Vương Bài

Chương 62: Chương 62: Ngăn cách




Phòng máy vi tính có 4 bộ máy, toàn bộ đều là máy cũ, không biết đã dùng qua mấy đời rồi. Vu Minh khởi động máy, tuy cũ nhưng vẫn còn có thể chạy được. Đợi khoảng 2 phút, màn hình hiện lên hệ thống window 98. Vu Minh nhìn bức tranh trên mặt bàn, là hồng cảnh đời đầu, bộ đội ở vùng châu thổ. Lại nhìn lại, dĩ nhiên là không có mạng Internet, cũng may là còn có mạng nội bộ. Phông nền của màn hình là bảy chú người lùn, Vu Minh tìm tòi xung quanh, ở dưới bàn phím lấy được một tấm bài số 7.

Lại tiếp tục đi, rốt cục thì cũng tới cuối. Hắn đẩy cánh cửa ra, là một bể bơi ngoài trời. Xung quanh có dép lê, ghế dựa để nằm phơi nắng. Còn có hai người chơi đang đứng quan sát bể bơi. Vu Minh đóng cửa lại, quay đầu bước đi. Sau đó hắn phát hiện hắn bị lạc đường. Hắn lại đẩy ra mấy phòng nhưng không thấy phòng máy vi tính nào. Có phòng thì còn trống, có phòng thì lại giống kho chứa đồ. Vu Minh biết hắn đã đi ra ngoài khu vực giải trí.

Tiếp tục đi hơn nửa giờ, cuối cùng thì Vu Minh cũng ra được bên ngoài. Ngẫm lại thì hình như hắn đã đi tới khu vực của lâu đài cũ. Lâu đài cũ có một đặc điểm, đó là bên trong tầng một có nền nhà không bằng nhau, có bậc thềm thì hướng lên trên, cũng có bậc thềm thì hướng xuống dưới. Đi nhiều hơn vài bậc thềm, sẽ không biết rõ độ cao của bản thân. Ví dụ như Vu Minh, hắn là từ tầng ba đi vào, nhưng lại đi ra từ một cánh cửa ở tầng hai.

Lại đi tiếp một lúc, đã tới giờ ăn, Vu Minh đi đến nhà ăn ở tầng một. Đám phục vụ đều đang vội vàng, nhưng mà không phải vì chuẩn bị bữa tối, mà là nhanh chóng rời đi. Bữa tối đã được chuẩn bị xong, đều là tiệc đứng. Trừ người phục vụ và đầu bếp ra, nhân viên bảo vệ cũng bắt đầu rời đi. Vu Minh cùng các người chơi đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này giọng quản gia Lâm vang lên từ loa phóng thanh:

- Chúng tôi đã phát hiện một nhân viên bảo vệ gian lận, hắn đã tham gia vào hoạt động tầm bảo. Vì vậy, để đảm bảo sự công bằng, ngoại trừ ông chủ cùng tôi và các người chơi, tất cả các nhân viên đều phải rời khỏi khu trang viên.

Rời khỏi khu trang viên tức là không những phải rời đi chỗ ký túc xá, mà cũng phải rời đi đến tận bên kia cầu. Vu Minh đi đến chỗ quản gia Lâm đổi ba đồng tiền vàng. Quản gia Lâm giơ ngón tay cái lên nói:

- Anh bạn trẻ, rất giỏi.

- Cám ơn.

Vu Minh cất ba đồng tiền vàng đi, lấy chút đồ ăn ở tiệc đứng, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.

Mấy phút đồng hồ sau, Diệp Chiến xuất hiện ở nhà ăn, sau khi chọn đồ ăn xong, hắn quan sát xung quanh rồi đi đến ngồi vào bên cạnh Vu Minh. Sau đó, hắn lấy ra hai lá bài ngắm nghía một lúc, rồi lại cất vào túi tiền.

Vu Minh nín cười, hắn không hiểu vì sao Diệp Chiến lại so đo với mình. Chỉ bởi vì gã là số 1, mà mình lại là số 2? Chính mình nhìn gã rất thuận mắt, vì sao gã nhìn mình lại không vừa mắt chứ?

Màn đêm chậm rãi buông xuống, sét đánh một đường dài, sau tiếng sấm là cơn mưa to, tầm tã trút xuống. Cũng không nhiều người đến nhà ăn dùng cơm, hoạt động tầm bảo này tổng cộng có bốn mươi hai người tham gia. Vu Minh ăn khoảng nửa giờ, chỉ nhìn thấy có mười hai người đến ăn cơm, hơn nữa cũng là đến vội vàng, mà đi cũng vội vàng.

Vu Minh cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho Lý Phục, hắn kinh ngạc nói:

- Không có tín hiệu.

- Sao?

Diệp Chiến lấy điện thoại di động ra, quả nhiên không có tín hiệu. Diệp Chiến cười lạnh:

- Trò hay sắp bắt đầu.

- Trò hay nào cơ?

- Không biết.

Lời Diệp Chiến quả nhiên đúng. Từ lúc đám nhân viên rời khỏi, gã cũng cảm giác được có gì không đúng. Không khí càng ngày càng kỳ lạ.

Đột nhiên, từ trên tầng hai truyền đến một tiếng hét lên, sau đó là loáng thoáng một giọng nữ:

- Có ai không, giết người rồi.

Những người đang ăn cơm đồng thời để xuống bát đũa, đi lên tầng hai. Ở cầu thang tầng hai gặp thêm ba, bốn người nữa. Mọi người hỏi:

- Giọng nói phát ra từ chỗ nào vậy?

- Rầm!

Một tiếng vang thật lớn, lâu đài chấn động, có hai người suýt nữa ngã xuống. Một người hướng cửa sổ chỉ tay, mọi người đều chạy đến bên cạnh nhìn, lại chỉ nhìn thấy một đám ánh lửa bốc lên.

Diệp Chiến nói:

- Cây cầu.

Một người trong nhóm tiếp lời:

- Cây cầu bị nổ rồi.

- Nhanh đi xem sao.

Mười mấy người xuống lầu, dầm mưa chạy đi ra. Diệp Chiến thấy Vu Minh không đi hỏi:

- Tại sao cậu không cùng đi?

- Nếu đã có sự chuẩn bị, thì cầu làm sao có thể còn nguyên được.

Vu Minh vừa nói xong, đèn điện trong lâu đài toàn bộ tắt. Diệp Chiến từ trong ba lô rút ra một cây đèn pin, đi xuống tầng một. Phía sau lưng áo bị nắm, Diệp Chiến ngừng bước:

- Đừng có nắm áo của tôi.

- Ừ!

- Cả quần cũng không được.

Diệp Chiến nghiến răng, tiếp tục đi về phía trước. Vu Minh đi theo sau.

Tầng một vẫn còn ánh sáng, quản gia Lâm cùng một gã người chơi đang đốt nến lên, nhìn giống kiểu bữa cơm Tây dưới ánh nến. Diệp Chiến đi thẳng đến trước mặt quản gia Lâm hỏi:

- Quản gia, tại sao cầu lại bị nổ?

Quản gia Lâm hờ hững trả lời:

- Làm sao tôi biết được?

Diệp Chiến hỏi:

- Di động không tín hiệu, mất điện, cầu bị nổ, ông nghĩ tôi bị ngu chắc?

Những người đi xem cầu đã quay trở về, đều ồn ào chất vấn quản gia.

- Làm sao vậy, không có những cái đó thì không tầm bảo được à?

Quản gia Lâm nói:

- Vàng, chi phiếu đều ở chỗ tôi. Các vị, hoạt động tầm bảo sẽ kết thúc lúc tám giờ sáng mai.

Mọi người giật mình, thì ra đây là một phần nội dung của hoạt động tầm bảo. Cầu nổ rất bình thường, người ta có tiền mà. Về chuyện tại sao lại có lượng thuốc nổ lớn như vậy, không có ai hỏi cả.

Vai Vu Minh bị tóm lấy, Diệp Chiến cũng vậy, cùng bị Trương Dạ Nam lôi ra ngoài. Đi đến một bên, Trương Dạ Nam quan sát mọi người rồi nhẹ giọng nói với bọn họ:

- Nguyên nhân tôi tới nơi này là do Thẩm Vạn bị hoài nghi là đã mua một số lượng lớn thuốc nổ không hợp pháp.

- Liên quan gì đến tôi.

Diệp Chiến muốn đi.

Trương Dạ Nam ngăn cản:

- Hồi nãy các anh có nghe thấy tiếng người kêu cứu không?

Diệp Chiến cùng Vu Minh liếc nhìn nhau, làm sao có thể đã quên chuyện này. Trương Dạ Nam rút súng lục ra nói:

- Cùng nhau đi, không nên tách ra.

Vu Minh đi theo hỏi:

- Cảnh sát Trương, có người kêu cứu, tại sao cô lại phải chờ chúng tôi?

Diệp Chiến nói:

- Cô ta cần người làm khiên thịt chứ sao.

Vốn là có hai người cảnh sát, một người ở cầu bên kia quan sát tình huống cùng chờ lệnh. Vậy nên trong lâu đài chỉ còn một mình Trương Dạ Nam.

Trương Dạ Nam không trả lời, lúc đang chuẩn bị lên cầu thang, một cô gái chạy từ trên xuống chui vào lòng Trương Dạ Nam. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, hai tay bắt lấy quần áo của Trương Dạ Nam cuồng loạn kêu:

- Giết người, giết người rồi.

Giọng nói hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, nhìn thấy mọi người đều xúm lại đây, Trương Dạ Nam biết không có biện pháp nào bảo vệ hiện trường giết người, vì vậy nói:

- Mang chúng tôi đi xem.

- Ừ!

Cô gái gật đầu, cầm lấy quần áo Trương Dạ Nam rồi kéo về phía trước đi.

Có hai người cùng lúc phát hiện xác chết, một người kêu cô gái mau đi tìm người xin giúp đỡ, chỉ là cô ấy chạy lạc đường. Lúc này lại còn mất điện. May mắn, cô ta đã tìm được đến cầu thang chính.

Dựa theo lời cô gái miêu tả, có hai người nói là đã đi qua. Để hai người bọn họ dẫn đường, mọi người lên tầng hai rồi đi về phía đông bắc. Khoảng chừng năm phút sau, mọi người đẩy ra cửa của phòng chứa đồ ra, nhìn thấy ánh sáng.

Trong phòng có một đống tạp vật đang cháy, một người thanh niên đeo kính quỳ một gối xuống phía trước một xác chết, kiểm tra thi thể. Nhìn thấy xác chết với máu, mọi người theo bản năng lùi lại phía sau một bước. Trương Dạ Nam giơ súng:

- Không được cử động.

- Lý Phục.

Vu Minh giới thiệu với Trương Dạ Nam.

Lý Phục ngẩng đầu, đứng lên nói:

- Vết thương là do súng bắn, lưng trúng đạn, đạn xuyên qua phổi nhưng chưa xuyên thấu ra ngoài. Thời gian chết sẽ không cách lúc này hơn nửa giờ.

- Lý Phục, tôi biết. Người đã phá giải vụ án tự tử.

Trương Dạ Nam cất súng lục, từ quần áo người chết tìm ra tấm thẻ đánh số:

- Số 041.

Nhìn về phía Diệp Chiến. Diệp Chiến muốn cô ta lưu ý số 041, số 041 lại chết vào lúc này. Diệp Chiến âm thầm kêu khổ, tại sao lại khéo như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.