Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang

Chương 4: Chương 4




Lâm Duệ Hi vốn gần như rơi vào hôn mê đột nhiên bừng tỉnh, nhìn người vừa chạy tới – đích thị là Ngụy bà bà.

Ngụy lão bà đang cố sống cố chết ôm lấy chân của hắc y nhân, vừa cắn vừa đấm. Gã kia rống lên giận dữ, một chưởng đánh về phía ngực lão bà, thân thể Ngụy bà bà một phen chấn động, rốt cục văng xuống lòng đường tựa như một con rối đứt dây, Lâm Duệ Hi trừng lớn hai mắt, kêu một tiếng tê tâm liệt phế: “Ngụy bà bà ——!!”

Ngụy bà bà nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích, Lâm Duệ Hi hai mắt đỏ hoe, tay chân run rẩy. Chiếc bao lớn phút chốc bị trùm lên người hắn, bao kín toàn thân.

Lâm Duệ Hi cảm giác được mình đang bị đối phương nhấc bổng lên vai, nhưng sau một khắc ngắn ngủi, hắn lại nghe thấy một trận gió thanh, gã hắc y đang vác hắn tựa hồ bị cái gì đánh trúng, hắn lảo đảo buông tay, Lâm Duệ Hi bị ném xuống mặt đất.

Bên tai nghe tiếng gã hắc y nhân rống lên giận dữ, cùng tiếng xô xát, nhưng hắn không còn chút khí lực nào để xốc túi đứng lên.

Người vừa xuất hiện cản bước hai kẻ kia không ai khác chính là Lôi Hạo Tường! Hai gã hắc y tả hữu giáp công, chiêu thức hạ xuống như lũ cuốn. Lôi Hạo Tường không nao núng, lão luyện hóa chiêu, ngăn trở công kích của bọn chúng, thuận thế, một cước đem một trong hai người đá ra xa.

Lánh – tên còn lại rốt cục phát hỏa, rút ra một cây chủy thủ sắc nhọn hướng Lôi Hạo Tường đâm tới. Ngũ vương gia không hề nao núng, nhanh nhẹn né tránh, trở mình, bắt được cổ tay đối phương, dùng sức hạ một đòn!

Chỉ nghe tiếng xương gãy răng rắc vang lên, hắc y nhân phát sinh tiếng kêu thê lương thảm thiết, cánh tay đã bị chưởng kia đánh gãy! Gã hắc y bị đá văng ra đang muốn tiến lên tương trợ, chợt nhe từ đằng xa vọng lại tiếng một đám người đang chạy đến!!

“Bên kia làm sao vậy?”

“Phát sinh chuyện gì?”

Vài gã quan binh, tay xách đèn ***g hướng phía này chạy tới, hai gã hắc y thấy tình thế bất lợi, nhanh chân nhảy lên nóc nhà, chạy hướng ngược lại, nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm. Lôi Hạo Tường không đuổi theo, hắn chạy tới mở bao cho Lâm Duệ Hi, một tay ôm hắn dậy.

Đối với đám quan binh vừa tới, hắn phân phó một câu: “Có thích khách! Lập tức sai người lục soát, phong tỏa cửa thành, không được để sót bất cứ kẻ khả nghi nào!”

“Dạ.!! Ngũ vương gia, có cần chúng thuộc hạ phái người hộ tống hai vị?”

“Phái một người được rồi!”

“Dạ!” Quan binh lĩnh mênh lập tức tản ra, chỉ lưu lại một người hộ tống.

Lâm Duệ Hi mơ mơ màng màng nghe bọn họ đối thoại, hắn đã hít phải mê dược, còn bị gã hắc y bóp cổ, ý thức càng trở nên mơ hồ, tưởng chừng sắp ngất đi. Lôi Hạo Tường ôm hắn trở về, nhưng ánh mắt Lâm Duệ Hi vẫn gắt gao đặt trên thân ảnh Ngụy bà bà đang nằm sóng xoài trên mặt đất.

Bờ môi hắn mấp máy mấy chữ không rõ ràng: “Cứu lão bà…”

Lôi Hạo Tường quay đầu nhìn lại, sau đó phân phó cho gã quan binh hộ tống: “Đem lão bà tử kia trở về…”

Lâm Duệ Hi nghe xong lời này, mới thả lỏng mà ngất đi trên tay Ngũ vương gia.

Bên môi cảm nhận được một cỗ lành lạnh cùng ẩm ướt, tựa hồ là miệng chén nước. Lâm Duệ Hi vô thức hé đôi môi, một dòng nước trà âm ấm tiến vào trong miệng, một hồi mấp máy môi cũng uống xong chén trà.

Uống thêm vài ngụm nữa, vật kề trên miệng cũng rời đi, thần trí Lâm Duệ Hi dần dần khôi phục, mí mắt khẽ lay động. Bên tai nghe được tiếng mở cửa khẽ khàng, lại thêm một thanh âm già nua quen thuộc:

“Vương gia, đại phu đã tới….”

Lâm Duệ Hi mở mắt, thấy mấy bóng người không rõ ràng đang đứng bên giường.

Đại phu ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy cổ tay hắn, tĩnh tâm bắt mạch. Lâm Duệ Hi ho khan mấy tiếng, khung cảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng. Hắn đang nằm trong phòng mình, Lôi Hạo Tường ngồi ở đầu giường, Cẩm Hoan Thúc đứng một bên, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.

Ký ức trước khi hôn mê xẹt nhanh qua đầu Lâm Duệ Hi, hắn bỗng nhiên ngồi bật dậy, bởi động tác đột ngột, trước mặt kéo đến một trận tối sầm, lại ngã xuống giường.

Lôi Hạo Tường thấy hắn còn muốn nhỏm dậy, một tay ấn hắn trở lại giường, nói: “Ngươi ngoan ngoãn nằm yên cho ta, nhượng đại phu xem bệnh cho ngươi!!”

“Ngụy bà bà sao rồi?” Lâm Duệ Hi hỏi, đây vẫn là vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Không cần lo lắng, ta đã phái người đưa bà trở về, cũng thỉnh đại phu tới rồi.”

Nghe hắn nói vậy, Lâm Duệ Hi mới thở một hơi nhẹ nhõm,. Qua một lúc lâu hắn mới nhớ tới một vấn đề – Lôi Hạo Tường sao biết được nhà Ngụy bà bà ở đâu?

Đại phu buông tay hắn xuống, kéo áo hắn xuống kiểm tra một lượt. Trên cổ Lâm Duệ Hi in hằn một vết bầm xanh đen lớn nhìn rất dọa người, hẳn là vừa rồi bị gã hắc y kia chế trụ mà ra.

Lôi Hạo Tường nhẹ nhàng đưa tay đặt trên vết bầm, Lâm Duệ Hi khẽ rên một tiếng, hắn mới nhanh chóng thu tay về, yêu thương hỏi:

“Xin lỗi, rất đau a?”

Lâm Duệ Hi lắc lắc đầu, đại phu nói: “Thương thế của Lâm đại nhân không nặng lắm, hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian, uống vài thang Khu Kinh Dược là ổn thôi, về phần vết thương trên cổ, bôi thuốc mỡ lên, sau hai ngày máu bầm sẽ tan đi.”

Lôi Hạo Tường ôn nhu đắp lại chăn cho Lâm Duệ Hi, Cẩm Hoan Thúc theo đại phu đi bốc thuốc, bên trong phòng rốt cục chỉ còn lại có hai người bọn họ. Kinh qua chuyện vừa rồi, Lâm Duệ Hi có phần ngây dại, hắn mờ mịt đưa mắt nhìn trần nhà. Lôi Hạo Tường thấy thế quan tâm hỏi:

“Ngươi thấy thế nào rồi?”

“Không có việc gì, chỉ hơi váng đầu một chút thôi…” Lâm Duệ Hi sợ hắn lo lắng, chỉ nói qua loa cho có lệ. Lôi Hạo Tường thở dài một hơi, không kìm được mà đưa tay xoa xoa cái trán trắng ngần của đối phương.

“Đều là do ta sơ suất, hại ngươi bị thương.”

“Không phải a, nếu không phải vương gia tới kịp lúc, ta với Ngụy bà bà e là không xong rồi…” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Lâm Duệ Hi lại khẽ run lên, nếu chỉ vì hắn mà liên lụy tới Ngụy bà bàm hắn nhất định không cách nào tha thứ cho bản thân.

“Ta đã nói khi ở ngoài triều đừng có gọi ta là vương gia rồi cơ mà.” Lôi Hạo Tường cười cười, sửa lời hắn.

Lâm Duệ Hi mặt vốn đang trắng bệch, bị hắn nói một câu liền đỏ ửng cả lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy nằm như thế mà nói chuyện với người kia rất không hợp lễ. Vì vậy liền chống tay ngồi dậy, Lôi Hạo Tường thấy thế, vội vàng đem tấm đệm dày kê sau lưng hắn.

“Được rồi, ngươi thế nào còn lưu lại đây?” Lâm Duệ Hi nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại chí ít cũng đã là giờ Tý: “Ngươi không phải đang ở thư viện chờ bằng hữu đem thi từ về sao?”

Nói đến cái này, sắc mặt Lôi Hạo Tường tối sầm lại, hắn thận trọng nói:

“Thời gian người ngất xỉu, ta đã phái người đi tìm gã bằng hữu đó hỏi thăm, hắn căn bản không có đưa thư cho ta, càng không có thu thập thêm được thi thừ quý hiếm gì.”

“Sao có thể thế được?” Lâm Duệ Hi nghi hoặc hỏi.

Bằng hữu đó của ta ngụ trong kinh thành, dù là muốn đưa thi từ, cũng sẽ không đưa lúc trời tối hù thế này, ta lúc nhận thư đã thấy nghi rồi. Chỉ là chữ viết này rất giống bút pháp của hắn, ta xem một hồi lâu mới nhìn ra điểm sơ hở a. Ta lại nghĩ đây có thể chính là kế kẻ gian bày ra, bèn nhanh chóng ly khai thư viện, đuổi theo ngươi…kết quả đúng như ta sở liệu.

“Nói như vậy…hắc y nhân kia không phải chỉ là kẻ cắp binh thường?” Lâm Duệ Hi nhanh chóng hiểu ra, Lôi Hạo Tường gật nhẹ đầu, nghiêm túc nói:

“Hai gã hắc y nhân kia chỉ là quân cờ thí, phía sau nhất định còn trò gì đó nữa. Chắc chắn kẻ giật dây không phải hạng tầm thường.”

“Có thể là ai a…” Lâm Duệ Hi hoàn toàn không có đầu mối.

“Ngươi thường ngày rất ít cùng người ngoài kết giao, cũng không gây ra chuyện thị phi gì, đại sự gần nhất tham gia cũng chỉ có chuyện biên thảo thi tập. Nếu ta đoán không lầm, nhât định là cùng chuyện này có quan hệ.

“Tại sao?”

“Cái này ta cũng không dám chắc, nói chung, kẻ này không muốn chúng ta thuận lợi hoàn thành công việc. Vì vậy mới muốn gây khó dễ cho ngươi.”

“Nếu có thể bắt được hắc y nhân thì tốt rồi.” Lâm Duệ Hi thở dài.

“Ta cũng nghĩ như vậy, bất quá không thể dễ dàng thế a…” Lôi Hạo Tường trong mắt hiện một tia tinh quang khó đoán: “Hai gã kia thân thủ không tầm thường, nhất định kẻ giật dây cũng là đại nhân vật a…”

“Nghe ngươi nói như vậy,,,có phải là không có chút manh mối nào?” Lâm Duệ Hi hỏi.

“Manh mối thì ta có, nhưng không có cơ sở xác thực.”

“Lẽ nào không có chút đầu mối nào để điều tra sao?”

“Phong thư kia chính là đầu mối duy nhất…” Lôi Hạo Tường móc phong thư giả mạo ra,cẩn thận nhìn lại một lượt.

“Ta không hiểu, nếu như thư không phải do bằng hữu ngươi viết, thế nào lại đến được tay ngươi?”

“Cái này cũng rất khó nói, bằng hữu của ta trong kinh sư cũng là tài tử có chút tiếng tăm, không ít thư họa của hắn được lưu truyền bên ngoài, muốn giả mạo bút tích của hắn, không phải là quá khó.” Lôi Hạo Tường suy đoán: “ Hiện tại có hai khả năng. Một là phong thư đó do kẻ nào đó mượn danh nghĩa của bằng hữu ta đưa tới. Hai là…”

Hắn muốn nói lại thôi, khiến Lâm Duệ Hi không khỏi truy hỏi: “Hai là gì?”

“Hai là, gã tiểu tư giao thư tín cho ta bị kẻ khác mua chuộc.” Lôi Hạo Tường nghiêm mặt nói, Lâm Duệ Hi tức thì thấy lạnh sống lưng.

“Có loại sự tình này sao? Nói vậy là…chúng ta không phải ở vào thế phi thường nguy hiểm sao?”

“Ngươi đừng lo lắng quá, tạm thời chưa có chứng cớ, bất quá, nhất định ta sẽ tra ra chân tướng vụ này.” Lôi Hạo Tường kiên quyết nói: “Chuyện này để ta xử lý đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, từ ngày mai trở đi, ta sẽ phái người tới chỗ ngươi, ngươi chỉ cần chuyên tâm hoàn thành tốt thi tập là được.”

Lâm Duệ Hi vừa cảm kích lại vừa thấy hổ thẹn trong lòng. Cảm kích vì, hắn chăm sóc chiếu cố đến mình như vậy. một lòng muốn mình có thể an tâm mà làm việc còn xấu hổ, vì chính bản thân lúc trước không biết tốt xấu, không đem quan tâm cũng khuyên bảo của đối phương đặt ở trong lòng.

Y lúng túng nói: “Ta thực sự là,,, rất xin lỗi ngươi a.”

“Làm sao vậy?” Lôi Hạo Tường đối với lời xin lỗi bất ngờ của y hoàn toàn mờ mịt.

“Ngươi vẫn khuyên ta khi ra ngoài nên đem theo người hầu, ta lại không đem lời của ngươi để vào tai…” Lâm Duệ Hi cúi cúi đầu, thẹn thùng nắm chặt tấm chăn mỏng đang đắp hờ.

Lôi Hạo Tường không hề để ý, cười nhẹ: “Ngươi cần gì tự trách bản thân? Thích khách lần này chính là cao thủ, dù ngươi có mang theo người hầu cũng chạy không thoát a, thôi thì coi như ngã một lần, lần sau cẩn thận hơn một chút là được rồi!”

Thấy hắn thoải mái như thế, Lâm Duệ Hi rốt cục trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đêm đã khuya, Lôi Hạo Tường rốt cục cũng phải cáo từ. Lâm Duệ Hi uống xong bát dược Cẩm Hoan Thúc sắc cho hắn. nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Y suy nghĩ rất nhiều, chuyện thích khách lần này, còn có chuyện của Lôi Hạo Tường …

Trời sáng, Lâm Duệ Hi không bởi vì sự cố hôm qua mà lười biếng, y dậy sớm đi tới thư viện như thường lệ, chỉ bất quá là bên người có thêm hai gã thị tòng cao lớn biết võ công – đây là do Lôi Hạo Tường an bài cho hắn, hai người này từ sáng sớm đã chờ trước cổng phủ trạng nguyên.

Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Duệ Hi chính là, đập vào mắt y: người trong thư viện đang nháo nhào khiêng một đống đồ đi ra, đống đồ đó dính đầy mực nước, thoạt nhìn bẩn thỉu nhớp nháp vô cùng. Lâm Duệ Hi chạy vội tới, kinh ngạc phát hiện, đống kia cư nhiên chính là thi tập cùng tư liệu mà bọn họ mất bao nhiêu công mới đem tập hợp lại. được.

“Lâm đại nhân, người sao không tĩnh dường thêm mấy ngày đã vội đến đây?” Một thi nhân phụ trách sao chép tư liệu, thấy y liền hỏi thăm, giọng pha chút bất ngờ cũng không mong muốn: “Ngũ vương gia còn nói có lẽ ngài sẽ nghỉ vài ngày…”

Lâm Duệ Hi không có tâm trí trả lời, y cầm lấy một quyển thi tập lật lên xem, bên trong đều bị mực nước làm bẩn, không nhìn ra được chữ nào, Lâm Duệ Hi xem xét kỹ lưỡng, không một quyển nào còn nguyên vẹn!

“Duệ Hi!! Ngươi sao lại không ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?” Lôi Hạo Tường từ trong phòng bước ra, Lâm Duệ Hi đang kích động cũng dần khôi phục bình tĩnh, y cầm một quyển thi tập ướt sũng giơ lên:

“Đã phát sinh chuyện gì vậy? Sao lại thành như vậy?” Y không kiên nhẫn dồn dập hỏi, lòng nóng như lửa đốt. Lôi Hạo Tường cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, sau đó mới cầm tay Lâm Duệ Hi kéo vào phòng, đóng cửa lại…

“Ngươi đừng gấp, bình tĩnh một chút, nghe ta nói.”

Lâm Duệ Hi hít một hơi thật sâu, Lôi Hạo Tường thấy sắc mặt y hơi dịu lại mới hướng y nói nguyên do:

“Sáng sớm nay khi ta tới thư viện, đã phát hiện cửa phòng chứa thi cảo đã bị phá, sách vở bên trong đều bị hắt mực nước, cả những tập đã chỉnh lý xong cùng với tư liệu thu thập được, toàn bộ đều bị hủy.”

“Sao có thể dùng thủ đoạn độc ác như thế chứ??” Lâm Duệ Hi vô cùng phẫn nộ, Lôi Hạo Tường dừng một chút mới nói tiếp:

“Ta hỏi qua mấy người gác cửa, bọn hắn nói không biết gì cả, đại môn bên ngoài cũng không có dấu vết bị phá, thế nên ta đoán có hai khả năng…”

Lâm Duệ Hi nhanh chóng bổ sung hộ hắn: “ Một là tặc nhân dùng khinh công vượt tường, hai là gác cửa bị mua chuộc!”

“Ân, hơn nữa hôm qua lại còn có chuyện lá thư kia, ta phải đem toàn bộ lính canh cổng cùng tiểu tư đổi hết mới được!” Lôi Hạo Tường kiên quyết nói.

“Nhưng nếu như không phải do bọn họ làm thì sao? Chứng cứ không có, đâu thể tùy tiện đổ oan cho người ta?” Lâm Duệ Hi lưỡng lự nói.

“Trữ uổng vô túng (thà rằng bắt nhầm còn hơn bỏ sót), hiện tại chúng ta không có thời gia để điều tra từng người một!”

Mặc dù là có điểm tàn khốc, những Lâm Duệ Hi cũng biết rằng hắn nói hoàn toàn có lý, bọn họ đích thực là không còn thời gian nữa.

“Vậy hiện tại, chúng ta nên làm thế nào?” Gặp phải chuyện này, Lâm Duệ Hi căn bản là không có sách lược ứng phó, không thể làm gì hơn ngoài việc thỉnh ý kiến của Lôi Hạo Tường

“Trước tiên, chuyện này không được để truyền ra bên ngoài, ta đã sai người đem toàn bộ số thi tập kia tiêu hủy.”

“Tại sao?” Lâm Duệ Hi đối với cách làm của hắn không lý giải được, hỏi lại: “Chúng ta không phải nên lập tức đem chuyện này bẩm báo với hoàng thượng?”

“Tuyệt đối không được, nếu hoàng thượng cho truy cứu, chúng ta nhất định phải lãnh trách nhiệm.”

“Phá thi tập đâu phải là chúng ta?” Lâm Duệ Hi không phục.

“Duệ Hi…” Lôi Hạo Tường đột nhiên lộ ra nhãn thần âm lãnh y trước giờ chưa từng thấy qua.: “Ngươi đừng có ngây thơ như thế, hiện nay chuyện trong triều, ngươi không biết chút gì cả.”

Lời nói của hắn, cộng thêm thần sắc, khiến Lâm Duệ Hi trong bất giác cảm nhận được ý tứ châm chọc rõ ràng, khiến khẩu khí đáp lại cũng không nén được bất mãn: “Vương gia nói không sai, ta đích thực là kém cỏi, chuyện trong triều hoàn toàn không biết gì, không sánh được với vương gia người thông minh tài trí!”

“Ta muốn nói không phải ý này, ta chỉ là… ách!” Lôi Hạo Tường chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, đang muốn giải thích, đột nhiên, từ bên ngoài có tiếng đập cửa gấp gáp.

“Vương gia, Hộ Thành Đô Úy phái người đến gặp người!”

“Ta biết rồi, bảo họ chờ một chút!” Lôi Hạo Tường vội vã đáp, nói rồi quay lại ôn nhu đối Lâm Duệ Hi giải thích: “Xin lỗi, tối nay ta cùng ngươi nói tiếp, ngươi trước tiên cứ về nhà đã, có tin tức gì mới ta sẽ phái người đến thông báo cho ngươi.”

Lâm Duệ Hi sắc mặt không đổi, im lặng đứng yên tại chỗ, không hiểu đang suy nghĩ cái gì. Lôi Hạo Tường nhìn ra vẻ mặt của y có điểm không ổn, nhưng ngại để người bên ngoài chờ lâu, không cách gì khác là vội vã ly khai.

Lôi Hạo Tường đi gặp Đô Úy, hai người tiếp tục thương lượng chuyện thích khách đêm qua, mãi mê đến nỗi không phát giác ra trời đã muốn hoàng hôn, Đô Úy giữ hắn lại dùng bữa, tranh thủ nói thêm một lúc khi ăn. Chờ Lôi Hạo Tường trở về thư viện thì cũng đã qua giờ Mùi, hắn vừa vào đại môn, đã thấy thủ hạ hắn phái đi bảo vệ Lâm Duệ Hi đang đứng tán gẫu cùng một gã thị vệ canh cửa.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Lôi Hạo Tường ngạc nhiên hỏi.

“Lâm Duệ Hi đại nhân vẫn chưa đi, ngay cả bữa trưa cũng ăn ở đây…” Gã thủ hạ lúng túng trả lời, Lôi Hạo Tường nghe xong cả kinh, vội hỏi Lâm Duệ Hi đang ở đâu, sau đó vội vàng chạy đi tìm hắn.

Trong thư phòng mọi thứ đều đã được lau dọn sạch sẽ, thế nhưng mùi mực tàu lại có vẻ nồng hơn ban sáng. Lâm Duệ Hi ngồi trước cửa sổ, chuyên chút ghi ghi chép chép, không phát giác Lôi Hạo Tường bước vào.

Lôi Hạo Tường không muốn kinh động y, nhẹ nhàng bước chân tới phía sau, tò mò nhìn. Lâm Duệ Hi đang viết thi từ, hai bên trái phải y chất đầy giấy lớn kín đặc chữ. Thi từ Lâm Duệ Hi đang viết, có một câu thơ phi thường quen thuộc đập vào mắt Lôi Hạo Tường – “Nhân duyên chung vô định, Vương nữ mộng Thanh Trì” – Cái này chính là câu thơ bọn họ vừa tranh luận hôm trước a! Lôi Hạo Tường chợt minh bach y đang định làm gì.

“Duệ Hi…”Hắn nhịn không được thấp giọng nói: “Không lẽ người định đem thi tập bị hủy chép lại một lượt sao?”

Lâm Duệ Hi xoay người nhìn hắn một cái, bỏ lại một câu: “Đừng quấy rầy ta…” Sau đó lại cắm cúi chép tiếp.

Lôi Hạo Tường biết lúc này y đang nỗ lực nhớ lại thi từ, không thể phân tâm, thế nên hắn chỉ có thể ngậm miệng, đứng một bên nhìn.

Bên ngoài cửa sổ, sắc trời từ sáng sủa trở nên nhu hòa, từ nhu hòa lại biến thành xám xịt, dần dần bóng đêm kéo đến. Lâm Duệ Hi vẫn không có ý định ly khai án thư, Lôi Hạo Tường đứng bên cạnh nhìn y, không để ý thân phận vương gia tôn quý đưa cơm bưng trà tận tay cho y, thế nhưng y vẫn vùi đầu viết, chỉ thỉnh thoảng ngẩng lên uống một ngụm nước, cơm cũng không thèm ăn.

Thấy bóng đêm càng ngày càng sâu, Lôi Hạo Tường nhớ Lâm Duệ Hi hôm qua mới gặp chuyện, thân thể còn chưa hồi phục, ngày hôm qua ngay cả cơm cũng chưa ăn. Trong tâm một trận thương tiếc cùng yêu thương, chỉ sợ thân thể y không trụ được, vì vậy cất giọng nài nỉ:

“Duệ Hi, đừng có viết nữa. Giờ cũng không còn sớm, ngày hôm nay cứ dừng ở đâu đã, ngày mai hãy làm tiếp.”

“Không được” Lâm Duệ Hi cố chấp trả lời: “Ngày mai ta sẽ không nhớ được nhiều như hôm nay nữa!”

“Ngươi không cần nóng vội là gì, thi tập bị hủy chúng ta có thể thu thập lại mà.”

“Nói là nói thế, nhưng nếu vậy, ngươi lại phải một phen hao tâm tổn trí, mệt nhọc so với trước còn hơn nhiều, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao?” Nghe y nói thế, Lôi Hạo Tường dĩ nhiên cứng họng không nói được gì.

“Đừng làm ồn nữa!” Lâm Duệ Hi buông mấy chữ tối hậu, sau đó không thèm để ý tới hắn, tiếp tục cầm bút…chép chép và chép.

Lôi Hạo Tường thừa biết y ngoan cố tới chừng nào, chính mình có nói gì đi nữa thì cũng chỉ là tốn nước bọt mà thôi. Hắn đành đưa ra điều kiện:

“Được rồi, ngươi cứ viết tiếp, bất quá, đến giờ Hợi phải dừng lại cho ta.”

Lâm Duệ Hi vì hờn giận chuyện ban sáng, tuy rằng biết rõ đối phương quan tâm y, nhưng vẫn cố tình bày ra vẻ lạnh lùng, hờ hững. Lôi Hạo Tường nhìn bóng lưng bướng bỉnh của hắn, cũng ương ngạnh nói thêm:

“Nếu lúc đó ngươi còn không nghe ta, dù có phải động tay chân ta cũng vác ngươi ra ngoài.”

Vai Lâm Duệ Hi run lên một chút, nhưng cứng đầu dùng nhãn thần: “Ai sợ ngươi chứ!” nhìn lại hắn. Lôi Hạo Tường sau khi nói xong câu đó, liền ly khai căn phòng.

Tới đúng giờ Hợi, hắn mới trở lại.

“Duệ Hi, giờ Hợi rồi, dừng bút đi!” – Lôi Hạo Tường tung ra tối hậu thư.

Lâm Duệ Hi tiếp tục lơ hắn đi, vẫn đắm đuối nhìn mớ chữ trên bàn. Lôi Hạo Tường nheo mắt nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Nếu tiểu Duệ Hi ngươi không hợp tác, đừng trách ta thất lễ a.”

Hắn kéo cao ống tay áo, nhanh chóng bước đến gần, ôm lấy thắt lưng của Lâm Duệ Hi, không để ý tới tiếng thét chói tai phản kháng của y, nhẹ nhàng quăng y lên trên vai, đơn giản như diều hâu bắt gà con vậy.

Lâm Duệ Hi trong tay còn cầm cây bút lông ướt mực, liều mạng giãy dụa, mặc kệ mực văng tung tóe lên mặt mình cùng mặt Lôi Hạo Tường.

“Thả ta xuống, ta còn chưa có viết xong!!! Một dòng nữa thôi!!” Y ở bên tai Lôi Hạo Tường càng gào to hơn.

“Về nhà ăn tối, sau đó tắm, đi ngủ! “ Lôi Hạo Tường nghiêm khắc nói, hắn chế trụ thân thể đang muốn lộn xộn, một cước đá văng đại môn.

“Ta không cần ngươi dạy! Thả ta xuống!”Lâm Duệ Hi bị hắn giật mất bút lông, kêu còn to còn vang hơn trước,. Trời ạ! Hắn không thê cứ vác mình đường hoàng mà bước ra thế chứ! Mất mặt chết mất!!!

“Giờ không tới phiên ngươi làm chủ!” Lôi Hạo Tường bá đạo nói.

Hai thủ hạ phụ trách bảo hộ Lâm Duệ Hi thấy hai người đi ra, nhanh chóng bước lên nghênh đón, thế nhưng khi thấy cảnh kia, nhất thời choáng váng đến á khẩu, trơ mắt ra nhìn. Lâm Duệ Hi đang bị Lôi Hạo Tường vác trên vai, thấy bộ dáng mục trừng khẩu ngốc của hai người nọ, khuôn mặt tràn ngập xấu hổ cùng giận dữ.

Lôi Hạo Tường trái lại không thèm để ý tới biểu tình của bọn họ, nhanh chóng ra lệnh:

“Chuẩn bị xe!”

“Dạ…dạ!!” Hai thủ hạ nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhanh như chớp chạy đi an bài xe ngựa.

Lâm Duệ Hi nghĩ đến cảnh ra đến cửa thì sẽ lại bị một cơ số người nữa bắt gặp, vừa thẹn vừa giận nói: “Ta đồng ý về là được! Thả ta xuống mau!”

Lôi Hạo Tường thấy y thỏa hiệp, cũng không muốn làm khó, nhẹ nhàng thả y xuống. Lâm Duệ Hi chỉnh lại áo quần xộc xệch, hít thở một hồi cho bình tĩnh rồi mới bước đi.

“Chờ chút.” Lôi Hạo Tường đưa tay kéo y lại, Lâm Duệ Hi nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn xuyên thủng mặt hắn, mang theo hận ý: Ngươi còn muốn cái gì????? Lôi Hạo Tường không thèm để ý tới nhãn thần như muốn xé xác mình ra của y, hắn lôi ra một mảnh khăn lụa, ôn nhu lau đi mấy vết mực lem trên mặt Lâm Duệ Hi.

“Được rồi!” Hắn đạm đạm cười, thu khăn tay lại.

Biểu tình Lâm Duệ Hi từ tức giận chuyển qua kinh ngạc, sau đó lại thành xấu hổ không nói nên lời. Giờ y mới phát hiện, trên mặt Lôi Hạo Tường cũng dính không ít mực. Y cũng muốn lôi khăn tay ra lau hộ đối phương, coi như là đáp lễ, nhưng lục một hồi trong người cũng không ra được miếng vải nào, hình như là đã để quên ở nhà. Y nhất thời đứng đơ ra, không biết nên làm gì mới phải.

“Làm sao vậy?” Lôi Hạo Tường mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn gương mặt méo xệch của y.

Lâm Duệ Hi không cam lòng chịu lép vế so với hắn, nếu tìm không được khăn tay, vậy dùng cái khác thay là được… Lâm Duệ Hi ngay lập tức đêm luôn ống tay áo của mình, chà nhẹ lên gương mặt Lôi Hạo Tường, từ cái trán cao đến chóp mũi, vòng quanh gương mặt, một vết mực cũng không tha.

“Được rồi!” Y buông tay, cười tủm tỉm đánh giá gương mặt Lôi Hạo Tường vừa khôi phục được vẻ tuấn tú trẳng trẻo. Lôi Hạo Tường nghĩ thế nào cũng không ra y sẽ làm chuyện vừa rồi, một phen mục trừng khẩu ngốc.

Một gã tiểu tư đi tới ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Vương gia, Lâm đại nhân, xe đã chuẩn bị xong, xuất phát ngay chứ ạ?”

“Đi thôi.” Lâm Duệ Hi bỏ lại Lôi Hạo Tường đứng đó, phăm phăm bước ra ngoài, Lôi Hạo Tường thấy y đã bước ra tới của, mới nhanh nhanh chóng chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.