Vương Bài

Chương 117: Chương 117: Mandy




Mandy cởi bộ đồ bó ra, lổ ra một chiếc áo ngực màu đen bó sát người, cơ bắp nơi bụng có thể thấy được, nhưng phần bụng quả thực là rất phẳng. Cánh tay trắng noãn, làm cho Vu Minh cảm thấy thân mình có chút biến hóa. Mandy nhắm mắt nói:

- Tôi nghỉ một chút, bao giờ anh mệt thì gọi tôi dậy đổi ca, tôi ngủ rất say cho nên anh cần phải gọi lớn nhé.

- Được.

Vu Minh trả lời, Mandy khi ngủ trên mặt vẫn còn nụ cười thiên thần, dáng người động lòng, diện mạo hút nhân, là đàn ông thì ai cũng phải nghĩ cái gì đó. Vu Minh làm một điếu thuốc để rời sự tập trung của mình đi. Đột nhiên nghĩ, Mandy lao qua đòi “phôi giáo” thì sao đây? Chẳng lẽ có người hạ xuân dược vào trong đồ ăn của mình nha… Vu Minh khinh bỉ bẩn thân, thật quá xấu rồi… đứng lên vận động tay chân một chút, hít đất 2 cái, rồi cắm đầu vào chơi trò chơi.

Mandy khẽ mở mắt, kẻ chỉ cắm đầu vào chơi điện tử mà không biết thưởng thức mình thì có hai loại. Một loại không phải là đàn ông, còn một loại là kẻ nhu nhược. Đương nhiên còn có loại thứ ba, lễ phép. Bởi chiêu này rất có tác dụng từng có hai người muốn xâm phạm cô, nhưng lại bị giải quyết sạch. Mandy ghét nhất là những kẻ ham sắc mà lại nhát gan, luôn ngắm mình, nhưng lại sợ mình, căn bản là không thể nào ngủ được.

Rất đáng tiếc ở chỗ, Vu Minh không phải loại nào hết. Mandy thở dài, Vu Minh đặt điện thoại di động xuống, nhìn về phía cô gái, sau đó cầm lên một bó củi đi về phía Mandy. Phải chăng là muốn đánh mình ngất xỉu? Mandy có ấn tượng khá tốt về Vu Minh, trong lòng cô cũng hơi khó chịu, mong là Vu Minh có thể ngừng lại.

Vu Minh cầm gậy gỗ nện xuống, Mandy đưa tay bắt lấy, sau đó xoay người tặng thẳng một quyền vào bụng Vu Minh, sau đó tiến về trước một bước, ném Vu Minh qua vai, đập thẳng về phía tảng đá kia. Lục phủ ngũ tạng của Vu Minh chấn động, miệng phun đầy máu tươi, lúc này Mandy mới cảm thấy bả vai mình tê rần, tay phải bắt ra một con rắn.

- Ố… my god!

Mandy cầm con rắn ném đi, vội mang Vu Minh tới bên đám lửa:

- Anh không sao chứ?

- Chị gái nó…

Vu Minh mắng một câu rồi hỏi:

- Cô cho là cái gì chứ?

- Xin lỗi, xin lỗi.

Mandy liên tục xin lỗi:

- Tôi đi đun ít nước nóng.

Mandy nấu cháo, sau đó mớm cho hắn:

- Xin lỗi, là lỗi của tôi.

Vu Minh uống ít nước rồi hỏi:

- Cô có bị cắn không?

- Không sao. Tôi có mang theo huyết thanh trừ độc, tôi thật là xin lỗi, vô cùng xin lỗi.

Trong rừng rậm nhiệt đới thì đám rắn ngủ đông rất ít.

Vu Minh:

- Tôi không sao.

Còn sao với răng gì chứ? Cô cứ thử để tôi quật ngã một lần đi? Nếu như vũ lực không bằng người thì trừ việc tha thứ cho người ta, bản thân mình có thể làm cái gì?

- Anh nghỉ đi, để tôi gác đêm cho.

Mandy cũng hiểu được cái gì gọi là bồi thường.

Vu Minh liền ngủ, dù sao thì muốn sắc tôi phối hợp, đòi tiền không có nhiều, chỉ là đừng đòi mạng là được rồi. Cũng không biết bản thân ngủ bao lâu rồi, Vu Minh đột nhiên mở mắt ra, mà Mandy cũng phát hiện gì đó. Mandy quỳ một chân trên mặt đất, tay cầm chủy thủ trên chân, nhìn chăm chú vào màn đêm, Vu Minh:

- Tựa như là có người.

- Ừm. Chúng ta chuẩn bị đi thôi.

Vu Minh hít một hơi, ngực cũng hơi đau, mang lên túi hành lý, Mandy đỡ Vu Minh đi. Đột nhiên một tiếng động vang lên, một người dùng tiếng Thái hô:

- Không được nhúc nhích.

Mandy với Vu Minh cùng xoay người, Vu Minh ban đầu còn cho rằng đây là do tổ chức an bài, nhưng nhìn lại thì mới biết là phiền toái lớn, bốn người, mỗi người cầm một khẩu AK trong tay. Có một kẻ là Vu Minh có chút ấn tượng, là một tên tội phạm bị truy nã có ảnh dán ở sân bay, trùm thuốc phiện Boke.

- Mấy người là ai?

Boke dùng tiếng Anh hỏi.

- Du khách, cô ấy là vợ tôi.

Vu Minh trả lời.

- Mấy người làm sao biết được con đường này?

Boke hỏi tiếp.

Vu Minh trả lời:

- Vợ tôi là một nhà động vật học, nghe nói ở phía bắc Thái Lan có một loài chim quý, cho nên chúng tôi lên đường tìm kiếm.

- Động vật học?

Boke hỏi:

- Hay là hình cảnh quốc tế?

- Không phải.

Vu Minh đưa tay về phía túi du lịch, Boke nâng súng lên chỉ:

- Không có vũ khí, vợ tôi là nhà nghiên cứu động vật.

- Ừm.

Boke gật đầu.

Vu Minh vươn tay vào trong túi du lịch, lấy ra viên lôi quang cầu cuois cùng, adrenalin bắt đầu tăng. Vu Minh biết, Boke nhất định sẽ giết mình với Mandy, chỉ là hắn muốn chứng thật xe thâm phận của mình có bại lộ hay không, chỉ có thể đánh cuộc một lần thôi. Vu Minh khởi động lôi quang cầu, thanh âm của nó truyền tới, Vu Minh ném lôi quang cầu ra, tay phải kéo Mandy nằm xuống.

Ánh sáng trắng phân tán bốn phía, Vu Minh kéo Mandy:

- Chạy.

Nhưng Mandy lại giật ngược lại, chạy tới trước mặt Boke, đưa tay dí vào cổ hắn, tay còn lại đưa ra hông rút súng, nhắm thẳng vào đầu đối phương.

Boke nhắm mắt kêu:

- Dừng tay, chúng tôi là người mà Hiệp hội thám tử thuê.

Mandy kéo băng đạn ra, rồi đẩy Boke đi. Ánh mắt còn chưa khôi phục lại, nhưng Boke lập tức lên tiếng giải thích:

- Chúng tôi dán truy nã ở phi trường, chính là để dành cho khảo hạch lần 2, nhưng mà mấy người không có theo quy tắc, cho nên chúng tôi mới bị phái đến đây.

Hóa ra chỉ là một bài kiểm tra, vì Vu Minh thiếu bài dũng khí, còn Mandy thiếu bài Hạo Mạn trấn, cho nên tổ chức mới cho đám Boke lại đây. Bọn họ cũng không phải là người của tổ chức, mà chỉ là thành viên lâm thời được chiêu mộ mà thôi. Nguyên bản còn muốn bắt hai người để kiểm tra năng lực chạy trốn, nhưng thật không ngờ mới nói vài câu liền bị đánh ngã rồi.

Đám người Boke phẫn nộ rời đi, Mandy thêm củi, khen:

- Vu Minh, anh thực dũng cảm.

Vu Minh hỏi:

- Cô đang định cười nhạo tôi à?

- Không phải, tôi là được huấn luyện chuyên môn rồi, còn anh chỉ là người thường.

- Cô….

Vu Minh cũng không nói gì, bởi nhìn động tác vừa rồi thì mạnh mẽ tới mức không phải bàn. Lợi hại nhất là Mandy chuẩn bị giết người nhưng cũng không hề có chút do dự, chỉ là điều này thôi thì người thường cũng không thể nào làm được.

Vu Minh:

- Cô vẫn gác đêm?

Mandy cười:

- Tất nhiên.



Sáng sớm, Vu Minh mở to mắt, Mandy đưa lưng về phía hắn làm động tác giãn lưng. Từ đó có thể thấy được sự dẻo dai của cô nàng, mông thực là gợi cảm (hí hí). Vu Minh âm thầm thở ra, sau đó nhìn một chút rồi chuyển qua bộ phận gợi cảm khác.

Khi ăn sáng, Vu Minh phát hiện, Mandy cũng không thích nói nhiều, cô ấy thích nghe người khác nói chuyện thì hơn. Vu Minh nói cũng có nhiều có ít, thuận miệng bàn về một số chuyện trong nước.

Hai người tiếp tục đi về phía miếu cổ, khoảng một giờ sau, Mandy hỏi:

- Vu Minh chúng ta nghỉ một chút được không?

- Được!

Vu Minh gật đầu liên tục, 10 phút trước hắn cũng đưa ra cái ý kiến này. Nhưng ai nói mình là đàn ông đây, đặc biệt đối phương còn là mỹ nữ. Nhưng mà Vu Minh tỉnh ngộ, vì Mandy nhìn mình mệt,cho nên mới kiến nghị như thế, quả là biết chăm sóc.

(aaaaaah, ta muốn lấy Mandy làm vợ aaaaaa)

Mandy kéo cái mũ cao bồi xuống, đưa một sợi tóc lên miệng cắn, rồi nhìn máy định vị:

- Tôi thấy khoảng giữa trưa nay liền có thể tới rồi.

- Ừm.

Vu Minh thu ánh mắt lại, mỹ nữ quả là mỹ nữ, động tác nào cũng đầy lực hấp dẫn.

- Vu Minh, tôi thấy anh không cần phải mang nhiều đồ ăn với nước uống thế đâu. Mấy thứ này khiến cho trọng lượng tăng nhiều đấy.

Mandy thiện ý nói.

- Tôi còn nghĩ là mang thiếu đấy.

Vu Minh nói.

- Vì sao?

- Thần miếu Ruga ở nơi nào, chính là ở bên kia vách núi đen, có nghĩa chúng ta chỉ đi một con đường. Thế nên tôi nghĩ đồ ăn ở thần miếu hẳn là hữu hạn.

- Anh cho rằng tổ chức sẽ không cung cấp nhiều đồ ăn cho chúng ta?

Vu Minh gật đầu:

- Boke từng nói qua rồi ,bọn họ vốn là lần khảo hạch thứ hai mới xuất hiện, nhưng mà theo thân phận hiện có của đám Boke thì vụ này ở trong hoang dã. Nếu tôi đoán không nhầm thì lần thứ hai, chúng ta thi đấu tầm bảo, ở trong chốn núi hoang này tìm kiếm bảo tàng chôn dấu.

- Vu Minh anh thực thông mình.

Mandy khen.

- Tôi chỉ là tùy tiện đoán mà thôi.

Vu Minh khiêm tốn nói. Hắn ngày hôm qua trước khi đi ngủ lần thứ hai thì đã ngẫm qua những gì mà Boke nói. Nếu thân phận của hắn là trùm thuốc phiện hoạt động ở khu vực này, thì đợt thi thứ hai kia hẳn là nằm trong khu vực của Boke. Khu vực lớn như này, phù hợp với thân phận của đám điều tra viên thì chỉ có tìm bảo nơi dã ngoại là hàng đầu. Bảo vật khẳng định đã được chôn rồi, nhưng mình đi dọc đường lại không có phát hiện ra, Vu Minh nói:

- Chúng ta đi thôi.



Giữa trưa mười một giờ, Vu Minh với Mandy tới được thần miếu. Có thể thấy được nó là một thần miếu cũ kỹ, một người đàn ông Châu Á ở cửa miếu nghênh đón hai người:

- Hoan nghênh hai người tới thần miếu Ruga, tôi là Mãnh hổ, mời.

Mãnh hổ mang hai người đi qua đại sảnh đường, rồi tới hậu viện. Ở hậu viện đang có ba người, một nữ, hai nam, một người da trắng, khá đẹp trai, trên người chỉ có một cái quần đùi, đang tập thể lực. Một người da đen đang ở phía hậu viện luyện chạy, linh hoạt như một con khỉ, cũng khá cường tráng. Nữ là một cô gái tóc đỏ mắt xanh, trẻ tuổi, khi Vu Minh đến thì cô ta đang luyện đánh bao cát.

Mãnh hổ vỗ tay nói:

- Giới thiệu nhé. Bark.

Một người da trắng đang lên xà đơn nhảy xuống, đưa tay ra ý.

- Pegy.

Một người da đen từ phía sau miếu nhảy xuống, lăn hai vòng rồi tiếp tục chạy.

- Maria!

- Hử!

Một tiếng nữ vang lên, khom người, nâng một bao cát ném qua.

Mãnh hổ nói:

- Vu Minh, Juliet.

- Xin chào!

Bark đi tới mỉm cười nhìn Juliet:

- Tôi có thể có vinh hạnh được cầm hành lý giùm cô không?

- Cảm ơn.

Mandy gật đầu, Bark đưa tay nhấc hành lý lên nói:

- Cô ở phòng số 4, còn tôi là số 3 bên cạnh, nếu có chuyện gì cần thì có thể tìm tôi.

- Cảm ơn.

Vu Minh nhìn Mãnh hổ:

- Xem ra chỉ có thể làm phiền ông đưa tôi tới phòng mình rồi.

Mãnh hổ chắp tay trước ngực nói:

- Đi bên này, phòng cậu là số 5, chờ tới khi lượt thứ hai bắt đầu, thì mỗi sáng đều 8h và 7h tối ăn cơm, thần miếu Ruga này không có nguồn điện, cho nên không có tín hiệu. Bởi thế đến giờ thì tự mình tới nhà ăn.

- Một ngày hai bữa cơm?

Mãnh hổ:

- Cũng đủ để sống rồi, nếu không đủ thì cậu có thể chọn ra ngoài săn thú hoặc là tìm rau dại, chỗ tắm rửa ở bên kia. Hơn nữa, không được người khác cho phép thì bản thân không được vào phòng họ, nếu không sẽ bị loại bỏ. Đến rồi đấy, tạm biệt.

- Tạm biệt.

Vu Minh đẩy cửa gỗ, trong phòng rõ ràng đã được quét dọn một lần. Khá là giản đơn, chỉ có một cái giường lò xo. Ngay cả bàn hay ghế cũng không có lấy một cái, trên sàn nhà là một ngọn nến với một bật lửa. Đây là toàn bộ đồ đạc mà tổ chức cung cấp cho tuyển thủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.