Vương Bài

Chương 68: Chương 68: Nghệ thuật biểu diễn




Thẩm Vạn đi xuống tầng hai, một thi thể ở ngay trước mặt ông ta. Ông ta bước qua thi thể, kiệt tác này của ông ta. Mấy phút đồng hồ sau, ông ta nhìn thấy ánh lửa. Ông ta nhíu mày, ẩn núp đi tới phía ảnh lửa. Đó là nơi hang ngầm đã cho Vu Minh và Diệp Chiến một vố. Ông ta nghiêng người thì thấy xung quanh hang này có đặt vài ngọn nến đang cháy, thảm đã bị vạch lên, cửa hang cũng bị mở ra, mà bên trong dường như cũng có ánh lửa.

Thi thể của 042 vẫn còn ở hiện trường. Thẩm Vạn bước qua thi thể, giơ nòng súng chỉ thẳng phía trước. Là cạm bẫy chăng? Cạm bẫy cũng vô dụng thôi, khẩu súng duy nhất đang ở chỗ phòng ngủ tầng ba rồi. Thẩm Vạn đang từ từ bước tới cửa hang, thì đột nhiên thi thể sau lưng ông ta mở mắt ra, khẽ chống tay đứng dậy.

Thi thể đi theo sau Thẩm Vạn, u u nói:

- Đền mạng cho tao.

Thẩm Vạn vội xoay người, thi thể giơ tay bắt lấy cánh tay cầm súng của ông ta, tay kia thì nắm lại đấm vào mặt Thẩm Vạn. Thẩm Vạn nhìn lại, không phải là thi thể 043, mà là Trương Dạ Nam. Vì dùng sức nên cánh tay của Trương Dạ Nam bắt đầu chảy máu, nhưng Trương Dạ Nam cũng không chậm lại, bởi cô là hy vọng duy nhất. Trương Dạ Nam dùng trán đánh lên gáy Thẩm Vạn, sau đó dùng tay trái nắm lấy cánh tay của Thẩm Vạn rồi đánh lên tường hành lang.



- Ok rồi, Lý Phục, Vu Minh, hai người có thể xuống.

Giọng nói của Trương Dạ Nam vang lên.

Lý Phục và Vu Minh đều thở phào nhẹ nhõm. Xách máy tính đi khỏi phòng ngủ. Cánh tay của Trương Dạ Nam đã ướt sũng máu tươi, khuôn mặt cũng có vết ứ máu. Trương Dạ Nam nhận lấy khẩu súng, oán hận kêu:

- Ung thư cái quái gì chứ, lão khốn này còn khỏe hơn đám trẻ trâu.

Cô ta không chỉ bị đánh hai quyền, mà còn bị cắn một cái nữa. Thẩm Vạn dùng ngón tay móc vào miệng vết thương của cô ta… Cũng may là Trương Dạ Nam rất có kinh nghiệm trong việc vật lộn bắt bớ nên cuối cùng đã đeo được còng tay vào tay Thẩm Vạn.

- Này Vu Minh, sao vậy?

Trương Dạ Nam nhìn sắc mặt Vu Minh, hỏi.

- Thấy hơi đuối.

Vu Minh vịn lấy cầu thang, trả lời. Vu Minh biết Thẩm Vạn sẽ bị bọn họ dẫn tới khu phòng ngủ ở tầng ba, bởi vì phòng ngủ là nơi thuận tiện nhất cho Thẩm Vạn. Nhưng không chắc Thẩm Vạn có đi hay không, nên vì quá khẩn trương nên hắn mới cảm thấy hơi đuối.

Sau khi Lý Phục và Vu Minh tới tầng ba, Trương Dạ Nam dựa theo kế hoạch mò tới hang ngầm kia, mở cửa hang ra và đốt nến, sau đó túm thi thể qua một bên, rồi cắt mái tóc xoăn của thi thể phủ lên đầu mình, đổi quần áo với thi thể rồi nằm im trong vũng máu và chờ đợi. Chuyện này cũng khá là mạo hiểm, nếu người ở tầng ba không thu hút được Thẩm Vạn, Trương Dạ Nam có lẽ đã bị giết rồi.

Không người nào dám khẳng định là Thẩm Vạn sẽ xuất hiện. Nhưng Vu Minh lại cho rằng Thẩm Vạn ắt hẳn có một khu vực tuần tra quen thuộc. Mà hang ngầm kia chính là nơi thả câu tốt nhất. Hơn nữa súng thì ở tầng ba, Trương Dạ Nam lại bị thương, Thẩm Vạn chắc chắn sẽ lơi lỏng cảnh giác. Tuy cùng một lúc sử dụng hết con bài tẩy là khá mạo hiểm, nhưng phần thắng lại tương đối cao.

Thẩm Vạn bị trói vào ghế, lại còn còng cả tay lại. Bốn người Đỗ Thanh Thanh bảo vệ cho ông ta không bị những người khác đánh đập và ép hỏi. Hành động này của Đỗ Thanh Thanh là thừa thãi, bởi sau khi Vu Minh nói rõ thiệt hơn thì không ai lại dùng vũ lực để uy hiếp quản gia Lâm và Thẩm Vạn nữa.

Trương Dạ Nam trở về, cởi tay áo bên phải ra. Một người chơi lấy cồn tiêu độc và băng gạc băng bó lại cho cô ta. Trương Dạ Nam nhìn Thẩm Vạn:

- Tổng giám đốc Thẩm, ông thua rồi.

- Tôi thua.

Thẩm Vạn cũng gật đầu, còn bổ sung:

- Các người cũng không thắng… Kẻ nào đang ngồi đây đã giết con trai tôi? Có thể nói rõ với Thẩm Vạn tôi đây lý do lại giết con tôi không?

Hiện trường im lặng. Một lúc sáu, một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi đứng lên, mọi người đều quay sang nhìn anh ta, là số 045. 045 quỳ một chân xuống trước mặt Thẩm Vạn, cúi đầu một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Vạn nói:

- Thưa chú, bọn cháu không hề giết con chú, đó là hiểu lầm.

- Cậu là…

Thẩm Vạn nghi ngờ nhìn 045.

- Cháu là Quách Lượng, là bạn học của con chú, thường xuyên chơi bi-da với con chú.

- Tôi nhớ ra rồi, Quách Lượng.

Thẩm Vạn gật đầu:

- Con tôi nói rằng cậu dẫn bóng rất tốt… Nói đi, con tôi chết như nào?

Thẩm Vạn khá kích động.

- Sự tình là như vầy.

Quách Lượng thở dài, nói rõ nguyên do sự việc. Con của Thẩm Vạn bỏ trốn với cô hầu gái, nhưng cô hầu gái vẫn còn rất muốn báo thù, vì thế đã bỏ thuốc độc vào rượu mà Thẩm Vạn uống. Con của Thẩm Vạn tình cờ phát hiện, vô cùng đau khổ. Đêm đó, Thẩm Vạn mời bạn bè tới trang viên. Con của Thẩm Vạn nói rằng mình sẽ đưa cô hầu gái bỏ trốn.

Đám bạn bè rất ủng hộ con của Thẩm Vạn, hơn nữa còn nói rằng có rảnh thì sẽ tới thăm Thẩm Vạn. Con của Thẩm Vạn giơ chén rượu lên nói với cô hầu gái:

- Em có bằng lòng bỏ qua thù hận, đi cùng với anh không?

Cô hầu gái trả lời:

- Em bằng lòng.

Thẩm Vạn vừa khóc vừa uống ly rượu, nói:

- Không, em không chịu. Ba anh đã làm sai rất nhiều, đó cũng là ba của anh. Anh sẵn lòng chết thay ông ấy, xin em đừng làm hại ba anh nữa.

Con của Thẩm Vạn đã uống ly rượu độc mà nữ hầu gái chuẩn bị cho Thẩm Vạn, và nhanh chóng chết trong vòng tay của cô hầu gái đang khóc.

Cô hầu gái hối hận vô cùng, trong lúc đau lòng đã uống nửa ly rượu còn lại trong tay con trai Thẩm Vạn.

Đám bạn bè thương lượng xong, cho là không nên nói sự thực tàn khốc này cho Thẩm Vạn, nên bọn họ đã để thi thể của hai người xuống hang ngầm, sau đó cùng đi về. Như vậy chí ít thì Thẩm Vạn vẫn cho là con mình còn sống.

045 rơi lệ, nói:

- Chú ạ, tất cả mọi người đều rất quý Tiểu Binh, mọi người cũng biết chú rất thương yêu Tiểu Binh, nên không ai đành lòng khiến chú phải thương tâm. Lần này cháu tới là để mang một lời nói dối nữa đến cho chú, nói rằng Tiểu Binh sống rất khỏe. Như vậy để chú có thể yên lòng rời khỏi nhân thế. Nhưng… Nhưng cháu thật không ngờ mọi chuyện lại thành thế này…. Hu hu!

- Sai rồi ư? Ta sai rồi ư?

Thẩm Vạn đầu óc trống rỗng. Tại sao lại như vậy?

045 nói:

- Chú, dẫu cho chú có làm gì, cháu sẽ mời luật sư cho chú. Cháu chính là con của chú, cháu sẽ thay Tiểu Binh chăm sóc chú.

Đoạn 045 vừa khóc vừa đụng đầu xuống đất:

- Cháu xin lỗi, xin lỗi.

Trương Dạ Nam thở dài:

- Tốt bụng đã gây nên bi kịch.

Thấy cảnh tượng này, người xung quanh đều thở dài. Mà mấy cô gái thì rơi lệ thổn thức.

Thẩm Vạn nước mắt lăn dài trên gò má, nhắm mắt nói:

- Mật mã XXXXX, vị trí thuốc nổ ở trong bìa sách của cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Trương Dạ Nam nói:

- Lý Phục, anh đi xem đi.

Lý Phục gật đầu:

- Ok!

Lý Phục nhanh chóng trở lại, gật đầu với Trương Dạ Nam, lại nhìn một già một trẻ ôm nhau khóc lóc kia, vành mắt cũng ươn ướt.

- Chú!

045 ôm lấy chân Thẩm Vạn, khóc lóc.

Thẩm Vạn vỗ vai, an ủi:

- Tốt rồi, tốt rồi, tốt rồi…

- Được rồi, nhập vai quá đó.

Vu Minh nhịn không được nói xen vào.

045 đứng lên, lau nước mắt:

- Đành chịu thôi, tôi bẩm sinh chính là diễn viên rồi. Người anh em, tinh mắt thật đấy, chỉ nhìn qua liền chọn ra tôi.

- Vu Minh.

Vu Minh giơ tay.

- Trần Bằng Xương!

Nhìn hai người bắt tay nhau, Thẩm Vạn không hiểu gì:

- Thế là sao?

Trần Bằng Xương lại rơi nước mắt, thân thiết nắm lấy tay Thẩm Vạn, khóc nói:

- Chú, cháu lừa chú đó, thật ra cháu không quen biết con chú.

- Đồ khốn!

Thẩm Vạn dùng sức lực toàn thân đem cả ghế dựa cùng vọt lên Trần Bằng Xương.

Trần Bằng Xương đã chuẩn bị sẵn, đỡ lấy Thẩm Vạn:

- Chú à, xin hãy nén bi thương, xưa nay hỏi có ai không chết?

- Đồ đốn mạt.

Thẩm Vạn thét lên, răng nanh cắn vào môi chảy cả ra máu.

Trần Bằng Xương không đếm xỉa tới ông ta, hỏi:

- Vu Minh chú em, sao chú biết con của ông ta có bạn tên là Quách Lượng?

- Trên tầng ba có một căn phòng chơi bi-da, trên có một cây gậy có khắc hai chữ Quách Lượng, nên tôi đoán thế.

- A, lũ lừa đảo!

Thẩm Vạn ngã lăn xuống đất, vẫn gào thét:

- Một lũ đốn mạt, chúng mày không được chết yên lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.