Ngô Du Du nhìn người bịt mặt, người bịt mặt thì chẳng hiểu gì, cái gì đang xảy ra đây? Vì sao đối phương không ra tay tiếp. Người bịt mặt đột nhiên cảm thấy tiếng gió, Ngô Du Du đã dùng chân kẹp lấy cổ gã. Người bịt mặt ra sức giãy dụa, thấy Ngô Du Du nắm cái khăn tẩm thuốc mê định ấn lên mũi mình, gã vội phóng vuốt nhọn từ trong bao tay trái đâm vào lòng bàn tay Ngô Du Du. Ngô Du Du bị đau, vội quăng khăn tay kia đi. Người bịt mặt ngã lăn ra đằng trước, thoát khỏi phạm vi công kích của chân.
Hai người ngồi đó nhìn đối phương, sau đó lại nhào tới.
Tiếng cạch lại vang lên từ chỗ cửa, hai người đồng thời thu chiêu, cùng hạ xuống đất, lòng đều nguyền rủa Vu Minh: Mợ nóa, đi tiểu gì mà lắm thế.
Hình như có tiếng động? Vu Minh cũng không thèm để ý, hắn cầm cuộn giấy đi tới toilet. Tiểu tiện xong lại tới đại tiện, đúng là sát thủ của giấc ngủ mà.
Ngô Du Du định động, người bịt mặt lại chỉ vào Ngô Du Du, định thét lên. Ngô Du Du giận dữ, mầy là trộm hay chị là trộm. Nhưng cô ta đúng thật là sợ. Ngô Du Du nhìn hai bên một chút, cầm di động ấn chữ:
- Anh là Át Bích?
Người bịt mặt nhận lấy di động, im lặng giây lát rồi ấn vài chữ giao lại cho Ngô Du Du. Ngô Du Du nhìn màn hình, trên chỉ có hai chữ: Chết đi. Ánh sáng từ màn hình di động che đi hành động của người bịt mặt, gã giơ một quyền nện vào cằm dưới của Ngô Du Du. Ngô Du Du kêu ra tiếng:
- Ôi!
Kêu cái bà mày chứ, sao một chút tinh thần ám chiến cũng không có hả. Người bịt mặt lập tức chạy trốn, nhảy ra cửa sổ, ôm lấy đường ống nước bắt đầu trèo xuống. Ngô Du Du nào dám đuổi theo, lập tức leo lên sô pha, cuốn chăn nằm im. Đau quá, lòng bàn tay đau, cằm cũng đau.
Vu Minh nghe thấy tiếng kêu, vội vàng… dù vội đến mấy thì cũng phải xong trình tự. Chờ lúc Vu Minh đi ra bật đèn, Ngô Du Du đã nằm im trên sô pha, giả vờ nhắm mắt kêu:
- Ôi, ba, đừng đánh mẹ mà.
Nói mớ? Vu Minh tới sờ trán Ngô Du Du, không sốt. Vu Minh tắt đèn, trở về phòng mình, tiểu với cả đại đều không làm mình tỉnh, trái lại bị tiếng “ôi” đó đánh thức. Ngô Du Du chờ Vu Minh đóng cửa xong thì điên cuồng lau trán. Có nhầm không thế, đi toilet không rửa tay, còn tới đây sờ mó loạn lên nữa hả.
Át Bích thuận theo ống nước trèo xuống, trong lòng có hàng nghìn nghi vấn. Bao gồm: Con nhỏ đó là ai? Chưa từng gặp bao giờ, vì sao thân thủ tốt như vậy? Sao lại ngủ ở phòng khách? Sao lại sợ kinh động Vu Minh?
- Trộm!
Một cô gái kêu lên.
- Trộm hả? Ở đâu?
Át Bích theo bản năng nhìn hai bên. Sau đó gã hoảng sợ nhìn thấy, bên dưới ngọn đèn đường của cư xá, cô ả bạo lực kia đang chỉ vào chính mình. Ả này ra tay hơi bị hung ác, lần trước gã bị đá cho một cước mà thổ huyết ngay tại trận.
Át Bích không kịp nghĩ gì, co cẳng bỏ chạy. Cô nàng kia tất nhiên là Hải Na rồi. Cô ta và Đỗ Thanh Thanh tham gia hoạt động của công ty về, xuống tầng liền thấy một tên bịt mặt đang bò xuống bằng đường ống nước, không nói hai lời lập tức đuổi theo.
Hai bảo vệ ở cửa cư xá chặn lại, Át Bích liền nhảy qua rào chắn. Quay đầu nhìn lại, con nhóc bạo lực kia cũng nhảy qua rào chắn đuổi theo không tha. Hai bên bắt đầu tiết mục chạy như điên trên đường lớn. Đỗ Thanh Thanh là người đầu tiên dừng vì mệt. Hai anh bảo vệ cũng đuổi thêm được năm trăm mét nữa là gục. Hải Na một mình truy kích theo lối đi bộ.
Át Bích thật sự phát khóc, một buổi tối gặp phải hai con mẹ đàn ông, mà con nhỏ này còn là con mẹ đàn ông cực kỳ hung ác nữa chứ. Đã bốn km rồi mà vẫn còn đuổi theo, đừng có chấp nhất vậy chứ??
Át Bích rẽ trái thì thấy có làn đường dành riêng cho người đi bộ, bên trên là một bậc thang dành cho người già rèn luyện thân thể. Gã vội chuyển hướng, lao tới phía bậc thang kia. Mặc dù đêm đã khuya, nhưng cảnh bỏ chạy trên đường vẫn vô cùng rõ ràng. Một nam một nữ xông lên bậc thang, dùng tốc độ lớn nhất leo lên. Bậc thang này, mỗi một đoạn có bốn mươi mốt bậc thang, cao chừng tòa nhà ba tầng.
Hai người vọt tới đoạn đầu tiên, tốc độ cũng chậm lại như nhau. Át Bích nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu, thấy Hải Na bắt lấy hàng rào bảo vệ, cố chấp đi tới. Át Bích khổ sở cười gượng một cái, giơ tay bắt lấy bậc thang bắt đầu leo lên. Xương cốt toàn thân mỏi như rã hết ra.
- Trộm kia, đứng lại.
Hải Na vẫn còn sức để kêu.
Át Bích bi phẫn quay đầu giơ ngón tay thối lên, rồng mắc cạn, tôm tép nào cũng dám tới ra oai. Mình là Át Bích à nha. Gã tiếp tục leo lên, đột nhiên cổ chân bị nắm, kinh hãi nhìn lại thì phát hiện ra Hải Na đã bắt được chân mình. Gã dùng sức lực toàn thân đá chân, nhưng lại đánh giá cao trình độ bạo lực của Hải Na, bởi cô nàng nay cũng không còn bao nhiêu hơi sức. Kết quả chân thoát khỏi bàn tay, cơ mà lại đụng thật mạnh vào hàng sắt trên cầu thang. Lần này thì Át Bích rớt nước mắt thật.
- Không đuổi theo, không đuổi theo nữa.
Hải Na bám lấy lan can, thở hổn hển.
Nghe được câu này như được đại xá, Át Bích kéo chân tiếp tục trèo lên. Lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Át Bích quay lại nhìn thì thấy Hải Na bắt đầu leo lên, nổi giận, không phải mầy nói là không đuổi theo nữa sao? Đàn bà đúng là loại người không giữ chữ tín bao giờ.
Nhưng nghĩ thế thì đúng là hiểu lầm cho Hải Na rồi, bên này nếu muốn xuống thì phải đi qua bảy bậc thang nữa, mà đi lên thì chỉ có một bậc rưỡi nữa thôi. Hải Na chỉ tính đi lên. Át Bích tay chống nạnh, từng bước từng bước leo lên. Hải Na đi được hai bước liền thở dốc, nhưng vẫn tiếp tục đi lên. Hai bên phải nói là đã hoàn toàn hao kiệt hết thể lực rồi.
Bậc thứ tám, thứ chín… Át Bích phải nói là dùng tứ chi mới leo lên được bậc thềm cuối cùng, cố hết sức để đứng lên, rồi lảo đảo chạy đi. Đột ngột té ngã, lại đứng lên, lại chạy. Dẫu sao cũng không thể rơi vào tay nữ ma đầu này được. Dọc đường đi không biết đã té ngã biết bao nhiêu lần. Cuối cùng thì thấy một chiếc ô tô dừng ở vệ đường.
Xe của một cô gái, chủ nhân đang rút ATM. Xe không khóa, Át Bích chui vào, thở sâu, khởi động xe. Quay đầu nhìn lại thì thấy cô nàng ở cây ATM kia chạy tới, tay còn cầm một cây súng lục:
- Cảnh sát đây.
Không phải chứ? Có cần xui xẻo tới mức ấy không? Át Bích bi phẫn nhấn ga bỏ chạy. Một viên đạn bắn vào cửa thủy tinh. Át Bích cầm thẻ cảnh sát trên kính chắn gió, ôi cha ơi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Dạ Nam. Liệu mình còn có thể gặp mấy cô nàng trông giống đàn bà hơn được không? Lại một nhát súng nữa vang lên, kính ở cửa sau bị bắn vỡ. Át Bích nhấn ga phóng đi như điên. Chạy được ba trăm mét, gã bỏ xe. Xe của cảnh sát đều có hệ thống định vị, một lúc nữa là gã sẽ bị bao vây ngay.
Trương Dạ Nam đuổi theo hơn mười mét, lấy điện thoại thông báo tình huống. Đột nhiên thấy xe ngừng, tên trộm xe nhảy khỏi xe, lập tức đuổi theo.
Át Bích đang mở khóa một chiếc xe khác, thấy Trương Dạ Nam xách súng đuổi theo, lòng khẩn trương tới mức làm gãy cả công cụ mở khóa. Rơi vào đường cùng, Át Bích lê đôi chân đã nặng như chì kia tiếp tục chạy. Khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Cuối cùng trước khi Trương Dạ Nam đuổi kịp, Át Bích chạy tới một hồ nước. Hồ của thành phố A gọi là hồ Nội Hải, vì hồ này chiếm một phần ba diện tích thành phố.
Không chút do dự, Át Bích nhảy vào trong hồ. Mặc kệ thế nào, biết bơi là rất quan trọng. Phòng úng ngập, phòng cảnh sát, phòng tập thể, đây chính là kỹ năng cần ưu tiên đầu tiên để bảo mệnh. Trương Dạ Nam đuổi tới bên hồ, đèn đuốc hai bên không đủ sáng nên Trương Dạ Nam đành ngừng việc truy bắt, lấy bộ đàm gọi cho hải quân.
Át Bích, con người có thù oán là tất báo này đem tất cả chuyện tối nay tính nợ hết lên đầu Vu Minh. Núi không chuyển, nước vẫn chảy, sau này còn gặp lại.