Trương Khả Khả mặc trang phục của nha hoàn, đầu
tóc rối bù, mặt mũi còn nhem nhuốc, càng miễn bàn đến đôi giày rách nát, khác biệt hoàn toàn với đại sảnh trước mắt rường cột được trạm trổ,
nhưng Trương Khả Khả cũng không quan tâm đến mình như người ăn mày mà
mất tự nhiên, cô tỏ ra rất ung dung, còn hứng thú đưa mắt nhìn xung
quanh để đánh giá.
Đang đảo mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên đôi mắt
đen láy đang lơ đãng của cô chạm phải hình bóng cương nghị tao nhã cuối
hành lang, một người đàn ông mặc bộ y phục cao quý đang chắp tay bước
tới, ánh sáng tỏa ra lúc sáng lúc tối, Trương Khả Khả chỉ cảm thấy đôi
mắt sắc bén lia nhanh lên người cô, Trương Khả Khả giật mình.
Cuối cùng người đàn ông đó ung dung bước từng bước lên cầu thang, ngũ quan
ẩn trong bóng tối cũng sáng bừng lên, khi sắp nhìn rõ khuôn mặt anh ta,
sự hấp dẫn đầu tiên chính là đôi mắt màu nâu hẹp dài thâm sâu, giống như đêm mưa yên tĩnh hư ảo, khiến người khác không dám nhìn vào, ánh mắt
lạnh lùng không tình cảm này làm cho người khác muốn tiếp cận bị ép bức
mà khiếp sợ.
Người đàn ông trước mắt tỏa ra khí thế vương tộc cao quý, trong mắt của Trương Khả Khả, chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ, vô cùng đẹp trai, đúng vậy, người đàn ông đó có gương mặt mang vẻ đẹp
tuyệt mỹ của Phương đông, lông mày dày, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng tắp
tương xứng với đôi môi dày gợi cảm, làn da trắng mịn mượt mà, phong thái ung dung, tao nhã, khí chất thoát tục.
Trương Khả Khả chẳng cần
người khác giới thiệu cũng có thể đoán ra được người đàn ông có khí thế
bức người trước mặt cô là ai, Trương Khả Khả ngẩng lên nhìn người đối
diện, không hề khiếp thế...
"Khụ...Tô cô nương, vị này chính là
gia chủ, Tiêu Vương gia." Người quản gia đứng bên cạnh thấy ánh mắt của
Trương Khả Khả đang chăm chú nhìn chủ tử, có chút lúng túng, vội vàng mở miệng nhắc nhở Trương Khả Khả chú ý lễ nghĩa.
Trương Khả Khả trở lại bình thường, hơi khom người hành lễ với người trước mặt, mỉm cười
tự giới thiệu: "xin chào, tôi là ...Tô Khả Nhi." Đúng là thói quen tự
giới thiệu bản thân ở thời hiện đại, tự nhiên lại phải đổi họ tên của
mình theo họ của người họ Tô kia, tất nhiên bắt buộc cô phải giới thiệu
như vậy, ai bảo cô sở hữu cơ thể cô gái đó chứ, cô còn tự ý đổi Khả Khả
thành Khả Nhi cho giống tên cổ đại, vì hơi đột ngột nên cô tự lấy tên là Khả Nhi.
Nhíu mày lại, Tiêu Thương đưa mắt đánh giá nữ nhân ăn
mặc y phục rách nát trước mặt, rồi thản nhiên nói: "Ngươi chính là ái nữ của Tô tướng quân bị thất lạc ở nhân gian đúng không? Tên ngươi là Tô
Khả Nhi à?"
(Từ giờ nữ chính sẽ gọi là Tô Khả Nhi)
"Đúng
vậy, Vương gia." Tô Khả Nhi gật đầu, thầm nghĩ, cũng may mà con gái của
ông Tô tướng quân gì đó bị thất lạc từ nhỏ, chắc hẳn Vương gia này biết
rất ít về cô ấy.
"Hãy đưa ngọc bội ra để bổn Vương xem." Tiêu
Thương nói, thật sự đối với hắn mà nói thì hắn chẳng biết gì về người
nhà của Tô Vạn Quang Vinh đã đề cập đến, điều duy nhất có thể chứng minh con gái của Tô tướng quân chính là ngọc bội kia, mà mục đích của hắn
cũng là hoàn thành nguyện vọng phụ thân của hắn.
Tô Khả Nhi vội
đưa ngọc bội ra, hắn đưa bàn tay thon dài nhận lấy ngọc bội, yên lặng
ngắm nghía một lúc rồi hướng về quản gia phân phó: "Hãy đưa vị Tô cô
nương đến tây sương phòng nghỉ ngơi."
"Dạ, Tô cô nương, mời đi theo lão nô." Lưu quản gia hướng về Tô Khả Nhi cười nói.
Trước khi đi, Tô Khải Nhi liếc trộm về người đó một cái, đừng cho rằng cô là
người háo sắc, đối với loại người đẹp trai, cô thừa nhận mình không có
khả năng miễn dịch, huống chi, trước mặt cô là người có dung mạo tuyệt
mỹ lạnh lùng hơn hẳn những người ở thời hiện đại.
Rời khỏi đại
sảnh, Tô Khả Nhi theo Lưu quản gia đến tây sương phòng, tuy là trời tối
nhưng ở các hành lang gấp khúc có treo đèn lồng, Tô Khả Nhi vẫn có thể
chiêm ngưỡng được kiến trúc hùng vĩ của Vương phủ, hành lang gấp khúc,
mái hiên nhô ra, các kiến trúc lần lượt được thay đổi, có mái hiên vểnh
lên, rồi còn có cả một tiểu đình, có tiếng nước chảy róc rách, hiện ra
trong bóng đêm mênh mông, vương phủ không hổ là vương phủ, khí phái
thanh lịch, nhưng không làm mất đi phong độ vương giả phú quý huy hoàng.
"Tô cô nương, cô nương biết đấy, tiên vương chúng tôi tìm cô nương vô cùng
cực khổ, không biết mấy năm nay cô nương đã lưu lạc ở nơi nào?" Lưu quản gia tò mò hỏi.
"À...Tôi ở một nơi hẻo lánh, có nói thì quản gia
cũng không biết đâu." Tô Khả Nhi luống cuống, cô chẳng biết gì về thời
này cả, nhỡ nói sai thì sẽ lộ sơ hở.
"Haizz, cô nương thật là
chịu nhiều thiệt thòi, lần này may mà được Vương gia tìm thấy, sau này
cô nương cứ yên tâm ở lại đây, Vương gia chúng ta sẽ không bạc đãi cô
nương đâu." Lưu quản gia cười nói, có thể là do tiên vương thường xuyên
ghé vào lỗ tai ông ta nhắc nhở, cho nên, ông ta đối với Tô Khả Khi có
một loại tình cảm thương mến.
"Quản gia, Khả Nhi có chuyện không
hiểu lắm, vì sao Vương gia lại tìm kiếm tôi? Có phải là có nguyên nhân
gì không?" Tô Khả Nhi khó hiểu hỏi.
Lưu quản gia vừa đi vừa kể
cho Tô Khả Nhi năm đó đối phó với lũ lụt, kể về sử tích anh hùng của vị
trung thần Tô Vạn Quang Vinh, Tô Khả Nhi vừa nghe vừa ghi nhớ lại những
chuyện đó, đồng thời cũng thấy vô cùng kính nể vị Tô Vạn Quang Vinh
tướng quân kia, tuy rằng ông ta không phải là cha của cô, nhưng những
chuyện vừa nghe cũng khiến Tô Khả Nhi thấy nhiệt huyết dâng trào, vô
cùng cảm động.
Sau khi kể chuyện xong thì đã đến tây sương phòng, Lưu quản gia nhanh chóng phân phó vài nha hoàn đến hầu hạ Tô Khả Nhi,
Tô Khả Nhi lúc này chẳng muốn gì nữa, chỉ muốn được tắm rửa một cái rồi
sau đó được đi nghỉ ngơi.