Trong khu rừng rậm, ánh lửa chiếu rọi chân
trời, xung quanh tối đen, Phương An tiện tay cho thêm củi vào, mấy ngày
nay hành trình của họ đều như vậy, đi không nhanh cũng không chậm,
Phương An cứ tưởng rằng Mạc tướng quân sẽ vội vã trở lại kinh thành để
tham dự hôn sự của Tề Tú Viện, nhưng không như vậy, Mạc Dạ Ly chỉ phân
phó hắn ban ngày chạy, buổi tối nghỉ ngơi mà thôi, bởi vì không vượt qua trạm dịch nên đêm nay hai người chỉ có thể nghỉ ngoài trời.
Phương An phát hiện hiện giờ tướng quân càng ngày càng khó hiểu, trước đây
trong lòng tướng quân nghĩ gì thì chí ít hắn cũng có thể đoán được
một...hai phần. Còn hiện giờ tướng quân nhắm chặt mắt lại cũng không nói gì, dường như trong đáy lòng có rất nhiều tâm sự, ngay cả ánh mắt cũng
trở nên hư vô mờ ảo, không thể nắm bắt.
Phương An đốt lửa, ngẩng
lên nhìn bóng người cao lớn đang ngẩng đầu đứng dưới rừng cây, như tự
bộc lộ ra một sự đau thương, có thể cảm nhận được một không khí đau
thương tịch mịch, nói thật rằng, tướng quân như vậy làm hắn có chút đau
lòng, trước đây trên chiến trường, nắm quyền trong tay lãnh đạo sa
trường, thiên hạ anh tài đánh đâu thắng đó, vô cùng hăng hái, uy chấn
thiên hạ, vẫn luôn mang hắn theo, Phương An cảm thấy kiêu hãnh, vinh
quang, còn hôm nay, hắn cũng biết tướng quân đang ở cửa ải vượt qua tình cảm, nhưng hắn không hy vọng thấy tướng quân không vui vẻ như vậy.
Ánh trăng tháng tám vô cùng sáng, từng ngôi sao nhỏ như ngọc bích lóe sáng
vờn quanh bên người Mạc Dạ Ly tỏa ra những màu sáng bạc nhàn nhạt chiếu
vào khuôn mặt âm trầm của hắn, soi một nửa khuôn mặt mờ mờ phức tạp của
hắn, hàng mi dày dài khép xuống như hình ảnh một chiếc quạt, đôi đồng tử đen sâu thẳm dường như thu hết ánh trăng sao vào trong đáy mắt, ngón
tay thon dài nắm chặt một chiếc khăn lụa tím, đây là món quà mà Tề Tú
Viện đã tặng hắn trước khi đi.... có nên trả lại nàng hay không?
Mạc Dạ Ly ngẫm nghĩ, ánh mắt như xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp phía chân trời, xoay quanh trong đầu lại là một bóng dáng mềm mại khác, tiếng
cười của nàng như xua tan bóng đêm, trong lòng hắn liền gạt bỏ mọi băn
khoăn. Ngay lúc Mạc Dạ Ly đang suy nghĩ xuất thần thì không biết từ đâu
thổi tới một cơn gió mát, chiếc khăn trong tay hắn tuột ra tung bay
trong gió, Mạc Dạ Ly chấn động, muốn đưa tay bắt lại nhưng làn gió đó đã thổi chiếc khăn bay đi xa rồi, cảm xúc trong lòng hắn trào lên cuồn
cuộn, tất cả tư vị xoay quanh trong đầu, chiếc khăn đã bay đi xa rồi,
dương như cũng tượng trưng cho sự ra đi của Tề Tú Viện, hắn có nên giành lại không?
"Tướng quân, ngài có muốn Phương An thay người đi lấy lại không?" Phương An đứng bên hắn vội hỏi, Phương An biết đó là vật
định tình của tướng quân.
Nhưng Mạc Dạ Ly chỉ thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Không cần."
Chiếc khăn lụa đang bay trong gió dường như có linh tính, nó mắc lại ở một
cành cây, yên lặng ở yên đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân đến lấy
lại, Mạc Dạ Ly thấy ngực đau nhói, bàn tay muốn vươn ra lại nắm chặt lại giấu vào trong ống tay áo, cuối cùng, một cơn gió mát cuốn chiếc khăn
lụa bay vào trong bóng đêm.
"Tướng quân..." Phương An bị hình ảnh đó cảm thấy vô cùng bi ai, hắn ngẩng đầu lên nhưng nhìn thấy biểu hiện
của Mạc Dạ Ly, là lạnh nhạt hờ hững, cao ngạo kèm một chút sự mỉa mai,
dường như tự giễu mình, thấy biểu hiện này của Mạc Dạ Ly, Phương An
không biết nên an ủi như nào, đành thở dài một tiếng rồi quay lại đống
lửa, còn Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại như muốn cất giấu vết thương vào sâu tận đáy mắt, giống như mối liên hệ tình cảm cuối cùng này đã đứt đoạn...
***
Sau ngày quyết định ở lại, có thể thấy buổi sáng sớm thật đẹp, từ lúc Tô
Khả Nhi đàm phán với Tiêu Thương, cuộc sống của cô lại có hy vọng, hiện
giờ cô thầm nghĩ đợi được thời cơ thích hợp sẽ nói cho Tiêu Thương biết
người mình thích là Mạc Dạ Ly, đến lúc đó, tất cả đều trở nên mỹ mãn,
chỉ là, điều khiến Tô Khả Nhi khổ não chính là nếu về đến kinh thành còn có sự tồn tại của Tề Tú Viện, Mạc Dạ Ly, Mạc Dạ Ly có gặp lại cô ấy
không? Nhưng nỗi khổ não này sáng nay đã bị xóa tan, Tô Khả Nhi đang tản bộ về phía hòn giả sơn, chợt nghe hai nha hoàn phía bên kia vừa đi vừa
nói chuyện:
"Lát nữa Tề cô nương đến đây, quản gia dặn chúng ta
phải đặc biệt để ý, nói rằng Tề cô nương không thích điểm tâm quá ngọt,
chúng ta không thể sơ suất được, Tề cô nương sắp trở thành Vương phi của chúng ta rồi."
"Nhưng nghe nói Tề cô nương là người tốt, như vậy sau này có chủ tử như vậy cũng là may mắn của chúng ta rồi."
Hai nha hoàn đi qua Tô Khả Nhi liền cùng khom người hành lễ, cung kinh kêu
một tiếng: 'Tô cô nương." Sau đó đi tiếp, nhưng hai nha hoàn đi thật xa
rồi mới tiếp tục chuyển câu chuyện sang Tô Khả Nhi, tám chuyện...là việc thường xuyên của nha hoàn lúc rảnh rỗi.
Tô Khả Nhi đứng lặng yên tại chỗ khi nghe mẩu đối thoại đó, Tề Tú Viện sẽ trở thành Vương phi
của Tiêu Thương ư? Nói như vậy, Tiêu Thương đã bắt đầu hỏi cưới Tề Tú
Viện rồi, chuyện này Tô Khả Nhi không hề kinh ngạc, là bởi vì ngày trước tại đại hội luận thi cô đã nhận ra, chỉ không ngờ là chuyện đấy lại
tiến triển nhanh như vậy thôi, nói như vậy, chẳng phải là Mạc Dạ Ly rất
đau đớn hay sao, người yêu bị cướp mất, lẽ nào mục đích anh ấy đi Giang
Nam là vì thế?
Như vậy, chẳng phải cô có cơ hội rồi sao? Tô Khả
Nhi cảm giác vừa mừng vừa lo khó nắm bắt, nhưng cô đối diện với điều đấy với sự bình thản. Chỉ là cô đau lòng với nỗi đau của Mạc Dạ Ly. Nghĩ
tới việc Tề Tú Viện sắp tới, đi gặp cô ấy nói chuyện cũng tốt.
Thấy Tề Tú Viện đang ở phòng khách của Tiêu vương phủ, Tề Tú Viện trong
trang phục vàng nhạt, mái tóc đen nhánh mượt mà như tơ được cài chiếc
trâm cài đơn giản mà đẹp đẽ, làn da mềm mại như tuyết, tư thái thiên
kiều bá mị, thực sự là giai nhân huynh thành khiến người ta động tâm, tự nhiên trong lòng Tô Khả Nhi lại đố kỵ ước ao có được phong thái tự
nhiên như thế.
"Tề cô nương, cô đã đến rồi." Tô Khả Nhi tươi cười rạng rỡ ra đón,dù gì cô cũng ở Tiêu vương phủ nửa năm nữa, còn sắp phải ở chung với cô ấy. Huống chi, cô là người luôn luôn thích những điều
tốt đẹp.
"Tô cô nương, đã lâu không gặp." Tề Tú Viện cười, thái độ đối với Tô Khả Nhi đặc biệt thân thiết.
"Cô thật sự là càng ngày càng đẹp." Tô Khả Nhi khen ngợi.
Tuy rằng bản thân Tề Tú Viên là quốc sắc thiên tư, nhưng cũng rất thích
được người khác khen ngợi, đôi môi mọng đỏ hé nụ cười, nói: "Tô cô nương cũng vậy."
Tô Khả Nhi cất tiếng cười ròn, lúc này Tề Tú Viện khẽ nhíu mày nói: "Vì sao vài lần ta đến Tiêu Vương phủ mà không gặp Tô cô
nương?"
"Ồ, tôi có việc đi ra ngoài, hôm qua vừa mới trở về." Tô
Khả Nhi lúng túng, trong lòng lại thầm xin lỗi: tôi ở cùng bạn trai
thanh mai trúc mã của cô. Cô sẽ không trách tôi chứ.
"À." Tề Tú
Viện mỉm cười có chút hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Tô
Khả Nhi trò chuyện, hai người tuổi xấp xỉ nhau, nói chuyện rất hợp ý,
vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm, rất vui vẻ.