Trên đường phố Giang Nam náo nhiệt, phồn vinh,
thịnh vượng, hai bên đường bày vô số các sạp bán hàng nhiều như sao trên trời không kịp xem hết, ba người Tô Khả Nhi chen vào một quán trà ngay
bên đường, sáng sớm quán trà khá vắng, ba người lên lầu chọn một vị trí
ngồi tốt nhất. Nam Cung Vũ gọi trà thượng đẳng cùng đồ điểm tâm, ba
người vừa ngồi xuống Nam Cung Vũ đã hướng về Mạc Dạ Ly cười hỏi: "Sư
huynh, huynh còn nhớ nhiều năm trước khi chúng ta còn niên thiếu đã từng tâm sự gì không?" Bởi vì Mạc Dạ Ly là đệ tử của Nam Cung lão gia, mà
Mạc Dạ Ly lại lớn tuổi hơn Nam Cung vũ cho nên Nam Cung Vũ gọi Mạc Dạ Ly là sư huynh.
"Đương nhiên ta nhớ." Mạc Dạ Ly cười, hai mắt nheo lại như đang nhớ lại chuyện ngày trước.
"Hồi đó ta chơi cờ thường thua trước sư huynh, cho nên ta không cam lòng
nhiều lần tìm huynh tỷ thí, cũng nhiều lần đều thua, giờ nghĩ lại lúc đó ta thật sự là không hiểu chuyện." Nam Cung Vũ có vẻ áy náy với Mạc Dạ
Ly, trước đây tình cảm huynh đệ rất tốt, nhưng hai ngày nay hắn đều đi
cùng Tô Khả Nhi, không dành nhiều thời gian tiếp Mạc Dạ Ly nên hắn thấy
áy náy.
"Lúc đó ta cũng còn trẻ nên cũng rất ham chơi." Mạc Dạ Ly bật cười, một vẻ thanh nhã tuyệt luân rất khác biệt, như làn gió xuân.
Tô Khả Nhi ngồi bên nghe hai người nói chuyện cũng cảm nhận được giữa họ
có nhiều chuyện thú vị liền chống cằm ngồi nghe, nhưng ánh mắt lại vô
thức dừng lại giữa hình ảnh đang tươi cười của Mạc Dạ Ly, cô không kiềm
chế được, rời mắt khỏi khuôn mặt của anh ta là việc vô cùng khó khăn,
nhưng đúng lúc ấy thì ngoài đường phố có nhiều tiếng huyên náo ồn ào, Tô Khả Nhi vốn thích náo nhiệt liền ghé qua lan can để xem xảy ra chuyện
gì, chỉ thấy ở đằng xa có một đội nhân mã đang đi rất chậm rãi, trong đó thu hút sự chú ý của mọi người là chiếc kiệu hoa màu hồng nhạt, tấm rèm lụa mỏng manh khẽ bay càng khiến cho người ta tò mò đối với người bên
trong kiệu.
"Ồ, có người lấy chồng à?" Tô Khả Nhi hỏi một câu không đầu không cuối.
Nam Cung Vũ ngồi bên cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, cười lắc đầu nói: "Không
phải đâu, người trong kiệu là hoa khôi Kiều Kiều cô nương danh tiếng ở
Giang Nam."
"Hoa khôi?" Tô Khả Nhi mở to mắt.
Nam Cung Vũ
cười gật đầu nói: "Không sai, Túy hoa lâu là kỹ viện nổi tiếng, hôm nay
là ngày sinh của Kiều Kiều cô nương, nàng ta nhất định là vừa từ trong
miếu thần đi ngang qua."
"Nghe huynh nói về vị cô nương này như vậy, huynh đã gặp qua cô ấy rồi à?" Tô Khả Nhi trêu.
Nam Cung Vũ đỏ mặt, gấp gáp trả lời: "May mắn gặp một lần."
"Cô ấy có đẹp không? Hình dáng như nào?" Tô Khả Nhi vừa nhìn kiệu hoa đang
đến gần vừa hỏi Nam Cung Vũ, thật ra chỉ là do Tô Khả Nhi hiếu kỳ mà
thôi, nhưng Nam Cung Vũ lại đỏ bừn mặt, xấu hổ ho một tiếng: "Đương
nhiên là đẹp."
Mạc Dạ Ly ngồi bên không nói gì, khuôn mặt tuấn tú cũng không biểu lộ thái độ gì, chỉ chú ý nhắc nhở Tô Khả Nhi cẩn thận
một chút bởi vì hơn nửa người Tô Khả Nhi nhoài cả ra ngoài, nhỡ không
may mà ngã xuống.
Tô Khả Nhi lần đầu nghe được danh hiệu hoa khôi nên tự nhiên rất muốn xem phong thái hoa khôi như nào, cô rất muốn xem
người đó xinh đẹp ra sao mà khiến cho đàn ông đi theo một hàng dài chật
hết đường phố, chỉ thấy cánh tay trắng như ngọc vén tấm rèm bên cửa sổ
lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tuyệt sắc, mái tóc đen nhanh, làn da trắng
mịn mềm mại, lông mày lá liễu dài nhỏ, đôi mắt phong tình ướt át, sau
tấm rèm lụa là hình ảnh một mỹ nữ làm cho người khác khuynh đảo.
Thật là một cô gái lẳng lơ, trong đầu Tô Khả Nhi xuất hiện ngay ý nghĩ này,
nhưng ánh mắt của cô vẫn liên tục dõi theo vị Kiều Kiều cô nương, lại
nhận ra cô ta hé miệng cười tươi như hoa, ánh mắt quyến rũ hút hồn người khác lướt qua người cô rồi dừng lại trên người Mạc Dạ Ly, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mọng đỏ một nụ cười duyên, Tô Khả Nhi bừng hiểu,
trong lòng tức tối, thì ra cái cô Kiều Kiều này ngay giữa ban ngày lại
đi quyến rũ Mạc Dạ Ly. Lúc Tô Khả Nhi đang bốc hỏa là lúc Kiều Kiều cô
nương cụp đôi mắt khiêu khích xuống sau đó thì tấm rèm được buông xuống.
Tô Khả Nhi chau mày quay lại nhìn Mạc Dạ Ly, thấy ánh mắt thâm thúy của
Mạc Dạ Ly vẫn đang dõi theo chiếc kiệu hoa đã đi xa, Tô Khả Nhi tức giận bước tới trước mặt hắn huơ huơ tay kêu lên: "Này, họ đi xa rồi, huynh
cũng nên thu lại hồn của huynh đi. Thực sự là quạ đen giống nhau." Nói
xong cô quay người ngồi phịch xuống ghế, bực mình cầm tách trà lên uống.
Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi nói vậy thì cảm thấy rất buồn cười, sở dĩ hắn
nhìn vị Kiều Kiều cô nương kia là vì Kiều Kiều cô nương không phải là
người tùy tiện, đối với chuyện về nàng ta hắn cũng chỉ được nghe qua mà
thôi!
Nam Cung Vũ cười cười, trêu: "Xem ra vị Kiều Kiều cô nương này rất có tình ý đối với sư huynh."
"Đừng nói nhảm." Mạc Dạ Ly trách khẽ, vừa ngồi xuống đã thấy một tiểu nha
hoàn thanh tú bước lên tầng hai cầm trong tay tấm thiệp hồng nhạt đưa
cho Mạc Dạ Ly, tươi cười rạng rỡ: "Công tử, tối nay là ngày sinh của
Kiều Kiều cô nương chúng ta, cô nương muốn mời công tử tới giúp vui."
Nói xong đặt thiệp xuống, che miệng cười rồi rời đi.
Mạc Dạ Ly
nhìn tấm thiệp đặt trên bàn chỉ cười cười, thái độ có vẻ suy nghĩ, Tô
Khả Nhi ở bên cạnh giận giữ đoạt lấy tấm thiệp, kêu lên: "Để tôi xem
trong đó viết gì."
Mở ra nhìn thì thấy trong thiệp chỉ ghi thiệp mời ngày sinh mà thôi, cũng không viết gì đặc biệt cả.
"Sư huynh, đây là cơ hội hiếm có, huynh không được bỏ lỡ đấy." Nam Cung Vũ cười ha hả.
Mạc Dạ Ly nhìn thiệp cười khổ, nhìn hắn chỉ cười không nói gì càng làm Tô
Khả Nhi thêm tức giận, cô cho rằng anh ta im lặng là đồng ý, cô cắn môi
lườm anh ta, thả tấm thiệp xuống hờn giận nói: "Muộn rồi, tôi đi ra
ngoài hóng gió." Nói xong liền đi xuống lầu, Nam Cung vũ thì quá ngạc
nhiên không hiểu, còn Mạc Dạ Ly thì tâm tư phức tạp.
Tô Khả Nhi
vừa ra khỏi trà lâu đến sạp hàng bên cạnh thì bị một thầy tướng số gọi
lại, "Cô nương cô nương, có thể xem tướng số được không?"
"Ông xem có chính xác không?" Tô Khả Nhi hỏi.
"Nói về vận mệnh gì đó thì không thể bằng lời nói mà nói chính xác được, cô
nương tin thì đúng mà không tin sẽ không đúng, nhìn tướng mạo cô nương
cũng không phải nữ tử bình thường!" Thầy tướng số vừa đánh giá Tô Khả
Nhi vừa bấm đốt ngón tay.
Tô Khả Nhi thấy không có việc gì liền ngồi xuống kêu lên: "Được rồi, Ông xem giúp tôi đi."
Thầy tướng số gật đầu cười nói: "Về đoán mệnh, chủ yếu là, một là mạng, hai
là vận, ba là phong thủy, bốn là âm đức, năm là đọc sách, sáy là tên,
bảy là tướng mạo, tám là thờ thần, chín là gặp quý nhân, mười là dưỡng
sinh, nhìn cô nương tướng mạo có phúc, chẳng hay cô nương muốn xem tướng mạo hay là xem tay?'
Tô Khả Nhi thấy ông thầy này nói cũng rất hợp lý liền hỏi: "Ông có xem nhân duyên không?"
"Việc này....cũng có thể." Thầy tướng số vuốt râu cười.
Tô Khả Nhi thấy vui vẻ liền ghé sát đến trước mặt thầy tướng số, hỏi nhỏ:
"Vậy ông xem tôi có thể làm tướng quân phu nhân được không?"
"Hả...?" Thầy tướng số ngạc nhiên, việc này ông ta không dám nói lung tung.
Tô Khả Nhi cho là thầy tướng số chưa rõ liền chỉ Mạc Dạ Ly đang ngồi uống
trà trên lầu, hỏi: "Nếu không thì như này đi, ông xem tôi và hắn có khả
năng trở thành phu thê không? Tôi có thể gả cho hắn không, nhưng cái
khác không cần xem."
Thầy tướng số nheo mắt lại quan sát Mạc Dạ
Ly một lúc, cười cười: "Thiên cơ bất khả lộ, nhân duyên đã định trước
rồi, chỉ là cuộc đời của cô nương có quý nhân làm bạn, còn việc làm sao
nắm được số phận thì phải tự cô nương xem cho mình. Xem ra cô nương có
vẻ không có lòng xem nữa."
Tô Khả Nhi mím môi nghĩ thầm, quý nhân làm bạn? Chẳng lẽ nói Mạc Dạ Ly?