Không khí yến hội vẫn náo nhiệt, ca vũ tưng
bừng, toàn bộ hoàng cung tràn đầy không khí vui vẻ. Tô Khả Nhi si ngốc
đứng ở trong đám người hầu, ánh mắt lướt qua những ca vũ trên thảm đỏ,
lén nhìn biểu hiện của Mạc Dạ Ly, thấy anh nhíu mày, nói chuyện gì đó
với người bên cạnh, nhìn anh không yên lòng nâng ly rượu lên uống, nhìn y phục anh khẽ lay động, tay áo rũ xuống… Nhìn người đó, trong lòng Tô
Khả Nhi khai hoa vui sướng. Chỉ là, đang lơ đãng nhìn, ánh mắt cô lại
bắt gặp một cẩm y hoa phục khác, cũng khó trách, có thể là hiệu ứng mỹ
nam làm Tô Khả Nhi cũng phải liếc nhìn Tiêu Thương vài lần, trên người
anh ta tỏa ra quý khí làm người khác không thể bỏ qua.
Hoàng Gia yến hội đặc biệt chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa. Cho nên, các tiết mục ca vũ ca tụng công đức quả thực là nhàm chán.
Nhưng, đúng lúc này, âm nhạc bỗng biến chuyển. Tô Khả Nhi bị tiếng nhạc làm
chú ý, ánh mắt chuyển hồi, thấy năm thị vệ cẩn thận nâng một quả đào
tiên cực đại đi lên vũ đài, quả đào được thiết kế trông rất sống động.
Ánh đèn chiếu xuống vô cùng diễm lệ, không biết từ chỗ nào bay tới một
làn khói nhẹ bao phủ. Tiếp theo, mấy nữ tử tay áo dài thướt tha như tiên tử đi lên vũ đài, vây quanh đào tiên. Hiệu ứng âm nhạc, hình ảnh, làn
khói vô cùng hiệu quả làm mọi người mắt sáng ngời như đang đi vào tiên
cảnh. Tô Khả Nhi nghĩ rằng, điệu múa kế tiếp chắc là rất đáng để xem!
Lúc này, âm nhạc nhẹ nhàng ngân lên, tiếp theo, đào tiên từ từ mở ra, năm
cánh hoa nở bung, chỉ thấy trong làn khói sương, một nữ tử giống như một nụ hoa đang ngủ từ từ ngẩng đầu lên, tất cả mọi người bị nữ tử mỹ mạo
trong đào tiên hấp dẫn, chỉ thấy nữ tử mềm mại cười, bước ra, như tiên
nữ bay xuống trần.
Tô Khả Nhi đang xem đến xuất thần, chợt nghe đằng sau tiếng Tiêu Lạc Thần cười khẽ: “Là ngũ muội mà.”
“A..cậu nói gì?” Tô Khả Nhi quay lại.
“Nữ tử kia là ngũ muội của ta.” Tiêu Lạc Thần đắc ý.
“Thì ra là công chúa. Khó trách lại xinh đẹp như vậy, huyết thống hoàng thất các người thật sự là thuần khiết đó!” Tô Khả Nhi cười ha ha trêu ghẹo,
ánh mắt vẫn bị nữ tử trên vũ đài hấp dẫn. Chỉ thấy trong tiếng nhạc, nữ
tử múa bằng hai tay áo, phiêu nhẹ như tiên tử, thân thể mềm mại nhẹ
nhàng, nổi bật ở giữa, còn những nữ tử múa xung quanh làm nền.
Nhìn biểu hiện mọi người dưới đài đều ngây ngốc, nét mặt hớn hở, hoàng đế
mỉm cười, nét mặt hiền lành, hoàng hậu thì vui sướng. Mọi người trầm mê
trong làn vũ đạo. Tô Khả Nhi lướt qua vũ đài hướng về Mạc Dạ Ly, thấy
anh mắt khép hờ, biểu hiện bình thường. Thấy vậy, Tô Khả Nhi thầm vui
mừng. Nói thật ra, không biết là vô ý hay cố ý, cô vẫn thấy vị công chúa kia luôn lắc lư ở trước mặt Mạc Dạ Ly, cố tình mê hoặc anh. Điểm này
làm cho Tô Khả Nhi lập tức cảm thấy có sự bất an, cũng may thần sắc của
Mạc Dạ Ly làm cho cô thấy đỡ buồn. Giờ khắc này, Tô Khả Nhi chỉ hy vọng
điệu múa này nhanh chóng chấm dứt.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nhạc
dừng, vũ điệu cuối cùng kết thúc, công chúa bị các ca vũ như các ngôi
sao vây quanh lấy, che khuất. Các quan viên ở dưới vỗ tay khen ngợi
không ngớt, công chúa vui sướng chạy đến bên hoàng đế, nũng nịu: “Phụ
hoàng, Giao nhi múa thế nào?”
“Giao nhi múa càng ngày càng đẹp,
phụ hoàng mở rộng tầm mắt.” Hoàng đế cất tiếng khen, cười ha ha, ánh mắt cưng chiều nhìn nữ nhi của mình, vô cùng hài lòng.
Tiêu Nguyệt
Giao được khen ngợi xong đi về chỗ ngồi của mình, hạ nhân mang trà đến,
nàng nâng lên thưởng thức, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua tách trà hướng về
người tuấn dật xuất trần phía dưới, đôi môi mọng đỏ khẽ cười, ánh mắt
long lanh.
Yến hội đang ở thời điểm cao trào, ăn uống lình. Mọi
người uống rượu chúc mừng nhau. Đúng lúc này, hoàng đế đứng lên cao
giọng: “Buổi săn bắn hôm nay vô cùng thành công, trẫm rất cao hứng. Bây
giờ, nhân cơ hội này, trẫm muốn tuyên bố một chuyện vui. Trẫm quyết định gả công chúa Tiêu Nguyệt Giao cho đương kim tướng quân Mạc Dạ Ly.”
Lời vàng vừa thốt ra, lập tức khắp nơi xôn xao khiếp sợ, càng khiến cho Tô
Khả Nhi đứng xa xa đầu óc trống rỗng. Cái gì? Hoàng đế gả công chúa cho
Mạc Dạ Ly? Tin tức này làm Tô Khả Nhi hỗn loạn, chỉ thiếu nước lên tiếng phản đối.
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên: “Hoàng thượng,
xin thứ cho thần vỗ lễ, cả gan cự tuyệt, thần chỉ một lòng gửi gắm tình
cảm sơn thủy, lòng vô tạp niệm, không muốn công chúa chịu uất ức, thiệt
thòi. Cầu xin hoàng thượng vì công chúa mà rút lại kim khẩu.”
Sự
từ chối này lại khiến cho mọi người bàn tán, đương kim hoàng đế hứa hôn
mà lại cự tuyệt, chẳng khác gì chạm vào uy nghiêm của hoàng đế. Huống
chi, người được gả là ngũ công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, thử hỏi
trong thiên hạ có ai xứng với nàng? Có chăng cũng chỉ có Mạc Dạ Ly là
xứng đáng. Tất cả mọi người đều biết vị tướng quân trẻ tuổi này tính
tình mềm mỏng, không màng danh lợi, không thích bị trói buộc. Tất cả mọi người đều nghĩ hoàng đế nhất định sẽ tức giận hỏi tội. Nào ngờ, chỉ
thấy hoàng đế cười ha hả, trên mặt không chút tức giận, cất tiếng: “Dám
cự hôn, cũng chỉ có ngươi. Nhưng, ngươi tạm thời chưa muốn nạp thất,
trẫm cũng không miễn cương. Vừa đúng Giao nhi tuổi còn nhỏ, hôn sự có
thể dời lại, không vội, không vội…” Ngụ ý là hôn sự này vẫn định rồi,
hiện giờ Mạc Dạ Ly không cưới, không có nghĩa là sau này không thể cưới, cửa hôn sự này của của hắn đã định rồi.
Còn thần sắc Mạc dạ Ly,
như có một màn sương mờ bao phủ, lạnh lẽo, phức tạp khó dò. Mạc Dạ Ly
quả thực không ngờ, đêm nay bị hoàng thượng hứa hôn. Vì sao yến hội này
hắn tới muộn, là vì hắn không muốn tham gia, lại bị hoàng thượng ra
thánh chỉ bảo hắn phải đến tham gia. Nay, hắn đã hiểu ý chỉ của hoàng
thượng. Hắn biết ý chỉ hứa hôn của hoàng thượng là có ý tứ sâu xa.
Tô Khả Nhi ở xa thấy Mạc Dạ Ly vẻ mặt khó xử, cũng cảm thấy lo lắng thay
cho Mạc dạ Ly, vừa rồi Mạc Dạ Ly cự hôn, trong lòng cô như nở hoa, ít
nhất cô có thể cảm nhận được trong lòng anh có cô, anh vì cô mà cự hôn.
Nhưng, không thể tưởng tượng được hoàng đế cáo già này lại ấn định cho
hôn sự này. Cô thấy vô cùng buồn bực.
Yến hội đang vui vẻ thì lại trở nên ngưng trọng, trong đám người, Tiêu Thương nhàn nhã uống trà,
khóe môi nhếch lên nụ cười. Chạng vạng hôm nay, hắn được hoàng đế truyền triệu vào cung, thảo luận về việc Mạc Dạ Ly trao lại binh quyền, giờ
thì thái tử nắm trong tay bảy phần, hắn ba phần. Tiếp theo, hoàng đế hỏi một vấn đề.
“Mạc dạ Ly sau khi rời cung, một lòng gửi gắm tình
cảm sơn thủy, vô tâm đến triều chính, thật là một vấn đề khó.” Hoàng đế
thần sắc lo lắng thở dài. Trong hoàng cung hiện này sóng ngầm mãnh liệt, thời thế rối loạn, đang cần nhân tài, Mạc Dạ Ly là lương tài như thế,
nếu bỏ qua, thật sự là tổn thất của hoàng triều.
Tiêu Thương cười ẩn ý, mở miệng nói: “Việc này có gì khó đâu. Cho hắn ta một ràng buộc,
hắn sẽ phải quay lại.” Cái gọi là ràng buộc, chính là chuyện hứa hôn.
Trong khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến việc Mạc Dạ Ly cự hôn, không ai để ý tới, Tiêu Nguyệt Giao cười gượng gạo, xấu hổ, buồn bã, có chút
không cam lòng. Thân là công chúa, lại bị cự hôn trước mặt mọi người,
sau này làm gì còn mặt mũi nào nữa chưa, chắc chắn sẽ bị người ta chê
cười sau lưng. Nàng oán hận nhìn Mạc Dạ Ly.
Tô Khả Nhi đứng trong đám thị vệ chỉ hận không thể xông lên vũ đài lớn tiếng tuyên bố Mạc Dạ
Ly là của cô. Nhưng, loại xúc động này chỉ đành nén lại, đây chính là
việc trắng trợn đoạt người yêu của cô đó nha! Làm sao cô không tức giận
được cơ chứ? Không được, cô phải tiên hạ thủ vi cường, tuyệt đối không
thể để người mình yêu bị người khác cướp đi. Biểu hiện tức giận, nghiến
răng của Tô Khả Nhi lọt vào mắt Tiêu Lạc Thần, hắn khó hiểu huých nhẹ
vào tay nàng, phát hiện toàn thân nàng lạnh băng, lo lắng hỏi: ‘Ngươi
làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi đang tức giận.” Tô Khả Nhi nghiến răng nói, đôi mắt thanh tú nheo lại.
Tiêu Lạc Thần cả kinh, nghĩ đến mình chắc không đắc tội với nàng chứ, vội hỏi: “rốt cuộc là ai chọc giận ngươi?”
Tô Khả Nhi rất muốn nói, là phụ hoàng của cậu, nhưng nghĩ lại, không nên
dọa cậu ta, vì vậy đành nói: ‘Tôi tức giận bản thân mình.”
“Yến hội sắp xong rồi, chúng ta đi ăn gì được không? Ta đói bụng.” Tiêu Lạc Thần nói nhỏ, lôi kéo Tô Khả Nhi chuẩn bị rời đi.
Thấy Tô Khả Nhi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kiên định nhìn một chỗ, không
quay đầu lại, nói: “Không, tôi còn có việc, cậu đi trước đi.”
“Hả…Ngươi muốn đi đâu?” Tiêu Lạc Thần khó hiểu hỏi.
Vừa hỏi xong, chợt nghe một vị công công tuyên bố yến hội chấm dứt, các
quan viên đứng lên cáo từ rời khỏi cung. Tô Khả Nhi đứng trong đám thị
vệ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Mạc Dạ Ly, chỉ sợ chớp mắt sẽ không thấy
nữa. Mạc Dạ Ly đứng trong đám quan viên, khí độ ung dung cao quý, tư
thái tiêu sái phiêu dật. Tô Khả Nhi lặng lẽ đứng sau nhiều người, bởi vì quá nhiều người, Tiêu Lạc Thần mới quay người thôi đã không thấy Tô Khả Nhi đâu, hắn vội tìm kiếm, vô tình đi theo hướng ngược lại.
Tô
Khả Nhi lẫn trong đám thị vệ âm thầm đi theo Mạc Dạ Ly, cùng ra sau đại
điện của yến hội. Thấy Mạc Dạ Ly thoát khỏi đám quan viên đi về hướng
khác ở phía hành lang yên tĩnh. Tô Khả Nhi như chiếc bóng đi theo lặng
lẽ. Thấy người đó ngay trước mắt, cô lại muốn trêu đùa, cô quay mũ lại,
sau đó tháo tóc ra, giả vờ giơ nanh vuốt lên giả quỷ, kêu thê thảm: “Mạc Dạ Ly…Mạc Dạ Ly…”
Tô Khả Nhi vì quá chuyên tâm giả quỷ, vừa mới
đi được hai bước, cả người liền va phải người đó, động tác cô cứng đờ,
ngước mặt lên, chạm phải đôi mắt thâm tình dịu dàng, cô mở to mắt, nói: “ Chán quá, chẳng vui tí nào…”
Mạc dạ Ly quả thực không ngờ người
đi theo mình là Tô Khả Nhi. Hắn đang bước trên hành lang thì cảm giác có người đi theo sau, hắn cố ý đi khuất qua góc hành lang, định bắt người
theo dõi mình. Nhưng nghe tiếng bước chân tới gần là lúc hắn quay người
lại, chạm phải gương mặt dọa quỷ quen thuộc, người phía sau thật sự là
dọa hắn, nhưng không phải là dọa hắn sợ, mà chính là nàng.
“Khả
Nhi…Thật là muội? Thật là muội ư?” Mạc Dạ Ly kêu lên, vô cùng ngạc
nhiên. Đêm nay hắn nghĩ nàng đang ở đâu đó, lo lắng cho nàng. Thật không thể tưởng tượng nàng lại gần trong gang tấc, làm sao hắn không sợ hãi
chứ? Hắn đang nhớ nàng đến phát cuồng, nàng xuất hiện, cảm giác này thật tốt.
“Huynh tưởng tôi là quỷ sao? Huynh không tin ư? Lại đây, sờ xem nào…” Tô Khả Nhi nắm tay Mạc Dạ Ly sờ vào mặt mình, trong lòng vô
cùng đắc ý.
Khi chạm vào làn da ấm áp kia, cảm nhận được sự mềm
mại của nàng, đôi mắt nàng chân thật. Mạc dạ Ly càng bình tĩnh, càng
kiên định.
Thấy Tô Khả Nhi trong trang phục thị vệ, Mạc Dạ Ly chấn động, khàn khàn hỏi: “Muộn ở trong yến hội suốt hả?”
Tô Khả Nhi cười như trăng rằm, gật đầu nói: ‘Đúng vậy! Muội đứng ngay phía đối diện với huynh. Nhìn thấy huynh….tiếc là huynh không nhìn thấy
muội.” Nói tới đây, Tô Khả Nhi giả bộ uất ức nhăn mặt cúi xuống.
Mạc Dạ Ly cười khẽ, nhìn nữ tử nghịch ngợm đáng yêu này, hắn thật sự không
biết cảm giác gì, nhưng hắn biết, trong lòng hắn tràn đầy niềm vui. Thì
ra, nàng vẫn luôn ở bên hắn trong khi hắn luôn sợ mất nàng. Hắn tự trách mình sơ ý, hắn biết đám thị vệ đứng đối diện hắn, nhưng lại không để ý
tới.
“Việc hoàng thượng hứa hôn, muội cũng nghe được phải không?” Mạc dạ Ly hỏi, hắn rất sợ chuyện này làm cho nàng thương tâm.
“Nghe được, nhưng huynh cự tuyệt thì tốt rồi. Vị công chúa kia thật xinh đẹp! Huynh thật sự không cần ư? Đến lúc đó đừng hối hận nhé.” Tô Khả Nhi
cười nói, dáng vẻ thuần lương vô tội.
Mạc Dạ Ly lại một lần nữa
nhìn Tô Khả Nhi cười, sự lo lắng trong hắn biến mất. Trong lòng hắn giờ
chỉ còn lại dáng vẻ tươi cười của nàng. Biết rõ là nàng trêu đùa, hắn
vẫn nắm lấy bờ vai nàng, lắc đầu, khẩn thiết nói: “Ta chỉ thích muội
thôi.”
Trong lòng Tô Khả Nhi nở hoa, nhưng trên mặt thì ngờ vực:
“Thật không? Hiện giờ huynh đổi ý vẫn còn được đó. Nếu bỏ qua, huynh
không được đổi ý nữa đấy.”
Ánh trăng chiếu xuống Tô Khả Nhi cười
tươi tắn, sáng lạn như hoa. Còn ánh mắt Tô Khả Nhi trầm tĩnh êm dịu. Mạc Dạ Ly không trả lời, hết thảy tâm tư của hắn đều đặt vào nữ tử trước
mắt. Ngay khi hai người đang nhìn nhau, cách đó không xa, một đôi mắt
oán hận chăm chú nhìn hai người, Tiêu Nguyệt Giao không thể ngờ được,
khi mình đi đến lại nhìn thấy tình cảnh này. Nam nhân cự hôn ở yến hội
kia, giờ lại cùng nữ nhân khác hứa hẹn cả đời. Một cảm giác không cam
lòng nổi lên làm cho lửa giận của nàng trút hết toàn bộ lên người Tô Khả Nhi, nàng muốn biết, nữ nhân này là ai? Cô ta dựa vào gì mà cướp đi Mạc dạ Ly?
Mạc Dạ Ly cảm giác cách đó không xa có một ánh mắt đang theo dõi về đây, hắn thấy lo lắng, nói nhỏ: ‘Chúng ta hồi phủ đi.”
“Vâng.” Tô Khả Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay Mạc dạ Ly rời đi.
Phía sau, Tiêu Nguyệt Giao thở phì phì phất tay áo, nha hoàn đứng bên cạnh
nàng bất bình nói: “Công chúa, nữ tử giả trang thị vệ kia cũng quá lớn
mật đi! Dám lẻn vào trong cung, còn cùng Mạc tướng quân…”
“Mau
chóng thay bản công chúa điều tra rõ, cô ta là con nhà ai, bản công chúa nhất định phải cho cô ta đẹp mặt.” Công chúa hung hăng ra lệnh.
Sau khi yến hội tàn, Tiêu Lạc Thần vẫn không tìm được Tô Khả Nhi, hắn quýnh lên, chạy nhanh vế hướng đông cung. Hắn đoán, có phải Tô Khả Nhi đã
theo Tiêu Thương về Tiêu vương phủ không? Lúc này, chỉ thấy các cỗ xe
ngựa của các quan thần đỗ tại đó, hắn chạy đến tìm, đúng lúc thấy Tiêu
Thương đang vén rèm lên, hắn vui mừng vọt đến, hỏi: “Vương thúc.”
Tiêu Thương nghe giọng nói quen thuộc, quay đầu lại, thấy Tiêu Lạc Thần giả
dạng thị vệ, hắn nhíu mày: ‘Sao ngươi lại ăn mặc như này?”
Tiêu Lạc Thần cười ngượng ngùng, mở miệng hỏi: “Vương thúc, ngươi có gặp Tô Khả Nhi không? Nàng có tới tìm ngươi không?”
Cái tên Tô Khả Nhi làm Tiêu Thương căng thẳng: ‘Tô Khả Nhi? Cô ta ở trong cung?”
“Nàng vừa mới đứng cùng ta, nhưng mới đảo mắt đã không thấy đâu rồi. Ta nghĩ
nàng đến tìm ngươi.” Tiêu lạc Thần vội nói, hoàng cung lớn như vậy,
không phải Tô Khả Nhi lạc đường chứ?
Tiêu Thương chau mày, khuôn
mặt tuấn tú giận giữ. Nhìn quần áo của Tiêu lạc Thần là hiểu ngay Tô Khả Nhi cũng nhất định mặc trang phục thị vệ, mà nàng biến mất, làm Tiêu
Thương nghĩ đến một người, nếu hắn đoán đúng, chắc cô ta đang ở cùng Mạc Dạ Ly. Tiêu Thương hừ một tiếng, vén rèm lên, phân phó: “Đến Mạc phủ.”
“Đi Mạc phủ? Vương gia không hồi phủ sao?” Hạ nhân đánh xe ngựa khó hiểu,
hỏi, thấy rèm đã hạ xuống, xa phu không dám nhiều lời, đánh xe đến thẳng Mạc phủ.