Vương Bài

Chương 102: Chương 102: Vị mục sư của chính nghĩa




- Tôi luôn không đề cao bạo lực.

Hany rất hòa thuận vỗ vai Vu Minh:

- Tới huyện A mất bao lâu?

Vu Minh đáp:

- Ít nhất là bốn tiếng.

Hany nói:

- Ok, vậy dẫn tôi đi tìm khách sạn trước, mai chúng ta lại tiếp tục.

Vu Minh nghĩ lại, nhắc nhở:

- Tôi cho rằng Jose không nói thật, có thể hắn ta sẽ thông báo cho Hà Mã.

- Vô cùng tốt, cậu cũng nhìn ra. Không tệ.

Hany nói:

- Cho nên không phải vội.

Hai người lên xe, Hany hỏi:

- Vu Minh, cậu có hút thuốc không?

- Thỉnh thoảng.

Hany lấy một hộp xì gà ra:

- Thử một cái xem.

- Xì gà?

- Đúng vậy, đàn ông là phải hút xì gà.

Hany đốt điếu xì gà, nói:

- Trong xì gà lượng nicotine cực kỳ thấp, lại không có bất cứ chất hóa học nào được cho thêm vào, rất phù hợp cho người thi thoảng hút thuốc.

Nhập gia thì tùy tục, Vu Minh đốt một điếu. Hany nhắc nhắc nhở vài chú ý khi hút xì gà. Hai người nói chuyện cũng coi như vui vẻ. Về tới khách sạn, Vu Minh giúp đăng ký xong cáo từ. Hany vào khách sạn, gọi vài cuộc điện thoại.

Một giờ sau, Interpol ở thành phố A kết hợp với đặc công Lôi Vân vây bắt Jose, thông qua lời khai của Jose mà bắt được Hà Mã.

Sáng hôm sau, Vu Minh vừa uống sữa tươi vừa xem thời sự, tin tức có nói tới sự kiện đó. Hà Mã vốn là thủ lĩnh quân phiệt châu Phi, từng tham gia giết hại người dân. Sau khi đám quân phiệt này bị quân chính phủ đánh tan, Hà Mã lập tức lẩn trốn tới Trung Quốc. Interpol nhận được báo cáo, tối hôm qua đã quét sạch một tổ chức chuyên sắp xếp cho người châu Phi nhập cư trái phép, mà còn bắt được cả Hà Mã.



Hany xuất hiện ở cửa khách sạn rất đúng giờ, lấy ra ảnh chụp của một người da trắng:

- Hôm nay chúng ta tìm người này.

Vu Minh cười, khởi động xe, nói:

- Này Hany, anh không xem bản tin địa phương hả?

- Tôi không hiểu tiếng Trung, sao xem được bản tin địa phương chứ?

Hany cười.

- Người Anh thật không trung thực chút nào nha.

Vu Minh nói.

- Ha ha.

Hany nói:

- Vu Minh, tôi làm vậy là có nguyên nhân. Nhưng hãy tin tôi đi, hai người này đều không phải người tốt gì, mà kẻ này thì đặc biệt nguy hiểm.

- Hắn là ai?

Hany trả lời:

- Là một tay tội phạm quốc tế chuyên thu thập bộ phận cơ thể người, tên là Branch White. Hắn lấy nội tạng từ các quốc gia nghèo khó, rồi bán giá cao cho chợ đen. Ba năm trước, Interpol đã phát lệnh truy nã đỏ. Hắn chỉnh sửa khuôn mặt, sử dụng thân phận bồi dưỡng đến Trung Quốc.

Vu Minh không hiểu cho lắm:

- Đào tạo?

- Đúng vậy, thân phận chợ đen. Ví dụ như kế hoạch bảo vệ nhân chứng của Mỹ, nhân chứng sẽ có được thân phận hợp pháp có thể thẩm vấn. Dựa theo tin tình báo mà tôi có, Branch White hiện đang làm huấn luyện viên thể lực tại một câu lạc bộ bóng đá cho thanh thiếu niên. Chúng ta phải lặng lẽ lấy được DNA của hắn, sau đó mới có thể báo cho Interpol được.

Vu Minh bèn hỏi:

- Vân tay không được sao?

- Con trai, vân tay có thể tiêu trừ, dùng loại nước thuốc có tính ăn mòn, ngâm qua nhiều năm là sẽ phá hỏng được vân tay.

Hany nói:

- Tay Branch này giảo hoạt vô cùng, mà khuôn mặt lại thay đổi hoàn toàn, nên chỉ có thể dựa vào DNA để xác định được hắn mà thôi.

Vu Minh hỏi:

- Làm sao anh biết được?

Hany nói:

- Là tay thân tín của hắn trước khi chết đã sám hối với mục sư.

- Theo tôi được biết, mục sư có nghĩa vụ phải giữ bí mật mà?

Đừng tưởng anh là kẻ không biết gì.

Hany hỏi:

- Nếu tôi chính là vị mục sư kia thì sao? Giả thiết có người sám hối, nói rằng hắn ngủ với vợ tôi, anh bảo tôi phải làm gì đây?

- Mục sư?

Thảo nào hôm nay lại gọi mình là con.

- Ừ, có giấy phép. Con trai ạ, sau này nếu kết hôn thì ta sẽ vô cùng vui vẻ mà làm chứng cho con.

Hany cười ha ha:

- Mà lúc sắp chết cũng có thể tìm ta để sám hối.

- Anh chết tôi vẫn còn sống tốt chán.

Vu Minh nhíu mày, lại hỏi:

- Các người làm cái này là có thể kiếm được nhiều tiền chứ? Tôi cho rằng tội phạm truy nã quốc tế cấp độ đỏ hẳn là giá rất cao.

- Tiền? Ha ha, con trai ạ, ta không phải người đi săn tiền. Ta chỉ làm chuyện mà ta cảm thấy là đúng mà thôi.

Vu Minh vội hỏi:

- Chúng ta đã thỏa thuận giá hết rồi, anh không được đổi ý đâu đó.

Ông thích làm việc thiện thì cứ làm, đừng có lôi tôi theo. Mà tính ra thu nhập của mình vẫn được coi là nằm trong hộ nghèo rồi.

- Này con trai, bây giờ ta không thể đề nghị con vì chính nghĩa mà bỏ qua tiền tài, nhưng ta hy vọng trong tương lai lúc con có tiền rồi sẽ giữ được trái tim chính nghĩa.

Hany nói:

- Đừng nhìn ta như vậy. Phật học của Trung Quốc cũng có thuyết pháp về trừ gian diệt ác. Có những kẻ xấu hẳn là phải nhận được sự trừng phạt đúng tội của chúng.

- Vâng…

Vu Minh ngẫm nghĩ hồi lâu, nói:

- Được rồi, tôi sẽ cùng tồn tại với chúa trời.

- Là chúa trời cùng tồn tại với cậu chứ.



- Hải Na?

Ở cửa câu lạc bộ, Vu Minh đụng phải người quen, bèn giới thiệu:

- Đây là khách hàng của tôi, Hany. Đây là Hải Na, bạn của tôi.

- Xin chào!

Trình độ tiếng Anh của Hải Na cũng không tệ lắm, cô ta bắt tay với Hany, sau đó đảo con ngươi một vòng:

- Hai người cứ làm việc đi, tôi đi xem luyện bóng đây.

- Cô cũng xem bóng đá?

Vu Minh hỏi.

Hải Na nói:

- Chờ em trai tôi, nó muốn đi đăng ký.

Vu Minh sửng sốt:

- Cô nói là xem luyện bóng mà.

- Ý kiến giề?

Hải Na hỏi.

- À không, hỏi vậy thôi.

Vu Minh vỗ vai Hany, vội cáo từ.

Không phải ai cũng có thể vào câu lạc bộ được, bởi có bảo vệ gác cửa. Hany ôm ngực ngã xuống đất, Vu Minh vội chạy tới hỏi:

- Này anh không sao chứ? Bảo vệ, mau giúp với.

Bảo vệ chạy ra khỏi phòng, ngồi xuống xem xét:

- Bị bệnh tim à?

Hany một tay túm áo bảo vệ, mặt đầy đau đớn. Vu Minh nói:

- Tôi gọi xe cứu thương, anh thử tìm xem trên người anh ta có thuốc hay không.

- Ừ!

Bảo vệ lục quần áo Hany, đụng tới một lọ thuốc, hỏi:

- Cái này?

Hany cắn răng gật đầu, bảo vệ lấy thuốc bỏ vào miệng Hany, lại chạy về phòng bảo vệ lấy chai nước ra mớm cho anh ta, sau đó hỏi:

- Ok?

- 3Q!

Hany chậm rãi thở.

Bảo vệ đỡ Hany lại tới ngồi xuống chiếc ghế trong phòng bảo vệ, sau đó nhìn quanh, cái người bảo là sẽ gọi cứu thương đâu rồi?



Vu Minh cầm chổi bắt đầu quét dọn sân bóng. Nơi này có hai nhân viên vệ sinh đang quét tước, trong sân là một đám thiếu niên đang luyện tập. Trên khán đài chỉ có một gã da trắng ngồi nhìn. Quét tước một hồi, da trắng cởi áo khoác, sau đó xuống sân, cho vài cầu thủ bắt đầu chạy bộ. Vu Minh quét rác qua đó, lật chiếc áo khoác thể thao ra, tìm lấy một sợi tóc bỏ vào trong túi nhựa, sau đó quét bừa ra hơn mười mét, Vu Minh rời khỏi đó.

Vu Minh chạy đến, trông có vẻ khá nhếch nhác:

- Con mẹ nó, mượn cái điện thoại cũng không ai cho. Anh không sao chứ? Tôi đi đây.

- Hử?

Trong ánh mắt đầy nghi ngờ của bảo vệ, Vu Minh không nhanh không chậm bước đi. Hany cảm ơn bảo vệ, cũng đứng dậy đi.

Vu Minh và Hany lên xe, hắn giao túi nhựa cho Hany. Hany giơ ngón tay cái:

- Rất tốt!

Vu Minh lái xe, hỏi:

- Mục sư cũng nói dối à?

- Ha ha!

Hany chỉ cười.

Vu Minh khởi động xe, lại khởi động… không phải chứ?

Một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới bên cạnh Vu Minh, Hải Na hạ cửa sổ xuống:

- Ê Vu Minh, sao vậy?

- Không biết.

- Gọi xe kéo đi, nơi này có vẻ hẻo lánh. Nào lên xe, tôi đưa hai người về nội thành.

Đi luôn, dù sao phí xe kéo cũng có người chi trả cho. Vu Minh và Hany chuyển sang ngồi xe của Hải Na.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.