Yến tiệc tàn, sự náo nhiệt cũng đã qua, đêm giờ đã khuya, hạ nhân Tiêu Vương phủ dọn dẹp xong đi nghỉ ngơi hết, một sự
yên tĩnh bao trùm lấy Tiêu phủ, đèn lồng hỉ sáng lờ mờ, trong hành lang
tĩnh lặng tỏa ra một màu sắc quỷ dị. Lúc Tô Khả Nhi bị quản gia mời trở
về phòng, đầu tiên là cô ăn thật nhiều, sau đó lên giường nằm nhưng lại
không ngủ được, mỗi lần nghĩ đến trong buổi tiệc gặp Mạc Dạ Ly, trong
lòng cô lại buồn bực không ngớt, những cử chỉ hành động thất lễ đều đã
bị Mạc Dạ Ly nhìn thấy hết rồi, anh ta sẽ nghĩ như nào về mình? Trời ạ!
hình tượng trong sáng của cô đã bị hủy rồi, tuy nhiên, sau này đi theo
hắn giải thích vậy! Dù gì thì mục đích của cô cũng đã đạt được rồi.
Nghĩ như vậy, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi bao trùm
lấy, nhưng đúng lúc này thì cửa phòng bị một lực đẩy mạnh ra, một bóng
người cao lớn mang theo sự áp bức mà đến, ánh nến bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt lạnh như băng, Tô Khả Nhi sợ đến mở to mắt,đó không phải
là ai khác mà chính là tân lang đêm nay - Tiêu Thương.
"Huynh...huynh tới làm gì?" Tô Khả Nhi cảnh giác ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự
đề phòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thương, cô mơ hồ ngửi được mùi rượu
nồng nặc trong phòng, cô vô thức nhíu mày lại.
"Có đúng là bản
vương đã quá dung túng ngươi, ngươi mới có thể làm càn như thế đúng
không?" Ngữ trí lạnh băng mang theo một tia nguy hiểm.
"Huynh nói vậy là có ý gì?" Tô Khả Nhi giả ngu, thế nhưng, trong bóng đêm giọng nói của cô vẫn không tự chủ mà có chút run rẩy.
Nhưng đúng lúc này, cô thình lình cảm thấy cổ họng bị một bàn tay chặn lấy,
trong chớp mắt, cô không thể hít thở được làm cô phát hoảng, theo bản
năng cô dùng tay gỡ bàn tay cứng ngắc kia ra, hoảng loạn kêu lên:
"Huynh...huynh định làm gì...Buông tôi ra...buông ra...khụ ..khụ..." Tô
Khả Nhi cảm thấy cổ mình như sắp gãy thành hai đoạn, đối mặt với cái
chết làm cô ra sức giãy dụa...Bỗng nhiêm, cô thấy mình bị vứt mạnh lên
giường, cô đau đớn kêu lên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện
bóng người đó đã đứng ở đầu giường, cô mở to mắt, kêu lên: "Rốt cuộc
huynh muốn thế nào?"
Một đôi cánh tay tráng kiện đè mạnh xuống,
Tô Khả Nhi nhỏ nhắn bị vây trong lồng ngực cứng rắn của hắn, cô sợ hãi
rụt người lại, nuốt nước bọt, e ngại nói: "Rốt cuộc huynh muốn thế nào?
Tôi không phải là tân nương tử của huynh đâu đấy! Huynh lầm đối tượng
rồi."
"Tô Khả Nhi, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan để ngươi không chỉ một...mà ba bốn lần làm trái mệnh lệnh của bản vương hả?" Ngữ khí
lạnh lùng phun vào gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tô Khả Nhi, mùi rượu
nồng nặc làm cô ngạt thở.
"Huynh...Tôi chỉ làm càn một tí thôi
mà..." Tô Khả Nhi cảm nhận được luồng không khí nam tính áp đến, thân
mật đến mức khiến cho cô cảm nhận được trong lòng mình có luồng nhiệt
nóng khó hiểu, nhưng không phải là tức giận, cô chỉ có thể tự bác bỏ
nó...
"Ngươi cho rằng bản vương nhân từ đến mức để cho ngươi
thích làm gì thì làm sao? Hừ! Đừng quên, bản vương chưa bao giờ nhân từ
với bất kỳ kẻ nào, đối với ngươi, chỉ là sự bố thí của bản vương mà
thôi." Ngữ khí tràn ngập sự châm biếm, cuồng vọng bá đạo, tràn ngập sự
độc chiếm, ánh mắt khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngạc nhiên của
Tô Khả Nhi.
Tuy rằng bị Tiêu Thương đè ép rất ám muội, Tô Khả Nhi phiền muộn đến chết, tên này cho rằng anh ta là thần là trời hả? Bố
thí? Tô Khả Nhi cũng không phải là tên ăn mày, cần gì anh ta phải bố
thí? Cô không cam lòng hét lên: "Huynh đừng cho rằng tôi không biết
huynh đêm nay là có ý gì nhé, huynh tưởng là đem giới thiệu tôi cho đám
công tử đó, sau đó tùy tiện gả tôi đi, tôi nói cho mà biết, tôi không
muốn gả cho đám người đó cho nên mới trang điểm như kẻ điên vậy, tôi
ghét người khác xen vào hôn sự của tôi, huynh cũng không có tư cách."
Hét lên xong Tô Khả Nhi lại hơi run sợ một chút, nhưng, cô luôn luôn không
sợ cường quyền, lúc nói xong, cô cố tình quật cường ngẩng đầu lên biểu
thị sự ngang ngạnh, nhưng gần trong gang tấc là cặp mắt đen sâu thẳm kia sắc bén như hổ báo, giọng nói trầm thấp mang theo sự khắc chế đầy nguy
hiểm: 'Ngươi nói cái gì?"
Nếu như Tô Khả Nhi là người nhát gan sợ chết, cô sẽ không nói thêm nữa, nhưng, cô không phải là loại người như
vậy, cô nhướng mắt lên, một lần nữa nói dõng dạc: 'Hôn sự của tôi do tôi làm chủ, huynh không có quyền can thiệp vào."
Trong bóng tối
người đàn ông không lên tiếng, chỉ là sự trầm mặc, áp lực của bầu không
khí phẫn nộ bắt đầu vờn quanh, loại không khí âm trầm nguy hiểm này
khiến cho Tô Khả Nhi không thể thở nổi, mất nửa buổi, một câu nói u ám
nhả ra bên tai cô: 'Ngươi có biết bản vương ghét nhất là ai không?"
"Huynh ghét người nào thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Tô Khả Nhi cố trở mình để tách khỏi tư thế ám muội với Tiêu Thương.
Thấy sự coi thường của nữ nhân trước mặt, trên trán Tiêu Thương chau lại
thành một khe rãnh tàn khốc, hai tay sít sao túm chặt thành giường, nỗ
lực chống lại sự ham muốn giết người, chiếc áo bào đỏ thẫm của hắn che
đậy sự lạnh lùng điên cuồng của hắn, phải biết rằng, trong triều đình,
không có người nào dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, nhưng nữ
tử tầm thương trước mặt lại có gan lớn, không chỉ một mà hơn ba lần
khiêu khích sự uy nghiêm của hắn, không chỉ làm náo loạn hôn lễ của hắn, làm cho hôn lễ xa hoa của hắn trở nên thảm bại, vậy mà lại còn dám liều lĩnh đối địch với hắn, đã vượt qua sự chừng mực của hắn, quả thực làm
hắn vô cùng tức giận, tâm tình cả đêm không được yên.
Nữ nhân gan quá lớn, lẽ nào cô ta đã quên hiện giờ cô ta đang nằm dưới người hắn,
men say mơ màng điều khiển thần kinh hắn, mùi hương xử nữ đập vào mũi
hắn làm dục vọng nguyên thủy trong người hắn nảy sinh, nhưng hắn biết
đây là do tác dụng của rượu, không hề liên quan đến nữ nhân đang nằm
dưới người hắn.
Nhưng đối diện với nữ nhân như vậy, hắn lại nghĩ
được biện pháp để dằn vặt nàng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên nở nụ cười tà lãnh, hắn hừ một tiếng, "Tất nhiên là như vậy, bản vương đã thay đổi
chủ ý rồi."
"Chủ ý gì?" Tô Khả Nhi ngạc nhiên mở to mắt, bởi vì cô ngửi được một mùi vị bất lợi.
"Về hôn sự của ngươi, mười ngày sau ngươi sẽ xuất giá." Ngữ khí của hắn
chắc nịch, không có chút đùa giỡn, nói xong, Tiêu Thương không quên nở
nụ cười tàn khốc, nhắc nhở thêm: "Bản vương luôn luôn nói giữ lời, tuyệt không thu hồi."
Những lời này quả nhiên làm cho Tô Khả Nhi sợ đến biến sắc, cô tức giận kêu lên: 'Huynh uy hiếp tôi."
"Đây không phải là uy hiếp, mà là sự thực." Tiêu Thương cười độc ác, con
ngươi tóe lửa đầy hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Nhi chấn
động, trong mắt hắn, hắn thích người khác phải sợ hãi khi đối diện với
hắn.
Tô Khả Nhi buồn bực nhíu mày, trong đầu đột nhiên nảy sinh
một ý nghĩ, cô nhìn vào khuôn mặt đang không hài lòng kia, sảng khoái
đáp: "Được rồi! Tôi gả, nhưng, tôi chỉ gả cho một người thôi."
"Ai?" Giọng nói lạnh nhạt kèm theo sự phiền toái vang lên.
"Mạc Dạ Ly." Tô Khả Nhi cất lời.
Nhưng, lời cô vừa dứt, cô rõ ràng cảm giác được cơ thể chặt chẽ của người đàn
ông trước mắt, tiếp đó, cô cảm nhận đó không phải là sự buông lỏng của
hắn, mà là sự giận giữ mạnh mẽ toát lên từ người hắn, bỗng nhiên hắn gầm khẽ: "Không được."
"Vì sao?" Đến lượt Tô Khả Nhi ngẩn ra, hắn có quyền lớn như vậy sao?
"Không vì sao ả, trên đời này bất kể lựa chọn nam tử nào cũng được, duy nhất
không được chọn hắn." Lời nói lạnh lùng thốt ra, sát ý và sự uy nghiêm
lộ ra từ ánh mắt nham hiểm hung ác bao trùm lấy tất cả.