Vương Bài

Chương 121: Chương 121: Người thăng cấp




Ba người nói chuyện phiếm rất vui vẻ, Mãnh hổ với Mandy không hề có chút cảnh giác gì với Vu Minh. Bọn họ nói chuyện khá là bảo thủ. Cũng có thể thấy được một chút phòng bị khi Mãnh hổ nói chuyện với Mandy, nhưng cô ta cũng không hề hững hờ, trong lời nói chẳng có một chút khách sáo nào.

Buổi tối ngày thứ hai, bốn người đi ra ngoài tìm bảo cuối cùng trở về với hai tay trống trơn. Mãnh hổ vô cùng “nhân từ” gọi bọn họ tới, sau đó đặt hai thứ dụng cụ trước mặt bọn họ, thứ nhất là một cái móc, một cái kính lặn, Mãnh hổ nói:

- Tổ chức chúng ta có thể chế vận hành, cũng là tổ chức có ảnh hưởng lớn nhất trên các quốc gia. Cho nên tôi hiểu mọi người muốn gia nhập tới mức nào. Thế nên tôi cho mọi người một cơ hội. Đây là hai manh mối. Mỗi tổ một cái, chúc mọi người may mắn.

Ngồi xem trò vui thì không đau lưng, còn sợ các ngươi không nội chiến đây.

Tuy Hiệp hội thám tử đối chiến thì kém hơn Tri Chu với Băng Tuyết, nhưng hai tổ chức này cũng không muốn làm kẻ địch của Hiệp hội thám tử. Một khi trở thành kẻ địch của Hiệp hội thám tử thì đại biểu một điều, cho dù đi tới bất kỳ cái góc nào của thế giới thì cũng có khả năng gặp phải kẻ địch tiềm ẩn quanh mình, hơn nữa những kẻ đó có được địa lợi và nhân hòa. MỘt người bình thường tiến vào tổ chức chính là con đường tắt nhanh nhất, ngươi phục vụ cho tổ chức, tổ chức dẫn đường cho ngươi.

- Này, cộng sự. Khảo hạch thứ ba sẽ lầ cái gì?

Mandy đang ngồi nướng thằn lằn, đống lương khô với nướng uống của Vu Minh cũng đã hết. Cho nên cô phụ trách phần thức ăn.

- Hẳn là không có quan hệ gì với thần miếu nữa, chúng ta có lẽ sẽ tới một thành thị lớn, còn những cái khác tôi không đoán được.

Vu Minh nhìn con thằn lằn nướng:

- Thực sự có thể ăn không?

- Ở trong đầu anh thì có cái gì không thể ăn không?

Mandy hỏi.

Câu này thực là thừa, bởi người Trung Quốc có cái gì mà không ăn được đây.

Mandy nói:

- Cộng sự, anh không phải đang làm trong một công ty thám tử sao? Bằng không chúng ta cùng nhau mở một công ty thám tử ở châu Âu hoặc là ở Mỹ đi. Tôi đảm bảo làm ăn rất thịnh đấy.

- Chỉ sợ là không được.

Vu Minh tiếc nuối nói:

- Tôi còn có chút việc riêng chưa giải quyết.

- Vu Minh.

Mãnh hổ kêu:

- Cậu lại đây.

- Tới.

Vu Minh gật đầu với Mandy, rồi đi về phía phòng Mãnh hổ.

Bên trong có một bình ắc quy loại lớn, Mãnh hổ mở laptop ra nói:

- Cậu có một số thứ cơ bản phải học đây.

- Hử?

Vu Minh khó hiểu.

- Cậu không giống với bọn họ. Cậu thiếu rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp, đặc biệt là về khí giới. Máy nghe trộm, chính là công cụ mà chúng ta thường xuyên dùng, cậu biết được mấy loại? Tức thời, ghi âm, chiến đấu, lưu trữ… Cho nên máy nghe trộm bình thường thì nguyên lý tương tự với điện thoại. Nhưng tới cấp bậc quốc tế thì rất ít người dùng loại này. Vì nó rất dễ bị người ta phát giác ra, thậm chí đến di dộng cũng có thể tìm ra được. Hiện giờ là máy nghe trộm dạng lỏng chấn động sóng âm, hoặc là máy nghe trộm dạng hồng ngoại sóng âm.

Máy theo dõi, phản theo dõi, đảo lộn theo dõi, vô tuyến điện, cao tần, hạ tần, cực hạ tần. Các loại dược vật gây ảo giác, khiến cho kẻ khác có ảo giác, hoặc mất trí nhớ. Căn cứ theo tình huống thân thể mà phán đoán bản thân mình cần dùng thứ gì. Làm sao có thể hợp nhất được các loại dược vật tinh thần một cách đơn giản nhất. Làm sao có thể dùng được những gì mình có để đối kháng lại các loại thuốc đó, vân vân….

Bên trong máy tính có vô cùng nhiều những từ ngữ chuyên nghiệp, Vu Minh nghe qua mà cảm thấy cố sức không thôi. Mãnh hổ muốn giải thích một cái gì đó thường phải dùng thủ thế mới khiến cho Vu Minh hiểu nó là cái gì. Mãnh hổ nói nhiều, giới thiệu cũng nhiều, hơn nữa còn đưa cho hắn những ví dụ. Trừ những điều này thì ngôn từ vô cùng đặc sắc, khiến cho hắn khó có thể hiểu được, ngôn ngữ là ngôn ngữ nước nào rồi.

(Dịch cũng chết luôn theo)

Vu Minh đoán những thứ này hẳn là có liên quan tới việc chuẩn bị cho đợt khảo hạch thứ ba.

Đêm khuya, Mãnh hổ đi ngủ, để máy tính lại cho Vu Minh. Tuy nơi này không có mạng, nhưng mà nội dung có rất nhiều, tựa như, phương án khi ô tô bị xâm nhập, khống chế… Các loại nguyên hoạt động của các dạng máy dò xét, từ ảnh chụp, góc quay mà phán đoán thời gian, cùng địa điểm. Phân biệt ảnh đã qua chỉnh sửa cùng với video. Cách phân biệt tiền thật giả mà lưu thông trên toàn cầu, mấy thứ trình tự chuyển khoản, rồi kỹ xảo phiêu lưu vân vân…

Vu Minh học rất cẩn thận, hắn cố gắng ghi nhớ từng tư liệu vào trong đầu, đồng thời cũng cảm thấy hối hận, bởi bản thân không mang theo một cái usb.

Ngày thứ ba, bốn người còn lại bắt đầu ra quân, Vu Minh vẫn còn ngồi trước máy tính để học, mãi cho tới năm giờ chiều, Vu Minh cảm thấy đại khái có chút ấn tượng, sau đó mới kéo thân thể mệt mỏi rời đi, ăn đồ ăn Mandy mang tới xong, Vu Minh quay về phòng ngủ.

Trong lúc Vu Minh học tập cùng nghỉ ngơi thì xảy ra khá nhiều việc, tỷ như giữa Maria với Bark, sau khi tìm ra được một khối sắt Maria đã dùng súng gây mê tấn công Bark, lấy đi khối sắt, giao cho Mãnh hổ. Khiến cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn là hai anh em nhà Monbi với Monni, bọn họ vì một khối sắt cũng có mâu thuẫn. Hai người bọn họ vẫn tìm kiếm tới tận sáng sớm ngày thứ tư, sáu giờ, cách lúc chấm dứt còn hai giờ đồng hồ, khi không thể tìm được thứ gì khác, thì song phương đã xảy ra mâu thuẫn. Nhưng mà kết quả coi như là vẫn tốt, Monbi cuối cùng mang khối sắt tặng cho Monni, song phương cũng không có cái bi kịch đồng căn tương tàn.

Khoảng bảy giờ, Bark sau khi tỉnh lại thì xảy ra xung đột với Maria, chuyện này là Vu Minh phát hiện, mà Mãnh hổ với mọi người cũng không muốn để cho họ đánh. Tuy Maria là nữ, nhưng năng lực chiến đấu cũng không kém một ai, chỉ là Bark cũng không phải dễ chọc. Vu Minh nhìn mà thở dài, mấy ngày trước, hai người bọn họ còn lăn lộn trên giường, mấy ngày sau, hai người xuống giường mà chiến rồi. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, một đêm tình nhân tứ hải phân.

Tám giờ đúng, một phi cơ trực thăng xuất hiện ở phía xa, dần dần dừng lại ở một mảnh đất nằm giữa thần miếu với hậu viện. Mãnh hổ nói:

- Vu Minh, Juliet, Pegy và Monni, bốn người cùng đi thu thập đồ đạc để lên phi cơ đi.

Maria:

- Tôi thì sao?

- Xin lỗi, chúng tôi sẽ không nhận những kẻ phản bội.

Mãnh hổ trả lời.

- Fuck.

Maria nghe vậy thì tức giận vô cùng, rút súng gây mê ra nhắm thẳng vào mắt Mãnh hổ.

Tĩnh như xử, động như thỏ, hai tay Mãnh hổ hợp lại, nhanh như chớp đoạt được khẩu súng, dí vào mặt Maria. Một chiêu sét đánh không kịp bưng tai này khiến cho Mandy cũng phải kinh hô, khoảng cách này thực sự không phải dùng súng lục để áp bức tốt nhất, Maria khẽ giật đầu, chân đá thẳng hạ bộ của Mãnh hổ. Tay trái Mãnh hổ buông súng ra, nắm tay đánh thẳng lên bắp chân của Maria, cô ta kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.

Mãnh hổ chắp tay nói:

- Ba người, từ nơi nào tới, thì quay về đó đi, không tiễn.

Những kẻ bị loại: Monbi, Bark, Maria.



Đây là lần đầu tiên Vu Minh đi phi cơ, tâm tình khá là khẩn trương. Tay lái phụ là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc vàng, chào mọi người qua màn hình:

- Chào mọi người, tôi là Tommy, rất vinh dự khi có thể làm giám khảo cho mọi người. Chúng ta tiếp theo sẽ đi New Delhi, xin hãy bỏ toàn bộ điện thoại di động, máy tính của mọi người, trừ hai bộ quần áo cùng với chứng nhận, thì cất vào trong túi đặt trước mặt mọi người.

Mọi người làm theo, khiến cho mấy người Vu Minh kinh ngạc là ba người bọn họ chỉ mang theo chủy thủ, nhưng Mandy thì mang theo một khẩu súng lục tư nhân. Mandy là người Mỹ, súng hẳn là không phải mang từ Mỹ tới rồi, hẳn là cô nàng có bạn ở Thái cho nên nhờ họ mua súng giùm.

Tommy tiếp tục:

- Vé máy bay của mọi người đã được đặt rồi, visa cũng đã làm xong, khoảng bốn giờ sau thì đi. Tôi hiện giờ nếu là mọi người thì sẽ ngủ một chút, vì khi tới New Delhi thì chúng ta sẽ bắt đầu công việc ngay lập tức.

Tuy rằng Tommy nói cũng rất rõ ràng, nhưng Vu Minh cũng không thể ngủ được, đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài. Bình thường người Trung Quốc ngồi máy bay cũng không khó, nhưng mà có mấy ai có thể ngồi phi cơ mà bay qua đồi núi đây?

Tommy:

- Vu Minh.

- Hử?

Vu Minh quay đầu.

Tommy chụp một tấm hình Vu Minh, rồi ném máy ảnh cho Vu Minh:

- Cũng không cần phải chụp người khác, thẻ bên trong thì cậu cứ lấy, còn trả máy cho tôi. Mấy người nhìn tôi làm gì? Vu Minh là người mà Mãnh hổ rất thích, đáng tiếc là trụ cột kỹ năng quá yếu, cho nên Mãnh hổ nhắc là chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm.

Tất cả mọi người đều nghe ra được ý của Tommy, Mãnh hổ tuy rất thích Vu Minh, nhưng cũng không cho rằng hắn có thể thông qua cửa thứ ba, hoặc là nói, Vu Minh đã bị nhận định là phải đào thải.

Vu Minh hỏi:

- Tommy này, thẻ đâu?

- Không phải trong máy đó sao?

Tommy hỏi lại.

- Nhưng mà theo tôi được biết thì loại máy này chụp ảnh thì sẽ ghi lại trong máy, chứ không phải là ghi trong thẻ.

Vu Minh nhớ mang máng những gì mà hôm trước học được.

Tommy cười:

- Ai nói là trụ cột tri thức của cậu kém chứ? Tôi thấy rất được đấy, chỉ là trò đùa nho nhỏ thôi, đừng để ý.



Máy bay đáp xuống Khon Kaen (tỉnh lớn thứ 2 của Thái), bốn người Vu Minh cùng Tommy lên một chiếc ô tô hướng về sân bay mà đi. Sau khi đến sân bay, đưa hộ chiếu ra là lấy được vé máy bay, rồi đi đăng kí, không nghỉ được mười phút thì năm người cùng lên máy bay.

Chỗ ngồi của bọn họ là khoang hạng nhất, Tommy lấy ra năm cái usb, rồi nói:

- Ba giờ sau là đến New Delhi, đây là tư liệu để mọi người xem. Đúng rồi, lần này là thực chiến chính thức, cho nên theo như phân tích của chúng tôi thì kẻ địch chính là Tri Chu. Mấy người tự xem tài liệu đi ha.

Ở New Delhi có một công ty phần mềm máy tính rất là nổi danh trên thế giới, Tatar, được sáng lập vào những năm 60 của thế kỷ trước. Nghiệp vụ chủ yếu của bọn họ chính là kỹ thuật phần mềm máy tính, cũng chính là những người khai phá về ngành phần mềm quả lý này. Bao quát hết các dạng phần mềm dùng trong tài chính, ngân hàng, bảo hiểm, điện tín, giao thông, chế tạo với các xí nghiệp y dược… Toàn bộ công ty phần mềm Tatar trị giá 35 triệu đô la, năm trước bọn họ thu vào 1 triệu đô, cùng là công ty phần mềm mày tính có giá trị cao nhất ở Châu Á. Công ty Tatar có tổng cộng lâm thời là 20 ngàn nhân viên, hộ khách mấy ngàn người. Trừ buôn bán trong nước thì bọn họ còn cung cấp không ít dịch vụ cho những xí nghiệp của nước ngoài.

Mấy ngày trước, công ty Tatar bắt đầu nâng cấp phần mềm cho hơn bốn mươi công ty xí nghiệp, hôm đó trong khi đang nâng cấp phần mềm thì một kỹ sư phát hiện có vấn đề, bởi bên trong phần mềm nâng cấp đã bị người khác cài đặt Ngựa Gỗ (Trojan Horse). Tuy rằng dùng lệnh khẩn cấp ngừng lại, nhưng đã có tới mười xí nghiệp bị ăn cắp thông tin rồi.

Có thể khẳng định kẻ cài Trojan vào là người trong tổng bộ công ty, bởi vì chỉ có thể xâm nhập vào trong phần sâu nhất mới có thể cài đặt được, mà thiết bị đầu não thì phải trực tiếp thao tác mới được. Hiện giờ truyền thông còn không biết tình hình, mười xí nghiệp kia cũng gấp gáp không thôi, giục công ty Tatar mau chóng cứu vãn tình thế này. Mà sau khi công ty kiểm tra toàn bộ nhân viên, thì đã bài trừ đại bộ phận người, hiện giờ chỉ còn lại hơn tám mươi người bị tình nghi gây án.

Công ty Tatar đành phải xin trợ giúp từ tổ chức Hiệp hội thám tử. Nhưng mà ở Ấn Độ cũng không có thành viên của tổ chức, đành phải phái phó chủ tịch Tommy tới điều tra, mà Tommy là giám khảo của đợt tuyển thứ ba, cho nên sẽ đem mọi người tới điều tra cho công ty Tatar luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.