Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 80: Chương 80




Hôm nay Tiêu Vương có một khách quý đến thăm, chính là tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần lâu không thấy đến. Vốn hắn chỉ là đến Tiêu vương phủ để thăm Tô Khả Nhi, nhưng lại nghe nói Tô Khả Nhi bị thương liền đến Tây viện thăm nàng.

Tô Khả Nhi đang nghỉ ngơi, thấy Tiêu Lạc Thần đến, cô rất vui vẻ.

“Này, ngươi làm sao bị thương?” Tiêu Lạc Thần lo lắng hỏi. Mấy ngày nay trong cung đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà từ lần trước ra cung gặp nạn, hành động của hắn bị hoàng hậu cấm vận. Hôm nay hắn vất vả thuyết phục mẫu hậu đến Tiêu phủ giải sầu, lại nghe một tin tức ngoài ý muốn của hắn.

Tô Khả Nhi không muốn để tứ hoàng tử lo lắng, nên cười cười nói: ‘Không có gì cả, chỉ là đi đường không cẩn thận bị đụng trúng. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi, chỉ là hơi buồn thôi.”

Tiêu Lạc Thần liền tin là thật, nghĩ nghĩ, hắn giương mắt lên, nói: “Ngày mai ta đưa ngươi đi giải sầu được không?”

“Đi đâu giải sầu?” Tô Khả Nhi tò mò.

Thấy thái độ mong chờ của Tô Khả Nhi, Tiêu Lạc Thần cong môi cười: “Ngày mai là ngày săn bắn mỗi năm hoàng cung lại tổ chức một lần. Lúc đó rất long trọng, ta mang ngươi đi tham gia cùng, cam đoan ngươi sẽ không buồn.”

Đi săn bắn? Trong lòng Tô Khả Nhi vui sướng, kích động kéo tay áo Tiêu Lạc Thần: ‘Có những ai đi?” Thật ra điều cô muốn hỏi là, Mạc dạ Ly có đi không?

“Ngoài các quan thần ngũ phẩm đều phải đi, còn có các kỵ xạ, buổi tối còn cử hành yến hội, rất náo nhiệt, có gánh hát biểu diễn.” Tiêu Lạc Thần ra sức thể hiện. Tiêu Lạc Thần chỉ là thiếu niên, hắn không hề để bụng, nếu hắn có trí nhớ tốt, sẽ nhớ là Tô Khả Nhi đã lừa hắn vài lần.

‘Được. Tôi sẽ đi.” Tô Khả Nhi vội vàng nói nói.

“Được, ngày mai ta tới đón ngươi.” Tiêu Lạc Thần không nghĩ sâu xa, đơn giản là chỉ muốn đưa Tô Khả Nhi đi giải sầu.

Tô Khả Nhi vì quá hưng phấn suýt nữa thì làm ảnh hưởng đến vết thương giữa trán, cô khẽ nhăn mặt. Tiêu Lạc Thần quan tâm cúi xuống xem, đưa tay xoa nhẹ lên vết thương, đau lòng nói: “Chỗ này đau phải không?”

“Đúng rồi.” Tô Khả Nhi gật gật đầu, bị Tiêu Lạc Thần nhìn chăm chú như vậy cũng không ngại ngùng. Cô cúi xuống để mặc Tiêu Lạc Thần xem xét vết thương cho mình. Cô vẫn luôn coi Tiêu Lạc Thần như em của mình.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Tiêu Thương khoanh tay đứng ở ngoài cửa, ánh mắt thâm u nhìn hai người trong phòng, sự giận giữ lại hiện lên trong mắt. Đứng ở góc độ ngoài cửa nhìn vào, chỉ thấy Tiêu Lạc Thần đang cúi sát vào Tô khả Nhi, còn Tô Khả Nhi thì đang cúi mặt thẹn thùng. Cho nên, hành động này làm cho Tiêu Thương nghĩ lầm rằng hai người họ đang sắp hôn nhau. Hắn trầm giọng: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Tiêu Lạc Thần cùng Tô Khả Nhi đồng thời quay lại, thấy Tiêu Thương đang giận giữ bên ngoài cửa, cả hai cùng giật mình không biết vì sao hắn lại tức giận. Tô Khả Nhi trả lời: “Chúng ta không làm gì cả.”

Tiêu Thương bước vào phòng, ánh mắt sắc bén như dao, hướng về Tiêu Lạc Thần nói: ‘Ngươi ra ngoài trước đi”

“Vương thúc…” Tiêu Lạc Thần gọi khẽ, hắn không biết mình làm sai cái gì.

“Đi ra ngoài.” Một tiếng quát khẽ. Tiêu Thương bất chấp thiếu niên trước mắt có phải đương kim hoàng tử hay không, sự tức giận làm hắn mất đi lý trí, đặc biệt là hình ảnh vừa rồi làm hắn vô cùng phẫn nộ.

Tiêu Lạc Thần quay lại nháy mắt với Tô Khả Nhi, rồi lên tiếng: “Ngày mai chúng ta gặp lại.”

“Được.” Tô Khả Nhi gật đầu cười.

Đợi Tiêu Lạc Thần đi rồi, một câu nói khiêu khích cất lên: “Tô Khả Nhi, xem ra bổn vương xem nhẹ năng lực của ngươi rồi, ngay cả thiếu niên này mà ngươi cũng lừa gạt. Bổn vương cảnh cáo ngươi, không được lợi dụng Tiêu Lạc Thần, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Tô Khả Nhi nghe Tiêu Thương nói vậy biết vài lần quả thực mình có lợi dụng Tiêu Lạc Thần để chạy trốn, cô hơi chột dạ, liền im lặng không nói gì. Đang cúi mặt xuống, chiếc cằm đột nhiên bị nâng lên, làm cho cô không còn cách nào khác là nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng kia, cô hoảng sợ nói: “Huynh định làm gì?”

“Làm gì? Không ngờ ngươi còn biết quyến rũ cả một thiếu niên, ngươi đã muốn như thế, sao không đến tìm bổn vương, bổn vương tất thỏa mãn ngươi.” Tiêu Thương nhếch môi cười tà mị.

“Huynh nói linh tinh gì vậy? Tôi nào có quyến rũ…” Tô Khả Nhi mở to mắt, anh ta rốt cuộc nói linh tinh gì vậy chứ?

Tiêu Thương làm sao mà tin lời của nàng? Ở trong lòng hắn, Tô Khả Nhi có những hành động cử chỉ vượt quá chừng mực của một nữ tử khuê các, mà những hành vi này của nàng làm cho hắn khó kiềm chế được cơn đói khát tình dục. Nghĩ đến đây, ánh mắt thâm trầm chợt chuyển sang đỏ ngầu. Tiêu Thương chỉ là một nam nhân bình thường, từ lúc cưới Tề tú Viện, hắn chưa từng gần gũi nàng. Cho nên, cùng với việc kiềm nén dục vọng đã lâu chỉ cần có trong ý niệm của hắn thì dục vọng lập tức nảy sinh. Đêm đó triền miên làm hắn mê muội không thôi. Nhìn ánh mắt bối rối của Tô Khả Nhi, hắn không thể khống chế được dục vọng đang trào dâng.

Ánh mắt Tô Khả Nhi ngạc nhiên nhìn thấy đôi mắt tràn ngập dục vọng kia. Cô hốt hoảng, ý thức được ham muốn của Tiêu Thương, cô vội lui về sau. Đúng lúc này, một lực mạnh kéo cô lại vào lòng. Tô Khả Nhi còn chưa kịp phản kháng đã cảm nhận được hơi thở nam tính bao trùm xung quanh, làn môi hé ra như tìm được miếng mồi ngon, mang theo khát vọng không hề che giấu, ép lấy nuốt đi sự hô hấp của cô…

“A…” Tô Khả Nhi khẽ kêu lên, chưa kịp giãy ra thì cả người đã bị đè xuống đè dưới cơ thể người đàn ông kia, ép chặt xuống giường…

Tiêu Thương dùng lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của nàng, đoạt lấy từng tấc ngọt ngào đôi môi mỏng manh kia. Kêu ư, chiếm đoạt thành công! Lúc này trong lòng Tiêu Thương chỉ có một nhu cầu tham làm, vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, mọi oán hận, quên đi ước nguyện ban đầu, để mặc mình biến thành thú vật, chỉ chăm chú chiếm đoạt lấy.

Tô Khả Nhi sợ hãi…thật sự sợ hãi…Cơ thể mềm mại bị ép xuống, cô nhìn rõ ham muốn tình dục trong mắt người đàn ông kia, còn mình thì vô cùng bất lực…

Tiêu Thương hôn kịch liệt tựa như muốn nuốt cả người nàng vào bụng, ngay cả hô hấp cũng không lưu tình. Bàn tay to lớn luồn vào dưới áo nàng, thô bạo chà đạp đôi bầu ngực căng tròn…

Tô Khả Nhi bất ngờ mọi việc xảy đến quá nhanh chóng thình lình. Cô muốn hét lên nhưng không thể được, lại không có sức để đẩy anh ta ra, chỉ cảm thấy hơi thở trong người bị người đàn ông kia cuốn lấy. Cô quay đầu đi muốn thoát khỏi môi anh ta, há miệng thở…

Nhưng, Tô Khả Nhi không biết, cô càng giãy dụa, càng thúc đẩy dục tính của Tiêu Thương, thúc giục sự nhiệt tình của hắn, kích thích dục vọng được chinh phục của hắn, muốn đem cả người nàng đặt dưới mình, vuốt ve….

Càng giãy dụa, quần áo càng hỗn loạn, tóc rối tung, đôi môi đỏ mọng, quần áo xê dịch làm lộ nửa người càng khiến cho Tiêu Thương như bị mê hoặc. Như vậy, Tô Khả Khi làm cho Tiêu Thương hoàn toàn bị dục vọng khống chế, không còn chút lý trí nào…

Tô Khả Nhi không phải là khúc gỗ, bị một người đàn ông khiêu khích như vậy, nếu không có kích thích là gạt người. Sự tê dại từ ngực nhanh chóng lan khắp người, làm cho cô mất đi năng lực chống cự. Nhưng, cô vẫn biết là không thể. Đột nhiên trong đầu có nảy lên một ý, cô cố để mình tỉnh táo, há miệng cắn vào đầu lưỡi anh ta. Một vị tanh ngập trong miệng, nhưng vị ngọt và tanh này càng làm gia tăng dục vọng của Tiêu Thương. Tiêu Thương giống như ma vương, có vị máu càng thêm hung hãn. Tô Khả Nhi cơ hồ ngay cả sức lực phản kháng cũng không có…

Những hơi thở ám muội tràn ngập trong phòng, trên giường đầy nóng bỏng. Giữa trán Tô Khả Nhi lấm tấm mồ hôi, mắt nhắm chặt không muốn mở ra. Bởi vì cô sợ hãi ánh mắt anh ta, ánh mắt anh ta giống như một ác ma bị dục vọng ngàn năm nhốt lấy, hung mãnh, cường hãn với tế phẩm của mình…

Tô Khả Nhi biết là không thể được, thừa dịp đầu lưỡi anh ta thăm dò xung quanh, cô cắn chặt răng cắn lưỡi anh ta tiếp một lần nữa, sự đau xót lặp lại làm Tiêu Thương đang ở giữa bể dục vọng vô tận sững lại. Thừa dịp anh ta chưa kịp phản ứng, cô dùng hết toàn lực đẩy anh ta ra, ngồi dậy lùi trốn vào một góc giường, đem chiếc chăn quấn che lấy mình.

Tiêu Thương bị đẩy ra với khóe môi dính máu, hắn đưa tay lên lau vết máu, trong mắt vẫn đỏ ngầu, nhìn thấy Tô Khả Nhi đang đề phòng với mình, hắn mới bừng tỉnh vừa rồi mình bị dục vọng khống chế. Hắn không biết, vì sao đối diện với nàng, cả người hắn nóng rực trở thành một dã thú phát cuồng. Đêm hôm đó, kết hợp với nàng làm hắn mê muội, không thể tự kiềm chế. Dù sao Tiêu Thương cũng chỉ là một người bình thường, dù quyền lực cao đến đâu, địa vị cao đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là một người đàn ông có khát vọng tình yêu.

“Huynh cút ngay cho tôi…” Tô Khả Nhi hét lên, đôi môi run run, bình thường quật cường là vậy, lúc này lại vô cùng yếu đuối.

Tiêu Thương mím môi hừ một tiếng, hất bào rời đi. Tô Khả Nhi cảm thấy một sự ô nhục tràn ngập, cô nghiến răng, lửa giận cháy bùng trong lòng, cô giờ chỉ muốn giết người.

Mạc phủ.

Mạc Dạ Ly ngồi yên lặng trong thư phòng, nhìn tờ giấy trên bàn, chỉ thấy nét mực chưa khô, trên đó là một lục y nữ tử. Nụ cười ngọt ngào, ánh mắt linh động, rõ ràng là Tô Khả Nhi, thần khí vô cùng giống hình ảnh thường ngày. Lúc này Mạc dạ Ly đang hết sức xuất thần, Phương An tiến vào, lên tiếng: “Tướng quân, đã điều tra tin tức về Tô Khả Nhi.”

“Như thế nào?” Mạc Dạ Ly kích động đứng lên.

Nhìn thần sắc kích động của Tướng quân, Phương an do dự. Hắn có thể nói là Tô Khả Nhi không còn người nhà được không? Khẽ cắn môi, hắn vẫn nói: ‘Tô Khả Nhi vốn có một thúc thúc, nhưng không lâu đã qua đời. Hắn lại nghe nói rằng nữ tử kia mất tích tại thôn Lý, chưa tìm được.”

Ánh mắt Mạc Dạ Ly ảm đạm. Theo ý tưởng của hắn, hắn vốn muốn tìm người thân cho Tô Khả Nhi, để người thân của nàng đưa nàng ra khỏi tiêu vương phủ để chăm sóc. Theo pháp luật, người thân có quyền chăm sóc người nhà của mình, cho nên, như thế thì Tô Khả Nhi mới có thể thoát khỏi bàn tay của Tiêu Thương. Như vậy, hắn mới có thể tới cầu hôn nàng. Nhưng kế hoạch này đã không thành.

“Tướng quân, ngày mai là buổi săn bắn, có cần chuẩn bị gì không?” Phương An nhắc nhở.

“Không cần, ngươi ra ngoài đi.” Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không phải là trong người mệt mỏi, là là trong lòng mệt mỏi, sự mệt mỏi này làm hắn không thở nổi, bên tai văng vẳng câu nói của sư phụ lúc ở Giang Nam: “Ly nhi, tuy rằng ngươi là tướng quân, nhưng, cũng nên để tâm đến bản thân, có đôi khi ngươi nên ích kỷ một chút, có một số việc trốn tránh không phải là một biện pháp tốt, có lẽ lựa chọn sự đối mặt sẽ tốt hơn. Cả đời sư phụ điều tiếc nuối nhất chính là không sống vì bản thân mình một lần, cả đời cống hiến sức lực cho triều đình, đến khi già rồi, mới hiểu ta đã đánh mất đi rất nhiều thứ. Ngươi còn trẻ, khi còn có thể nắm chắc thì đừng buông tay, trên đời này có những thứ để mất đi sẽ mãi hối hận.”

Lời của sư phụ rõ ràng bên tai, hắn mở mắt nhìn chăm chú vào nữ tử trong bức họa. Mạc Dạ Ly cảm thấy bừng tỉnh, một nụ cười xán lạn, giống như làn sương bao phủ trước mắt đã tan.

Buổi tối, sau khi Tô Khả Nhi ăn cơm xong thì khóa chặt cửa phòng lại. Hành vi buổi chiều của Tiêu Thương làm cô lo lắng, đề phòng, sợ anh ta buổi tối lại đến. Kiểm tra cửa chính rồi tới cửa sổ, quả thực Tô Khả Nhi đề phòng Tiêu Thương như là đề phòng dã thú. Trong bóng tối, cô ngồi trước bàn, ngay cả đèn cũng không dám châm sáng, cô ngồi đó mà buồn ngủ. Hình ảnh buổi chiều nay làm cô đỏ mặt tới tận mang tai, càng cảm thấy ghê tởm, giống như trong phòng vẫn còn lưu lại hơi thở nam tính đó, làm cô không thể hít thở được. Cũng may, còn có ngày mai để chờ mong, ngày mai, cô có thể gặp Mạc Dạ Ly.

Đêm nay, Tiêu Thương không hề xuất hiện, Tô Khả Nhi đến tận nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thương bởi vì vào triều chưa về, Tiêu Lạc Thần liền đưa Tô Khả Nhi vào cung. Buổi săn bắn được tổ chức vào buổi chiều, là trong khu rừng gần hoàng cung, nơi đó là nơi nuôi dưỡng thú rừng để hoàng cung săn bắn, nơi đó động vật thành đàn, vật phẩm phong phú.

Trong cung điện của Tiêu Lạc Thần, Tô Khả Nhi tự do tự tại đi lại, còn Tiêu Lạc Thần lấy rất nhiều vật phẩm quý giá của mình cho để cho Tô Khả Nhi vui. Có nhiều lúc, Tiêu Lạc Thần chỉ đứng một bên nhìn, chỉ cần nhìn nàng vui vẻ tươi cười, Tiêu Lạc Thần thấy còn quý hơn mọi vật quý trên đời này. Có lẽ Tiêu Lạc Thần không thể lý giải nổi cảm giác này chính là thích một người. Hắn chỉ là muốn Tô Khả Nhi vui cười mà thôi.

Buổi chiều, buổi săn bắn hoàng gia bắt đầu. Hoàng gia mỗi năm đều tổ chức săn bắn đúng hạn, hoàng đế cực kỳ coi trọng vương tôn cung mã võ nghệ, văn có thể an bang quốc, võ có thể định núi sông, trong mắt hoàng đế, văn võ toàn tài mới là lương tài dũng tướng đúng nghĩa.

Hôm nay, phàm là các vương tôn hoàng tử có quan hệ họ hàng với hoàng gia toàn bộ đều đến đông đủ, ai cũng xoa tay nóng lòng muốn thử, tạo ấn tượng tốt trước mặt hoàng đế.

Lần này khiến cho người ta cũng khá để ý là, tứ hoàng tử cũng tham gia săn bắn, đồng thời phía sau hắn là một thị vệ thanh tú cũng rất đáng chú ý, bởi vì nhìn các tướng sĩ người nào người nấy rất cường tráng, ít có thị vệ nào làn da trắng mịn, bộ dạng rất giống nữ tử này, huống chi người này nhìn qua rất yếu ớt, có lẽ không chịu nổi một kích.

Tiêu Lạc Thần quay lại liếc nhìn Tô Khả Nhi phía sau, nói nhỏ: “Ngươi thật sự muốn đi cùng sao?”

Tô Khả Nhi gật gật đầu: “Tôi rất muốn.” Vì sao Tô Khả Nhi muốn, bởi vì cô biết Mạc Dạ Ly là tướng quân, nhất định sẽ tham gia buổi săn bắn này, cho nên, để được gần Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi quyết đi cho bằng được.

Còn cách đó không xa trên lầu quan sát, cùng với chỗ ngồi của hoàng đế là các quan văn võ trọng thần.

Trong các quan trọng thần đó, ngoài hoàng đế uy nghiêm ra, còn có Tiêu Thương. Lúc này hắn đang nhìn bốn phía, trong mắt tràn ngập lo lắng, giống như đang tìm người.

Quản gia nói, tứ hoàng tử mang Tô Khả nhi tham gia trận săn bắn, nhưng nơi này không hề thấy bóng dáng của nàng, chẳng lẽ nàng chưa tới? Đúng lúc này một dáng người quý khí tuấn tú bước đến ngồi vào vị trí của mình, là Mạc Dạ Ly, ai cũng không dám xem thường đều hướng về hắn gật đầu hành lễ, chỉ có Tiêu Thương hừ khẽ một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Bỗng nhiên nghe một lão thần kinh ngạc nói: “A…Kia không phải là tứ hoàng tử sao? Tứ hoàng tử kỵ xạ không tốt, nhưng sao lần này lại đứng trong đội ngũ săn bắn thế, thật làm người ta kinh ngạc.”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ tứ hoàng tứ lúc này lại có hứng thú với kỵ xạ?”

Hai lão thần đối thoại với nhau lot vào tai Tiêu Thương, làm hắn chấn động, ánh mắt quét tìm. Ở cuối hàng ngũ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Lạc Thần, nhưng khi lướt đến người phía sau Tiêu Lạc Thần, Tiêu Thương giật mình suýt đứng phắt lên, bởi vì hắn đã thấy được người không nên xuất hiện ở khu vực săn bắn. Trong mắt lại ngập lửa giận, nữ nhân chết tiệt này dám lẩn trốn trong khu vực săn bắn hay sao? Phải biết rằng trong khu vực săn bắn có nhiều mãnh thú, có người vì tranh thủ công danh không từ một thủ đoạn nào với tướng sĩ bên cạnh, trên danh nghĩa là đi săn bắn, thực ra là một sân huấn luyện máu tanh nhất, lạnh lùng nhất.

Một sự sợ hãi và tức giận không diễn tả thành lời tràn ngập trong hắn. Tiêu Thương định đứng lên thì thấy dưới bãi săn bắn đã bắt đầu chuẩn bị khởi động, các đội nhân mã sắp phi ra bao vây đuổi theo để giết thú vật. Một tiếng ra lệnh vang lên, bốn phía vang rên, trận săn bắn đã bắt đầu.

Mạc Dạ Ly thanh ngạo như nguyệt lạnh nhạt nhìn xuống khu vực săn bắn. Một lão thần đứng bên cạnh khẽ đùa: “Mạc tướng quân, lần này ngài không mặc áo giáp trụ ra trận để biểu hiện ư?” Mấy năm trước Mạc Dạ Ly cũng có hứng thú tham gia, nhưng, vài năm gần đây không tham gia nữa, còn lão thần cũng thấy không khí quá yên ắng, nên mới hỏi một tiếng.

Câu hỏi này đã quấy rầy tâm tư của mạc Dạ Ly, hắn nhìn xuống dưới, cười nhạt: ‘Mạc mỗ chỉ là đến xem thôi.” Nhưng, ánh mắt nụ cười nhạt của Mạc Dạ Ly đang nhìn xuống khu vực săn bắn bỗng đông cứng lại, thấy một thị vệ cưỡi trên một con ngựa, điều kỳ lạ chính là mọi người đều đã tham gia săn bắn, còn thị vệ đó thì đứng yên tại chỗ bất động. Mạc Dạ Ly vốn cũng chi kỳ lạ nhìn mà thôi, nào ngờ thị vệ kia ngẩng đầu lên bối rối liếc mắt nhìn lên lầu quan sát, hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập, bởi thị vệ kia chính là…Tô Khả Nhi…Làm sao có thể chứ?

Tô Khả Nhi cũng cảm giác không đúng, vì sao ngựa của những người khác đều đã chạy, còn ngựa của mình thì chỉ đứng yên tại chỗ. Huống chi, giữa trưa nay cô còn cưỡi rất nhiều lần, không hề có vấn đề gì, vì sao đến giờ khắc mấu chốt ngựa lại không chạy?

Nhưng, cho dù Tô Khả Nhi không rời đi, ánh mắt mọi người trên lầu đều chỉ chú ý đến hoàng tử vương tôn, cũng không nghi ngờ gì đối với Tô Khả Nhi đang đứng yên kia. Nhưng, cặp mắt lạnh thấu xương của Tiêu Thương thì không rời một chút nào trên người Tô Khả Nhi. Tuy rằng bộ dạng của nàng vừa tức vừa buồn cười, nhưng hắn vẫn không thể không tức giận, đồng thời, hắn nghĩ, hắn muốn xem nữ tử này sẽ làm thế nào.

Còn lúc này Tô Khả nhi vẫn đang nghĩ chắc ngựa của mình bị bệnh hoặc là có gì đó khác thường, lập tức thấy con ngựa như bị gì đó kích thích trong nháy mắt lao về phía trước. “A….” Tô Khả Nhi hét to, thiếu chút nữa thì không kéo được cương ngựa….

Mạc Dạ Ly xác định người kia chính là Tô Khả Nhi, liền lao xuống cướp lấy một con ngựa của thủ vệ rồi đuổi theo Tô Khả Nhi. Tình cảnh này làm cho mọi người đều ngạc nhiên, vài năm nay Mạc tướng quân không hê tham gia săn bắn, giờ đột nhiên xông vào làm ai nấy cũng kinh ngạc. Trong đám người đó, chỉ e chỉ có Tiêu Thương là biêt vì sao đột nhiên Mạc Dạ ly lại làm vậy. Tiêu Thương có chút buồn cười nghĩ, nếu không phải Mạc Dạ Ly đi trước hắn một bước, có khi bước tiếp theo các trọng thần này nên ngạc nhiên vì hắn đường đường là một vương gia lại xông vào trận săn bắn này, so với Mạc Dạ ly còn đáng cười hơn.

Tô Khả Nhi lao ra ngoài, Tiêu Lạc Thần ở cách đó không xa cũng cả kinh mở to mắt, lập tức hướng về người bên cạnh hét to: “Nhanh đuổi theo sau bảo hộ..” Nói xong liền lao đi.

Thị vệ đi theo cũng khó hiểu, rốt cuộc là lần đi săn này là để bảo hộ tứ hoàng tử, vì sao lại phải bảo vệ thị vệ kia? Nhưng, mệnh lệnh của tứ hoàng tử thì phải chấp hành, hắn đành phải phóng ngựa theo. Lúc này, một hắc mã còn nhanh hơn lướt qua, bọn họ thấy người kia lập tức mắt trợn tròn. Bọn họ không nhìn lầm chứ, người vừa lướt qua chính là Mạc tướng quân.

“A…” Tô Khả Nhi thét chói ta, ngựa của cô như phát cuồng lao đi, kéo cương cũng không được, cô sắp ngất đến nơi rồi, cô choáng váng, tốc độ của ngựa càng nhanh làm tim cô như ngừng đập, trời ạ…lần này thì cô xong đời rồi…

Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng gọi khẩn cấp: ‘Khả Nhi…”

Tô Khả Nhi cố quay đầu lại, thấy người đang đuổi theo phía sau thì mừng đến suýt lăn xuống ngựa, dĩ nhiên đó là Mạc Dạ Ly. Cô vui mừng kêu lên: “Mạc Dạ Ly, cứu muội…”

Mạc Dạ Ly trấn an: “Khả Nhi, đừng hoảng hốt, nắm chặt cương ngựa, đừng buông tay, ta lập tức tới cứu muội...”

Nói xong vội giục ngựa chạy nhanh tới tiếp sát vào ngựa Tô Khả Nhi, hắn thả người bay lên, thân hình như tia chớp bay vọt lên. Trong lúc Tô Khả Nhi đang choáng váng không cầm nổi cương ngựa thì một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy tay cô, còn cô mệt mỏi tựa cả người vào tấm thân cường tráng kia. Hơi thở của Mạc Dạ Ly ngay bên tai, Tô Khả Nhi thấy cả người choáng váng, mừng như điên.

Con ngựa lao nhanh vẫn không vì có thêm người mà giảm tốc độ, phi như gió. Mạc Dạ Ly thấy thế lập tức cảm giác sự tình không ổn, dùng lực giữ chặt dây cương, thấy con ngựa bỗng nhiên cất vó, thân hình loạng choạng như sắp đổ. Mạc Dạ Ly nhanh tay ôm lấy thắt lưng Tô Khả Nhi bay lên khỏi thân ngựa, nhưng vì dùng sức không đủ, lúc Mạc Dạ Ly ôm lấy Tô Khả Nhi, ở giữa không trung mất thăng bằng, hai người ngã xuống triền núi quay cuồng…

Trong lúc đang ngã, trong đầu Tô Khả Nhi lại thoáng hiện ra hình ảnh ngã xuống triền núi lần trước, cô sợ đến mức nhắm mắt lại không dám mở ra, sắc mặt tái nhợt. Nhưng, kỳ lạ là cô cô bị ngã lăn xuống mà không thấy đau, chỉ là đôi cánh tay ôm chặt làm cô khó thở, đến lúc cô phản ứng được thì họ đã ngã vào trong đám cỏ..

Đến lúc Tô Khả Nhi mở mắt ra, đập vào mắt cô là một đôi mắt tràn ngập lo lắng, hai ánh mắt chạm vào nhau, không cần nói nhiều cũng hiểu, hai tiếng gọi dồn dập cùng đồng thời cất lên: “Muội không sao chứ?”

“Huynh không sao chứ?”

Hỏi xong, đồng thời cùng nhìn nhau cười. Tô Khả Nhi phát hiện tư thế ngã của mình và Mạc Dạ ly, là nữ trên nam dưới. Cô không thấy có gì là không ổn, còn khuôn mặt Mạc Dạ Ly thì lúng túng, bối rối. Hắn đang định đứng lên lại bị Tô KHả Nhi đè xuống, cô nằm xuống áp vào ngực Mạc Dạ Ly, nói: “muội mệt mỏi quá, muốn nghỉ ngơi một chút.” Cơ hội hiếm có này, cô có ngốc mới bỏ qua. Tuy Mạc Dạ Ly lúng túng, nhưng, Tô Khả Nhi quá mềm mại thơm ngát này làm sao hắn cự tuyệt?

Tiêu Lạc Thần đuổi theo phía sau, nhìn thấy ngựa sùi bọt mép ngã xuống đất, hắn chấn động, mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm. Khi ánh mắt hắn nhìn xuống triền núi thấy hai người đang ôm nhau, hắn vừa sợ vừa chạy nhanh xuống, hét to: “Tô Khả Nhi, ngươi không sao chứ?”

“Tứ hoàng tử.” Mạc Dạ Ly nói, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Tiêu Lạc thần nhìn lướt qua Mạc Dạ Ly, lại nhìn đến Tô Khả Nhi, mới gật đầu nói: “Cảm ơn Mạc tướng quân đã cứu mạng.”

Mạc Dạ Ly khó hiểu chau mày lại, rồi hiểu ra Tiêu Lạc Thần vì Tô Khả Nhi mà khẩn trương. Mạc Dạ Ly đánh mắt về phía nơi con ngựa bị ngã xuống, hỏi: “Con ngựa này là của ai?” Hắn biết, khẳng định không phải là Tô Khả Nhi.

Một thị vệ đi theo nói: “Bẩm tướng quân, con này tên là Truy Nguyệt, là tứ hoàng tử tự mình lựa chọn để tham gia săn bắn, vốn là tứ hoàng tử cưỡi, nhưng, tứ hoàng tử lại tặng cho vị cô nương này.”

Mạc Dạ Ly nhíu mày đi lên kiểm tra, ánh mắt sắc bén đảo qua đôi mắt trắng dã của ngựa, lập tức chấn động, hiểu ra. Tô Khả Nhi sợ hãi nép sau lưng hắn, tướng con ngựa này chết rất chi là khủng bố.

“Tô cô nương bị dọa sợ rồi, chúng ta trở về đi.” Tiêu Lạc Thần đứng bên nói. Bởi vì nóng ruột Tô Khả Nhi bị dọa sợ, nên không để ý tới con ngựa vì sao lại đột nhiên ngã chết, còn ánh mắt Mạc Dạ Ly thì vô cùng phức tạp. Xem ra, lần săn bắn này là có người muốn hại tứ hoàng tử, nhưng đáng tiếc là, tứ hoàng tử lại đem con ngựa yêu quý của mình tặng cho Tô Khả Nhi nên mới tránh được kiếp nạn. Mạc Dạ Ly nghĩ mà sợ, như vậy có khả năng Tô Khả Nhi vẫn có thể gặp chuyện chẳng lành. Tuy rằng lần này an toàn, nhưng hắn vẫn lo lắng nhìn Tô Khả Nhi. Tô Khả Nhi hướng về hắn cười tươi, bàn tay nhỏ nhắn thừa dịp mọi người không để ý lặng lẽ nắm chặt tay hắn, như là cảm nhận được sự bất an của hắn. Cô khẽ chớp mắt, nói khẽ: ‘Yên tâm, muội không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.