Cung điện to lớn cách đó không xa hiện ra trước mắt, Tô Khả Nhi vén rèm
nhìn, trong lòng có chút sợ hãi, lần này tiến cung không giống lần
trước, lần này là cô bị ép buộc vào cung, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Là ai? Vì sao lại dính líu đến mình?
Tô Khả Nhi cảm giác xe ngựa
đi thông suốt một mạch đến thẳng hoàng cung, lúc cô còn chưa rõ thì đã
bị Phúc Điền mời xuống ngựa, rồi cười nói: “Tô cô nương, mời đi bên
này.”
“Ông muốn đưa tôi đến đâu?” Tô Khả Nhi hỏi.
“Tô cô
nương, đừng nóng giận. Hoàng thượng chỉ muốn gặp ngươi thôi.” Phúc Điền
vẫn cười như cũ càng làm khuôn mặt ông ta trắng bệch thêm.
“Hoàng thượng?” Tô Khả Nhi lắp bắp kinh hãi, mình chỉ là thường dân, sao lại
được nhấc lên gặp hoàng thượng? Nếu ở thời hiện đại, cô mà bị Chủ tịch
nước triệu kiến, chắc cô sẽ vui ngất trời, nhưng ở thời cổ đại, bị hoàng thượng triệu kiến, cô lại có cảm giác không hợp lý, là dự cảm không
tốt.
“Đúng rồi. Hoàng thượng muốn thấy nữ tử khiến cho Tiêu vương si mê có dáng vẻ như nào.” Phúc Điền cười ha ha, ông ta nhìn vào mắt Tô Khả Nhi, nhưng khác biệt là, trong mắt nàng đối với việc gặp hoàng
thượng không chút sợ hãi.
“Cái gì?” Tô Khả Nhi mở to mắt, nữ tử
làm cho Tiêu vương si mê, chẳng lẽ ám chỉ mình? Tuy rằng tối qua cô đã
nghe Tiêu Thương thổ lộ, nhưng vẫn làm cô khó tin, lúc cô chưa biết gì,
thì chẳng lẽ tất cả mọi người đều đã biết rồi ư? Cô cảm thấy không được
tự nhiên.
“Đi thôi, đừng để hoàng thượng chờ.” Phúc Điền cũng không nhiều lời, xoay người đưa Tô Khả Nhi đi về hướng đông cung.
Cung điện bên trong được trạm chổ cảm nhận được trong hoàng cung sâm nghiêm
thâm trầm, nhìn bức tường lạnh băng, trước mắt cô hình như xuất hiện một loạt hình ảnh, ở bên trong hoàng ngõa thâm cung, một phi y nữ tử ngồi
dựa vào trong lầu các, Tô Khả Nhi có thể cảm nhận được tiếng cánh chuồn
chuồn bay lên trong tịch mịch.
Cuối cùng, Tô Khả Nhi được Phúc
Điền dẫn dắt bước vào đại môn một cung điện, cô đưa mắt quan sát xung
quanh, lại bắt gặp một đôi đồng tử thâm trầm, một người đàn ông chừng
năm mươi tuổi đang dựa trên ngai vàng, mỉm cười nhìn Tô Khả Nhi, cô thấy rùng mình, lập tức ngây ngốc phản ứng, quỳ xuống cung kính nói: ‘Dân nữ Tô Khả Nhi tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn tuế vạn tuế
vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ, đến đây, ngồi đi.” Giọng nói ôn hòa vang lên.
“Dân nữ không dám.” Tô Khả Nhi vẫn quỳ như cũ không dám đứng lên, sự uy
nghiêm của ông ta khiến cho người khác không thể không cúi đầu.
“Lời nói của trẫm là thánh chỉ, ngươi định kháng chỉ sao?” Hoàng thượng vẫn cười như cũ.
Tô Khả Nhi thấ hoàng thượng nói vậy, mình không nên kiên trì, vì vậy vội
nói: “Tạ hoàng thượng, dân nữ đứng là được, sao dám ngồi cùng hoàng
thượng.” Nói xong, đứng sang một bên ngước lên nhìn người đàn ông đối
diện.
Hoàng đế cười ha ha, đôi mắt như lửa quan sát Tô Khả Nhi,
với ánh mắt lão luyện, đương nhiên liếc nhìn một cái là nhận ra Tô Khả
Nhi khác với các nữ tử khác, trên người nàng có một sự linh động mỹ lệ,
nếu muốn nói, nàng là nữ tử đầu tiên dám nhìn thẳng vào ông ta, quả
nhiên là gan dạ hơn người.
“Không biết Hoàng thượng triệu kiến
dân nữ đến là có chuyện gì.” Tô Khả Nhi cụp mắt xuống hỏi, né tránh ánh
mắt đang đánh giá mình.
“Thẳng thắn như vậy, người như người trẫm rất ít gặp.” Hoàng thượng lại cười ha ha, làm không khí trở nên thoải mái.
“Dân nữ chỉ là người dân bình thường, Hoàng thượng đề cao tiểu nữ rồi.” Tô
Khả Nhi đáp, trong lòng thầm đoán, ông ta bắt buộc mình đến hoàng cung,
chỉ sợ không phải chỉ nói chuyện vui vẻ như bề ngoài như thế
“Không đồng nhất bàn, ít nhất trong mắt trẫm, ngươi là nữ tử không tầm
thường.” Hoàng thượng cười, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ Tô Khả Nhi này
không biết mình có sự ảnh hưởng đến toàn bộ lực lượng triều đình, tuy
rằng nàng bình thường, nhưng lại không tầm thường, được hai người đàn
ông yêu.
“Dân nữ không hiểu.” Tô Khả Nhi khiêm tốn cười, cô thật
sự không hiểu, cô và hoàng thượng lần đầu gặp mặt, vì sao ông ta nói
mình không tầm thường? Chẳng lẽ ông ta biết mình là người tương lai
xuyên qua? Nghĩ đến đây, cô cảm thấy buồn cười, điều này làm sao có thể?
Đúng lúc này, một công công trẻ từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống nói: ‘Hoàng thượng, Tiêu vương gia ở ngoài điện cầu kiến.”
“A, nhanh như vậy sao?” Hoàng thượng nhướng mày cười thật sâu, quay sang
Phúc Điền nói: ‘Đưa Tô cô nương đi ra ngự hoa viên thưởng hoa đi. Hoa
đào nơi đó nở rất đẹp.”
Tiêu Thương đến? Tô Khả Nhi kinh ngạc,
hơn nữa xem thái độ của hoàng thượng vừa rồi, dường như trong lời nói
hàm ý gì đó, mang theo mục đích gì đó, trong lòng cô chấn động, lập tức
liên tưởng việc mình được mời vào hoàng cung có ý nghĩa gì. Tuy rằng tạm thời cô không biết mình có liên quan gì tới triều đình, nhưng cô biết
là mình có giá trị bị hoàng thượng lợi dụng, ông ta bảo Phúc Điền đưa cô ra ngự hoa viên, dường như cũng có ý ngăn cách cô và Tiêu Thương.
Vốn không có hứng thú ngắm hoa, Tô Khả Nhi và Phúc Điền đi ra ngự hoa viên, đột nhiên cô nghĩ tới Tiêu Lạc Thần, đã lâu không gặp cậu ta, không
biết cậu ta giờ đang làm gì, vì muốn gặp Tiêu Lạc Thần, cô hỏi: ‘Phúc
công công, xin hỏi tôi có thể đi gặp tứ hoàng tử được không?”
“Tứ hoàng tử sao? A, tứ hoàng tử gần đây bị cầm chừng trong điện, không biết có thể đến thăm được không.”
“Vì sao lại cầm chừng cậu ta?” Tô Khả Nhi kinh ngạc, thân là tứ hoàng tử mà lại bị cầm chừng, thật là buồn cười.
“Là ý của hoàng hậu nương nương. Nương nương mời cho hoàng tử một vị thái phó, hy vọng hắn có thể chuyên tâm học hành.”
Tô Khả Nhi gật gật đầu, hiểu ra, cô không nên quấy rầy, đã có phúc khí tới đây thì đi dạo trong hoa viên một chút, cô không muốn phí cơ hội này.
Tô Khả Nhi vừa đi, một thân cẩm sắc vội vã đi vào ánh mắt sắc bén nhìn
xung quanh nhưng không thấy Tô Khả nhi đâu, khuôn mặt tuấn dật của Tiêu
Thương hơi trầm xuống, nhìn người thượng vị uy nghiêm kia, hắn cụp mắt
xuống, trầm giọng nói: ‘Thần tham kiến Hoàng thượng.”
“Ái Khanh bình thân, không cần đa lễ.” Hoàng thượng cười, hất ống tay áo.
“Không biết Tô Khả Nhi đang ở đâu?” Tiêu Thương không che giấu được sự lo lắng, hỏi.
“A, Phúc Điền đã đưa nàng đi thưởng hoa đào rồi, năm nay hoa đào ở ngự hoa
viên nở rực hơn năm ngoái, vô cùng đẹp đẽ.” Hoàng thượng giọng điệu ôn
hòa không có chút tia địch ý.
Nhưng, Tiêu THương lại cảm nhận
được sự bức bách trong ngực, mục đích hoàng thượng mời Tô Khả nhi vào
cung làm sao hắn không rõ? Mục đích thật sự của ông ta chẳng qua là uy
hiếp Tiêu Thương giao quyền lực trong tay ra, nếu Tiêu Thương không đồng ý, tính mạng của Tô Khả Nhi liền nguy hiểm.
“Tiêu ái khanh, mười ngày sau thái tử đăng cơ, ngươi thấy thế nào?” Hoàng thượng nheo mắt, thu hồi lại nụ cười trên mặt.
“Thái tử dân tâm đã ổn, là thời điểm quân lâm thiên hạ, thần chúc thái tử thuận lợi đăng cơ.” Tiêu Thương cười nói.
“Việc đem bỏ thế lực Trịnh phủ, thái tử thật là ổn dân tâm, nhưng, còn một
chuyện khiến trẫm lo lắng. Thái tử ổn dân tâm, nhưng lòng thần phục của
quan thần hình như dao động, chưa được củng cố, ái khanh là đứng đầu
chúng thần, nếu có ái khanh tương trợ, thái tử đăng vị mới có thể thuận
lợi.” Hoàng thượng nói ý rõ ràng, nhưng trong câu chuyện vui vẻ, dấu
diếm nguy cơ.
Vẻ mặt Tiêu Thương lạnh te, uống một ngụm trà, ánh
mắt thâm thúy phức tạp, tựa như đang tính toán, lại như đang lo lắng,
chỉ lát sau, hắn quỳ xuống, giọng điệu cung nhiên nói: ‘Thần toàn lực
trợ giúp thái tử đăng vị.”
“Haiz, ái khanh làm trẫm thật cảm tạ, đôi khi thực quyền mới là chính trị trung tâm.” Ánh mắt hoàng thượng nhìn Tiêu Thương.
Tiêu Thương nhếch môi cười, nụ cười này ý vị thỏa hiệp, hắn mệt mỏi mở
miệng: ‘Thần nguyện trao ra ba phần quyền lực để chúc phúc thái tử đăng
vị, chỉ là, Hoàng thượng đáp ứng một thỉnh cầu của thần.”
Hoàng
thượng không hề giấu diếm được niềm vui khi có được ba phần quyền lực
trong tay Tiêu Thương, đã đạt được yêu cầu mình muốn, đương nhiên rất
vui vẻ đáp ứng: ‘Ái khanh cứ nói.”
“Thần muốn bãi triều nữa năm,
tận tình sơn thủy, chẳng biết có được không?” Tiêu Thương ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hoàng thượng.
Hoàng thượng giật mình không
thể ngờ Tiêu Thương lại có thình cầu này, ông ta còn đang muốn Tiêu
Thương phụ tá thái tử, huống chi, thái tử vừa mới đăng vị, nhân đan thế
bạc, mất đi Tiêu Thương như mất đi cánh tay trái, thật là tổn thất,
nhưng, nếu hắn đã mở miệng, hoàng thượng làm sao từ chối, ông ta đành
phải cười cười nói: ‘Ái khanh muốn gửi gắm tình cảm sơn thủy, trẫm đáp
ứng.”
“Tạ hoàng thượng, Hoàng thượng nói ngự hoa viên đào nở xán
lạn, thần cũng muốn đi thưởng thức.” Nói xong, Tiêu Thương xoay người
bước ra khỏi đại điện.
Phía sau, hoàng thượng thở dài, ông ta
biết lần này ép Tiêu Thương giao ba phần binh quyền ra, thật là cố sức,
Tiêu Thương là nhân tài đắc lực của hoàng triều, về sau trị quốc còn cần hắn xuất lực, hôm nay đắc tội, sau này sẽ bù đắp lại.
Tô Khả Nhi đang ở trong hoa viên ngắm hoa, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng gọi: ‘Khả Nhi.”
Giọng nói này đối với Tô Khả nhi không xa lạ, cô quay đầu lại, thấy sâu trong đào viên, một người cẩm sắc đứng bên tảng đá, khuôn mặt tuấn nhã, dáng
người cao lớn, người đàn ông có tư sắc này ngoài Tiêu Thương thì còn ai?
“Là huynh?” Tô Khả Nhi ngẩng lên nhìn anh ta một cái, thấy ánh mắt thâm tình kia, cô cắn môi né tránh.
Tiêu Thương từ xa nhìn nàng ở giữa đào viên, thấy nàng ngay trước mắt, lòng
hắn vô cùng vui sướng, cảm giác vui sướng này làm hắn muốn được ôm nàng
vào lòng, nhưng, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt né tránh, hắn cố nén cảm xúc trong lòng lại, bình thản nói: “Nên về phủ.”
“Hoàng thượng triệu kiến huynh có việc gì sao?” Tô Khả Nhi thăm dò hỏi.
“Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm thôi. Chúng ta trở về đi.” Tiêu Thương
không biết vì sao, hắn chán ghét cảm giác không bảo hộ được nàng, tựa
như trên đời này chỉ có hoàng cung là nơi khiến hắn có cảm giác không an toàn.
“Vâng.” Tô Khả Nhi gật đầu, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng toát ra trên người anh
ta.
Trên đường về phủ, Tô Khả Nhi vẫn không nói gì, Tiêu Thương
không yên lặng, sau khi làm nhiều chuyện đối với nàng như vậy, lại chân
chính đối diện với nàng, hắn cảm thấy mình thiếu nợ nàng rất nhiều, thấy nàng suốt ngày buồn bực không vui, cùng khiến hắn đau lòng mãi không
thôi.
“Hôm nay hoàng thượng đột nhiên mời tôi vào cung, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản.” Tô Khả Nhi đột nhiên nói.
“Vì sao ngươi cho là không đơn giản?” Tiêu Thương cười khẽ, đột nhiên cảm
thấy mình vì nàng trả giá một việc, cảm giác này thật tốt, giống như là
bù đắp lại.
“Tôi không biết, nhưng, tôi cảm thấy mình bị lợi
dụng, có phải là có liên quan tới huynh không?” Cô hơi nghiêng đầu nhìn
Tiêu Thương, từ lúc biết anh ta thích mình, cô không dám nhìn thẳng vào
mắt anh ta, bởi vì cô sợ bản thân mình hoảng sợ.
“Hoàng thượng biết ngươi thích xem hoa đào, liền cho người đón ngươi vào cung.” Tiêu Thương che giấu, chỉ cười.
“Sao lại vậy?” Tô khả Nhi nhiusm ày, cảm thấy vẫn nghi hoặc.
Trở về phủ, Tô Khả Nhi vẫn giả bộ như không biết gì, chỉ là , cô đã có một
quyết định, khi nào thời tiết ấm lên một chút thì sẽ đi du lịch, nơi nào cũng đi, cô muốn rời khỏi kinh thành, còn buổi tối, cô không cho Tiểu
Hoàn đốt hương trầm nữa, nhưng từ sau đêm đó, Tiêu Thương không đến
phòng của cô lần nào nữa.
Hôm nay, thời tiết đã ấm lên, mùa đông
lạnh đã qua dần đi, hơi thở mùa xuân càng nồng hậu, làm người ta có thêm hy vọng thêm sức sống, Tô Khả Nhi ủ dột nhiều ngày rồi, hôm nay, cô đi
tới Mạc phủ, Mạc phủ vẫn như trước không thay đổi, vẫn đều là những
người đó mà thôi.
Lúc mở cửa ra, quản gia thấy Tô Khả Nhi đứng bên ngoài cửa, kinh ngạc nói: ‘Tô cô nương, ngươi tới.”
“Tướng quân có ở trong không?” Tô Khả Nhi cười cười, gượng gạo.
“Tướng quân không ở, phía nam xảy ra khấu loạn, tướng quân xuất chinh được một thời gian rồi.”
“Cái gì? Huynh ấy đi rồi.” Cô vội hỏi.
Tô cô nương, vào trong nhà đi, ta đi mời lão phu nhân và Tề cô nương tới.”
Tô Khả Nhi lắc lắc đầu, cắn môi nói: ‘Không cần, tôi còn có việc.” Mục
đích của cô đến chỉ là muốn nói với anh một tiếng, là cô muốn rời khỏi
kinh thành mà thôi, nếu anh đã không có ở đây, còn nữa, lại còn Tề Tú
VIện nữa. Cô không muốn có thêm hiểu lầm, Mạc Dạ Ly đã đi rồi, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng trống vắng, có một xúc động muốn khóc làm cô
bước nhanh hơn, nhưng, cô không quay về Tiêu vương phủ, mà một mình đi
vào trong rừng trúc, xuân ý trong rừng trúc dạt dào, cô bước chậm lại,
nước mắt chậm rãi chảy xuống, trong lòng cô vẫn không thể nào quên đi
tất cả, tình yêu, dấu chân nơi này, sao lại không còn chút bóng dáng gì, gió xuân thổi tới làm vạt váy cô khẽ bay, nơi đây trống trải, một mình
cô hưởng thụ sự cô độc, có đôi khi, hồi ức là một điều đẹp đẽ…