Diệp Chiến cúp điện thoại, chắc là thằng nhóc này dính phải rắc rối gì rồi. Không đúng, hắn có một đám tay chân mà? Diệp Chiến cười tự giễu, so ra, hai ba chiêu của mình đúng là không đủ cho người ta nhìn. Dao trong tay, tung hoành thiên hạ không địch thủ. Huống chi người ta còn trang bị hẳn súng.
Ngồi ở ban công và hưởng thụ ánh nắng chiều, Diệp Chiến chờ đợi, và chờ đợi. Ba giờ, gã vẫn không hề nhúc nhích. Cho tới khi nhà họ Vạn sáng trưng ánh đèn.
Gã đi toilet, xách túi rồi xuống tầng. Diệp Chiến đi bộ tới siêu thị cách nhà không xa, tới bãi đỗ xe dưới đất, cầm một thứ ấn một cái.
Sau đó một chiếc xe ô tô bíp bíp truyền đến, Diệp Chiến đi tới cạnh xe, nhìn hai bên rồi ngồi xổm xuống, lấy ra hai biển số xe từ trong túi thay vào. Sau đó gã lái xe đi, được hai cây số thì gã cho xe vào một bãi đỗ xe công cộng. Diệp Chiến tắt GPS trên xe, rồi tiếp tục đi. Chừng mười giờ tối, Diệp Chiến dừng xe ở trước một nhà KTV.
Mọi người dường như rất quen biết Diệp Chiến, ngay lập tức có nhân viên phục vụ tới đưa Diệp Chiến tới buồng. Diệp Chiến gọi hai chai rượu nho, sau đó cho nhân viên phục vụ tiền boa. Nhân viên phục vụ đóng cửa lại. Một cô tiếp viên mới tới định đi vào, thì nhân viên phục vụ cản lại:
- Diệp tiên sinh là khách quen, không thích người khác quấy rầy.
Cô tiếp viên hỏi:
- Chẳng lẽ…
Nhân viên phục vụ nói:
- Không liên quan tới chúng ta.
Diệp Chiến đóng cửa phòng rửa tay của phòng hát, sắp xếp thiết bị, cam đoan rằng mình đi rồi thì vẫn có thể phát ra âm thanh từ phòng rửa tay. Sau đó gã thay một bộ quần áo, mở cửa sổ ra, nhìn xung quanh một hồi rồi lộn ra ngoài.
Gã lái xe, đi theo phía đại học của thành phố A.
Trong khuôn viên đại học này có đồn cảnh sát, người gác cổng không cho bất cứ ai ra vào. Lái xe vào đại học từ cửa phía nam, từ từ chạy một vòng rồi Diệp Chiến cho xe dừng trong một bóng râm.
Triển lãm tranh sơn dầu ở trường đại học của thành phố A được tổ chức theo hình thức mở ra, đến tối thì chỉ khóa cửa lại. Không có bảo vệ, cũng không có người gác cửa, bởi vì trong này chỉ toàn những mặt hàng không đáng tiền, chí ít là ở hiện tại. Trừ phi có anh bạn nào đó sau này nổi tiếng rồi lại chết đi. Đây chính là nỗi bi ai phổ biến của giới họa sĩ. Trước khi chết, tác phẩm chẳng đáng xu nào, nhưng chết rồi thì giá trị tác phẩm lại tăng lên gấp vài lần, mấy chục, thậm chí cả mấy trăm lần. Van-Gốc chính là ví dụ điển hình.
Diệp Chiến đội mũ và đeo khẩu trang, mở chiếc khóa trên cửa thủy tinh bước vào phòng triển lãm, sau đó đặt khóa lên tay cầm của cửa thủy tinh, nhìn qua thì như là vẫn đang khóa.
Phòng triển lãm này là hình tròn, trong tối om. Tầng một là triển lãm sản phẩm điện tử, tầng hai là trưng bày tranh sơn dầu. Diệp Chiến lấy dụng cụ nhìn trong bóng tối từ trên mũ, đi thẳng lên tầng hai. Gã hoàn toàn quen thuộc vị trí, lập tức bước đi thẳng tới rước vị trí của hai bức tranh Cánh đồng lúa và Trời chiều. Bên cạnh hai bức này còn có bốn chữ “Đỗ Hành thân tặng”.
Khi Diệp Chiến giơ tay ra định lấy tranh thì đèn đột ngột bật sáng. Những tiến bước chân vang lên, tám tên đàn ông xuất hiện, hoàn toàn chặn cửa vào. Sau đó gã nhìn thấy người mà gã chẳng hề muốn nhìn thấy chút nào: Vu Minh.
- Hi!
Vu Minh chào.
Lại nhìn sang cạnh Vu Minh, còn có cô ả bạo lực: Hải Na. Hải Na nắm nắm đấm lại, nói:
- Đừng đánh cho tàn phế, đánh chết.
- Vâng, thưa đại sư tỷ.
Đúng vậy, tám người bên này đều là đội đả thủ mà Hải Na kéo tới, tất cả đều là sư đệ của cô nàng.
Một gã bước lên trước, người tập võ thường không lấy nhiều khi ít. Diệp Chiến lật tay, một lá bài lơ khơ xuất hiện trong tay gã. Hải Na kêu lên:
- Mợ nó, là Át Bích, cùng xông lên cho chị, đánh cho chết thì thôi.
Lá bài bay ra, người đàn ông kia quay cuồng né tránh. Diệp Chiến lại lấy lựu đạn ra, nhổ chốt an toàn. Hải Na cười ha ha, nói:
- Là hàng giả đó, anh em xông lên.
- Ha!
Mọi người cùng hô to, rồi cùng xông lên.
Diệp Chiến ném lựu đan ra chừng năm mét, sau đó ấn một cái lên dụng cụ nhìn trong đêm. Vu Minh cảm thấy có gì đó không đúng, vội hô:
- Cẩn thận.
Bùm!
Tuy không phải lựu đạn thật, nhưng cũng là loại lựu đạn gây chói. Tám tên sư đệ và cả Hải Na đều trúng chiêu. Diệp Chiến kéo dụng cụ nhìn đêm lên, đẩy một tên sư đệ ra rồi vội vã lao đi.
- Yêu nghiệt, hãy xem chiêu.
Vu Minh lập tức kéo dây thừng, một chiếc dây thừng bắn lên từ mặt đất, kéo căng ở độ cao hai mươi cen-ti-mét. Diệp Chiến vướng chân vào dây thừng, cả người ngã văng ra ngoài. Nhưng Vu Minh đã đánh giá thấp Diệp Chiến, gã chống tay xuống đất, lộn ngược trở lại, sau đó cũng không để ý tới Vu Minh mà vội chạy tới cầu thang.
Nên đuổi theo hay là không? Vu Minh chạy tại chỗ hai cái, trông đáng khinh vô cùng. Thôi, sao phải chấp nhặt với người ta làm gì. Diệp Chiến chạy xuống tầng một, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, giơ ngón tay thối. Vu Minh xoay Lôi quang cầu, sau đó quăng xuống dưới. Diệp Chiến lấy ra một lá bài phi ra. Lá bài đánh bay Lôi quang cầu không có lực đạo và tốc độ kia sang một bên. Diệp Chiến xoay người, giơ tay chào tạm biệt. Lôi quang cầu sáng lên, nhưng không tạo nên bất cứ thương tổn nào cho mắt của Diệp Chiến. Nhưng Diệp Chiến cũng sợ hãi, quay đầu lại liếc nhìn một cái. May là ta còn hiểu biết chút ít về kẻ này, không thì đã trúng chiêu rồi.
Vu Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn tặc mà thở dài. Hắn thực sự không ngờ tên trộm này lại là Át Bích, nếu không thì hắn đã báo cho Trương Dạ Nam rồi. Nhưng nếu báo cho Trương Dạ Nam, Át Bích chưa chắc sẽ không phát hiện. Hắn quay đầu nhìn, chín tên đàn ông vẫn còn đang luống cuống. Đúng là đi tin lời của Hải Na, một đám cơ bắp mà rõ là giỏi bốc phét, trúng một chiêu liền gục cả lũ.
Diệp Chiến lái xe, lòng thầm mắng: mẹ kiếp, hóa ra tên oắt này tìm đả thủ là để đánh mình. Làm sao tên khốn này biết được gã sẽ đi trộm tranh? Chẳng lẽ đã biết được bí mật của gã rồi?
Đúng vậy, từ lúc nhìn tranh giả kia Vu Minh đã bắt đầu nghi ngờ. Tuy không có học gì về tranh, nhưng điều đó cũng không thể ngăn được Vu Minh phá hỏng tranh. Lúc nhìn bức làm giả, Vu Minh dùng mép kính lúp cạo vào máy thu tín hiệu vệ tinh, phát hiện cạo ra ít thuốc màu. Mà những nơi khác lại không như vậy. Điều này chứng tỏ rằng cái thiết bị thu tín hiệu vệ tinh này là thêm vào sau đó.
Vu Minh tìm đọc tài liệu, phát hiện tại thời chiến tranh, có một công ty lính đánh thuê lợi dụng một loại chất hóa học để mà đánh cắp tranh của viện bảo tàng Hussein. Loại thuốc màu hóa học này có thể quét lên tranh, ngụy trang rồi xuất ngoại. Sau đó dùng một chất lỏng đặc thù là có thể khử được thuốc màu hóa học kia.
Lưu Mãng, Lý Phục, rồi giáo sư, chuyên gia đều cho rằng bức họa này là đồ dỏm chỉ bởi vì trên bức tranh xuất hiện thứ không phù hợp với thời đại chế tác ra nó. Nhưng lại ca tụng về trình độ vẽ tranh, nói là đủ để đánh tráo. Vu Minh lại có một suy đoán khá lớn mật rằng, đây chính là bức tranh thật. Chẳng qua bị người ta bôi thêm chút ít mà thôi. Xét thấy bức tranh từng để lại một đêm ở nhà của Đỗ lão tiên sinh, như vậy liền có khả năng ra tay rồi.
Đầu tiên Vu Minh nghi ngờ chuyên gia giám định, anh ta có kiến thức chuyên nghiệp như vậy, cũng có thời gian để tiến hành làm giả. Tiếp theo là hoài nghi vị giáo sư vạch trần đây là bức tranh giả trên bữa tiệc, lý do là vì vị giáo sư này mời Đỗ lão tiên sinh tặng bức tranh “giả” này cho phòng triển lãm của đại học mà không có một vị bảo vệ nào trông coi này.
Nhưng năng lực của hai người này thật sự không thể nào ăn cắp được ở phòng triển lãm. Giáo sư leo cầu thang cũng cần có người đỡ, mà chuyên gia thì chẳng thể nào mở nổi một ổ khóa bình thường. Đến bây giờ Vu Minh chưa hề loại trừ bọn họ ra khỏi vòng tình nghi, chẳng qua, không bắt được Át Bích thì không cách nào biết được kẻ chủ mưu là ai.