Buổi chiều trong Tiêu vương phủ yên ắng, Tô Khả Nhi cầm túi đồ chuẩn bị rời đi. Lúc ra
cửa Tây viện thì lại bị thủ vệ ngăn lại, “Tô cô nương, Vương gia có
lệnh, Tô cô nương không được bước ra khỏi cửa này.”
“Các người không có tư cách cản tôi.” Tô Khả Nhi cứng rắn đi tiếp, lại bị thủ vệ dùng tay ngăn đường đi.
“Xin Tô cô nương đừng để tiểu nhân khó xử.’ Thủ vệ vẻ mặt lúng túng nói, đối với họ mà nói, cũng rất lo sợ, địa vị của Tô Khả Nhi ở trong phủ, có lẽ sau này sẽ trở thành phi tử của Vương gia, cho nên, họ cũng không dám
đắc tội.
“Là các người làm khó tôi, hãy để tôi đi khỏi đây, tất cả mọi hậu quả sẽ do tôi gánh chịu.” Tô Khả Nhi nói.
Ngay khi hai bên đang giằng co, quản gia vừa đi tới, thấy tình cảnh như vậy, ông lập tức thấy đau đầu. Ông thở dài đi về thư phòng của Tiêu Thương,
thấy trong thư phòng Tiêu Thương đang phê duyệt công văn. Tiêu thương
thấy quản gia đi vào, liền nhíu mày hỏi: “Có việc gì?”
“Vương gia, Tô cô nương lại đang ầm ỹ của thủ vệ.” Quản gia nói.
“Đây là mệnh lệnh của bổn vương, có gì không đúng sao?”Tiêu Thương không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Vương gia, lần này sau khi khỏi bệnh, Tô cô nương đã nhu thuận hơn, không còn làm càn với Vương gia nữa. Vương gia sao không nhân cơ hội này để Tô cô nương ra ngoài giải sầu? Tô cô nương tính tình quật cường, nếu không
thuận theo ý cô ta, không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.” Quản gia đề
nghị.
“Ngươi nói vậy là có ý nói bổn vương, mọi việc phải theo cô ta sao?” Ngữ khí của Tiêu Thương có vẻ khinh miệt.
Quản gia bị lời nói của Tiêu Thương làm cho sợ hãi, ông ta trả lời: “Lão nô không dám.”
“Hừ!” Tiêu Thương hừ một tiếng, dừng tay lại, chau mày trầm tư trong chốc
lát. Kỳ thật những lời quản gia nói cũng có lý, nhốt nàng không phải là
biện pháp tốt, nhốt được chốc lát, không nhốt được cả đời, sao không để
nàng tự do? Hiện giờ thời kỳ chiến loại, nữ nhân giống như nàng, đến
cuối cùng vẫn phải tim một nơi an toàn để dung thân, đến lúc đó, hắn sẽ
tiếp nhận nàng, chăm sóc nàng. Nghĩ xong, Tiêu Thương ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Như vậy đi! Ngươi phân phó thị vệ đi theo bảo vệ nàng, cũng đồng thời báo cáo hành tung của nàng cho ta.”
“Việc
này…Vươn gia, thị vệ bên cạnh người đều là võ lâm cao thủ, nếu đi để bảo vệ Tô cô nương, chẳng phải Vương gia sẽ không có ai bảo vệ hay sao?”
“Bổn vương không cần thiết, hãy cứ theo mệnh lệnh của bổn vương mà làm.”
Tiêu Thương mở miệng ra lệnh. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười khổ, hắn
cũng không biết làm sao mình lại chịu nhường nhịn tính tình làm càn của
nàng.
Ở Tây viện, Tô Khả Nhi đang giằng co với thủ vệ, quản gia
chạy tới, giải vây cho Tô Khả Nhi, nói là Tiêu Thương đồng ý cho nàng ra ngoài. Tô Khả Nhi không tin, tên kia thực sự có lòng tốt cho cô ra
ngoài ư? Nhưng ngẫm lại, căn bản không cần phải cảm ơn anh ta, đây vốn
là tự do của mình.
Tô Khả Nhi mới bước ra cửa, liền thấy sau lưng mình có tiếng bước chân. Cô quay lại, là bốn thị vệ đi theo, cô kỳ quái nhìn quản gia, khó hiểu hỏi: “Quản gia, những người này cũng đi theo
tôi ra ngoài sao?”
“Tô cô nương, những người này là do Vương gia
phái tới bảo hộ sự an toàn của cô nương, nay thời kỳ loạn lạc, ra ngoài
rất nguy hiểm.” Quản gia không che giấu.
Tô Khả Nhi mím môi, mặc
dù nói là bảo hộ, nhưng thực tế chính là giám thị mình. Tuy nhiên, có
người đi theo bảo hộ cũng được, nếu gặp nguy hiểm gì, Mạc Dạ Ly lại
không tìm được, vậy thì mình thôi rồi. Cô nhìn lại mình thấy trong trang phục nữ nhi, cô vội bảo quản gia lấy chi mình một bộ nam trang
Trong trang phục màu lam phiêu nhã, Tô Khả Nhi chớp mắt đã biến thành một
thiếu niên anh tuấn, dọc đường đi lại có tứ đại nam tử đi bảo hộ, quả
giống thiếu gia nhà đại phú, vô cùng gây chú ý với người đi đường. Tô
Khả Nhi đi trên đường nhìn người qua lại, vô cùng buồn rầu ngẩng lên
nhìn trời đất bao la, cô nên đi đâu tìm Mạc dạ Ly? Xem ra đáp an này lại phải đến Mạc phủ để hỏi.
Lại một lần nữa đến Mạc phủ, Tô Khả Nhi được nha hoàn dẫn đến gặp Mạc phu nhân. Vài ngày không gặp, bà tiều tụy đi rất nhiều. Nghe Tô Khả Nhi muốn đi tìm Mạc dạ Ly, Mạc lão phu nhân
lắp bắp kinh hãi,không thể tưởng tượng Tô Khả Nhi là một nữ tử nhưng lại có quyết tâm lớn như vậy, mà lại là tìm con mình đương nhiên bà giúp
đỡ. Ngày đó, Mạc phủ cũng đã phái người đi tìm nhưng không tìm thấy,
điều này làm Mạc lão phu nhân rất lo lắng con trai mình xảy ra chuyện gì rồi.
‘Tô cô nương, ngươi hỏi gì, ta đều đã nói, ngươi ra ngoài
tìm hãy cẩn thận một chút.” Mạc lão phu nhân dặn dò. Hình tượng Tô Khả
Nhi trong mắt bà tốt hơn rất nhiều, trước kia biết nàng là người của phủ tiêu Thương, nên đối xử với nàng rất lạnh nhạt.
“Tôi biết rồi, cảm ơn Mạc lão phu nhân quan tâm.”
Tô Khả Nhi cáo từ ra khỏi phủ. Ở Mạc phủ, cô có hỏi một số chuyện trước
đây của Mạc Dạ Ly, ví dụ như, anh thích đi đâu, anh từng đi đâu, hoặc
anh thường xuyên nhắc tới nơi nào. Có lẽ, Mạc Dạ Ly đang ở nơi đó không
chừng.
Căn cứ vào câu trả lời của lão phu nhân, Tô Khả Nhi giờ
muốn đi đến trước tiên là ngôi chùa trên một ngọn núi phía Tây Nam kinh
thành, nghe nói ở đó có một vị cao tăng, bởi vì khá xa nên hương khói
cũng không vượng lắm. Năm mười lăm tuổi Mạc Dạ Ly từng đến nơi đó, từng
được vị cao tăng đó chỉ điểm. Sau này, thỉnh thoảng mạc Dạ Ly có đến đó
để thảo luận phật ý thiên mệnh với vị cao tăng đó. Mạc lão phu nhân có
chút buồn cười nói rằng, truy rằng đến giờ Mạc Dạ Ly vẫn không tin có
thiên mệnh, nhưng hắn vẫn rất tin tưởng và kính trọng vị cao tăng kia,
vị đó vừa là thầy, vừa là bạn hắn. Nghe vậy, trong lòng Tô Khả Nhi dấy
lên một tia hy vọng, có lẽ chùa chiền là nơi thoát ly hồng trần, Mạc Dạ
Ly không chừng đang ở đó cũng nên.
Tô Khả Nhi lập tức khởi hành
đến thẳng ngôi chùa kia, bởi vì lúc xuất phát đã muộn, nên họ đành phải
tìm một khách điếm ngoài kinh thành để nghỉ trọ, chờ sáng mai mới đi.
Ban đêm, Tô Khả Nhi ở trong phòng nhưng lại không chút buồn ngủ, cô đứng
trước cửa sổ, nhìn bầu trời chạng vạng, bốn bề hoang vắng làm cô ngây
người, bên tai dường như nghe được giọng nói của Mạc Dạ Ly đêm đó, “muội có nguyện đi theo ta không?” Câu nói này đã lặp đi lặp lại trong đầu Tô khả Nhi vô số lần. Nhìn bóng đêm buông dần, đột nhiên Tô Khả Nhi rơi
nước mắt, trong lòng đau xót, vì sao tình yêu trên đời này lại không
được như ý nguyện? Nếu đêm hôm đó Tiêu Thương không xuất hiện ngăn cản,
sẽ không xảy ra những chuyện như hôm nay, sẽ không làm tổn thương đến
Mạc Dạ Ly.
Tô Khả Nhi cảm nhận được sự đau khổ của Mạc Dạ Ly, nếu đổi lại là cô, nhìn thấy Mạc Dạ Ly dùng miệng bón thuốc cho người khác, cô không ghen mới là lạ. Tiêu Thương chết tiệt này, ai kêu anh ta lại
bón thuốc kiểu đấy chứ? Nghĩ đến đây, Tô Khả Nhi vô cùng xung động.
Xung quanh khách điếm vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên nghe giọng nói mệt mỏi
của tiểu nhị vang lên ở dưới lầu, Tô Khả Nhi cũng để ý trong khách điếm
này ngoài năm người họ, còn có ba người đàn ông khác nữa.
Cô đóng cửa sổ lại, cố ngủ để tịnh dưỡng tinh thần ngày mai lên núi. Nằm trên
giường, cô thổi tắt nên, buông màn xuống, nhắm mắt lại. Nhưng khi cô vừa nhắm mắt không lâu, chợt nghe có tiếng bước chân rất khẽ ngoài cửa sổ.
Cô cảnh giác mở bừng mắt, thấy một bóng đen rất nhanh xẹt qua cửa sổ làm cô chấn động, cơn buồn ngủ bị dọa chạy mất, cô tập trung tinh thần nhìn chằm chằm qua song cửa sổ. Đúng lúc này, bóng đen nhẹ nhàng đến trước
cửa phòng, khẽ khàng mở khóa. Trong lòng cô sợ hãi, lập tức thét lên:
‘A…”
Bóng đen kia cũng bị tiếng thét của Tô Khả Nhi làm cho giật
mình, lập tức biến mất. Bốn thủ vệ bên cạnh Tô Khả Nhi tức khắc có mặt
trước cửa phòng Tô Khả Nhi, gõ cửa hỏi: “Tô cô nương, ngươi không sao
chứ?”
Tô Khả Nhi mở cửa phòng, thái độ sợ hãi nói: “Vừa rồi có bóng đen ngoài cửa, như muốn xông vào đây.”
“Tô cô nương đừng sợ, đêm nay huynh đệ chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác bên ngoài, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn.” Tô Khả Nhi đóng cửa lại, trong lòng có một sự sợ hãi khó hiểu. Nhớ lại thảm cảnh lần trước bị bắt, cô thật sự sợ hãi. Chẳng lẽ những người kia chưa từ bỏ ý định? Vẫn còn muốn bắt cô?
Qua một đêm. Tô Khả
Nhi dưới sự bảo vệ của thủ vệ mang theo sự sợ hãi đi vào giấc ngủ. Sáng
hôm sau, họ rời khách điếm đi thẳng về hướng Tây Nam .
Còn ở nơi
rừng núi lúc đó, lá cây đã úa vàng, trên đỉnh núi rất loài hoa bắt đầu
điêu linh, cỏ xanh héo rũ, duy nhất cách đó không xa có một mảnh rừng
phong là đỏ tươi như lửa, giống như ráng chiều chiếu rọi phía chân trời, vô cùng diễm lệ…
Lúc này, dưới tán cây phong, một người bạch y
đứng lặng trong đó, hòa hợp với sắc đỏ của lá phong vô cùng nổi bật, gió thổi làm lá phong bay bay đầy trời, hoa rụng rực rỡ rơi xuống mái tóc
đen của bạch y nam tử, chạm vào vạt áo. Cô đơn, thê diễm…
Ánh mắt nam tử thâm u nhìn xuyên thấu qua rừng cây, dõi mắt về phía chân trời,
trong mắt chứa đầy sự u sầu, bi thương làm cả rừng phong đều lộ ra màu
sắc u ám. Cho đến khi một giọng nói hổn hển cất lên sau lưng: ‘Tướng
quân…tướng quân…ngài thực ở đây! Ta tìm được ngài thật tốt quá!”
Phương An nhìn nam tử dưới tán phong, có chút không xác định. Đợi đến khi hắn
chạy tới cách người đó khoảng mười thước, cuối cùng, đã xác định người
đó chính là Mạc Dạ Ly, rốt cuộc hắn đã tìm được tướng quân. Chỉ là, e
rằng chỗ này chỉ có mình hắn biết.
Người nam tử nghe giọng nói đo, chau mày lại, hỏi: “Sao ngươi lại tìm được đến đây?”
“Tướng quân, lão phu nhân rất lo lắng cho ngài! Sao ngài lại trốn tránh ở
đây?” Phương An lo lắng hỏi. Hắn có cảm giác tướng quân ở trước mắt đã
thay đổi thành người khác, thiếu sự cương nghị, lại có một phần âm nhu
đau thương, chẳng lẽ rũ gánh nắng trên vai xuống, tướng quân vẫn còn
sống đau khổ sao?
“Tướng quân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao
ngài không nói câu gì mà tới đây?” Phương An hiếu kỳ hỏi. Tướng quân
bình thường không phải là người như thế, mỗi lần tướng quân ra ngoài đều nói lại một câu, không để Mạc lão phu nhân lo lắng. Tướng quân luôn
kính trọng lão phu nhân, mọi người đều biết.
“Ta chỉ đến đây ngắm phong cảnh, rừng phong ở đây đã tiêu điều rơi rụng nhiều hơn so với năm ngoài rồi.” Mạc Dạ Ly hất ống áo bắt lấy một lá phong, ánh mắt ảm đạm
đau thương, nhìn là phong trước mắt, tâm tình của hắn giống như bây giờ, rất thê lương…
“Hả…Tướng quân. Hàng năm lá phong đều rơi rụng
mà, có gì không đúng sao?” Phương An khó hiểu nói. Hắn là một người chưa hiểu tình cảm nam nữ, trong mắt hắn, lá phong chỉ là lá phong mà thôi,
không có gì đặc biệt.
“Phương An, ngươi về đi. Nói cho mẫu thân
biết, ta không sao.” Mạc Dạ Ly thả lá phong rơi xuống, bước về lầu các
trang nhã bên rừng phong.
Phương An lúc này mới hiểu, hắn cảm
thấy tướng quân khác nhiểu so với trước kia, thì ra là tướng quân có tâm sự. Năm mười tám tuổi tướng quân đến rừng phong này, ngay sau đó cho
xây dựng tòa lầu các đó, mỗi lần đến thời khắc lá phong rụng lá, tướng
quân đều đến đây thẫn thờ một thời gian.
“Vâng, Phương An sẽ về bẩm báo lại với phu nhân, rồi quay lại hầu hạ ngài.” Phương An nói xong quay người rời đi.
Ngày hôm đó, từ Tiêu vương phủ đi ra, Mạc Dạ Ly suy nghĩ hỗn loạn bước trên
đường, trong đầu toàn là những hình ảnh chói mắt kia. Hắn quả thực không tin được là chính mình đã chứng kiến, hình ảnh đó quá chân thật không
thể nào lu mờ đi được. Hành động bón thuốc của Tiêu Thương vô cùng dịu
dàng, Tô Khả Nhi thì ngoan ngoãn uống thuốc. Điều này làm cho Mạc Dạ Ly
cảm thấy mình là người dư thừa. Có phải mình đã làm sai điều gì? Có phải mình đã bị lừa gạt? Ngày hôm đó, hắn lơ đãng đi đến bên hồ kinh thành,
hắn lên một chiếc thuyền, đến rừng phong trốn tránh, trái tim đau đớn,
hắn chỉ muốn trốn mãi ở đây…Người luôn kiên định là hắn, đối mặt với
chuyện này lại bị lạc hướng như một đứa trẻ, lo sợ khủng hoảng.
Đoàn người Tô Khả Nhi đi từ sáng đến buổi chiều mới tới được chân núi. Nhìn
thấy sắc trời đã tối, Tô Khả Nhi không dừng lại, tâm trạng nôn nóng muốn gặp Mạc Dạ Ly làm cô muốn nhân lúc sắc trời còn chưa tối hẳn thì lên đó trước rồi tính sau.
Sau một trận leo núi, cuối cùng Tô Khả Nhi
đã như ý nguyện tìm được ngôi chùa cổ kia. Nhưng, ngay lúc đó cô lại
phát hiện, thì ra nơi này lại quá hoang phế lạnh lẽo không có một tăng
nhân, chứ đừng nói có người nào ở. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Khả Nhi cảm thấy toàn thân lạnh băng. Không có người, như vậy chứng tỏ Mạc Dạ
Ly không ở đây, cô không giấu nổi sự thất vọng. Cô đẩy cửa từng căn
phòng ra, trống không. Trong chùa không có một ai.
“Tô cô nương, sắc trời tối rồi, xem ra, chúng ta đành phải nghỉ qua đêm ở đây.” Một thị vệ đề nghị.
“Được.” Tô Khả Nhi cũng quá mệt mỏi rồi, cô đẩy cửa một căn phòng có vẻ sạch sẽ, thu dọn một chút để nghỉ ngơi đêm nay.
Không có kinh nghiệm nghỉ nơi hoang vu, Tô Khả Nhi cảm thấy sợ hãi, cô ôm lấy cánh tay mình, nhìn mọi người đốt lửa, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ăn xong lương khô, đoàn người Tô Khả Nhi bắt đầu nghỉ ngơi. Cô lấy cỏ khô
trải ra để ngủ, hai thủ vệ cũng nghỉ trước, còn lại hai thị vệ thì canh
gác.
Nhưng vào giữa đêm thang vắng lại truyền đến tiếng binh khí
giao nhau, Tô Khả Nhi bừng tỉnh, ý thức còn chưa rõ ràng, chợt nghe có
một thủ vệ nói là có kẻ tập kịch, kêu cô chạy nhanh đi. Tô Khả Nhi sợ
hãi đứng lên chạy theo hai thị về, còn hai thị vệ khác thì đang bị bốn
năm hắc y nhân bao vây…
Tô Khả Nhi trong bóng tối sờ soạng bước
thấp bước cao chạy trốn, vài lần ngã xuống, vài lần lại được thị vệ đỡ
lên, tiếng tục chạy xuống núi, vô cùng gian nan…
Vốn Tô Khả Nhi
được hai thị vệ che chở, lại có hai hắc y nhân đuổi theo đằng sau, một
thị vệ rút kiếm ngăn lại, còn thị vệ kia thì kéo Tô Khả Nhi chạy xuống
núi, cuối cùng sau một lúc chật vật họ đã thấy xe ngựa. Thị vệ vung kiếm chém đứt dây cương, dắt một con ra, mang theo Tô Khả Nhi lên ngựa chạy
theo hướng kinh thành, ba thị vệ còn lại vẫn đang chiến đấu cùng hắc y
nhân.
Tô Khả Nhi ngồi trên ngựa vẫn chưa hoàn hồn, cô nắm chặt
lấy áo của thị vệ, tốc độ ngựa phi rất kinh người, bóng tối bao trùm
khắp nơi, chỉ nghe được tiếng vó ngựa, nghĩ là hắc y nhân đuổi theo, cô
lo lắng không nguôi, đám hắc y nhân đó là ai? Vì sao lại đuổi theo cô?
Là để giết cô? Nhưng, bất luận thế nào, Tô Khả Nhi cảm giác đến được
kinh thành dối với mình mới thật an toàn.
Thị vệ bảo vệ Tô Khả
Nhi là nhất đẳng cao thủ, sau khi Tô Khả Nhi rời khỏi, đám hắc y nhân
cũng không dây dưa với họ mà phóng ngựa đuổi theo, có thể thấy rõ mục
tiêu của chúng là Tô Khả Nhi.
Gió tạt vào mặt đau rát, ý niệm duy nhất trong đầu của Tô khả Nhi là nắm chặt áo người đàn ông này, không
cho mình ngã xuống ngựa. Cứ như vậy, hai người họ cứ liên tục chạy cho
đến sáng sớm hôm sau mới thấy đại môn của kinh thành. Trải qua hai ngày
chạy trên đường, cuối cùng Tô Khả Nhi vẫn đầu óc choáng váng quay trở về Tiêu vương phủ.
Sáng sớm quản gia mở cửa thấy Tô Khả Nhi cả người bấn loạn, vẻ mặt thất thần, ông ngạc nhiên kêu lên: “Tô cô nương…”
“Quản gia, Tô cô nương bôn ba mệt nhọc, hãy để cô ta nghỉ ngơi đi.” Thị vệ nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Quản gia tò mò hỏi.
“Chúng ta bị một đám hắc y nhân đuổi theo, mục tiêu hình như là Tô cô nương.”
Tô Khả Nhi đầu óc choáng váng bị hộ tống về phòng, vừa mới nằm lên giường
thì một người cao lớn vội vàng bước đến. Tiêu Thương bước vào cửa, đến
bên giường dồn dập hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Tô khả Nhi có chút thất bại lắc đầu, không tìm được Mạc Dạ Ly, lại bị
một đám hắc y nhân đuổi giết, làm tâm tư của cô trở nên hỗn loạn.
Thấy Tô Khả Nhi vô sự, Tiêu Thương mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến những lời thị vệ vừa nói, xem ra Tô Khả Nhi lại một lần nữa bị người khác âm thầm ám toán. Nói như vậy, những người này đã âm thầm ra tay đối với Tiêu
Thương. Tiêu Thương nắm chặt tay lại, một sự ngoan độc hiện lên trong
mắt hắn.
Rời khỏi phòng Tô Khả Nhi, Tiêu Thương đi vào thư phòng, thái độ ngưng trọng, phía sau, quản gia cả gan lên tiếng: “Đều là lỗi
của lão nô, lão nô không nên đề nghị cho Tô cô nương ra phủ giải sầu.”
“Từ hôm nay trở đi, Tiêu vương phủ phái thêm trăm tinh binh, nghiêm giữ các nơi, tăng thêm phòng thủ.” Tiêu Thương trầm giọng ra lệnh.
“Vâng.” Quản gia lui ra.
Tô Khả Nhi nằm trên giường tuy rằng mệt mỏi, nhưng không ngủ được. Cô đang suy nghĩ, đám hắc y nhân này đuổi giết cô, có phải là có liên quan đến
Mạc Dạ Ly không? Nếu đúng vậy, thì việc Mạc Dạ Ly mất tích có thể đã anh đã bị nguy hiểm không? Muốn bắt mình làm con tin? Nghĩ đến đây, sự sợ
hãi biến mất, thay bằng sự lo lắng vô cùng cho Mạc dạ Ly. Không được, cố không thể cứ ngốc ở đây được. Nghĩ xong, cô ngồi dậy bước xuống giường, vốn định một mình đi ra ngoài, lại bị một sức mạnh kéo về. Tiêu Thương
lo lắng nhìn Tô Khả nhi, giận giữ nói: ‘Ngươi muốn di đâu?”
“Mạc Dạ Ly nhất định đã xảy ra chuyện, tôi muốn đi tìm huynh ấy.” Tô Khả Nhi lo lắng nói.
“Còn lo lắng cho sự sinh tử của người khác, ngươi nên tự lo thân mình trước
đi.” Tiêu Thương khinh thường nói. Nữ nhân này, lại còn đi quản sự sống
chết của người khác, nói thật ra, nhìn thấy sự lo lắng của nàng với Mạc
Dạ Ly, hắn thật sự không vui.
“Huynh cho là ai cũng lãnh huyết vô tình như huynh sao? Tôi muốn đi Mạc Phủ.” Tô Khả Nhi kiên định nói.
“Hiện giờ ngươi đang là mục tiêu đuổi giết của đám hắc y nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?” Tiêu Thương đe dọa.
“Tôi không sợ, tôi nhất định phải đi thông báo cho Mạc phủ, để Mạc phủ phái người đi cứu Mạc dạ Ly.” Tô khả Nhi nói.
Tiêu Thương thầm buồn cười nữ tử trước mắt, thật là ngốc hết chỗ nói, sinh
tử của mình khó liệu, lại còn nhàn rỗi quan tâm người khác, lại còn cho
rằng hắn là người lãnh huyết vô tình. Trong triều, mọi người một lòng
chỉ vì lợi ích của bản thân mình, làm sao mà quản sống chết của người
khác chứ? Huống chi, vì đạt được lợi ích nào đó, sẽ không từ một thủ
đoạn tàn nhẫn nào đó để cướp lấy.
“Đừng cản đường.” Tô khả Nhi khẽ quát lên.
Còn vừa định chạy đi, lại bị cánh tay to khỏe xách về giường. Tô Khả Nhi
tức giận kêu to, mắt trợn trừng nhìn thẳng vào đôi mắt tuấn lãng kia.
Tiêu Thương trầm giọng nói: “Ngoan ngoãn ở trong Tiêu phủ, chuyện Mạc
phủ, bổn vương sẽ đi nhắc nhở.”
“Huynh không tốt như vậy chứ? Chẳng phải huynh vẫn ghét người Mạc phủ hay sao?” Tô khả Nhi ngờ vực hỏi.
“Bổn vương quả thực không tốt như vậy. Nhưng, vì có chút liên quan đến
ngươi, bổn vương nguyện ý làm như vậy.” Tiêu Thương hừ lạnh một tiếng,
rồi không nhìn đến Tô Khả Nhi mà rời đi.
Tô Khả Nhi nhìn theo
lưng của Tiêu Thương, có chút ngạc nhiên. Người này vừa nói gì vậy? Là
vì cô nên anh ta mới nguyện ý làm việc đó? Quan hệ giữa cô và anh ta tốt lắm sao?