Vương Bài

Chương 157: Chương 157: Tàn cục đối chiến




Simon không chịu rời khỏi Trung quốc, bắt đầu thiêu đốt nơ ron thần kinh, Băng Tuyết cũng giống vậy, nhưng Băng Tuyết còn có hai điểm khác. Điểm thứ nhất là trong tổ chức của bọn có người Hoa, vì có điểm khác thứ nhất này, Băng Tuyết mở bản đồ, phân phó nhiệm vụ phá mật mã này cho thành viên mà Băng Tuyết đang nắm giữ.

Phiên dịch ra tiếng Anh, câu đầu tiên đã làm bọn họ như chết máy, bọn họ dựa theo tính chất bắc cầu là A=B, B=C, vậy thì A=C. Sau khi đốt hết mấy cân nơ ron thần kinh, cuối cùng kết luận ra là: “Người mộng du lợi dụng chơi cờ mà không lãng phí sinh mệnh, người ngu thì lúc đánh cờ mộng du mà lãng phí thời gian. Mà hai người thông minh đánh cờ, người ra tay trước là Tây Sở Bá Vương, người thành công lại là Lưu Bang! A-men!”

Vu Minh nghe điện thoại:

- Alo!

- Tôi là Băng Tuyết!

Thanh âm ngọng ngọng từ trong điện thoại vang lên.

- Xin chào!

Vu Minh vẫn rất luôn lễ phép.

- Xin hỏi, anh đăng báo như vậy là có ý gì?

Vu Minh hỏi:

- Lúc các cô ủy thác đăng báo, tôi có biết các cô có ý gì sao?

- … tạm biệt!

Băng Tuyết gác máy.

Vu Minh lại nghe điện thoại:

- A nhô!

Annie thay đổi thanh âm:

- Bao nhiêu tiền có thể mua được địa chỉ?

- Ha ha, Nhền Nhện lại đút lót tôi a!

- …

Annie vội vàng cúp máy, mặt hơi nóng lên.

Vu Minh lại nghe điện thoại:

- A lô!

- Có lầm không đó, hai ngày nay vẫn không thấy ma nào xuất hiện!

Vu Minh nói:

- Lương một ngày năm trăm, cứ theo đó mà làm!

- Anh bạn thực nhàm chán đấy!

Vu Minh cười:

- Tiền đâu dễ kiếm như thế này!

- Tôi chỉ làm tới đêm ba mươi thôi!

Vu Minh trả lời:

- Được!

Đỗ Thanh Thanh thấy Vu Minh cười tươi cúp điện thoại, hỏi:

- Vu Minh, có chuyện gì mà vui thế?

Vu Minh cười nói:

- Ngày kia là tết rồi, rất có không khí!

Thật ra Simon cùng Băng Tuyết đã tìm ra được tám chữ đầu ẩn dấu trong mấy câu kia rồi: Đi công viên rừng rậm chơi cờ, nhưng công viên rừng rậm rộng tới 20 km2, nếu không có thêm thông tin thì căn bản không có khả năng tìm ra.

Bọn họ đều cho rằng muốn tìm được địa điểm chơi cờ, trọng yếu nhất là phải giải ra ý tứ trong mấy câu nói kia.

Hai ngày nay bọn họ đã dùng mọi loại mật mã khác nau, mọi công cụ chuyển hóa để dịch, nhưng đều không thu hoạch được gì. Simon bắt đầu nghiên cứu Đông Chu Liệt Quốc chí, Băng Tuyết thì nghiên cứu Lưu Bang.

Thời gian giao thừa chỉ còn hai ngày, Annie đã tìm ra được chút đột phá, một tài khoản tên là Giang Đại Gia trên in tẹc nét lầu bầu một câu:

- Nếu có một phần công việc, ngày ngồi 12 tiếng, thù lao năm trăm, ai làm?

Nội dung rao vặt nói là, một người còn trẻ thuê hắn, tới làm một việc nhàm chán tới cực điểm.

Simon hỏi:

- Cô khẳng định!?

Annie nói:

- Tôi đã kiểm tra điện thoại của hắn rồi, phát hiện có ghi âm nói chuyện giữa hắn cùng Vu Minh.

Simon bán tín bán nghi:

- Tình nhân của cô là kẻ có nhân phẩm phi thường tệ, cô có thể đảm bảo là hắn không cố ý bố trí cạm bẫy để đùa giỡn ta? Nếu không sao có thể thoải mái tìm được manh mối như thế?

Annie nói:

- Anh tự xem đi, dù sao tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mai, tôi muốn về Úc trước năm mới.

Simon rất cẩn thận, mang theo mặt nạ, dùng tia hồng ngoại kiểm tra bên xung quanh hai giờ, sau khi xác định nơi này rất vắng vẻ, hắn mới đeo kính có chức năng camera (google glass?) lên, đi về phía bàn cờ.

Một người đàn ông đầu trọc chừng năm mươi tuổi, đang nằm trên mặt ghế đá mà ngủ, trong miệng còn tràn ra nước miếng. Simon đi tới:

- Xin lỗi, làm phiền ông rồi!

Người đàn ông bị đánh thức, dụi mắt nói:

- Cái gì?

- Ông biết tiếng Anh không?

- Tiếng Anh?!

Người đàn ông lắc đầu.

Annie dùng tiếng Trung nói:

- Ông là Giang Đại Gia sao?

Simon học theo hỏi:

- Ông là Giang Đại Gia sao?

- Cái đám nước ngoài chết tiệt, rất là không phúc hậu, tiếng Trung không nói cứ nói Tiếng Anh, đúng, tôi chính là Đại gia của cậu đây!

Annie phiên dịch:

- Chính hắn rồi!

Simon nói:

- Không đúng, hắn nói câu rất dài mà!

Annie nghiến răng nghiến lợi:

- Simon, đừng đùa với sự kiên nhẫn của tôi!

Giang Đại Gia nhìn Simon hỏi:

- Cậu là ai?

Simon trả lời:

- Nhền Nhện!

- Đúng rồi, chính là cậu rồi, ngồi nhanh đi!

Giang Đại Gia mừng rỡ không thôi, rốt cục đợi được người tới rồi, Giang Đại Gia bật camera điện thoại lên, quay tàn cục trên bàn cờ:

- Mời!

Simon ngồi xuống, nhìn một đống trước mặt hỏi:

- Mời cái gì nhỉ?

- Đánh cờ a?

Giang Đại Gia trả lời.

- Đây là cờ?

Simon hỏi lại.

Annie nói:

- Đây là cờ tướng!

Cô sắp điên rồi, cô đã đoán được chuyện kế tiếp rồi.

Giang Đại Gia nói:

- Phá cục này của tôi, tôi liền giao thư cho cậu!

Giang Đại Gia lấy từ trong lòng ngực ra một bức thư.

Simon nghiến răng bạc:

- Tôi cần trợ giúp!

Annie cười gượng:

- Tôi cũng không biết!

- Sao cô lại không biết? Cô là người Trung quốc a!

- Tôi là con gái, con gái bình thường thì chỉ chơi cờ nhảy thôi.

Annie hùng hồn trả lời.

Simon nói:

- Sợt gu gồ thử đi!

Annie lập tức lên mạng, sau đó tìm kiếm. Đối với một nữ sinh không biết tàn cục, muốn tìm được những thứ này đúng là phi thường khó khăn. Dù sao, tìm với từ khóa “cờ tàn” này thì kết quả có tới mấy chục ngàn.

Nửa giờ trôi qua, Giang Đại Gia lại ngủ tiếp rồi.

Annie hưng phấn nói:

- Có rồi!

Simon mừng rỡ, đánh thức Giang Đại Gia, Giang Đại Gia phất tay:

- Nhanh đi, người ta còn về ăn tết nữa!

Annie nói:

- Xe tám bình một!

Simon sửng sốt một chút hỏi:

- Xe là cái gì?

- Con ở tay trái lên ba ô kia gọi là Xe!

Simon hỏi:

- Nhưng mà tôi có tới hai con Xe!

- Con bên trái kia kìa!

- Bình một?

Simon hỏi:

- Đi về phía trái hay là phía phải?

- …

Annie cười gượng:

- Tôi cũng không biết!

Sách dạy cờ quái quỷ gì mà chỉ có chữ không có hình, cô lại tiếp tục tìm, tìm có hướng dẫn có hình. Khó khăn lắm mới tìm được, Annie nói:

- Xe bên trái qua phải một bước, lại tới một bước.

Simon:

- Có con gì đó chặn rồi!

- Ăn luôn!

Giang Đại Gia chặn lại nói:

- Không được, cậu bình hai rồi thì không thể lại bình một! Anh bạn à, cậu chơi vậy thì tôi không lấy được tiền. Chúng ta đổi ván khác!

Giang Đại Gia thuần thục xếp lại vị trí quân cờ, rất nhanh liền xuất hiện tàn cục mới.

- Này…

Simon nhìn trong bàn cờ nửa ngày mới phẫn nộ hỏi:

- Xe của tui đâu rồi?

Giang Đại Gia nói:

- Xe? Không cần xe!

- Simon, Simon, đổi tàn cục mới rồi!

Annie thấy Simon tức giận nắm chặt tay, cô gấp gáp giải thích.

- …

Nửa giờ sau, Annie nói:

- Binh ba tiến một!

- Cái gì gọi là Binh?

- Có một con giống bóng bàn, gần gần như vậy đó.

- Hiểu rồi!

Simon túm lấy con chốt!

Giang Đại Gia nhìn đồng hồ, nói:

- Hết giờ làm rồi!

Nói xong, hắn thu lấy quân chốt trên tay Simon, nói:

- Mai tới sớm nghe!

Simon nghe phiên dịch, hắn gấp gáp kéo tay áo Giang Đại Gia:

- Hết giờ làm? Ông giỡn mặt tui hả?

- Này anh bạn, tôi cảnh cáo nha, đại gia đây từng luyện quyền đó!

Giang Đại Gia cảnh cáo:

- Buông tay!

- F*ck U!

Simon nói:

- Đánh tiếp!

Giang Đại Gia vừa phẩy tay, Simon liền túm lại, áo bị xé rách, Giang Đại Gia giận dữ, thả con cờ trên tay xuống, tay trái đấm thẳng tới ngực Simon. Simon khó thở, tay phải buông ra, lui về sau vài bước:

- Cái gì?

Giang Đại Gia híp đôi mắt nhỏ thó, bày ra tư thế:

- Vịnh Xuân, Thốn Quyền!

Chân trái bước tới, hai quyền đều xuất, tiếng bịch bịch vang lên. Còn Simon chỉ biết đánh loạn bậy mà thôi. Sức chiến đấu của Simon bằng với Vu Minh lúc chưa đặc huấn, hắn chỉ chơi phái kỹ thuật, vì vậy liền bị đánh cho lăn quay, xương cốt toàn thân đau nhức, kêu la không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.