Minh hỏi:

- Vậy anh có tin không?

- Lúc phá án, tôi chỉ lấy báo cáo phân tích tâm lý làm tài liệu tham khảo. Nói thật thì tỉ lệ chính xác là không cao. Nhưng dựa theo những gì Trương Dạ Nam cung cấp, tôi cho rằng hung thủ là nam, cao trên một mét bảy. Ôi, thật hy vọng mình là cảnh sát Trung Quốc, vụ án thú vị như vậy cơ mà.

Lý Phục rất là buồn phiền.

Vu Minh cười:

- Sở thích của anh không ngờ lại phản nhân loại thế đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.