Cả đêm Mạc dạ Ly nằm trên giường trằn trọc miên man không ngủ. Lời nói của hoàng thượng cứ vang bên tai, đánh vào tâm hắn, nếu hắn ích kỷ một
chút, hắn có thể đem giang sơn xã tắc bỏ sang một bên, cùng Tô Khả Nhi
đến một nơi thật xa, cái gì mà quốc gia nguy nan, hắn coi như không
thấy, cái gì mà an nguy hoàng thất, hắn làm như không biết. Nhưng, dù
sao hắn cũng là Mạc Dạ ly, Mạc Dạ Ly cho tới bây giờ không phải là loại
người ích kỷ, hắn hiểu rõ trách nhiệm của hắn, gánh nặng trên vai hắn.
Sự lo lắng của hoàng thượng không phải là không có căn cứ, hiện nay, thế
cục triều định mặc dù ổn định, nhưng dù sao thái tử vẫn chưa đăng cơ,
còn ở phía sau, Tiêu Thương nắm toàn bộ quyền lực, chỉ cần hắn muốn hắn
có thể có năng lực soán vị xưng đế, không ai dám kết luận là hắn không
thể thành công, lại cũng không thể phủ nhận là hắn sẽ thất bại, nhưng sự đặt cược này quá lớn, là toàn bộ đại thịnh hoàng triều, trước không nói tứ phương ở biên quan như hổ rình mồi, trong còn có nội loạn, triều
chính thay đổi, hết lần này tới lần khác biến đổi liên tục, lòng người
khó dì, không chừng, chỉ một hành động nho nhỏ là có thể lật đổ vương
triều.
Hoàng thượng không dám cược, lại đem sự đặt cược đó đặt
lên vai Mạc Dạ Ly, chỉ cần Mạc Dạ Ly từ bỏ Tô Khả Nhi, thì mọi sự đều
bình ổn, muốn đoạt lại ít binh quyền trong tay Tiêu Thương thì cũng cần
phải có thời gian cũng quyền mưu nhất định.
Mạc Dạ Ly nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ, thâm trầm không có ánh sáng, có chút tuyệt vọng, cho dù là ở chiến trường bốn bề chống địch, hắn vẫn bình tĩnh như
thường, chưa từng có lòng tuyệt vọng, nhưng, đêm nay hắn lại vô cùng
tuyệt vọng, càng phân tích càng sợ hãi, có đôi khi, xúc động là ma quỷ,
lại có thể được việc, nhưng, người quá lý trí vẫn chỉ là đau khổ. Mạc Dạ Ly nhớ lại lời sư phụ nói, hắn quá mức lý trí, luôn nghĩ thấu triệt mọi việc, ngược lại làm người sẽ thiếu sự vui vẻ.
Nhưng, đứng ở vị
trí này của Mạc Dạ Ly, đã không thể chấp nhận được cảm xúc của mình,
thật ra hắn tình nguyện mình có dũng khí để xúc động…
Nhớ lại lúc gần đi, hoàng thượng nhắc nhở, vừa nhẹ nhàng vừa tàn khốc: “Ái khanh,
trên đời này có rất nhiều chuyện mình không thể làm chủ, cho dù trẫm là
hoàng thượng cũng có lúc không thể nề hà, chuyện này trọng đại, hãy
quyết đoán, nhấp nhất chỉ có thống khổ, càng không có kết quả, nếu thật
sự một ngày nào đó có đại biến, vị nữ tử này sớm muộn cũng sẽ là người
của Tiêu Thương, chỉ là thủ đoạn khác nhau thôi.”
Những lời này
chẳng khác gì ép không còn đường sống, làm cho ngực Mạc Dạ Ly đau đớn,
chẳng lẽ chuyện này thật sự ngay cả thoái nhượng cũng không còn đường
sống sao?
Mà Tiêu Thương cũng có tình cảm đối với Tô Khả Nhi, Tô
Khả Nhi rất đáng được một nam nhân yêu, Tiêu Thương cũng rất yêu nữ nhân này, chỉ là hắn ta yêu quá sâu đậm, rất che giấu, rất bá đạo, không có
lối thoát.
Cả một đêm Mạc Dạ Ly mất ngủ.
Tô Khả Nhi thì
lại ngủ rất ngon, trải qua một này lo lắng, cô mệt mỏi ngủ trong ngọt
ngào, sáng sớm, nghe tiếng nha hoàn bên ngoài cửa kêu lên vui sướng:
“Oa…Tuyết rơi…tuyết rơi…”
Tô Khả Nhi bị tiếng kêu này làm tỉnh
giấc, cô xốc chăn lên, không để ý mình chỉ mặc chiếc áo đơn, đẩy cửa sổ
nhìn ra ngoài, một màu trắng xóa bên ngoài trước mắt, toàn bộ Mạc phủ
giống như là được mặc áo mới, phủ thêm một màu trắng lông cừu, tuyết rơi rơi trên song cửa, rơi vào bàn tay của Tô Khả Nhi, cô quên mất mình đã
bao lâu rồi không nhìn thấy tuyết, trước kia ở thời hiện đại, nơi cô
sống rất nhiều năm không có tuyết rơi, nay nhìn thấy cảnh tuyết này cô
thấy vô cùng vui vẻ, vội mặc nhanh quần áo ra ngoài.
Cô đến trước phòng Mạc Dạ Ly gõ cửa, muốn cùng anh cùng nhau thưởng thức cảnh tuyết, lại phát hiện cửa phòng đã đóng: ‘Mạc Dạ ly…”
“Tô cô nương đừng gọi nữa, tướng quân sáng sớm đã ra phủ rồi.” Nha hoàn nói.
“Cái gì?” Tô Khả Nhi kinh ngạc, mạc Dạ Ly sáng sớm đã ra ngoài, đi đâu?
Tề hầu phủ.
Màu trắng tuyết bao phủ lấy Tề hầu phủ to lớn, hành lang gấp khúc thâm u.
Nơi này trước kia Mạc Dạ Ly hay đến, hôm nay, cũng là trong vòng nửa năm nay, cũng là lần đầu tiên hắn bước chân vào, tâm trạng không còn thoải
mái vui vẻ như trước nữa.
“Mạc tướng quân, Hầu gia ở thư phòng.” Quản gia đón hắn đi về hướng thư phòng.
Trong thư phòng một nam tử chừng bốn mươi tuổi nhưng lại giống như năm mươi
tuổi, nửa đầu tóc đã bạc, khóe mắt có vài nếp nhăn, trong mắt chứa đầy
sự tang thương, giống như chứa nhiều cảm khái.
Trong lòng Mạc Dạ
Ly thầm thở dài thay cho Hầu gia, chính là nửa năm qua đã trở thành như
vậy, nửa năm trước, lúc Tề Tú Viện xuất giá, Tề hầu gia cũng đi tiễn mà
vui sướng, ai ngờ nửa năm sau, Tề Tú Viện nổi điên, mà nối tiếp Tề Hầu
phủ nay không còn tiếng tăm như trước, sự thật quả tàn khốc.
“Ngươi đã đến rồi.” Tề hầu gia nói, nhìn mạc Dạ Ly đang đứng bên ngoài.
“Hầu gia.” Mạc Dạ Ly chào một câu, đi vào.
Tề Hầu gia phân phó hạ nhân pha trà, rồi nhướng mắt lên hỏi: ‘Mạc tướng
quân tới đây có việc gì?” Tề hầu gia nhớ lại trước đây tàn nhẫn chia rẽ
Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện mà có chút hối hận, cho nên, lần này thấy Mạc Dạ Ly đến Tề hầu phủ, trong lòng Tề hầu gia cũng có chút tự giễu, cũng
nghĩ, Mạc Dạ Ly quang lâm hầu gia phủ, có thể là tới châm chọc ông đã
lựa chọn sai lầm không? Có đôi khi, con người sau này mới ý thức được
sai lầm ngu xuẩn của mình, oán trách trời đất.
Mạc Dạ Ly vẫn tao
nhã lịch sự như trước, càng không có ý chế giễu, hắn khẽ cúi xuống, cười khẽ: ‘Hầu goa, tiểu chất lần này tới là có việc muốn nhờ.”
“Hả?” Tề hầu gia có chút kinh ngạc, lúc này tề hầu phủ đang là lúc sa sút, mà Mạc dạ Ly là người được hoàng thượng sủng ái, hắn có việc gì đến cầu
chứ?
“Ta nhờ Tề hầu gia đáp ứng cho Viện nhi vào ở Mạc phủ, để
Mạc mỗ trị liệu cho nàng.” Mạc Dạ Ly bình tĩnh cất tiếng, trong mắt có
sự khẩn cầu, cũng có sự đau đớn không muốn người khác biết.
“A…”
Tề lão gia kinh ngạc a một tiếng, ông ta đột nhiên có cảm giác xấu hổ,
mạc Dạ Ly vẫn cao thượng, thiện lương, mà ông ta lại thấy dạ tiểu nhân
để đo lòng quân tử, nghe Mạc Dạ Ly muốn chữa trị cho nữ nhi của mình,
quả thực ông ta cảm động, cả người run rẩy không biết nói gì.
“Thật sao? Ngươi thật sự muốn chữa trị cho tiểu nữ nhà ta sao?” Tề Hầu gia hỏi lại.
Mạc Dạ Ly gật đầu, ánh mắt kiên định: ‘Ta nguyện ý.” Nhưng kỳ lạ chính là, những lời này như là đang tự nói với chính mình.
“Được…được….Mạc hiền chất, trước kia lão phu làm ngươi thiệt thòi…ngươi…trái lại ngươi
lại giúp lão phu, lão phu thật sự là xấu hổ.” Tề hầu gia nói xong, hốc
mắt đỏ lên.
Mạc Dạ Ly quýnh lên, vội an ủi: ‘Hầu gia, chuyện đã
qua rồi, chúng ta đừng nhắc tới nữa.” Mạc Dạ Ly nói xong, trong lòng
nghĩ thầm, mình vẫn là người thua thiệt mà, lần này đột nhiên Mạc Dạ Ly
đến Tề hầu phủ, không phải thăm hỏi bình thường mà là có mục đích.
“Người đâu, gọi tiểu thư ra đây.” Tề hầu gia phân phó hạ nhân, sau đó lại phân phó nhà bếp làm cơm tiếp đãi Mạc Dạ Ly.
Mạc phủ, Tô Khả Nhi lặng yên đứng trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết đẹp đẽ bên
ngoài, trong lòng trống vắng, nếu lúc này mà có Mạc Dạ Ly thì tốt, cô
cảm thấy cô đơn, chỉ muốn đánh người.
Đúng lúc này, một mẩu đối
thoại truyền đến tai cô, tiếng nha hoàn lo lắng hỏi: “Quản gia, phu nhân hỏi thiếu tướng quân đi đâu rồi?”
“Thiếu tướng quân a, sáng sớm cậu ấy dã đi Tề phủ rồi, không chừng là xem bệnh cho Tề tiểu thư.”
Cái gì? Mạc Dạ Ly đi Tề phủ? Tề Tú Viện bị ốm? Tô Khả Nhi cố khống chế sự ghen tuông trong lòng, tâm trạng càng thêm buồn bực.
Tiêu Vương phủ, một dáng người cao lớn đứng trong hành lang nhìn tuyết bay
đầy trời, ánh mắt tịch liêu, trong Tiêu vương phủ thật tĩnh lặng, quá
tĩnh lặng còn có thể nghe được tiếng tuyết rơi, Tiêu Thương vẫn không
hiểu, thói quen mười mấy năm yên lặng, vì sao lúc này lại tâm phiền ý
loạn muốn nghe được một âm thành.
Nếu…nếu nàng ở đây thì tốt
quá…trong lòng hắn nghĩ vậy, không cần nàng phải đối tốt với hắn, chỉ
cần nàng tồn tại, để cho hắn biết nàng vẫn ở bên là tốt rồi.
Không biết vì sao lại có cảm giác bức thiết muốn nhìn thấy tâm tình của nàng, có thể là quá yên lặng, yên lặng làm hắn có chút hư không, có chút
không thú vị thôi, vào lúc này, trong con người cao ngạo của hắn vẫn
không muốn buông xuống, trong lòng cuồng ngạo vẫn còn sự khinh thường
quấy phá, là đối với nàng, chỉ là thói quen mà thôi.
Mùa đông,
lại sắp tới giao thừa rồi, tuyết trắng rơi đây, những bông tuyết mỹ lệ
không thực, mỹ đến mộng ảo, còn người thưởng tuyết, lại quá cô độc, tâm
lạnh như tuyết.
Tề phủ, giữa trưa các đồ ăn vô cùng phong phú, hạ nhân Tề phủ đã lâu không nhìn thấy lão gia cười tươi như vậy, trên bàn, Mạc Dạ Ly vẫn thanh nhã như nguyệt, Tề Tú Viện tuyệt mỹ khuynh thành,
hình ảnh này làm cho hạ nhân nhớ lại một năm trước, cũng ấm áp như xuân.
Chỉ là, thật sự giống nhau sao? Bọn họ không hề phát hiện ra, mạc Dạ Ly hôm nay đặc biệt uống rất nhiều rượu, hắn không nói lời nào, cũng không
kính rượu, ước chừng uống hết hai vò rượu nhưng không hề say, cặp mắt
phát ra tia lạnh lẽo, càng vô cùng thê lương.
“Biểu ca, đừng uống nữa.” Tề Tú Viện khuyên.
“Mạc hiền chất, ngươi có tâm sự?” Tề hầu gia cũng nhìn thấy vẻ mặt mạc Dạ Ly rất khác khi xưa, nên quan tâm hỏi.
Mạc Dạ Ly dừng tay, cười lắc đầu, nói: ‘Không có.”
“Rượu ngon, nhưng cũng là vật hại người, Mạc hiền chất nên uống ít đi.” Tề hầu gia nhắc nhở.
Lúc Mạc Dạ Ly buông ly rượu xuống cũng là lúc đầu óc mơ màng, ánh mắt lờ
đờ, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh dáng người tươi tắn kia, nụ cười xán lạn, ánh mắt linh động, tất cả ở nàng đều hiện lên trong mắt, giây
lát lướt qua, cuối cùng, Mạc Dạ ly gục xuống bàn.
“Biểu ca…” Tề Tú Viện kinh hãi đỡ lấy Mạc Dạ Ly.
“Hắn say rồi, con dìu hắn vào phòng nghỉ ngơi đi.” Tề hầu gia phân phó, thở dài một tiếng.
Ngày tuyết đầu tiên này, Tô Khả Nhi đợi ước chừng một ngày cũng không thấy
bóng dáng Mạc dạ Ly đâu, cô biết Mạc Dạ Ly ở trong Tề phủ, cô không thể
khống chế được sự ghen tuông trong lòng, đúng vậy, là cô ghen, thật sự
ghen, cô thật sự không vui.
Cuối cùng, đến bữa tối, nha hoàn được giao chăm sóc Tô Khả Nhi chạy vội về, “Tô cô nương…thiếu tướng quân đã về…”
“Ở đâu?” Tô Khả Nhi lao ra cửa.
“Mạc tướng quân vẫn còn ở trên xe ngựa.” Nha hoàn hổn hển trả lời.
Tô Khả Nhi tươi cười nhấc váy lên chạy vào trong tuyết, không để ý tay
mình đã lạnh băng, cô chỉ mong được nhìn thấy Mạc Dạ Ly. Khi cô chạy tới cửa thì đúng lúc thấy có người đi tới, dưới ánh đèn, cô thấy Mạc Dạ Ly, đồng thời bên cạnh anh, cô còn nhìn thấy Tề Tú Viện…Anh còn đang dìu cô ấy…
Ánh mắt Mạc Dạ Ly chạm phải ánh mắt kinh chấn của Tô Khả
Nhi, khuôn mặt tuấn tú lúng túng, nhưng chỉ chớp mắt, hắn đã khôi phục
lại vẻ bình thường, nói với Tề Tú Viện: ‘Cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Tề Tú Viện cười ngọt ngào, ngầng lên nhìn Mạc Dạ Ly với tràn đầy tìh
yêu, nàng không hề nhìn thấy Tô Khả Nhi đang đứng ở hành lang, nàng được nha hoàn đưa vào phòng khách.
Chờ Tề Tú Viên đi rồi, Tô Khả Nhi
cắn môi, có chút giận hờn, tủi thân, trách cứ, cô nhướng mày lên hỏi:
“Vì sao giờ mới về?” Có biết cô chờ anh thưởng tuyết, đợi cả một ngày
không?
Mạc Dạ Ly bối rối không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đau buồn trách móc kia, hắn nghiêng mặt đi, khàn khàn nói: “Ta xin lỗi.”
“Vì sao lại nói xin lỗi? Huynh đã làm sai chuyện gì sao? Không, muội không
trách huynh đi Tề phủ, muội càng không trách huynh đưa Tề Tú Viện về
đây, muội chỉ muốn nói, lần sau nếu huynh có đi ra ngoài thì hãy nói với muội một câu, để muội không cần…không cần ngốc chờ huynh.” Tô Khả Nhi
nói đến đây, mắt đỏ hoe, cô quăng người vào lòng Mạc Dạ Ly, ôm lấy anh.
Mạc Dạ Ly hoàn toàn sững sờ, nhìn thấy nàng khóc, những giọt lệ trong suốt
trong mắt trào ra, trái tim hắn rối loạn, sự kiên cường suốt cả ngày hôm nay của hắn sụp đổ, hắn ôm lấy nàng, cúi xuống chỉ nói thầm trong lòng, xin lỗi, Khả Nhi …ta xin lỗi…
Chỉ lát sau, Tô Khả Nhi đã nín
khóc, mỉm cười, cô nhẹ nhàng nắm tay Mạc Dạ Ly, cười khóc thút thít nói: “Lần sau không được như vậy nữa nhé, nếu không, muội sẽ giận thật đấy.”
“Tô cô nương, thiếu tương quân, bữa tối đã chuẩn bị xong, phu nhân mời các người đến đó.” Nha hoàn lên tiếng.
“Biết rồi.” Tô Khả nhi cười nói, ra vẻ tức giận xoay người đi trước, đột
nhiên Mạc Dạ Ly ở đằng sau cất lên: ‘Khả Nhi, có chuyện này, ta muốn bàn bạc với muội.”
“Chuyện gì?” Tô Khả Nhi dừng chân quay đầu lại.
Thấy ánh mắt trong suốt của Tô Khả Nhi, Mạc Dạ Ly rời ánh mắt đi không nhìn
vào đó, nói: ‘Từ hôm nay trở đi, Tề Tú Viện sẽ ở lại Mạc phủ.”
“Hả..” Tô Khả Nhi kinh ngạc mở to mắt, đi hai bước tới trước mặt Mạc Dạ Ly, hỏi lại: ‘Huynh nói gì?”
“Ta nợ nàng ấy rất nhiều, ta muốn trị bệnh cho muội ấy.” Mạc dạ Ly trầm thấp cất tiếng, không nghe ra cảm xúc.
“Cái gì? Huynh muốn chữa bệnh cho cô ấy? Huynh biết cô ấy bị bệnh gì sao?”
Tô Khả Nhi hỏi, làm sao có thể, nếu Tề Tú Viện ở lại Mạc phủ, vậy cô nên đi đâu?
Bệnh tình của Tề Tú Viện, trong lòng Mạc Dạ Ly hiểu rõ,
nghe Tô Khả Nhi hỏi như vậy, hắn lại không trả lời được, Tề Tú Viện là
tâm bệnh, là vì hắn mà thay đổi.
“Tề Tú Viện bị bệnh là hoàn toàn vì cô ấy yêu huynh, nếu huynh muốn chữa khỏi cho cô ấy, vậy thì huynh
nhất định phải yêu cô ấy, giờ huynh yêu muội, huynh định chữa cho cô ấy
thế nào?” Tô Khả Nhi hỏi thẳng, đây chính là hạnh phúc tương lai của cô.
Lời nói của Tô Khả Nhi nhưng ngọn đao đâm vào trái tim Mạc Dạ Ly, nếu
không, hắn sẽ không có cảm giác đau đớn như này, hắn giật giật môi, nửa
ngày mới phun ra một câu: ‘Tú Viện là biểu muội của ta, ta không muốn
thấy muội ấy điên khùng cả đời.”
Tô Khả Nhi lùi bước, nhìn chằm
chằm vào Mạc Dạ Ly, tìm vài giây để thỏa hiệp, cô cố nói: “Được rồi, trị đi. Chỉ cần huynh thoải mái, muội không còn gì để nói.” Trong lòng cô
thật sự khó chịu, tức giận, nhưng cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà
khiến cho Mạc Dạ Ly áy náy, nếu có thể trị được cho Tề Túa Viện cũng là
một chuyện tốt.
Nét mặt của Mạc dạ Ly đau khổ vặn vẹo, dưới ngọn
đèn, tim hắn như tan thành muôn mảnh nhỏ, nhưng, lời nói tàn nhẫn vẫn
thong dong cất lên khỏi miệng: “Ta hy vọng đêm nay muội có thể rời đi,
đừng để Tề Tú Viện nhìn thấy.”
“Hả…” Tô Khả Nhi nhíu may, nghĩ
mình nghe lầm, nửa ngày mới cất tiếng: ‘Vậy muội đi đâu? Huynh nhẫn tâm
để muội ra ngoài đông rét lạnh sao?”
“Ta sẽ đưa muội đến một nơi an toàn.” Mạc Dạ Ly hít một hơi thật sâu, muốn lý trí mình tỉnh táo, nếu không hắn sẽ phát điên.
“Đi đâu?” Tô KHả Nhi nhíu mày.
Mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng Mạc Dạ Ly vẫn mở miệng: “Tiêu vương phủ.”
“Cái gì? Để muội về tiêu vương phủ?” Tô Khả Nhi quả thật không dám tin nhìn
Mạc Dạ Ly, có lầm hay không, cho dù đưa cô đi, cũng không cần phải đưa
về đó chứ.
“Không được, trong mấy ngày trị bệnh cho Tề Tú Viện,
muội sẽ đi, nhưng muội sẽ không đến Tiêu vương phủ, muội ra khách điếm
ở.” Tô Khả Nhi nói.
“Khách điếm không an toàn.” Mạc Dạ Ly lo lắng nói.
Vậy tiêu vương phủ kia cũng có an toàn đâu! Trong lòng Tô Khả Nhi thầm kêu, đi Tiêu vương phủ, chẳng khác nào đem mình làm con mồi đưa vào hang hùm cho Tiêu Thương hưởng dụng chứ? Cô không muốn, cô kêu lên: “Vậy huynh
cho người bảo vệ muội được không?”
“Không được, nơi đó hỗn tạp,
rất nguy hiểm, muội không thể ở khách điếm được, muội…muội vẫn nên về
Tiêu vương phủ, ta đã bàn bạc với Tiêu Thương rồi.” Mạc Dạ Ly nói dối,
rõ ràng là chưa từng nói dối, ánh mắt né tránh không ngừng, quay lưng về phía Tô Khả Nhi.
“A…huynh cùng hắn bàn bạc rồi?” TÔ Khả Nhi kinh ngạc, quan hệ của Mạc Dạ Ly và Tiêu Thương trở nên tốt đẹp từ lúc nào vậy?
“ừ.” Mạc Dạ Ly khẽ lên tiếng.
“Được. Muội đi tiêu vương phủ, vậy chừng nào thì huynh tới đón muội.” Đây là điều Tô Khả Nhi quan tâm nhất.
“Chờ Tề Tú Viện khá lên, ta sẽ đón muội.” Mạc Dạ Ly khàn khàn trả lời,
nhưng, chỉ có hắn biết, đón nàng, đó là chuyện không thể hứa trước.
“Được rồi, một lời đã định, nhưng không được để muội chờ lâu đâu đây.” Tô Khả Nhi nói.
“Đợi muội đi dọn ít đồ, lát nữa huynh đưa muội đi Tiêu Vương phủ.” Tô Khả Nhi xoay người bước đi.
Tô Khả Nhi xoay người quá nhanh nên không thấy Mạc Dạ Ly đang ôm ngực, cả
người lảo đảo muốn ngả, khuôn mặt tuấn tú run rẩy vặn vẹo, đôi mặt thâm u tràn đầy sự đau đớn, hắn cúi đầu khẽ gọi: ‘Khả Nhi…”
Tô Khả Nhi
chạy nhanh vào phòng, tuy rằng đối với sự sắp xếp của Mạc Dạ Ly cô rất
không vui, nhưng còn cách nào chứ. Tề Tú Viện là bằng hữu tốt của Mạc Dạ Ly, còn có thể nói là thanh mai trúc mã, nếu Mạc Dạ Ly cảm thấy đã mắc
nợ cô ấy, hãy để cho anh chữa bệnh cho cô ấy đi vậy!
Chỉ lát sau, Tô Khả Nhi đã mang một bọc hành lý đến cửa, phát hiện Mạc Dạ Ly vẫn
đứng đó, khuôn mặt tuấn tú thê lương, cô có chút sợ hãi, sợ anh thấy cô
đơn, liền đi lên trước, cầm tay anh, khẽ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả,.” Mạc Dạ Ly trả lời.
Đúng lúc này, một nha hoàn gọi: ‘thiếu tướng quân, Tề cô nương tìm ngài.”
Tô Khả Nhi chớp mắt, hướng về nha hoàn nói: ‘cô nói với Tề cô nương, thiếu tướng quân có việc chưa thể gặp cô ấy được.” Không được, Mạc Dạ Ly muốn đưa cô đến Tiêu vương phủ, một chút thời gian này không thể bị người
khác chiếm lấy được.
Nhưng Mạc Dạ Ly lại gỡ nhẹ tay Tô Khả Nhi ra, nói: “Khả Nhi, ta sẽ không đưa muội đi Tiêu vương phủ, tự muội đi nhé.”
“Hả?” Tô Khả Nhi kinh ngạc khi thấy tay mình bị đẩy ra, cô ngỡ ngàng.
“Quản gia, ngươi đưa Tô cô nương đến Tiêu vương phủ.” Mạc Dạ Ly phân phó quản gia, sau đó đi theo nha hoàn đi về phòng Tề Tú Viện.
Hình ảnh đó làm Tô Khả Nhi không dám tin, tay bị Mạc Dạ Ly đẩy ra vẫn còn ở giữa
không trung, không biết nên thu lại thế nào, cô cắn môi, tức giận quay
người đi ra khỏi cửa, còn Mạc Dạ Ly sau khi nghe tiếng bước chân đi rồi
mới quay người lại, thấy không còn ai ở cửa, hắn cảm thấy toàn thân đều
tràn ngập đau đớn, ngực khó thở, cả người cứng ngắc, so với cái chết
chẳng khác gì.
Áp lức cảm xúc không thể khắc chế, vốn định thong
dong xoay người nhưng không ngờ ngực đau đớn làm hắn thấy tức thở, hắn
lấy tay ôm ngực, cong người lại, nha hoàn hoảng sợ hỏi: “Tướng quân…ngài không sao chứ?”
“Không sao.” Mạc Dạ Ly đáp, đứng thẳng lên đi vào trong đêm tối.
Tô Khả nHi ngồi trong xe sắc mặt khó coi, toàn thân lạnh lẽo, hành động
đẩy ra của mạc Dạ Ly làm cô cảm giác anh muốn từ bỏ mình, sự lạnh lùng
vừa rồi làm cô khó hiểu, vì sao? Chẳng lẽ Tề Tú Viện tìm, nên anh phải
gấp gáp như vậy? Vì sao anh lại đẩy tay mình ra? Vì sao lại đi về phòng
Tề Tú Viện? Cô có thể hiểu là, Tề Tú Viện quan trọng hơn cô.
“Đáng giận.” Tô Khả Nhi buồn bực kêu lên.
“Tô cô nương, Tiêu vương phủ sắp đến rồi.” Quản gia ở bên ngoài nói.
Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi nghiến răng nghiến lợi, nếu đã quay lại đó, nếu Tiêu Thương còn chọc tới cô, cô sẽ không khách sáo.