Trương Dạ Nam cực kỳ nhiệt tình mời Vu Minh tới cục cảnh sát chơi một ngày, hai người đứng sau kính phản quang nhìn Vương Tuệ bị thẩm vấn. Vu Minh xem một lúc rồi nói:
- Cảnh sát Trương, cô ta sẽ không khai đâu. Cô ta không yêu cầu luật sư à?
Trương Dạ Nam đáp:
- Chúng tôi lấy lý do rằng vụ án quan trọng nên tạm thời chưa cho cô ta gặp luật sư. Nhưng luật sư của cô ta đã tìm tới thẩm phán rồi. Thẩm phán gọi cho tôi, nói là ông ấy chỉ kéo dài được thêm mười hai giờ nữa. Nếu sau chừng ấy mà cô ta còn không nói gì, chúng ta chỉ có thể thả người.
Vu Minh nói:
- Hỏi, cô thích Át Bích có phải không?
Trương Dạ Nam nói, nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn nghe xong, đột nhiên hỏi:
- Cô thích Át Bích?
Vương Tuệ vẫn cúi đầu.
- Nhưng Át Bích không thích cô.
Sĩ quan cảnh sát bổ sung thêm một câu.
Vương Tuệ rốt cuộc có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn.
Nữ cảnh sát nói:
- Không chỉ như vậy, hắn vốn không hề tin tưởng cô.
- Cô nói bậy.
Vương Tuệ cuối cùng mở miệng, cảm xúc có phần kích động.
- Hừ, tự dâng lên mà người ta đều không thèm.
Nữ cảnh sát thở dài nhìn hồ sơ:
- Cùng là phụ nữ, tôi vừa thấy thương hại cho cô, cũng đồng cảm với cô.
Ai ngờ lời này lại phản tác dụng, Vương Tuệ bình phục cảm xúc, lại lần nữa cúi đầu xuống, không nói thêm lời nào.
Vu Minh nói:
- Cơ bản là có thể đoán ra, Át Bích quả thật không tin tưởng Vương Tuệ, mà Vương Tuệ thì thầm mến Át Bích. Sau đó thì không còn gì nữa… Thả người đi cảnh sát Trương, có khi còn câu được cá.
- Tôi không cam lòng.
Trương Dạ Nam thở dài:
- Tiếc rằng cậu Ba, người thuê Vương Tuệ đã bị Thái Tử giết chết, chúng ta không có nhân chứng, cũng không có vật chứng.
Vu Minh lại nói:
- Này cảnh sát Trương, tôi thấy có một điểm rất kỳ quái. Theo tôi được biết, Át Bích một là không giết người, hai là không cướp bóc. Hắn trộm giấy tờ là thật, nhưng giấy tờ đó cũng không thể đổi được tiền. Mà hẳn là căn cứ theo những gì hắn được lợi từ vụ trộm mà cân nhắc mức hình phạt cho hắn.
- Ý anh là, Át Bích không phải con cá lớn, chí ít hiện tại cũng không phải cá lớn gì, phải không?
Trương Dạ Nam lắc đầu:
- Thế thì anh nhầm rồi. Át Bích tiền nhiệm chính là trọng phạm bị truy nã toàn thế giới, độc ác vô cùng, giết bốn người, mà người bị thương thì vô số.
- Nhưng cô không thể xác định được Át Bích này và Át Bích đó có mối liên hệ gì.
- Át Bích nữ kia bị bắt, nhưng không hề mở miệng khai gì cả. Tiền tài mà cô ta trộm cướp được cũng không tra ra ở đâu. Cho dù là lúc này, con số đó cũng rất là nhiều. Làm sao có thể biến mất? Vụ án này phải nói là mới chỉ hoàn thành một nửa, bây giờ vẫn còn nằm trong hồ sơ điều tra của cảnh sát hình sự quốc tế. Chúng tôi đoán rằng Át Bích hiện nay là con của Át Bích nữ kia, nếu có thể bắt được hắn, đối chiếu DNA là ta có thể giải được bí ẩn về Át Bích. Không chỉ Trung Quốc, mà hai nước Hàn Quốc với Nhật Bản đều khá chú ý tới Át Bích. Có tin cho rằng Át Bích nữ kia là đặc công của Triều Tiên, lời đồn này khiến vụ án hình sự này tăng lên độ cao chính trị. Tôi không thích chính trị, nhưng tôi quan tâm một chuyện, vì sao Thái Tử muốn giết Át Bích. Hơn nữa lại còn ra hẳn một trăm nghìn Euro tiền đặt cọc làm mồi dụ?
Vu Minh cũng hiểu:
- Chính khách quan tâm tới Át Bích, mà cảnh sát thì chú ý tới Thái Tử.
- Đúng vậy. Át Bích mặc dù giết người, nhưng so với Thái Tử thì không cùng một cấp bậc. Theo những đồ vật còn lại tại hiện trường thì Thái Tử mưu sát ít nhất là bốn mươi người. Trong đó có một cảnh sát tuần tra.
Vu Minh nói:
- Ít nhất là giờ chúng ta đã có hình ảnh của Thái Tử.
- Không đơn giản như vậy đâu Vu Minh, chúng tôi phân tích bức ảnh của Thái Tử, nhận thấy điểm không đúng.
- Phẫu thuật chỉnh hình?
- Khó mà nói. Cảnh sát tuần tra mà chúng ta vừa nói tới đó lúc tuần tra đã chụp được ảnh chính diện của Thái Tử. Hắn mai danh ẩn tích một năm rồi mới xuất hiện, chúng tôi so sánh hai ảnh lúc đó và bây giờ thì về xương là ăn khớp 97%, nhưng đặc điểm trên khuôn mặt lại chỉ ăn khớp có 25%.
…
Ngày thứ sáu, Lý Phục, Nghê Thu và Hải Na cùng tới ký túc xá. Hôm nay nghỉ một ngày, ngày mai tham gia tuyển chọn cho trò chơi tầm bảo của Thẩm Vạn. Bữa tối, tay nghề của Ngô Du Du khiến mọi người khen ngợi không dứt miệng. Lý Phục và Nghê Thu còn giỡn nhau rằng phải mau chuyển sang đây để được ăn thường xuyên.
Vu Minh uống Cô ca, nhìn bàn ăn đầy những món ăn phong phú này. Những món ăn đó khiến Vu Minh nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Ngô Du Du. Không nói tới nhiều ngày như vậy, chỉ riêng bàn đồ ăn của ngày hôm nay thôi đã rất đặc biệt rồi. Đậu phụ Ma Bà thì cả nước đều có, nhưng đây là cách làm SC chính tông. Mà phần đông các vùng khác đều làm cay, còn có FZ xào hạt ngân hạnh, ngọt. Cho dù là người FJ, rất nhiều thành phố cũng không thả đường xào ngân hạnh.
Một món ăn chính tông là rất bình thường, nhưng đồ ăn của trời nam đất bắc đều chính tông, như vậy lại có vấn đề. Đáp án có hai, một là Ngô Du Du là một đầu bếp chuyên nghiệp, đã nghiên cứu qua đặc điểm các món ăn trên toàn quốc. Đáp án thứ hai, Ngô Du Du đã đi qua các nơi trên cả nước, từng được nếm thử các món này, học hỏi thêm nên làm ra được ba bốn phần nào vị ngon chính hiệu của nó. Cho dù là đáp án nào cũng không phù hợp với cuộc sống của Ngô Du Du.
Ở nơi đây, người hiểu Vu Minh nhất không phải Nghê Thu, mà là Hải Na. Vừa nhìn vẻ mặt và động tác kia của Vu Minh là Hải Na biết Vu Minh đang bận rộn suy nghĩ. Nhưng cô nàng tùy tiện đã quen, cầm lấy rượu bắt đầu thổi bình với Nghê Thu, đồng thời còn nói:
- Vu Minh, anh có phải đàn ông không thế, uống Cô ca làm quái gì. Rót rượu.
Vu Minh nói:
- Nếu phụ nữ mà bắt đầu uống rượu thì đàn ông liền uống Cô ca. Du Du, tôi mời cô, các món cô làm thật quá ngon.
Ngô Du Du cười ngọt ngào, đáp lại:
- Còn kém lắm. Tôi vốn thích nấu ăn mà, ngày nào cũng học với đầu bếp trong nhà, nhưng do kém cỏi nên mới học được sơ sài vậy thôi.
Vu Minh cười:
- Ồ không, ngon thật đấy.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Tôi đề nghị, chúng ta tổ chức trò chơi nói thật, thế nào?
Nghê Thu thán phục:
- Sếp à, trò này thấp kém lắm.
- Du Du đề nghị đó, nói thanh niên ở cùng một chỗ mà nói thật thì mới tăng thêm tình cảm được.
- Tôi thích.
Hải Na đứng lên, vào phòng bếp lấy ra ba cái chén mới, sau đó lấy chai rượu trắng rót nửa chén, lại lấy rượu đỏ rót đầy. Hải Na nói:
- Ai không nói thật, uống rượu. Ai bị lật tẩy là nói dối, phạt uống ba chén.
Lý Phục hỏi:
- Vậy chơi trò gì?
- Đoán bài.
Hải Na xoay người, lấy ra một bộ tú lơ khơ từ bàn trà, rút ra một lá bài đặt úp lên bàn:
- Thay phiên làm nhà cái, ai đoán trúng chất gì thì phải trả lời nhà cái một câu hỏi. Nếu không có người đoán trúng, nhà cái phải uống rượu, rồi rút tiếp. Ok, bắt đầu đoán nào.
Mọi người đều báo chất gì. Hải Na lật bài lên, tự uống một chén. Sau đó Nghê Thu uống một chén, Lý Phục uống một chén, Vu Minh cũng tự uống một chén. Bộ bài tới tay Ngô Du Du.
Ngô Du Du vụng về xáo bài, sau đó lấy một lá bài ra úp lên mặt bàn. Vu Minh cười, hắn nhận ra lá bài này, ở cạnh trên có vết móng tay, là hắn tạo nên lúc chiều để trêu Hải Na, vì thế nói:
- Cơ.
Lý Phục:
- Cũng Cơ.
Nghê Thu:
- Cũng thế.
Đỗ Thanh Thanh khinh bỉ:
- Có cần phải chơi vậy hay không? Tôi cũng chọn Cơ.
- Tôi khinh thường các người.
Hải Na nói:
- Tôi theo Bích.
Ngô Du Du lật bài lên, Vu Minh giật mình, không ngờ là Bốn Cơ.
Hải Na vỗ tay cười:
- Trúng chiêu, toàn bộ đều trúng chiêu rồi. Du Du, hỏi đi nào.
- Vậy tôi không khách khí nữa nha.
Ngô Du Du thu bài, hỏi:
- Thanh Thanh, cô từng có mấy bạn trai?
- Hai.
Đỗ Thanh Thanh trả lời. Mọi người đều xùy xùy. Đỗ Thanh Thanh vội la lên:
- Hai người là rất ít rồi có được không.
Hải Na giơ tay:
- Tôi có thể chứng minh, là thật.
Ngô Du Du nhìn Nghê Thu:
- Nghê Thu, anh từng có mấy cô bạn gái?
Nghê Thu bị đụng trúng điểm G, chán nản đáp:
- Một.