Vu Minh nói:
- Đỗ tiểu thư, nếu chúng ta có thể trả lời trong mười lăm phút quảng cáo kia, không những áp được các công ty thám tử khác, mà còn có thể kiếm được năm nghìn tệ.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Lý Phục, Lý Phục vội nói:
- Tôi không được đâu. Mô phỏng vụ án rất khó làm được như thật, nó chỉ để lại manh mối thôi. Nếu suy đoán của ta không theo manh mối kia thì không cách nào phá giải được, cũng giống như cờ tàn vậy.
Vu Minh nói:
- Thì anh đừng nói mình là người của công ty Tinh Tinh vội, trả lời đúng rồi nói thân phận sau cũng không muộn.
Đỗ Thanh Thanh vỗ bả vai Vu Minh, người này thật tri kỷ. Vu Minh thì chẳng sao cả, tử bần đạo bất tử đạo hữu.*
(*): Bần đạo là mình, đạo hữu là bạn, ý của Vu Minh là Lý Phục chết thì hắn vẫn không sao cả.
Lúc đang nói chuyện thì Nghê Thu đã trở lại:
- Xong rồi.
Đỗ Thanh Thanh và Lý Phục đều hoảng sợ:
- Anh bị phụ nữ đánh à?
Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng đàn ông mà đánh nhau thì quần áo sẽ không bị hư hao gì, thậm chí kiểu tóc vẫn còn rất đẹp. Nhưng đánh nhau với phụ nữ thì khó nói, tạo hình thế nào thì hoàn toàn được quyết định bởi thứ vũ khí mà phụ nữ sẽ dùng.
Nghê Thu đang định trả lời thì điện thoại của Đỗ Thanh Thanh vang lên:
- Alo! … A, sao lại như vậy được. Chúng tôi tới ngay đây.
- Sao vậy?
- Anh trai của chủ tịch tập đoàn Lâm Hải Lâm Hà Y, cũng chính là chồng của Khả Nhi bị bắt cóc. Kẻ bắt cóc yêu cầu không được báo cảnh sát, trước tám giờ sáng mai phải gom xong hai mươi triệu tiền mặt chia làm bốn gói to rồi chờ điện thoại của chúng.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Bọn họ cần người chuyên nghiệp không phải cảnh sát giúp.
- Ha ha ha ha.
Nghê Thu cười to:
- Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo…
Đỗ Thanh Thanh cầm một quyển sách ném sang:
- Nghê Thu ở lại trông công ty, chúng ta đi.
- Tôi cũng đi nữa.
Nghê Thu vội la lên.
Vu Minh cau mày nói:
- Lâm tiên sinh có công ty riêng, nếu như không có di chúc gì thì Khả Nhi và Lâm lão tiên sinh là người thừa kế thứ nhất. Sau đó Khả Nhi và Nghê Thu…
Đỗ Thanh Thanh lại ném một quyển sách nữa qua chỗ Vu Minh:
- Đừng có đùa, đây là bắt cóc đấy.
…
Công ty chính của Lâm tiên sinh nằm ở thành phố A, mà thành phố C thì có một công ty con. Hàng tuần anh ta sẽ lái xe tới công ty con, chiều thứ Sáu lại lái xe về. Hôm nay là thứ Tư, Lâm tiên sinh lên cao tốc AC, dự tính là ba giờ sau sẽ tới, nhưng lên cao tốc được hai giờ thì bọn bắt cóc dùng điện thoại của Lâm tiên sinh gọi về, còn gửi cả video.
Lý Phục mở xe của Đỗ Thanh Thanh ra, kể:
- Căn cứ vào số liệu thống kê của FBI, những vụ án bắt cóc trong biên giới nước Mỹ thì có 70% là có nội ứng. Trọng điểm để cảnh sát phá án là ở điều tra nội ứng. Trước khi chưa xác định được con tin đã chết hay chưa, cảnh sát thường không áp dụng hành động quá khích. Theo vụ án này thì có hai khả năng, một là có nội ứng, rất nhiều người đều biết thói quen này của Lâm tiên sinh. Khả năng nữa là theo dõi Lâm tiên sinh liên tục vài tuần hoặc mấy tháng, thăm dò ra quy luật xuất hành của anh ta. Muốn biết là kẻ nào gây án thì phải xem kẻ bắt cóc Lâm tiên sinh đã dùng trò gì. Nếu có nội ứng thì sẽ khá qua loa. Nếu không có nội ứng, như vậy kế hoạch sẽ có trình tự. Nhưng cho dù là như nào thì khó mà bắt được bọn bắt cóc trước khi giao tiền chuộc.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Tôi nghĩ rằng nhà họ Lâm cũng cho là có nội ứng, nên mới không dám báo cảnh sát. Lý Phục, anh có thể lần theo điện thoại không?
- Không có thiết bị chuyên nghiệp thì mất khá nhiều thời gian.
Lý Phục nói:
- Tôi cảm thấy trọng điểm hẳn là ở việc giao tiền chuộc. Nhà họ Lâm sẽ không tiếc hai mươi triệu, nhưng bọn họ sợ lũ bắt cóc đã giết con tin, hoặc nhận được tiền rồi liền giết con tin. Tôi có chút ít kinh nghiệm về các vụ án bắt cóc, nhưng nhà họ Lâm sẽ không tin tưởng tôi. Này Vu Minh, đang nghĩ gì vậy?
Vu Minh nói:
- Tôi đang nghĩ, vị Lâm tiên sinh này mà sống thì chúng ta nên thu bao nhiêu. Lâm tiên sinh chết rồi thì chúng ta lấy chừng nào.
- Vu Minh…
Đỗ Thanh Thanh quát to.
Lý Phục nói:
- Đỗ tiểu thư, trong các vụ án bắt cóc, suy tính như Vu Minh là tốt nhất. Cảnh sắt lo vì hành vi của mình khiến con tin bị ngộ hại, người nhà lại càng như vậy. Chỉ có người có tâm tính như Vu Minh mới có thể thấy rõ sự lợi hại trong đó.
- À, thì ra vô tâm vô phế mới là mỹ đức.
Lý Phục ngẫm lại:
- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Mấy câu này thật có lý. Trong mấy vụ án biến thái, thậm chí là tàn nhẫn, nếu cảnh sát đem cảm xúc cá nhân vào thì sẽ tạo nên hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Mặt khác, tôi cho rằng Vu Minh là người tốt.
Vu Minh cười tủm tỉm:
- Đúng là chỉ có Lý Phục anh là hiểu tôi thôi.
Lý Phục lại nói:
- Giờ chúng ta phân công nào. Vu Minh xem có thể tìm ra nội ứng hay không. Tôi sẽ làm hết khả năng để người nhà của con tin tin tưởng tôi.
- Còn tôi thì sao?
Đỗ Thanh Thanh hỏi.
- …
Lý Phục và Vu Minh cùng liếc nhau.
Đỗ Thanh Thanh im lặng:
- Coi như tôi chưa hỏi gì.
- Cảm ơn.
Lý Phục thở phào một hơi. Đỗ Thanh Thanh lần đầu tiên nhận ra, có đôi khi Lý Phục còn đáng ăn đòn hơn cả Vu Minh. Câu cảm ơn này anh có biết là đã làm tổn thương tôi nhiều như thế nào không?
…
Nơi Lâm lão tiên sinh ở là một khối kiến trúc khổng lồ, được gọi là biệt thự lớn. Lâm tiên sinh thì ở trong biệt thự nhỏ mà người giàu có nói chung thường ở, tương đương với khu biệt thự mà cán bộ lãnh đạo của quốc gia phát triển ở.
Lâm lão tiên sinh nay đã sáu mươi ba tuổi, thân thể rất khỏe mạnh. Ngoài ông ta ra thì còn có Hải lão tiên sinh, Lâm Hà Y và Khả Nhi. Lâm tiên sinh không thuê người làm vườn gì, tất cả chuyện dọn dẹp vệ sinh đều do người giúp việc chính phụ trách. Tại hiện trường còn có ba người nữa, một là thư ký hành chính của trụ sở chính ở thành phố A của Lâm tiên sinh, một vị là Phó tổng giám đốc của công ty của Lâm tiên sinh, còn có một người bạn thân của Lâm tiên sinh, một người đàn ông độc thân tuổi chừng ba mươi, cũng là một tên nhà giàu nổi tiếng phong lưu của thành phố A này.
Những người khác không mấy nhiệt tình với việc công ty thám tử Tinh Tinh tới. Bọn họ cho rằng công ty Tinh Tinh chưa chắc đã giúp được gì. Chỉ có Khả Nhi là vừa thấy Vu Minh thì nước mắt trào ra, khóc không thành tiếng, giới thiệu mọi người. Lý Phục lặng lẽ hỏi Đỗ Thanh Thanh:
- Khả Nhi gọi chúng ta tới?
- Không phải, là Đỗ tiên sinh bảo chúng ta sang xem thế nào. Đỗ tiên sinh có nói với Lâm Hà Y rồi.
Đỗ Thanh Thanh có vẻ bất mãn:
- Sao không có ai chú ý tới chúng ta?
Vu Minh và Khả Nhi tới nhà bếp, hỏi:
- Chị Khả Nhi, chị có hiểu biết gì về ba người kia không?
Khả Nhi lắc đầu:
- Chị đi làm ở tập đoàn Lâm Hải, ít khi hỏi tới chuyện kinh doanh của anh ấy. Nhưng chị biết Trần Hi, Trần thiếu là bạn tốt của chồng chị, cuối tuần hai người thường lái du thuyền ra biển câu cá với nhau.
Vu Minh nói:
- Vậy chị gọi Trần thiếu tới đây một lúc đi.
Trần Hi tới, Vu Minh nói:
- Chào anh, Trần thiếu, tôi muốn hỏi anh là anh thấy vị thư ký hành chính và Phó tổng giám đốc kia như nào?
- Điều này…
Trần Hi có vẻ do dự nhìn Khả Nhi.
Khả Nhi lau nước mắt, nói:
- Trần thiếu, giờ mạng người quan trọng, em sẽ không giận gì đâu.
- Thực ra cũng không có gì.
Trần Hi nói:
- Lâm Tử từng nói với tôi là cô thư ký kia định quyến rũ cậu ta, nhưng cô ta lại có cống hiến rất lớn cho công ty. Cậu ấy sắp mở công ty con ở thành phố B, nên tính phái cô thư ký tới thành phố B đảm nhiệm chức vị phó giám đốc, tuần sau sẽ tời công ty con phối hợp với giám đốc lên kế hoạch. Phó tổng giám đốc là bạn thời đại học của Lâm Tử, hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp, có mối quan hệ không tệ. Nhưng tuần trước, Lâm Tử nói với tôi là, vị Phó tổng giám đốc này thường tới sòng bạc AM. Cậu ấy yêu cầu bộ phận Tài vụ khi làm bảng biểu báo cáo thì phải qua cậu ấy xét duyệt, hạng mục trên một triệu thì phải được cậu ấy đồng ý. Thế là hai người cãi nhau một trận.
Nếu lời của Trần Hi là thật, có thể là cô thư ký vì tình riêng mà oán hận Lâm tiên sinh, còn vị Phó tổng giám đốc này thì vì lợi ích cá nhân. Chuyện này lại không được tốt cho lắm, đặc biệt nếu Phó tổng giám đốc là nội ứng thì sợ là Lâm tiên sinh không còn cơ hội sống sót.
- Cảm ơn anh.
Vu Minh bắt tay với Trần Hi. Trần Hi đi rồi, Vu Minh nói:
- Chị Khả Nhi, phiền chị mời thư ký tới đây.