Trong hành lang, Tô Khả Nhi chạy một mạch từ
đại sảnh về phòng, dựa lưng vào cửa, cô không quên khóa lại, thở hồn
hển. Cô gạt tóc rối loạn rơi trên trán, vỗ vỗ ngực hoàn hồn, rồi mới tự
mắng trong lòng: tên Tiêu Thương này thật đáng ghét, muốn mình đi ăn cơm cùng, trong lòng lại có ý muốn ghê tởm như vậy, quả thực là đáng ghét.
Sau một lúc cô mới ổn định lại tâm trạng, vừa chạy một trận giờ cô thấy đói bụng, cô liếm môi, đoán chắc tiểu Hoàn sẽ mang đồ ăn đến. Quả nhiên,
vừa nghĩ đến thì nghe có tiếng đập cửa, Tô Khả Nhi hỏi: “Ai?”
“Tô cô nương, là tiểu Hoàn, tiểu Hoàn mang đồ ăn đến cho cô nương.” Bên ngoài có tiếng Tiểu Hoàn.
Tô Khả Nhi mở cửa, đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía, ánh mắt giống như
là thỏ phòng sói, sau đó nhận đồ ăn trong tay tiểu Hoàn, cười dặn dò:
‘Cô đi ngủ trước đi. Mâm cơm này ngày mai đến dọn.”
Tiểu Hoàn
dường như nhìn thấu tâm tư của Tô Khả Nhi, hình ảnh ở đại sảnh cô ta đa
nhìn thấy hết, cô ta che miệng cười nói: “Tô cô nương, ngươi lo lắng
vương gia phải không? Đừng lo, Vương gia ra khỏi Vương phủ rồi.”
“Hắn đi ra ngoài rồi?” Tô Khả Nhi ngờ vực hỏi.
“Vâng, là hoàng thượng triệu kiến.” Tiểu Hoàn gật đầu.
“Hay quá, tôi biết rồi, cô đi ngủ trước đi. Có việc thì tôi sẽ gọi.” Tô Khả Nhi nói.
“Vâng.” Tiểu Hoàn lui ra.
Đóng cửa phòng lại, đầu tiên là Tô Khả Nhi ăn cơm, nhưng vẫn nghĩ, có phải
trong triều lại xảy ra chuyện gì quan trọng phải không? Nếu không sao
khuya muộn lại gọi Tiêu Thương vào cung? Ở thời hiện đại, Tô Khả Nhi
chính là một thanh niên rất quan tâm tới đại sự quốc gia, lúc không có
việc gì thì luôn xem một ít tin tức thời sự quan trọng. Nay đến thời cổ
đại, nàng vẫn thực sự quan tâm đến đại sự của triều đại này, cái gì mà
đánh giặc, dân chúng chịu khổ, có đôi khi, không thể không nghĩ một
chút, cho dù trong triều hắc ám thế nào, nhưng ít ra bọn họ có thể đem
quốc gia phát triển thành cường quốc, không bị ức hiếp, dân chúng an cư
lạc nghiệp, quốc gia thịnh vượng phát đạt.
Tô Khả Nhi uống một
cốc nước, bụng đã no. Tiêu Thương không ở trong phủ, cô không cần phải
lo lắng gì nữa, cô lên giường nằm nhìn chiếc giường trống không nảy sinh ra một khát vọng, nếu có Mạc Dạ Ly nằm cùng thì tốt biết bao, cô có thể rúc vào lòng anh, cảm nhận sự dịu dàng ấm áp của anh, có thể…Nghĩ đến
đây cô thẹn thùng đỏ mặt, là cô đang mộng xuân sao?
Haizz, con
người luôn không thoát khỏi thất tình lục dục, nếu có thể thanh tâm quả
dục thì chỉ có là thần tiên. Tô Khả Nhi cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, có cảm giác muốn hoan ái với người mình yêu là rất bình thường. Nếu có Mạc Dạ Ly ở bên thì tốt, cuộc sống sẽ thật viên mãn, khát vọng giữa người
và người với nhau sao lại phức tạp đến vậy? Muốn ở bên nhau cũng thật
khó.
Tô Khả Nhi nhắm mắt lại, dùng tay áo thổi tắt ngọn nến đầu
giường, bắt đầu nghỉ ngơi. Có đôi khi, chuyện tình cảm ở đời thực không
thể được như ý, chỉ có thể tìm niềm vui trong mộng, muốn trời cao biển
rộng, yêu như thế nào thì yêu, nằm mơ, cũng là một việc rất vui.
Ngay khi Tô Khả Nhi dần chìm vào trong mộng đẹp, đột nhiên, ở cửa sổ, một
cây gậy trúc nhẹ nhàng xuyên vào, phả ra một làn khói mê hương làm cho
Tô Khả Nhi càng chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ sợ có bị thiên lôi đánh cũng
không thể tỉnh lại được.
Mê hương vừa hòa vào không khí, chỉ chốc lát sau, bên ngoài cửa phòng Tô Khả Nhi có tiếng mở khóa, hiển nhiên là cao thủ, chỉ chốc lát sau, cửa đã bị mở, một hắc y nhân nhẹ nhàng bước
vào đến bên giường Tô Khả Nhi, chụp lấy Tô Khả Nhi vác lên vai lắc mình
bay ra khỏi phòng. Bóng đen chọn một nơi vắng vẻ để di chuyển, hiển
nhiên là vô cùng quen thuộc với Tiêu vương phủ, đi qua các ngõ ngách rồi phi thân bay ra ngoài mái hiên. Thủ vệ trong vương phủ lại không hề
phát hiện ra.
Hắc y nhân vác Tô Khả Nhi chạy rất nhanh rời khỏi
Tiêu vương phủ, nhưng ngay khi hắc y nhân tự cho là thần không biết, quỷ không hay thì khi đến một nơi vắng vẻ, trống trải, một người nhẹ nhàng
đáp xuống trước mặt, giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát ý: “Thả người
ra.”
Hắc y nhân thấy người đó, khuôn mặt bị miếng vải che đi hiện lên một tia kinh ngạc. Người đến là ai, hắc y nhân biết, bởi vì đó là
người đàn ông rất có danh tiếng, hắn ta lui lại sau, trầm giọng nói: ‘Ta khuyên Mạc tướng quân bớt lo chuyện người khác đi, cẩn thận tự rước
phiền vào người.”
“Mau thả người ra.” Mạc Dạ Ly quá lo lắng cho
Tô Khả Nhi đang hôn mê choáng váng, giọng điệu hắn lạnh băng, đôi mắt
lóe lên sát ý mãnh liệt.
“Không tuân theo thì sao nào.” Sứ mệnh
trong người, hắc y nhân không nghe theo lời của mạc Dạ Ly, bắt đầu cảnh
giác chuẩn bị tư thái chiến đấu.
Hắc y nhân hiển nhiên là không
thông minh, nếu hắn ta lấy Tô Khả Nhi ra uy hiếp Mạc Dạ Ly, thì đó là tử huyệt trí mạng của Mạc Dạ Ly, nhưng hắn ta lại buông Tô Khả Nhi ra, hừ
một tiếng: ‘Đã sớm nghe đồn Mạc tướng quân văn võ toàn tài, xem ra, hôm
nay hân hạnh được thử một lần.” Nói xong, hắc y nhân rút kiếm bên hông
ra, thanh kiếm chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mạc Dạ Ly đã sớm tức
giận đến cực điểm, cũng lấy trường kiếm ra, hàn quang chói mắt, thân
kiếm rung rung phát ra âm thanh thanh thúy. Hắc y nhân ra chiêu trước
tiên muốn áp chế Mạc dạ Ly, cướp lấy thời cơ, chỉ nghe tiếng binh khí
chạm nhau vang lên, mang theo mùi vị chết chóc.
Tô KHả Nhi đang
hôn mê trên mặt đất hoàn toàn mất ý thức, lại càng không biết đang có
một trận ác chiến ngay cạnh mình. Hắc y nhân dùng nhuyễn kiếm linh hoạt
như xà, nhanh như tia chớp. Kiếm của Mạc Dạ Ly thì vững chắc, trầm tĩnh, chém sắt như chém bùm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp,
tình thế hai bên ngày càng kịch liệt, bóng đêm càng thâm trầm.
Đều cùng là cao thủ, mỗi chiêu kiếm đánh ra đều là chiêu đoạt mệnh, hắc y
nhân càng đấu càng lộ rõ sự kém thế, Mạc Dạ Ly còn lợi hại hơn nhiều so
với đồn đại, hắc y nhân liên tiếp bị bức lui, cuối cùng bị thanh kiếm
của mạc Dạ Ly đâm thẳng vào ngực, một dòng máu nóng bắn ra, hắc y nhân
kêu thảm một tiếng, giống như không dám tin, lại giống như đã giác ngộ,
cuối cùng hai mắt nhắm lại.
Sau cuộc chiến Mạc Dạ Ly cũng thở dốc rồi vọt tới bên Tô Khả Nhi, nhưng khi bàn tay dính máu đang định chạm
vào người nàng, hắn lại do dự lấy trong người ra một chiếc khăn lụa lau
bàn tay đi, rồi mới dịu dàng sờ vào mạch đập của nàng, thấy nàng chỉ là
ngủ say, hắn mới thấy nhẹ nhõm.
Mạc Dạ Ly có cơ hội đuổi theo Tô
Khả Nhi là bởi vì căn bản hắn chưa rời đi hẳn Tiêu phủ. Lúc đó hắn đang
chuẩn bị rời đi thì thấy Tiêu Thương lên ngựa ra khỏi phủ, hắn liền định bước vào để gặp Tô Khả Nhi, lại vừa vặn phát hiện có hắc y nhân ở ngoài cửa phòng nàng, cho nên mới xảy ra một màn vừa rồi.
Nếu mình rời đi, Mạc Dạ Ly thật không dám tưởng tượng tính mệnh của Tô Khả Nhi sẽ
như nào, theo như vũ lực của hắc y nhân có thể thấy đối phương là sát
thủ hàng đầu giang hồ, thử hỏi có thể dễ dàng mang người ra khỏi Tiêu
vương phủ phải có công lực rất cao. Sau lúc này đây, Mạc dạ Ly càng thêm lo lắng đối với sự nguy hiểm của Tô Khả nhi.
Nhẹ nhàng ôm lấy Tô Khả Nhi, Mạc dạ Ly thất thần. Đã bao lần hắn mong muốn được ôm nàng vào lòng, giờ lại không ngờ mình lại được ôm nàng đang say ngủ, hắn rất
muốn đưa nàng đi, nhưng ý thức nói cho hắn biết, không thể, trong mắt
Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi và Tiêu Thương có gì đó, bằng không, sẽ không cam
tâm tình nguyện để Tiêu Thương bón thuốc như vậy, có thể sau này nàng sẽ là một nữ chủ nhân của Tiêu vương phủ.
Trên đời này rốt cuộc có
biết bao chuyện đánh lừa ánh mắt của người khác, ai cũng không biết, có
lẽ mỗi người chỉ tin tưởng khi tận mắt mình chứng kiến, cho nên, Mạc Dạ
Ly chưa từng bao giờ hoài nghi gì cả, trong mắt hắn, Tô Khả Nhi và Tiêu
Thương trong lúc còn thân mật hơn so với hắn. Hắn đau lòng….
Cuối cùng, Mạc Dạ Ly dứt khoát ôm Tô Khả Nhi đi về hướng Tiêu phủ, còn Tô
Khả Nhi ngủ say lại không thể biết, mình bị bắt đi, lại được người mình
yêu quý đưa về lại chốn lao tù…
Tiêu Vương phủ trước sau vẫn yên
tĩnh không gợn sóng, Mạc dạ Ly ôm Tô Khả Nhi vào phòng, khép hờ cửa lại
rồi đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng. Lại nghe thấy bên ngoài đại
môn có tiếng ồn ào, hắn chỉ kịp nhìn nàng một cái rồi lắc mình ra cửa,
biến mất trong bóng đêm.
Còn ở ngoài cửa phủ, Tiêu Thương vừa từ
hoàng cung trở về, bộ dạng đầy tâm sự, lúc đi qua hành lang, ánh mắt
quét về phía Tây viện, rất muốn đến thăm nhưng lại cố gắng kiềm chế lại, đi về phòng mình.
Một đêm yên bình mà thực tế lại xảy ra một chuyện kinh tâm động phách.
Ngày hôm sau, Tô Khả Nhi thức dậy rất muộn, tiểu Hoàn vì thấy cửa khép hờ
nên đẩy cửa bước vào, phát hiện Tô khả Nhi vẫn còn đang ngủ. Điều cô ta
khó hiểu chính là, rõ ràng Tô Khả Nhi rất sợ Tiêu vương gia, vì sao cửa
phòng cũng không đóng, chẳng lẽ có mục đích gì khác? Con người sức tưởng tượng thật quá phong phú, cho nên, trong mắt Tiểu Hoàn, Tô Khả Nhi chỉ
tỏ vẻ kháng cự như vậy thôi!
Tô Khả Nhi mở mắt, cảm giác màng não trống rỗng, mơ mơ màng màng giống như ai đó đánh vào đầu. Cô ngồi dậy
hít thở không khí mới mẻ mới làm tiêu tan đi những mơ hồ trong đầu. Cô
ngẩng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, có chút kinh ngạc gõ gõ vào đâu,
lạ quá, sao mình lại ngủ đến tận trưa vậy? Nhìn thoáng qua phòng, Tiểu
Hoàn cũng không có ở đây, đồ cơm tối qua đã được dọn sạch sẽ. Tô Khả Nhi ngờ vực bước xuống giường, xốc chăn lên thấy có một khăn lụa màu trắng
rơi trong đó, lại dính máu, cô sợ hét lên…..
Khăn lụa? Máu? Là
của ai? Tô Khả Nhi tự hỏi liên tục. Sau đó, không biết vì sao, cô thấy
chiếc khăn lụa này rất quen thuộc như đã nhìn thấy ở đâu. Cô cẩn thận
cầm khăn lụa lên xem, tuy rằng dính máu nhưng vẫn cảm thấy chiếc khăn
lụa này có ảnh hưởng với mình, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô giật
mình sợ hãi, chiếc khăn lụa này…là của Mạc Dạ Ly.
Tô Khả Nhi cảm
thấy đầu óc choáng váng, cô đứng mạnh lên, Mạc Dạ Ly có nguy hiểm…Vừa
mới đứng lên thì thấy tiểu Hoàn chạy vào, thấy Tô khả Nhi đã dậy, liền
vui vẻ nói: ‘Tô cô nương, cuối cùng ngươi đã dậy, ta còn tưởng rằng
ngươi còn ngủ tới chiều chứ.”
Tô Khả Nhi vội giấu khăn lụa ra
sau, nói: ‘Tiểu Hoàn, hôm nay lúc cô vào phòng tôi, có phát hiện có gì
khác thường không? Có phải có người tới đây không?”
Tiểu Hoàn ngẩn ra một lúc rồi cười: “Đúng vậy. Sáng nay cửa phòng ngươi chỉ khép hờ thôi.”
“Thật sao? Tô Khả Nhi mở to mắt, cửa khép hờ, vậy chứng minh tối qua có người đến. Là ai? Đang lúc Tô Khả Nhi còn đang rối rắm, thấy Tiểu Hoàn ánh
mắt kinh ngạc nhìn chiếc áo trắng đơn trên người Tô Khả Nhi, hét lớn:
“Ai nha, Tô cô nương, quần áo của ngươi sao có dấu tay.”
Tô Khả
Nhi giật mình nhìn xuống, phát hiện trên quần áo mình cùng với vạt áo
đều có dấu tay, xem ra dường như mình bị người khác bế lấy. Tô Khả Nhi
lại thấy đầu óc mình hồ đồ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại không có ấn tượng gì hết? Rốt cuộc chiếc khăn lụa này là có ý nghĩa gì? Vì sao trên người mình lại có vết máu?
Tối hôm qua cho dù
mạc dạ Ly có lau vết máu trên bàn tay nhưng vẫn lơ đãng để lại dấu vết
lên người Tô Khả Nhi. Còn Tiểu Hoàn nhìn thấy dấu vết đó, liền chạy đi
tìm Tiêu Thương.
Trong lúc Tô khả Nhi còn đang suy nghĩ, Tiêu
Thương bước nhanh đạp cửa vào, thấy dấu tay trên người Tô Khả Nhi, hắn
nhìn là hiểu, nếu hắn đoán không lầm, tối hôm qua Tô Khả Nhi bị ôm ra
khỏi vương phủ, sau đó, lại bị ôm trở về, còn nữa, là do đoạt từ trong
tay người khác. Duy nhất có thể chứng minh người kia không có ác ý, nếu
không, Tô Khả Nhi không có khả năng bảo toàn được tính mạng mà quay về
vương phủ, còn người này là ai, Tiêu Thương cũng có thể đoán ra