Mạc Dạ Ly hỗn loạn đi trong tiêu phủ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn mờ mịt không phương hướng, linh hồn như bị rút ra khỏi cơ thể, như không còn là mình, không biết nên đi như thế nào, nên làm chuyện gì, nên làm thế nào để trấn an trái tim bị tổn thương. Tâm luôn lạnh nhạt trầm tĩnh, trong nháy mắt bị tan vỡ thành những mảnh nhỏ, cái gọi là trầm ổn cũng sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ đến khi có tiếng kêu lên kinh ngạc: “Biểu ca…”
Thần trí Mạc Dạ Ly mới bị kéo trở về, hắn quay đầu lại, thấy dáng người quen thuộc đi về phía hắn. Trên mặt Tề Tú Viện không giấu được niềm vui sướng, đi thẳng đến trước mặt hắn. Đôi mắt tú mục long lanh, đôi môi mọng đỏ giần giật, tựa như không biết nói gì. Tề Tú Viện nhìn thấy Mạc Dạ Ly với ánh mắt trống rỗng mờ mịt, nàng khẽ chấn động, một lúc mới mở miệng hỏi khẽ: “Biểu ca, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Mạc Dạ Ly giả vờ bình thản đáp.
“Biểu ca, sắc mặt của huynh rất khó coi, có phải là xảy ra chuyện gì phải không? Huynh nói cho Viện nhi biết đi.” Tề Tú Viện không nén nổi sự đau lòng, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
Khuôn mặt Mạc dạ Ly có chút xao động, nói: “Ta không sao, không cần lo lắng cho ta.” Nói xong, như ý thức được sự đường đột với Tề Tú Viện, vội hồi phục lại nỗi lòng, dịu dàng nói: “Ta không sao, ta đi trước.” Mạc Dạ Ly dứt lời rồi cứ thế rời khỏi ánh mắt trong trẻo kia.
“Biểu ca…” Tề tú Viện vươn tay ra, vội vàng kêu lên, nhưng, lưu lại với nàng không có gì, chỉ có cánh tay của nàng đang chạm vào không khí.
Tề Tú Viện nước mắt ngập mi, không khống chế được sự thương tâm trong lòng, nàng bất lực cắn đôi môi đỏ mọng, tự an ủi tâm bị tổn thương. Lại nghe phía sau có tiếng nha hoàn tiểu Mai chạy đến trước mặt, hét lớn: “Vương phi, không hay rồi, không hay rồi…”
Tề Tú Viện xoay người dùng tay áo lau nước mắt, khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, thờ ở lên tiếng: “Có gì không hay?”
“Vương gia, ngươi xem đi, còn gì thể thống nữa, Tô Khả Nhi kia sinh bệnh, Vương gia tự bón thuốc cho cô ta…hơn nữa…không phải dùng tay bón…mà dùng miệng bón.” Tiểu Mai vừa nói vừa hổn hển dậm chân, giống như cô ta mới là Vương phi bị uất ức thiệt thòi.
Tề Tú Viện nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng kinh ngạc mở to mắt, bình tĩnh nhìn tiểu Mai, vội vàng hỏi: “Thật sao? Đó là thật sao?”
“Là thật! Là ta tận mắt nhìn thấy, trong phủ nha hoàn nào cũng thấy..” Tiểu Mai vội vàng khẳng định, như sợ Tề tú Viện không tin.
“Vậy ngươi có thấy biểu ca vừa rồi đi ra đó không?” Tề Tú Viện kích động hỏi.
Tiểu Mai sửng sốt, có chút không hiểu mở to mắt, một lúc mới hoàn hồn nói: “Vừa rồi nghe nói hình như Mạc tướng quân tới, hắn đến Tây viện sao?”
Lời nói của tiểu Mai làm đầu óc Tề Tú Viện choáng váng, chân run rẩy không đứng vững. Những lời nói này còn đả kích hơn so với việc Tiêu Thương bón thuốc cho Tô Khả Nhi. Biểu hiện vừa rồi của biểu ca thất thần đương nhiên là vì Tô Khả Nhi. Nghĩ đến biểu ca nhất định nhìn thấy tình huống đó rồi! Nếu không, Mạc Dạ Ly sẽ không có biểu hiện buồn bã đối với nàng như vậy. Hiểu ra, Tề Tú Viện cười sầu thảm, đột nhiên thấu hiểu hống trần, thì ra mình tâm tâm niệm niệm nhớ biểu ca cho dù biết hắn đặt tâm tư ở trên nữ tử khác, vậy mà, hắn lại bởi vì nữ tử kia mà tỏ thái độ với nàng…điều này quả thực làm nàng khổ sở.
“Vương phi, ngươi còn đứng đo làm gì. Nhanh đi ngăn cản họ đi. Nếu chậm thì…”Tiểu Mai nôn nóng như bị chọc tức, thân là nha hoàn của Vương phi còn tức giận như thế, sao Vương phi còn thờ ơ? Chẳng lẽ Vương phi không biết, nếu nàng không đi, vị trí Vương phi này sẽ đổi chủ.
“Ta đi thì có tác dụng gì?” Tề tú Viện lạnh lùng cười, tự giễu không thôi.
“Đương nhiên là có tác dụng, Vương phi ngươi mới là Vương phi trong phủ này, chứ không phải Tô Khả nhi kia, cô ta dựa vào gì mà được Vương gia bón thuốc cho, chẳng lẽ vì sinh bệnh mà được như thế sao?”
Không ai hiểu rõ Tiêu Thương hơn Tề Tú Viện, tim hắn căn bản không ở chỗ nàng. Cho dù nàng đi cũng tự rước lấy nhục. Hắn lãnh huyết vô tình nàng sớm đã thấy qua. Hắn bón thuốc cho ai thì có liên quan gì đến nàng? Trong lòng của nàng, đã sớm không coi mình là vương phi của hắn, kể cả không tồn tại nữ nhân kia, nàng cũng không có trong mắt hắn, không được coi trọng.
“Vương phi, có phải vừa rồi Mạc tướng quân tới phải không? Vì sao mắt của người lại sưng đỏ?” Tiểu mai cảm thấy mắt Tề Tú Viện như có nước mắt.
Tề Tú Viện khẽ liếc cô ta, thản nhiên nói: ‘Không, theo ta về phòng.” Nói xong tự mình đi về phía phòng mình.
“Vương phi, ngươi thực không quản sao? Nghe nói Tiêu Vương gia ngay cả lâm triều cũng không đi, chỉ ở mãi trong phòng Tô Khả Nhi, thật không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mà rước lấy hồn của Vương gia, thật sự là nữ nhân thô bỉ, dùng thủ đoạn.” Tiểu Mai giận giữ hét lên.
“Im miệng, bình thường ta dạy ngươi như nào, không được nói huyên thuyên sau lưng người khác.” Tề Tú Viện lên tiếng. Nàng không có năng lực quản chuyện người khác, nhưng nàng phải quản giáo người của mình thật tốt.
“Vương phi…ngươi chịu khổ như vậy còn chưa đủ sao? Tiểu mai không muốn thấy Vương phi chịu ghẻ lạnh. Hầu gia từ lúc gả ngươi vào Tiêu vương phủ vẫn không hề tới thăm ngươi một lần nào. Hầu gia này cũng thật là, ngươi rõ ràng là nữ nhi thân sinh của ông ta mà.” Tiểu Mai vẫn không để yên, cô ta không phục, trong mắt cô ta Tô Khả Nhi chẳng khác gì là nha hoàn, vậy mà dựa vào gì lại được đãi ngộ hơn như vậy, lại còn vượt hơn cả vương phi của cô ta, chẳng những được Vương gia để ý, lại còn chiếm lấy không chịu buông tay, quả thật là đáng giận.\
Vừa nghe đến cha, ánh mắt Tề Tú Viện lạnh đi. Ở trong Tiêu vương phủ, nàng đã không còn là tiểu thư ngạo khí nữa, nàng đã quên mất mình còn có một người cha, một gia đình. Nhưng, trời sinh nàng không phải là người hay phản kháng, nàng tựa như một quân cờ để người khác sắp đặt sẵn, đặt ở đâu, nàng ngốc ở đó, nàng không có năng lực phản kháng, ngay cả lựa chọn cũng không có.
Ở cửa Tây viện, đám hạ nhân thì thầm bàn tán không ngừng, trên mặt đầy khinh miệt, cười nhạo, đố kỵ, và cũng ngưỡng mộ. Bởi vì họ đều biết, có thể lúc này đây, Tô Khả Nhi có lẽ một bước sẽ lên mây.
“Khụ.” Quản gia ho nhẹ một tiếng, đám hạ nhân liền lui xuống. Lão bước vào nhìn vào phòng, thấy Tô Khả Nhi đã ngủ, còn Tiêu Thương vẫn ngồi ở đầu giường. Như nghe được tiếng bước chân của lão, Tiêu Thương cất tiếng: “Quản gia, trong cung nói thế nào?’
“Bẩm vương gia, Hoàng Thượng truyền lời, đêm nay Vương gia vào cung có việc thương nghị.”
“Ừm, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Lui ra, trong phòng Tô Khả Nhi im ắng. Tiêu Thương nhìn Tô Khả Nhi sau khi uống thuốc đã ngủ sau, khoé miệng cười, nàng ngủ rất say như đang chìm trong mộng đẹp làm Tiêu Thương thấy hứng thú. Không biết nữ nhân này khi biết Mạc dạ Ly đến nhìn thấy những hình ảnh vừa rồi sẽ có thái độ như nào? Hắn thật sự mong chờ!
Tô Khả Nhi quả thực không biết vừa rồi xảy ra tình huống gì, lúc uống thuốc cô đã sợ tới mức chân tay luống cuống, hơn nữa thuốc quá đắng, cay làm cô khó uống, cho nên, lúc đó căn bản cô không có sức lực để cự tuyệt việc Tiêu Thương dùng miệng bón thuốc cho mình. Hơn nữa mỗi lần bón thuốc hắn đều xác định cô nuốt thuốc vào rồi mới rời môi ra. Còn Tô Khả Nhi sau khi uống thuốc xong, vì quá mệt mỏi mà ngủ say.
Buổi chiều, cuối cùng Tô Khả Nhi đã tỉnh lại, mở mắt thấy nha hoàn tiểu Hoàn hầu hạ mình, tiểu Hoàn thấy Tô Khả Nhi tỉnh lại, cười nói; “Tô cô nương, cuối cùng ngươi đã tỉnh dậy rồi.” Nói thật ra, bị tiểu Mai nói xấu Tô Khả Nhi, kỳ thật tiểu Mai cũng hoàn toàn không thích, nhưng hiện giờ đã thay đổi, trải qua trận bệnh này, trên cơ bản đã xác định địa vị của Tô Khả Nhi, nên không dám chậm trễ.
“Đầu óc tôi choáng váng quá, miệng rất khô. Tiểu Hoàn, mang cho tôi chén trà nóng.” Tô Khả nhi lên tiếng.
Tiểu Hoàn tươi cười: “Vâng, Tô cô nương chờ.”
Tô Khả Nhi bưng chén trà nóng uống một ngụm, trong người thấy thư thái hơn, thuốc Đông y rất có hiệu nghiệm, cơn sốt của cô đã giảm đi nhiều, tuy nhiên đầu óc vẫn còn chút choáng váng.
Tiểu Hoàn cẩn thận nhìn Tô Khả Nhi uống nước, sợ nàng bị sặc. Sau đó không quên cười lấy lòng: “Tô cô nương, ngươi thật may mắn, lần này Vương gia chiếu cố ngươi rất nhiều, ngươi có biết không. Sáng nay Vương gia vì ngươi mà ngay cả lâm triều cũng không đi.”
Tô Khả Nhi nghe thấy chứ, tuy rằng lúc đó cô mơ màng bị Tiêu Thương chiếm tiện nghi những vẫn mơ hồ nghe được.
Tô Khả Nhi uống trà, đột nhiên một ý nghĩ nảy lên trong đầu, cô hồi hộp hỏi: “Tiểu Hoàn, hôm nay có ai tới tìm ta không?”
“Không có.” Tiểu Hoàn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
“Thật sự không có? Mạc Dạ Ly tướng quân có đến đây không?” Tô Khả Nhi cảm thấy tim như treo giữa không trung, sự hồi hộp làm cô khó thở, trong lòng thầm kêu: đừng tới, đừng tới…
Bị Tô Khả Nhi nhắc cho làm tỉnh ra, Tiểu Hoàn lập tức nhớ ra, vội nói: “Cô nương nhắc tới Mạc tướng quân hả, hắn có đến, nhưng chưa nói được một câu đã đi rồi.”
Cả người Tô Khả Nhi run lên, thiếu chút nữa thì làm rơi chiếc chén, run rẩy hỏi: “Huynh ấy đến lúc nào.”
Sắc mặt Tiểu Hoàn đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Ha ha, ngay lúc cô nương được Vương gia bón thuốc.”
Tiểu Hoàn vừa nói xong, lập tức nghe tiếng chén vỡ choang, chén trà trong tay Tô Khả Nhi rơi xuống vỡ tan, tựa như lúc này Tô Khả Nhi tan nát cõi lòng. Tô Khả Nhi kêu thảm: “Cái gì? Huynh ấy đến đây? Huynh ấy có thấy không? Thấy gì không…”
Tiểu Hoàn không hiểu ý Tô Khả Nhi, ngẩn người ra, tiếp theo trả lời: “Ngươi nói Mạc tướng quân sao? Có nha. Lúc ấy hắn đứng ngay ở ngoài cửa phòng rồi lập tức đi luôn.”
“Không được…Tôi muốn tìm huynh ấy, tôi muốn giải thích rõ với huynh ấy…Tôi muốn…” Tô Khả Nhi bước xuống giường, đi giày, trên người chỉ mặc chiếc áo đơn chạy ra ngoài làm tiểu Hoàn hoảng sợ đuổi theo: “Cô nương…Cô muốn đi đâu? Hiện giờ ngươi đang bệnh, Vương gia căn dặn không thể chạy loạn…”
Tô Khả Nhi làm sao nghe lọt vào tai, lúc này trong lòng cô chỉ có một ý niệm trong đầu, là cô muốn đi giải thích, cô muốn giải thích rõ ràng với Mạc Dạ Ly…Cô muốn cho anh một lời giải thích…Tô Khả Nhi chạy ra khỏi Tây viện lại bắt gặp quản gia đang đi tới. Quản gia thấy Tô Khả Nhi đang chạy ra ngoài cửa, kinh ngạc đuổi theo: “Tô cô nương, ngươi muốn đi đâu?”
Tô Khả Nhi thấy quản gia, chậm bước hơn, kích động chụp lấy tay quản gia, khẩn cầu nói: “Quản gia…Giúp tôi chuẩn bị xe ngựa…Tôi muốn đi Mạc phủ..Hãy giúp tôi.” Tô Khả Nhi nói gần như khóc.
Quản gia ngẩn ra, vừa lúc Tiểu Hoàn chạy tới cầm theo chiếc áo khoác, thở hổn hển nói: “Cô nương…cô nương…ngươi mặc áo vào đi.”
“Không cần lo cho ta..” Tô Khả Nhi xua tay nói, giờ cô chỉ mong đến Mạc phủ gặp Mạc dạ Ly.
Tiểu Hoàn hoảng sợ không biết phải làm sao. Quản gia khuyên nhủ: “Cô nương, đâu còn có đó, trước tiên cô nương mặc áo vào đi.”
“Quản gia…nhanh giúp tôi chuẩn bị xe ngựa…Nhanh lên…” Tô Khả Nhi sốt ruột nói to, cơn sốt vẫn chưa lui trên mặt cô vẫn đỏ hồng, ánh mắt cũng đỏ, tóc rối loạn buông xoã sau lưng.
Thấy Tô Khả Nhi gần như nóng ruột đến phát cuồng, quản gia chấn động, vội nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Được được..cô nương, ta thay ngươi đi chuẩn bị xe ngựa…Ngươi hay mặc áo vào đi rồi nói sau.”
Lúc này, Tô Khả Nhi bảo gì làm nấy, vội vàng đồng ý: “Vâng, vâng…” Bởi vì ý muốn của cô đơn giản như một đứa trẻ, cô chỉ biết nếu mình mặc áo vào thì sẽ có xe ngựa. Có tiểu Hoàn giúp, Tô Khả Nhi mặc xong áo rồi chạy ra ngoài, quả nhêin quản gia đã đem xe ngựa đến. Vì đề phòng xảy ra chuyện gì, quản gia đi cùng Tô Khả Nhi, đồng thời thông báo cho hạ nhân nhanh đem tin tức này báo cho Tiêu Thương đang ở trong cung.
“Nhanh lên…nhanh lên…” Trên đường đi, Tô Khả Nhi chỉ sợ phu xe đánh xe ngựa không nhanh nên cứ thúc giục. Nhưng, xe ngựa chạy nhanh thì lại làm cô say xe, cô khó chịu nhắm mắt lại, miệng thì vẫn thúc giục chạy nhanh. Quản gia ngồi bên cạnh thấy Tô Khả Nhi như vậy có chút đau lòng, ông ta đã đoán ra nguyên nhân Tô Khả Nhi đến tìm Mạc Dạ Ly. Haizzz, thật sự là việc này chưa xong lại xảy đến việc khác. Không biết lần này sẽ chọc giận Vương gia đến mức nào!
Mạc phủ gần ngay trước mắt, Tô Khả Nhi chỉ hận không thể chắp cánh mà bay tới. Xe vừa dừng trước cửa Mạc phủ, Tô Khả Nhi vén rèm chạy xuống làm phu xe vội vàng đỡ lấy, nếu không, Tô Khả Nhi nhất định sẽ ngã. Quản gia đi theo sau, rồi chạy vội lên trước đến thủ vệ trước cửa nói: “Các vị tiểu ca, chúng ta là người Tiêu vương phủ, có việc muốn gặp Mạc tướng quân.”
Thủ vệ nghe thấy là người Tiêu vương phủ, thủ vệ không dám chậm trễ, chỉ là nghe nói là tìm Mạc tướng quân, lập tức trả lời:”Tướng quân chúng ta không ở trong phủ, không biết các ngươi tìm tướng quân có việc gì?”
“Cái gì? Tướng quân các người không có trong phủ? Vậy huynh ấy ở đâu?” Tô Khả nhi vội lên tiếng hỏi.
“Việc này…thuộc hạ cũng không biết. Từ sáng Mạc tướng quân ra khỏi cửa thì chưa có về, phu nhân chúng ta cũng đang muốn tìm hắn.” Thủ vệ trả lời.
Cả người Tô Khả Nhi run rẩy không đứng vững. Mạc Dạ Ly chưa về,vì sao? Nếu Mạc Dạ Ly thực sự thấy Tiêu Thương bón thuốc cho cô mà chưa trở về, vậy thì anh sẽ đi đâu? Tô Khả Nhi suy nghĩ rối loạn.
Đúng lúc, một giọng nữ uy nghiêm cất lên: “Sao lại thế này?”
Nữ tử đó đi ra, là mẫu thân của Mạc dạ Ly, thủ vệ vội cúi đầu nói: “Phu nhân, vị cô nương này muốn tìm tướng quân.” Mạc mẫu thân vừa thấy Tô Khả Nhi thì nhướng mày, định nói vài câu nặng lời, nhưng thấy thần sắc Tô Khả Nhi đang có bệnh, bà thở dài nói: “Ly nhi chúng ta vẫn chưa về, mời cô nương trở về.”
“Phu nhân, thật xin lỗi, bà có biết Mạc Dạ Ly thường đi đến chỗ nào không?” Tô Khả nhi vội hỏi, người đang bi thương nhất định sẽ tìm một nơi để trốn tránh, cô muốn đi tìm Mạc dạ Ly.
Mạc phu nhân ngạc nhiên nhìn Tô Khả Nhi, xem thái độ của nàng rất chân thực, bà khó hiểu nói:”Vị cô nương này, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi tìm Ly nhi nhà chúng ta có việc gì?”
“Tôi…”Tô Khả Nhi lúng túng, cô làm sao mà nói là mình khiến cho con trai bà ấy thương tâm chứ?
Quản gia cười cười, lên tiếng: “Không có gì, chỉ là Tô cô nương muốn tìm Mạc tướng quân mà thôi.”
“Nơi Mạc tướng quân hay đến, nhất định là rừng trúc.” Một thủ vệ lên tiếng.
Tô Khả Nhi bừng hiểu ra, cô mở to mắt vội vàng nói:”Đúng…đúng…Huynh ấy nhất định ở đó.” Nói xong, cô quay người chạy xuống con đường nhỏ ở hậu viện Mạc phủ, quản gia lập tức đuổi theo, Mạc phu nhân thấy vẻ mặt Tô Khả Nhi kích động, cũng cả kinh hướng về thủ vệ nói: “Các ngươi cũng đi theo đi.”
“Vâng.” Thủ vệ vâng lệnh rồi đuổi theo.
Tô Khả Nhi bất chấp mệt mỏi chạy không ngừng, đầu choáng váng cũng không để tâm, gió lạnh tạt vào ngực cũng mặc, trong lòng cô chỉ thầm nghĩ mau tìm được Mạc Dạ Ly, nói cho anh biết, người cô yêu là anh, chính là anh…
Mạc Dạ Ly, anh nhất định ở đó, nhất định ở đó…Tô Khả Nhi thở hổn hển, trước mắt thấy loang loáng, thấy con đường nhỏ trước mắt mơ hồ, chân cô mềm nhũn ngã xuống.
“Tô cô nương….” Quản gia quýnh lên bước tới đỡ, hai thủ vệ đuổi theo đến cũng một tay giúp.
“Đỡ tôi đến rừng trúc.” Tô Khả Nhi thì thào nói.
‘Tô cô nương, ngươi đừng tuỳ hứng nữa, sức khỏe ngươi không tốt, ở trong này nghỉ ngơi đi. Lão nô thay ngươi đi một chuyến.” Quản gia thở dài nói.
“Không cần…Không cần…Huynh ấy nhất định không muốn gặp tôi…Tôi muốn đích thân mình đi…” Tô Khả Nhi khăng khăng.
“Được, các ngươi cần thận giúp đỡ nàng đi.” Quản gia thoả hiệp.
Tô Khả Nhi cố gắng nhìn con đường phía trước, lắc đầu, bị gió lạnh thổi tới làm cô có chút tỉnh táo, được hai thủ vệ vững vàng dìu về phía trước….
Còn ở trong cung, Tiêu Thương đang cùng hoàng đế trong thư phòng thương nghị mật sự. Mà quản gia phái tiểu tam tử đang nóng ruột đứng ở hành lang, không dám quấy rầy, không dám lỗ mãng, chỉ có thể chờ vương gia ở bên ngoài. Còn công công lại không đi thông truyền, Hoàng thượng đang bàn chuyện thiên hạ đại sự rất quan trọng, nên không đi vào thông báo cho.
Trong thư phòng, vẻ mặt hoàng thượng ngưng trọng, thần sắc ưu sầu, lên tiếng: “Nay quốc thể ngày càng bất an, trẫm rất ưu phiền.”
“Hoàng thượng không cần lo lắng. Cho dù đám người đó thao túng thế nào cũng không thể che tận trời. Nay điều duy nhất chúng ta cần làm là đợi cho đến kho bọn chúng lòi đuôi ra.” Tiêu Thương chắc chắn nói.
“Trong khoảng thời gian này ngươi cần phải chú ý nhiều hơn, trong tay ngươi có ba phần binh quyền, chỉ e bọn chúng sẽ tập trung đến ngươi.” Hoàng thượng nhắc nhở.
“Tạ hoàng thượng nhắc nhở, thần sẽ cẩn trọng.” Tiêu Thương cười có vẻ như không lo lắng.
Hoàng thượng thấy trong hành lang có bóng người đi lại, cất giọng hỏi: “Phúc Điền, ngoài cửa có chuyện gì?”
Phúc Điền công công lập tức tiến đến, cúi thấp người nói:’Bẩm hoàng thượng, là nô tài của tiêu vương phủ, là có chuyện gấp muốn thông báo vương gia.”
Tiêu Thương mắt đảo qua bắn thẳng vào Phúc Điền, Phúc Điền sợ đến mức cả người run rẩy, vội chạy ra nói với tiểu tam tử: ‘Vào đi. Tiêu vương gia muốn gặp ngươi.”
Tiểu tam tử vừa tiến nào, đến trước mặt hoàng thượng, run sợ: “Nô tài tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn túe.”
“Miễn, có việc gì nói mau.” Hoàng thương không nhẫn nãi phất tay, bởi vì ông ta nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Tiêu Thươn tựa như đang chờ mong sự bẩm báo của nô tài.
“Là…Vương gia, không hay rồi, Tô cô nương ra khỏi phủ rồi…” Tiểu tam tử đi vào chủ đề chính luôn.
Tiêu Thương trầm sắc mặt: “Nàng đi đâu?”
“Đi Mạc phủ.”
“Hoàng Thượng, nô tài cáo lui.”
Tiểu tam tử nói xong, Tiêu thương liền đứng dậy cáo lui. Phía sau, ánh mắt hoàng đế hàm xúc không rõ, ngẫm nghĩ, rốt cuộc vị Tô cô nương này là thần thánh phương nào mà khiến Tiêu Thương quan tâm như vậy? Chẳng lẽ là người hắn yêu? Ha ha, thật là thú vị.