Vương Bài

Chương 143: Chương 143: Quà tặng




Vu Minh mặc vào bộ vest đẹp nhất, giá khoảng một ngàn hai trăm tệ, sau đó lần đầu tiên hắn dùng xi đánh giày da, trước kia đều là dùng nước lau, đeo lên một cái caravat, lại xịt một chút keo xịt tóc, lấy một cái cặp táp rồi ra khỏi phòng.

- Wow.

Mới sáng sớm đã ngoài ý muốn, Đỗ Thanh Thanh kinh hô một tiếng:

- Vu Minh, cậu... muốn đi bán bảo hiểm hả?

Vu Minh thật lòng hỏi:

- Sếp, cô không thấy là tôi nhìn rất giống dân chuyên nghiệp sao?

- Đúng vậy, nhìn giống dân chuyên bán bảo hiểm.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu bổ sung:

- Mà còn là loại phải đến từng nhà mời mua hàng, thực sự nhìn không nổi nữa, để tôi giúp cậu sửa lại nào.

- Sửa sao đây?

Vu Minh hỏi.

- Hôm nay cậu muốn đi kiếm năm trăm ngàn kia phải không?

Đỗ Thanh Thanh hỏi.

- Đúng vậy.

- Trước tiên, cậu hãy đi rửa hết đám keo xịt tóc đi đã, ghê chết đi được.

Đỗ Thanh Thanh đặt cốc sữa xuống nói:

- Cách phối hợp quần áo không phải là cái gì đắt liền mặc lên người là được đâu, huống hồ bộ vest này cũng không đắt. Nếu như lấy phong cách của Đỗ tiên sinh hoặc Lý Phục, chuyển qua người cậu thì sẽ vô cùng kỳ cục đấy. Biết tại sao không? Bởi vì tuổi của mấy người, trải nghiệm cùng cảm giác của mấy người cũng không giống nhau, cậu cứ đi rửa sạch keo xịt tóc đi, tôi sẽ giúp cậu chọn quần áo.

Đỗ Thanh Thanh bước vào phòng Vu Minh, mở tủ treo quần áo, chỉ thấy treo một cái áo khoác và một bộ đồ vest giá rẻ. Đỗ Thanh Thanh xem kiểu dáng, áo khoác có thể lấy ra mặc được, liền lấy xuống ném lên giường. Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Quần áo khác của cậu ở đâu?

Vu Minh ở phòng rửa mặt trả lời:

- Một nửa đã giặt sạch rồi nhưng chưa khô, nửa còn lại thì tôi chưa có thời gian giặt.

Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống trước núi quần áo bẩn. Dùng hai đầu ngón tay tìm kiếm, từ bên trong túm ra cái quần bò, sau đó lại rút ra một cái áo sơ mi màu trắng. Đỗ Thanh Thanh cầm áo sơ mi ném xuống bên chân Vu Minh nói:

- Lập tức mang đi giặt ngay, dùng máy giặt vắt khô. Sau đó dùng bàn là, là cho khô.

- Ok.

Vu Minh rửa sạch keo trên tóc, cầm áo sơ mi đi giặt.

Đỗ Thanh Thanh nhìn tủ giầy một lúc lâu rồi hỏi:

- Vu Minh, cậu chỉ có một đôi giày da, một đôi giày thể thao thôi hả?

- Đúng vậy a.

- Ài...

Đỗ Thanh Thanh đau đầu. Không tính chuyện này nữa, đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc và lược nói:

- Vu Minh, lại đây.

Vu Minh giặt áo sơ mi xong, mang về phòng khách, đem áo sơ mi trải ở trên bàn ủi, Đỗ Thanh Thanh bảo Vu Minh ngồi quay lưng lại với cô ta, vừa sấy tóc vừa nói:

- Kiểu tóc dành cho đàn ông không nhiều lắm, một loại là chống ẩm ướt sẽ phối hợp những người ít tóc ví dụ như đầu đinh, nhìn sáng sủa hơn. Một loại là vuốt keo xịt tóc để cố định một bộ phận tóc. Còn có một loại là kiểu tóc tự nhiên.

- Kiểu tóc tự nhiên có ưu điểm là làm nhanh nhất và đơn giản nhất, chỉ cần sấy tóc là được, nhưng lại có một chỗ xấu, là dễ dàng bị rối.

Vu Minh hỏi:

- Vậy theo sếp, tóc tôi thuộc loại nào?

- Cậu...thuộc loại tóc tự nhiên thôi.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Tuổi cậu nhìn qua vẫn khá trẻ, không thích hợp mặc vest, nó quá thành thục. cậu cần mặc sao cho cá tính, tự nhiên sao để phù hợp tính cách của lứa tuổi này.

Sấy khô quần áo xong, Vu Minh mặc áo sơ mi cao cổ, phối hợp với một chiếc quần bò, tóc tự nhiên rủ xuống hai bên. Đỗ Thanh Thanh xem xét hai bên nói:

- Vu Minh, với dáng người của anh thì nên mặc áo lông.

- Tôi không có áo lông, đợi chút, tôi có điện thoại.

Vu Minh nghe điện thoại:

- Alo.

- Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh, xin hãy mở cửa.

Tiếng Anh.

Vu Minh kinh ngạc, mở cửa. Một cô gái nước ngoài xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, trên sàn nhà để một thùng gỗ lớn. Cô gái đưa tới một cái máy mật mã nói:

- Mời anh nhập mật mã để xác nhận đã thu hàng.

Cô ta làm sao mà biết hắn đang ở nhà?

Vu Minh vội vàng kiểm tra, sau đó nhập mật mã vào. Cô gái nhìn thoáng qua rồi gật đầu:

- Hoan nghênh anh lần sau lại mua hàng.

Đỗ Thanh Thanh hỏi:

- Cái gì vậy?

Vu Minh đóng cửa lại, mở ra thùng nói:

- Là tổ chức đưa đồ đến.

- Wow.

Đỗ Thanh Thanh nhìn mấy thứ đồ trong thùng thì kinh ngạc đến ngây người.

Vu Minh vội nói:

- Sếp, mấy thứ này không thể bị người bên ngoài biết.

- Đôi giày đẹp quá.

Đỗ Thanh Thanh lấy ra một đôi quân dụng giày, khen:

- Là dùng da tinh khiết làm thành.

- ...

Vu Minh cúi đầu nhìn vào trong thùng, bên trong nhiều đồ tốt như vậy, tại sao cô lại kinh ngạc chỉ vì một đôi giày không có hàmlượng kỹ thuật… như vậy?

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Vu Minh, có giày dành riêng cho phái nữ không? Giúp tôi mua một đôi.

- Được.

Vu Minh đổ mồ hôi.

Đỗ Thanh Thanh nhìn lướt qua đồ vật ở trong thùng, sau đó quay trở lại nghiên cứu đôi giày da có phải là dùng da thật làm thành hay không. Vu Minh bê thùng đến phòng của hắn, mấy thứ này cũng không phải là hàng cấm trong hàng cấm. Bao tay điện, đạn khói, kính nhìn ban đêm, kính viễn vọng quân dụng, máy chụp ảnh hồng ngoại, bình dưỡng khí mini, máy quay phim, chích điện.

Mặt bên ngoài bao tay điện giống như cái bao tay bình thường, nhưng mà ở phần vị trí nắm tay có một miếng kim loại, một khi áp lên trên cơ thể người, sẽ phóng ra dòng điện có cường độ lớn, Vu Minh cầm đôi bao tay cất vào cặp táp. Bình dưỡng khí, máy quay phim không cần dùng đến. Máy chụp ảnh hồng ngoại dùng để thay thế máy chụp ảnh bình thường của hắn. Kính nhìn ban đêm cũng không có cơ hội dùng, kính viễn vọng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, hắn cất tiếp vào cặp táp. Chích điện cũng vậy. Đạn khói...Hình như hắn chỉ đặt hàng hai viên đạn khói, tại sao trong thùng lại có bốn viên?

Vu Minh tìm trong thùng, lấy ra một tờ hóa đơn tiếng Anh. Ở dòng cuối cùng có viết: Quà tặng, hai viên lựu đạn M67 kiểu Mỹ.

Cái đậu xanh rau muống, Vu Minh đổ mồ hôi như mưa, hắn là một người dân lương thiện, hắn chưa bao giờ mua một khẩu súng một viên đạn nào, thậm chí ngay cả dao cắt móng tay cũng không mua, tại sao lại có người tặng cho hắn hai trái lựu đạn thật? Cả người Vu Minh đều toàn là mồ hôi lạnh, cầm lựu đạn nhét vào trong tủ quần áo, lại thấy không thích hợp, mang ở trên người càng không thích hợp. Hay là giấu ở gầm giường? Có khi nào hắn đang ngủ mơ thì bị nổ bay không?

Vu Minh luống cuống tay chân gọi điện thoại:

- Diệp Chiến, anh có rảnh không?

- Không rảnh.

Diệp Chiến tiếp tục ngủ, nhìn qua đồng hồ, vẫn chưa tới tám giờ.

- Anh hai ơi, có người đưa đến một đám hàng hóa, còn tặng kèm hai trái lựu đạn.

Diệp Chiến giận dữ:

- Con em nó, ông đây mua hàng tới n lần rồi, như thế nào lại không phát hiện có quà tặng kèm?

Vu Minh cười khổ:

- Hay để tôi tặng cho anh.

- Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, cậu cứ giữ lại chơi hai ngày đi đã.

Vu Minh hỏi:

- Vậy tôi nên để chỗ nào?

- Mang theo trên người, hoặc là giấu ở chỗ nào đó...

Diệp Chiến nghĩ lại, hình như Vu Minh thực sự không có biện pháp xử lý hai trái lựu đạn này. Diệp Chiến nói:

- Như vậy đi, trước hết cậu hãy mang theo nó, tôi sẽ liên hệ với bạn tôi để lấy hàng.

gói lựu đạn lại. Sau đó hắn chúng nhét vào cặp táp. Giống như có chút tự lừa dối chính mình. Mang theo trên người? Anh muốn đùa giỡn cái gì a? Nói chung là cứ vứt trên xe thôi.

Đỗ Thanh Thanh nói:

- Ra đây đi.

Vu Minh xách cặp táp đi ra, đi giầy theo như yêu cầu của Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh quan sát hai bên, vô cùng hài lòng nói:

- Rất tốt, cậu hãy đi soi gương xem.

Vu Minh đứng trước tấm gương ở cửa phòng Đỗ Thanh Thanh ngắm mình, cảm thấy cũng khá được, tuy tùy ý nhưng vẫn có nội hàm. Đỗ Thanh Thanh lại nói:

- Quan trọng nhất là không cần phải để ý mặc gì, nên mặc như thế nào để nhìn đẹp mắt, mà là phải có sự tự tin. Biết chọn lựa quần áo để mặc cho phù hợp.

Vu Minh mặc áo khoác, Đỗ Thanh Thanh càng hài lòng nói:

- Đây mới là phong cách của chính cậu, chỉ tiếc là quần bò quá cứng, màu sắc hơi đậm, nhưng mà có thể nhìn được.

Ở chung lâu như vậy, rốt cục thì Vu Minh đã phát hiện cái điểm mạnh thứ hai của Đỗ Thanh Thanh, biết cách phối hợp quần áo. Điểm mạnh đầu tiên là có khả năng giao tiếp tốt.



Vu Minh lên xe, xem đồng hồ, điều chỉnh kính chiếu hậu, sau đó đem hai trái lựu đạn đặt ở bên trong một cái hộp nhỏ, đem hộp cất vào trong ngăn kéo nhỏ của ô tô. May mắn quà tặng là lựu đạn, ngộ nhỡ quà tặng là ống phóng rốc két thì làm sao bây giờ? Mấy cái tên gian thương này, về sau lúc nào bàn chuyện buôn bán với bọn hắn nhất định phải nói cho rõ ràng, đừng có tặng quà cho hắn. Phi Miêu đáng thương cũng không cách nào lường được rằng Vu Minh không hề có một chỗ, một nơi an toàn nào có thể gửi đồ vật phi pháp.

Bởi vì bị trễ thời gian, trên đường đi lại gặp kẹt xe, lúc Vu Minh đến khách sạn đã là chín giờ.

Vu Minh nhìn thời gian rồi bước nhanh đi hướng thang máy, đi đến tầng 20. Tầng 20 là phòng họp, có các loại phòng họp lớn nhỏ, hơn nữa còn có nhiều phòng hội nghị đa chức năng.

Thang máy mở ra, Trương Dạ Nam cùng hai người bảo tiêu nước ngoài đứng ở cửa thang máy. Vừa thấy Vu Minh đi ra, bảo tiêu ngăn lại:

- Xin lỗi quý khách, hôm nay phòng đã được bao hết.

Vu Minh chỉ vào Trương Dạ Nam nói:

- Tôi là bạn của cô ấy.

Trương Dạ Nam nhìn Vu Minh:

- Vu Minh, cậu tới xem náo nhiệt hả?

Vu Minh cười:

- Kiếm miếng cơm ăn chứ sao.

Hắn không mang lựu đạn là quyết định chính xác. Dường như Vu Minh quên rằng nếu Trương Dạ Nam có thể kiểm tra người hắn, đương nhiên cũng sẽ kiểm tra xe của hắn.

- Đừng nói giỡn.

Trương Dạ Nam nói:

- Quen biết là quen biết, nhưng đây là việc đứng đắn.

Vu Minh lấy ra thẻ ID lâm thời:

- Tôi cũng đến làm việc đứng đắn.

Hai gã bảo vệ nước ngoài thấy thẻ ID thì sửng sốt, một tên bảo vệ xem xét thẻ ID, nhìn thấy tin tức, lập tức đổi giọng tôn kính nói:

- RRY, R.

- ...

Trương Dạ Nam kéo Vu Minh lại hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy?

- Công ty Vale thuê công ty của chúng tôi.

Vu Minh trả lời:

- Làm người hướng dẫn cùng phiên dịch.

- À!

Như thế thì có thể hiểu được, nhưng mà trong giọng nói của hai gã bảo vệ có vẻ tôn kính quá mức. R có ý nghĩa là ngài, một nghĩa khác là thủ trưởng, nghe qua họ xưng hô giống như là nghĩa phía sau. Hơn nữa mỗi người đều phải trải qua quá trình kiểm tra có kim loại trên người hay không, nhưng Vu Minh lại không phải kiểm tra? Trương Dạ Nam nói:

- Đi mau lên.

- Lần khác tôi mời cô ăn cơm.

Vu Minh hô một câu, đem giấy chứng nhận đeo ở trước ngực, hướng phòng họp đi đến. Cửa phòng hội nghị còn có hai gã bảo vệ, sau khi nghiệm chứng thẻ ID, một bảo vệ đẩy cửa ra. Vu Minh tiến vào hội trường, tham dự hội nghị nhân viên đưa mắt nhìn Vu Minh, cuối cùng Vu Minh cũng gặp được Pedro, hắn khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, nhìn có vẻ tài giỏi. Pedro nhìn Vu Minh gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

- Điểm mấu chốt trong đàm phán của chúng tôi là chỉ chấp nhận thanh toán hoàn toàn trong vòng tám năm...

Vu Minh đánh giá phòng họp, rèm cửa sổ bị kéo kín lại, không có cửa thông gió. Vu Minh ngồi xuống trên ghế ở vòng ngoài của bàn hội nghị, sau đó lại đứng lên, lại ngồi xuống, lại đứng lên. Mọi người quay đầu xem Vu Minh, Vu Minh đưa tay ra dấu im lặng, ý bảo Pedro nói tiếp. Vu Minh lấy ra một cái ghế dựa khẽ đặt ở trên bàn hội nghị. Sau đó leo người đứng trên ghế, tay trái chống vào đèn treo trên đỉnh trần, đẩy ra một khối xi măng, đưa tay phải vào trong.

Mọi người nhìn Vu Minh, Vu Minh nhảy xuống ghế dựa, trên tay cầm một chiếc xe điều khiển đồ chơi. Chiếc xe đồ chơi ở bên cạnh đèn treo, lúc Vu Minh ngồi xuống thì phát hiện đèn có chút lạ. Đứng lên cùng ngồi xuống cũng khó phát hiện ra, trừ phi là xoay người qua nhìn. Vu Minh kiểm tra chiếc xe đồ chơi, trên xe có một tai nghe có thể co duỗi tự nhiên, làm cho tai nghe có thể theo trong khe hở của đèn treo vươn ra, cũng không phải là hàng cao cấp gì. Dưới sự hỗ trợ của bảo vệ, phát hiện phòng họp cách vách là phòng tạp vật cùng phòng họp đèn treo chính giữa bị mở một cái động.

Trước khi hội nghị bắt đầu, bảo vệ đã bất đầu dò tìm máy nghe trộm được lắp đặt trong phòng họp, cũng đã kiểm tra đèn treo rồi. Nếu như hắn không đoán sai, thì ngay tại lúc bảo vệ kiểm tra xong, trước khi hội nghị bắt đầu, có người đã điều khiển xe đồ chơi từ cửa động đi vào, tới địa điểm thích hợp để ẩn nấp. Dù sao cũng là thuê phòng họp bình thường, không có khả năng thực sự có thiết bị theo dõi. Tại một số quốc gia Bắc Âu, để đảm bảo an toàn bí mật bên trong phòng họp, chỉ cần có bất cứ dụng cụ điện tử nào hoạt động mà không phải dụng cụ thuộc phòng họp, hệ thống bảo an sẽ lập tức phát ra cảnh báo.

Nhưng mà sự thật có giống như những gì Vu Minh đã thấy không?

Hội nghị tiếp tục tiến hành, Pedro không có giới thiệu Vu Minh cho mọi người, cũng không có người nào tham dự hội nghị đi hỏi thân phận Vu Minh. Vu Minh không quan tâm đến nội dung hội nghị, hơn nữa Vu Minh cũng không hiểu lắm các từ ngữ chuyên nghiệp mà lĩnh vực thương mại cùng tài chính hay sử dụng. Ví dụ như mọi người đều biết A là một trong các trung ương cơ quan tình báo của Mỹ. Nhưng lại có bao nhiêu người biết tên viết tắt của đội hải quân lục chiến là gì?

Cái mà Vu Minh để ý là thái độ của mọi người, dường như tất cả mọi người đều tập trung tinh thần vào trong hội nghị, nhưng Vu Minh nhìn ra có mấy người không chú ý lắm. Có hai người đang ở trạng thái mộng du. Một cô em căn bản không phải ghi chép lại nội dung, mà là đang vẽ tranh. A? Hắn bị lừa rồi, đây không phải là hội nghị trọng yếu gì, hội nghị lần này chẳng qua là một lần lôi hắn- kẻ bảo an vẫn giấu diếm mặt ra để diễn luyện mà thôi.

A, có lẽ là Pedro muốn lợi dụng lần diễn luyện này, để đem tin tức giả truyền đi ra ngoài. Mặc kệ là vì chuyện gì thì hắn cũng xem như kết thúc nghĩa vụ, cho nên mấy cái máy nghe trộm đều là phù du, mấu chốt là cần có người tài giỏi.

Hội nghị chấm dứt, mọi người rời đi, nửa giờ sau sẽ bắt đầu thời gian hiệp đàm cùng các công ty có mong muốn hợp tác. Pedro đi tới trước mặt Vu Minh, cùng Vu Minh bắt tay:

- Hết sức cảm ơn sự trợ giúp của cậu, năng lực của cậu vượt xa so với tuổi của cậu.

- Cám ơn khen ngợi.

Vu Minh khiêm tốn nói:

- Nhưng mà, tôi hy vọng Pedro tiên sinh có thể thật lòng nói cho tôi biết.

Pedro mỉm cười nghi vấn:

- Hả?

Vu Minh nói:

- Tôi đã nhận hai mươi nghìn tệ, cho dù vậy ngài cũng không nên dùng loại này diễn luyện bảo an này để làm lãng phí thời gian của tôi chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.