Đám người Vu Minh bắt đầu chuyển nhà. Dựa theo quy định của công ty, công ty ba sao với điều kiện cho phép có thể chuyển lên tầng mười tới tầng mười lăm. Trùng hợp là ở tầng mười một có một công ty vừa đóng cửa, kết quả là công ty Tinh Tinh và công ty Vạn Sự Thông thành hai công ty đối diện nhau.
Cấp bậc cũng không giống lúc trước. Trên tấm bảng treo trước cửa phòng làm việc của Vu Minh có ghi: Điều tra viên thương mại cao cấp: YuMing. Bốn người có phòng làm việc riêng. Nhưng lại có vấn đề thế này, văn phòng hơn tám mươi mét vuông được xây dựng theo kiểu mở nay không một bóng người, thậm chí tới cả nhân tiếp tiếp tân cũng không có. Vì thế Đỗ Thanh Thanh lại lên mạng thông báo tuyển dụng một viên thư ký.
Đỗ thị quốc tế thường nhân người, nhưng điều kiện rất thấp thế này thì cũng ít thấy. Chỉ một ngày mà hồ sơ ứng tuyển đã đạt tới con số một trăm hai mươi hồ sơ. Lúc này Đỗ Lôi tới, đầu tiên là chúc mừng. Sau đó Đỗ Lôi nói:
- Đỗ tiểu thư đang tuyển người à? Công việc thư ký này coi có vẻ đơn giản, nhưng yêu cầu lại rất cao. Quan trọng nhất là cô mở công ty thám tử, liên quan tới rất nhiều chuyện riêng của nhà quyền quý giàu có. Chi bằng tôi tiến cử một người cho cô nhé?
Người mà Đỗ Lôi giới thiệu họ Hoa, tên là Anh Đào, từng là thư ký của chi nhánh của Đỗ thị Trung Quốc ở thành phố C. Chi nhánh ở thành phố C cắt giảm nhân viên, cô ta nằm trong danh sách đó. Dựa theo quy định của công ty, nhân viên sẽ trở về bộ phận nhân sự của tổng công ty trước. Bộ phận nhân sự đưa sơ yếu lí lịch cho các đơn vị. Đúng lúc bộ phận hải ngoại đang thiếu một viên thư ký, nên Anh Đào tới bộ phận hải ngoại của thành phố A tham gia phỏng vấn. Đỗ Lôi vốn là hài lòng, nhưng tiếc rằng trình độ tiếng Anh của Hoa Anh Đào quá bình thường, không phù hợp với bộ phận hải ngoại. Những bộ phận khác lại không thiếu thư ký, thành ra cứ thế nán lại hai tháng. Công ty Tinh Tinh thiếu thư ký, Đỗ Lôi liền thuận tiện giới thiệu cô ta.
Hoa Anh Đào tốt nghiệp cao đẳng, năm nay hai mươi ba tuổi, đã có kinh nghiệm bốn năm làm thư ký. Đỗ Thanh Thanh nhìn Hoa Anh Đào, thật giản dị, mái tóc dài tết lại với chút tóc mái, đồ trang sức trang nhã, sơ mi trắng, quần tây, tất chân và giày da.
Nghê Thu dựa vào cạnh bàn làm việc của Vu Minh, nói:
- Ôi chao, mỹ nữ thuần khiết à nha.
Vu Minh cũng đồng ý:
- Đúng là rất hiếm thấy.
- Ở đại học của anh không có hả?
- Có thì có, nhưng không phải là giả vờ thì là xấu xí. Gọn gàng, mộc mạc… Tôi cảm thấy cô bé này thiếu tiền, rất chăm chỉ, không quá chú trọng ăn mặc.
Lý Phục nói:
- Nói về một cô gái như vậy là không đúng.
Nghê Thu nói:
- Lúc cười trông xinh thật. Ô? Còn đỏ mặt kìa, trái đất vẫn còn sinh vật biết đỏ mặt ư?
Vu Minh buồn cười:
- Ba người chúng ta cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy, không đỏ mặt sao được.
- Nào, tới làm quen nào.
Đỗ Thanh Thanh giới thiệu:
- Điều tra viên số 110, Lý Phục, chuyên phụ trách các vụ án khó xử lý, giúp luật sư thu thập vật chứng, nhận ủy thác của công ty bảo hiểm, tìm kiếm người bị mất tích. Vu Minh, điều tra viên số 111, chuyên trách điều tra ngoại tình, theo dõi mục tiêu. Điều tra viên số 112, Nghê Thu, phụ trách tìm kiếm động vật nuôi. Hoa Anh Đào, thư ký mới của chúng ta.
- Xin chào.
Lý Phục bắt tay với Hoa Anh Đào.
- Chào anh.
Hoa Anh Đào lại đỏ mặt:
- Gọi em là Anh Đào là được rồi.
- Chào em.
Vu Minh và Nghê Thu cũng thay phiên bắt tay.
Anh Đào nói:
- Sau này có việc vặt gì mọi người cứ bảo em, đừng khách khí.
- Nào có, nào có.
Mọi người khách sáo nói.
Công việc của Anh Đào chính là khi khách đến thì tiếp nước, nghe điện thoại, chuyển điện thoại cho điều tra viên tương ứng, sau đó là thống kê thành tích và các mặt khác. Những cô gái biết thẹn thùng luôn khiến cho cánh con trai chú ý, nhất là người ở tuổi như Vu Minh. Nghê Thu ngồi trong văn phòng của Vu Minh chơi game, thấy Vu Minh gạt một nan cửa lùa ra nhìn trộm cô gái, thì cười nói:
- Vu Minh à, mùa xuân tới rồi ha. Cậu đừng nói gì, cậu với cô bé Anh Đào này đúng là xứng đôi vừa lứa đó. Cả hai đều là thành phần trí thức, cậu kiếm tiền nhiều, mà Anh Đào thì có vẻ ngoài khá xinh, có năng lực, lại biết chăm lo việc nhà…
Vu Minh vừa nhìn vừa cười nói:
- Này Nghê Thu, anh nhìn đâu ra mà nhiều ưu điểm như vậy?
Nghê Thu trả lời:
- Là Lý Phục nói đó. Đỗ Thanh Thanh giao nhiều việc như vậy mà Anh Đào có thể nhớ kỹ toàn bộ, chỉ điều này thôi đã thể hiện cô ta có thái độ chân thành, rất chăm chỉ. Không phải chỉ có cậu biết quan sát đâu. Cậu xem trang phục toàn thân cô ta đi, đều là xuất phát từ kinh tế cả. Có thể cân nhắc đó. Lớn từng này rồi, không thể lúc nào cũng dựa vào Ngũ cô nương mà sống qua ngày được.
- Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Vu Minh buông mành ra:
- Lý Phục đang bận gì vậy?
Nghê Thu trả lời:
- Nghe nói là một cô nhóc mười chín tuổi bị một thằng quỷ sứ bảy tuổi dùng ảnh của thầy giáo mình lừa tới thành phố D. Giờ anh ta đang liên hệ để đón người về. Dạo này Lý Phục ăn nên làm ra phết, toàn gặp mấy vụ của mấy con nhóc với mấy thằng quỷ gặp bạn mạng thôi.
- Còn anh thì sao?
- Mấy vụ tìm kiếm chó mèo từ hai nghìn tệ trở xuống đều cho công ty con làm, tôi rảnh rỗi tới phát chán đây.
Nghê Thu nói:
- Dạo này cậu có vẻ chưa có vụ nào phải không. Liệu có phải do phong thủy hay không?
- Tôi đi cưa gái đây.
Vu Minh nói xong liền đi ra khỏi phòng, tới phòng làm việc chung rồi ngồi xuống. Anh Đào nhanh chóng bưng một cốc nước để trước mặt Vu Minh. Vu Minh mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn em.
- Cưa thật ấy?
Nghê Thu chạy tới bên cửa sổ xem trò hay. Đỗ Thanh Thanh cũng vì quá buồn tẻ nên vội chạy tới cạnh cửa sổ xem biểu hiện tiếp theo của Vu Minh.
Vu Minh cầm di động trong tay, nhìn Hoa Anh Đào. Anh Đào ngồi ở phía đối diện, bị nhìn cho ngượng ngùng, mỉm cười với Vu Minh. Dường như là giật mình với nụ cười ấy, Vu Minh mới nhận ra là nãy giờ mình cứ nhìn chòng chọc người ta. Mặt Vu Minh cũng hơi nóng, thật xấu hổ ghê.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai kẻ đang rỗi việc, Vu Minh ghé vào tai Anh Đào thì thầm vài câu. Anh Đào gật đầu. Vu Minh đi tới phòng trà nước, gọi điện:
- Xin chào, tôi muốn điều tra vợ tôi.
Anh Đào nghe điện thoại, trả lời:
- Vâng, xin anh chờ một lát. Tôi sẽ chuyển điện thoại tới nhân viên chuyên xử lý tình huống hôn nhân của công ty chúng tôi.
Chừng mười giây sau, một giọng nam nghe điện thoại:
- Xin chào, tôi là điều tra viên cao cấp, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?
- Thôi, để tôi suy nghĩ thêm đã.
Vu Minh cúp máy, đi ra khỏi phòng trà nước, gõ cửa phòng Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh mở cửa, Vu Minh nói:
- Chúng ta bị chơi đểu, đường điện thoại nội bộ đều chuyển sang bên Vạn Sự Thông.
Vu Minh nói đúng, công ty Tinh Tinh bị chơi rồi. Sau khi nhận được khiếu nại, nhân viên bộ phận nội vụ lập tức thanh tra đường dây điện thoại, phát hiện điện thoại nội bộ của công ty Tinh Tinh đều bị chuyển sang bên Vạn Sự Thông. Nhưng Giám đốc của Vạn Sự Thông, Lưu Mãng, kiên quyết không thừa nhận là mình làm, nói chắc như đinh đóng cột rằng đây là sai lầm của thợ sửa chữa.
Đỗ Thanh Thanh biết Lưu Mãng là kẻ không biết xấu hổ, ai ngờ lại không biết xấu hổ tới mức này, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể chửi rủa cho hả cơn giận. Người của bộ phận công trình phái người tới sửa lại. Đây dường như chỉ là chút sóng gió nho nhỏ, nhưng lại gây ra trận loạn khá lớn.
…
Hai ngày sau khi Triệu Hổ, một trong Tứ đại Kim cang của Lưu Mãng mất tích, thi thể xuất hiện ở trên mặt hồ. Trương Dạ Nam dẫn người tới công ty Vạn Sự Thông điều tra, sau đó suýt nữa thì đã bóp chết Lưu Mãng. Lưu Mãng “sai lầm” nhận điện thoại nghiệp vụ của công ty Tinh Tinh, thế nhưng lại nhận được điện thoại của Thái Tử.
Công ty Vạn Sự Thông có vẻ chuyên nghiệp, tất cả các cuộc điện thoại đều được ghi âm lại và lưu trữ.
- Tôi muốn tìm một người.
Câu mở đầu của Thái Tử.
- Xin chào, anh muốn tìm ai?
Triệu Hổ nghe máy.
- Công ty thám tử Tinh Tinh?
Thái Tử hơi giật mình, sao thằng này có vẻ bình tĩnh thế nhỉ? Mới tới à?
- Đúng vậy.
Triệu Hổ trả lời:
- Nếu không tiện nói qua điện thoại, anh có thể đưa địa chỉ, tôi tới đó.
- Ừm… Cậu mới tới?
- Không phải, tôi là người có kinh nghiệm phong phú.
Triệu Hổ tự tỏ ra thông minh:
- Nghe giọng của anh, chắc là khách hàng lâu năm?
- Ven hồ, đường Minh Tân.
Thái Tử trả lời:
- Cậu hãy cầm một tờ báo tin tức về thành phố A, tôi sẽ tới gặp cậu.
- Ok.
Triệu Hổ cúp điện thoại.
Sau đó thì không còn gì nữa. Trương Dạ Nam thậm chí có thể tưởng tượng ra Thái Tử phát hiện không đúng, cho rằng đây là mồi nhử của cảnh sát, ra tay giết Triệu Hổ rồi vội vàng bỏ chạy. Điều khiến Trương Dạ Nam tức nhất là, nếu như công ty Tinh Tinh nghe điện thoại là có thể túm được đuôi của Thái Tử rồi. Thái Tử lại tái xuất sau khi bị trọng thương, Trương Dạ Nam lập tức tăng cảnh sát chìm giám sát mang tính bảo hộ với Vương Tuệ.