Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 93: Chương 93




Dưới mặt hồ lóng lánh, làn nước trong suốt, chiếc thuyền hoa lặng yên đứng trên mặt hồ, làn sương mờ vẫn vít, phong cảnh vô cùng duy mỹ.

“A…” Tô Khả Nhi khẽ rên một tiếng, từ trong giấc ngủ say bừng tỉnh, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, chiếc khôi giáp trên người đã được cởi ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo trắng đơn. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, mắt dừng lại Mạc Dạ Ly đang đứng khoanh tay ở mũi tàu, áo trắng nhẹ tung bay, giống như thần tiên thoát trần không nhiễm thế tục, xa xa là nước non xanh biếc. Cô giật mình cảm thấy người đàn ông trước mắt không thuộc về thế giới này, cô nhìn đến thất thần.

Hình ảnh đó cũng vừa vặn lọt vào tầm mắt của Phương An, hắn mím môi, trong lòng hắn không thích loại nữ tử như Tô Khả Nhi, trong lòng hắn, chỉ có địa vị Tề Tú Viện mới xứng với Mạc tướng quân mà thôi, còn Tô Khả Nhi tính cách quá tùy hứng. Theo bản năng hắn họ nhẹ một tiếng, nói: “Cô dậy rồi.”

“Vâng.” Tô Khả Nhi mỉm cười, tối hôm qua cô không biết mình ngủ khi nào, chỉ biết cô đã ngồi dựa bên người Mạc Dạ Ly.

Trận chiến đấu sinh tử tối qua, Tô Khả Nhi đột nhiên cảm thấy rất trầm trọng, cô nhớ tới những hình ảnh tối qua, điều khiến cô khó quên là Tiêu Thương đã che chắn và bị trúng mũi tên thay mình, lúc đó, cô còn buồn bực vì sự thất thố của anh ta, giờ nghĩ lại, thì ra là mình hiểu lầm anh ta. Lúc này đầu óc cô hỗn loạn, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.

Thấy Tô Khả Nhi khẽ chau mày, Mạc Dạ Ly cầm lấy tay nàng, chạm phải bàn tay lạnh như băng của nàng, trong lòng hắn giật mình, dịu dàng hỏi: “nghĩ gì vậy?”

Tô Khả Nhi bị câu hỏi này kéo về thực tại, cô ngước lên nhìn người trước mắt, trong lòng kiên định, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô không còn sợ gì nữa, vì vậy, cô lắc đầu: ‘Không nghĩ gì hết.”

Chỉ lát sau, Tô Khả Nhi rời khỏi giường rửa mặt mũi, vừa đúng lúc Phương An đi câu cá về nấu cháo, lần đầu tiên Tô Khả Nhi được ngồi ăn bữa sáng trên hồ, cảm giác này thật kỳ diệu, hơn nữa lại được ngồi với người mình thích, mọi phiền não tạm thời tan biến hết, cô húp một ngụm cháo, gật đầu khen: “Phương đại ca tay nghề thật khéo. Nấu ăn càng lúc càng ngon.”

Tuy rằng Phương An không thích Tô Khả Nhi, nhưng được khen ai cũng tự hào, hắn nói: ‘Đương nhiên.”

“Tôi thật ngưỡng mộ thê tử tương lai cua Phương đại ca, sau này tẩu tẩu rất có phước hưởng.” Tô Khả Nhi vừa ăn cháo vừa đùa.

Những lời này làm cho Phương An suýt sặc cháo, hắn trừng mắt nói: “Nói năng linh tinh gì đó, ta còn chưa muốn kết hôn.” Phương An không phải là chưa nghĩ đến chuyện lấy vợ, mà là đi theo mạc Dạ Ly, hắn căn bản không có thời gian cưới vợ. Huống chi, thói quen một mình, hắn thấy như này cũng tốt, có thê tử vướng tay vướng chân. Nhưng, lại nói đến chuyện cưới vợ, Phương An nhớ lại thời gian trước Mạc lão phu nhân từng giới thiệu cho hắn một cô nương. Nghĩ đến đây, hắn lại buồn bực, trừng mắt với Tô Khả Nhi.

Mạc Dạ Ly cười trầm tĩnh, mở miệng nói: ‘Phương An, vị cô nương mà mẹ ta giới thiệu cho cũng được lắm, lần sau nhận hôn sự này đi.” Mạc Dạ Ly hiểu được sự thiệt thòi của vị tướng sĩ này, bởi vì mình mà trì hoãn hôn nhân đại sự của hắn.

Phương An lộ vẻ cảm động, nhưng hắn vẫn tỏ ra nghĩa khí nói: ‘Không cần, có thê tử mệt muốn chết. Cả đời ta cứ thế mà hầu hạ tướng quân.”

Tô Khả Nhi bĩu môi: “Phương đại ca, huynh nói như vậy là có ý gì? Từ nay về sau là tôi hầu hạ Mạc tướng quân, huynh cứ yên tâm mà lấy thê tử của huynh đi.”

Tô khả Nhi nói những lời trong lòng ra làm cho Mạc Dạ Ly cầm chiếc đũa dừng ở giữa chừng, ánh mắt thâm u nhìn về Tô khả Nhi. Thấy nàng cười tươi như hoa, trên mặt không có dấu hiệu nào là nói đùa, lời nói của nàng là thật, một sự vui sướng nảy lên trong lòng. Trong mắt hắn ánh lên niềm vui, kích động không nói thành lời. Tô Khả Nhi chuyển ánh mắt cười lơ đãng bắt gặp phải ánh mắt của Mạc Dạ Ly, bị ánh mắt nóng bỏng đó nhìn, cô mặt đỏ hồng, cắn môi có chút ngượng ngùng, trông vô cùng đáng yêu.

“Ngươi…Ngươi đừng khiến cho Mạc tướng quân thêm mệt là tốt rồi.” Phương An cũng đấu lại một câu.

“Phương An.” Ánh mắt Mạc Dạ Ly nghiêm khắc nhìn hắn, có ý cảnh cáo.

Phương An có chút oán giận, lầm bầm: ‘Là ta nói thật mà.”

Tô Khả Nhi yên lặng, cô không giận, cô hiểu những lời Phương An nói không sai chút nào, quả thực mình mang đến cho Mạc Dạ Ly không ít phiền toái.

Tưởng Tô Khả Nhi giận, Mạc Dạ Ly an ủi: “Muội đừng để ý hắn, có một số việc muội và ta không thể làm chủ.”

“Muội không giận, muội thực sự là mang đến cho huynh nhiều rắc rối, muội xin lỗi.” Tô Khả Nhi chân thành nói, trong lòng cô thực sự muốn nói xin lỗi với Mạc Dạ Ly

Lời nói của Tô Khả Nhi làm lòng Mạc Dạ Ly thêm hỗn loạn, ánh mắt phức tạp, Phương An cũng kỳ lạ sao Tô Khả Nhi lại ngoan ngoãn xin lỗi thế kia, không giống với tính cách của nàng lắm.

“Sao lại nói xin lỗi chứ? Tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi.” Mạc Dạ Ly cười lạnh nhạt, lời nói rất nhẹ, có một số chuyện hắn đã nghi thông suốt.

Tô Khả Nhi lại nghe không hiểu Mạc Dạ Ly nói tất cả mọi chuyện là chuyện gì, cô lập tức nhớ tới lần bón thuốc đó, cô vội vàng giải thích: ‘Chuyện bón thuốc lần đó, huynh đừng bao giờ để trong lòng, khi đó muội đang rất mơ màng, căn bản không biết Tiêu Thương làm chuyện đáng giận đó, không phải ý của muội thật đấy, huynh phải tin muội.”

Sự giải thích của Tô Khả Nhi mà nói làm cho Mạc Dạ Ly vui mừng, hắn cười nhẹ nói :”Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa được không?”

“Được được, chúng ta không nhắc tới nữa, tất cả đều trôi qua hết rồi, hiện giờ, muội chỉ muốn ở bên huynh.” Tô Khả Nhi vui sướng nói, chỉ là, cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Mạc Dạ Ly.

Mạc Dạ Ly không muốn nhắc tới chuyện kia, nguyên nhân rất đơn giản, cho dù lời nói của Tô Khả Nhi là thật, Tô Khả Nhi không muốn, nhưng, lần đó, Mạc Dạ Ly thấy rõ sự quan tâm của Tiêu Thương đối với Tô Khả Nhi, hơn nữa lúc nãy Tiêu Thương không tiếc sống chết bản thân mà hứng chịu thay nàng một mũi tên, càng thêm xác định một việc, Tiêu Thương thích Tô Khả Nhi, nếu đúng như thế, mọi sự giải thích đều không có ý nghĩa.

Phương An ngồi bên cạnh nghe như lọt vào sương mù, không hiểu họ đang nói gì, nhưng, việc trước mắt cần làm là thu dọn bát đúa, hắn đang định làm đã thấy Tô Khả Nhi vươn tay ra, hắn vội chặn tay nàng, nói: ‘Đừng làm gì, để ta.”

“Phương đại ca, sao huynh không biết xấu hổ gì hết vậy? Để ta làm đi.” Tô Khả Nhi cười hì hì gạt tay Phương An ra.

“Những người tiểu thư như các ngươi, làm sao làm được những việc nặng nhọc này, vướng tay vướng chân, để ta làm thì hơn.” Phương An càu nhàu.

Mạc Dạ Ly thấy thế, khẽ cười, nói với Tô Khả nhi: “Cứ để cho Phương An làm. Muội chưa khỏe hẳn, vẫn còn hàn tính trong người, đừng đẻ lạnh.”

Câu nói của Mạc Dạ Ly làm tay Tô Khả Nhi run lên, bát trong tay rơi ra, Phương An nhanh tay lẹ mắt bắt được, mở miệng cười nhạo nói: ‘Ngươi đấy ngươi đấy, suýt chút nữa thì làm vỡ bát rồi.” Nói xong thu dọn bát đũa ra sau khoang thuyền.

Tô Khả Nhi như vậy hoàn toàn là vì một câu nói của Mạc Dạ Ly, anh nói tay cô lạnh, trong người có hàn tính, những lời này ngày hôm qua cô có nghe qua, chuyện của Tề Tú Viện lập tức hiện lên, cô cắn môi, không biết nên đem chuyện này nói với anh như thế nào.

“Sao vậy?” Mạc Dạ Ly rất thận trọng, thấy dáng vẻ của Tô Khả nhi có tâm sự, quan tâm hỏi.

Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ, thử hỏi một câu: ‘Muội muốn hỏi một chút, hiện giờ huynh có cảm giác gì nếu để Tề Tú Viện sống ở hậu viện?”

Mạc Dạ Ly không đoán được là Tô Khả Nhi lại nhắc tới Tề Tú Viện, hắn nhíu mày hỏi: ‘Viện nhi? Viện nhi làm sao vậy?”

“Cô ấy…cô ấy ở Vương phủ quá không tốt.” Tô Khả Nhi đem chuyện đó nói ra.

Mạc Dạ Ly đưa mắt nhìn xa xa, yên lặng không nói gì, cũng không phải là không nói được, mà là, khi nghe được chuyện của Tề Tú Viện, hắn không biết trả lời thế nào, nghe được chuyện nàng không khẻ, hắn giờ không đủ tư cách để quan tâm nàng, hắn không có năng lực.

“Cô ấy giống như bị bệnh.’ Tô Khả Nhi lại bổ sung một câu, nói thật ra, đối với cô mà nói, cô cũng rất khó chịu, có ai muốn người đàn ông mình thích đi quan tâm cô gái khác đâu.

“Bệnh gì? Đi đại phu xem chưa?” Mạc Dạ Ly quan tâm.

“Bệnh của cô ấy…hình như là tâm bệnh…” Tô Khả Nhi cắn môi, nói xong, ánh mắt nhìn trộm Mạc Dạ Ly vài lần, phát hiện anh cũng không thay đổi nhiều lắm, cô vốn nên vui, nhưng lại buồn.

“Là vì huynh.” Tô Khả Nhi nói tiếp, cô cảm thấy vẫn nên nói thật sự việc nghiêm trọng ra, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, điều này sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn, chuyện này không thể đùa được, là một mạng người hẳn hoi.

Cuối cùng ánh mắt Mạc Dạ Ly có sự lo lắng, ưu thương, đau đớn. Lời nói của Tô Khả Nhi đã khơi dậy làm hắn nhớ lại, nhớ người đã đi theo hắn hai mươi ba năm, cũng không phải một sớm một chiều có thể quên hết được, cho dù nhớ lại cũng không còn ý nghĩa gì, nhưng cũng rất vô cùng trân quý. Trước sự xuất hiện của Tô Khả Nhi, hắn từng rất yêu Tề Tú Viện, nàng có học thức, băng tuyết thông minh, ngay từ nhỏ, hắn đã là thầy của nàng, dạy nàng học, dạy nàng vẽ, dạy nàng thi thư kỳ nghệ, cho nên, hai người lâu ngày thâm tình, càng ngày càng thân thiết sâu sắc, chỉ là, loại tình cảm này là gì, nếu không có sự xuất hiện của Tô khả Nhi, Mạc Dạ Ly lập tức cho rằng đó là tình yêu, lúc đó, hắn chỉ biết rằng, tương lai mà kết hôn, sẽ cưới Tề Tú Viện. Nhưng, Tô Khả Nhi tựa như một thứ gì đó ngoài ý muốn xâm nhập vào trái tim hắn, loại tình cảm mới mẻ mà kích thích này làm cho tâm hắn luôn bình thản lại cuồn cuộn như sóng lớn, làm hắn không thể nào trầm tĩnh được, nàng như ngọn lửa, còn hắn là que diêm tình nguyện vì nàng mà cháy. Sự xuất hiện của Tô Khả Nhi, cuối cùng làm Mạc dạ Ly hiểu, tình yêu và tình thân khác nhau, tình cảm của hắn đối với Tề Tú Viện, giống như tình huynh muội hơn, hắn hết sức sủng ái nàng, duy nhất là không có tình cảm nam nữ đối với nàng.

Giờ, những lời của Tô Khả Nhi lại đưa hắn vào hồi ức, chải vuốt những sợi dây tình cảm hoang mang, tình cảm này càng chải vuốt càng thêm rõ ràng, làm cho hắn càng thêm nhận định rõ tình cảm trong lòng mình. Thì ra, người mình luôn chờ đợi không phải là Tề Tú Viện, mà là Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi ngồi bên cạnh trong lòng cũng giằng co day dứt, sự im lặng của Mạc Dạ Ly có phải là anh khó xử không Nếu anh thực sự yêu mình, trong lòng anh chắc cũng rất đau khổ.

“Bệnh tình của Tề tỷ tỷ không nhẹ, hôm qua muội có đi thăm cô ấy, cô ấy nói chuyện rất vui vẻ, nhưng toàn nhắc đến chuyện trước đây ở bên huynh, cô ấy như quên mình đang là Vương phi. Muội nghĩ, cô ấy nhất định rất đau khổ.” Trước mắt Tô Khả Nhi xuất hiện hình ảnh của Tề Tú Viện với gương mặt không bình thường, cô đồng tình, cô thương hại, nếu cô mặc kệ cô ấy, thì bản thân mình quá ích kỷ, bất luận chuyện này xử lý thế nào, Tô Khả Nhi đều hy vọng nói cho Mạc Dạ Ly biết, nếu không, đến lúc đó ngay cả Mạc Dạ Ly cũng sẽ hối hận.

Sau khi nói xong, Tô Khả Nhi ngẩng lên nhìn Mạc Dạ Ly, thấy vẻ mặt anh trầm ngâm, trong mắt có sự đau khổ. Cô đau lòng ôm cánh tay của anh, tựa mặt vào bờ vai anh, nỏi khẽ: “Chúng ta cũng nhau nghĩ cách nhé.”

Mạc Dạ Ly cảm nhận được tình cảm của Tô Khả Nhi, mỉm cười nói: ‘Được, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

***

Tiêu Vương phủ, bởi vì nhiều chỗ bị cháy, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến mỹ quan. Tiêu vương phủ là phủ đệ Vương gia, cũng đại diện cho uy nghiêm của Vương gia, lúc này, quản gia đang chỉ đạo hạ nhân tu sửa lại, trong Tiêu vương phủ vô cùng bận rộn.

Lúc này, sau khi biết Tiêu Thương bị thương, trong triều nổi lên làn sóng oanh động, phải biết rằng, địa vị của Tiêu Thương trong triều rất cao, chuyện này quả thực quá chấn động làm người khác kinh hãi, chẳng những kinh động đến cả hoảng cung, mà còn truyền khắp đến cả các quan viên trong triều, cho tới dân chúng khắp nơi. Hiện giờ, Tiêu Vương phủ không những bận rộn tu sửa lầu các, còn phải đón tiếp các quan viên triều thần, trong khoảng thời gian ngắn trong tiêu vương phủ vô cùng náo nhiệt. Dưới hành lang các quan viên đi tới đi lui, mang theo bốn năm hạ nhân bưng những món quà tặng rất nặng tới thăm, bước sau tiếp bước trước, chỉ sợ mình đến muộn sẽ bị Tiêu Thương trách cứ.

Trong sương phòng Nam viện, trong phòng Tiêu Thương, đương kim hoàng đế cùng thái tử tới thăm, đồng thời, bên cạnh đó còn có vài quan viên triều thần. Tiêu Thương mặc áo choàng trắng, tóc được bới gọn sau đầu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng vẻ uy nghiêm vẫn không hề giảm, vết thương trên vai đã được không chế, lúc này, hắn vẫn đang trò chuyện vui vẻ với hoàng thượng và các quan viên, đối với chuyện ngày hôm qua chỉ nhắc lại qua loa, ngắn gọn. Nhìn sự giả dối của các quan viên, Tiêu Thương chỉ luôn hừ lạnh, không khó tưởng tượng, những người này tới tới với danh nghĩa đi thăm, thực chất là muốn xem thương thế của hắn thế nào, nếu hắn thực sự bị trọng thương không gượng dậy nổi, mới thực là mong muốn của những người này. Trong đây, không có ai là ngoài mục đích đó cả. Ở trường hợp này, ngôn ngữ nói chuyện với nhau cũng đồng nghĩa với âm mưu quyền thế, ngay cả sự quan tâm ân cần của hoàng thượng và thái tử, cũng bao hàm thâm ý.

Nhưng, trong khi mọi người nói chuyện, hắn nheo mắt lại nhìn thái độ bất kể người nào đi tới đi lui ở đây, trong lòng âm thầm tính toán.

Hàn huyên trong chốc lát, hoàng thượng cùng thái tử rời đi, một số quần thần cũng theo đó cáo từ, trong phòng Tiêu Thương cuối cùng dã yên ắng trở lại, dấu đi sự buồn ngủ, ánh mắt hắn sắc bén, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, vết thương trên vai nhâm nhẩm đau, hình ảnh tối hôm qua lại hiện lên trong đầu, tối qua lúc cứu Tô Khả Nhi, khóe mắt hắn phát hiện một hắc y nhân đứng trên mái hiên cách đó không xa, dưới ánh trăng làm mũi tên rõ ràng hơn, đúng thời điểm đó, tên đã phát ra nhanh như tia chớp, trong một khắc, ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn là bảo hộ nữ tử kia, cho nên, hắn ôm chặt lấy nàng, chỉ muốn nhận lấy sự nguy hiểm về mình, ngẫm lại thật buồn cười, hắn cũng không biết mình lại có thể làm như thế?

Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Thương hiện lên sự ảo não, mình ngốc nghếch không màng đến tính mạng của mình để đi bảo hộ nữ nhân kia, nhỡ mũi tên bắn không chệch, nhỡ bắn thẳng vào tim hắn, chẳng phải Tiêu Thương hắn đã bỏ mạng vì nàng rồi sao? Hừ, Hắn là ai chứ? Mạng của Tiêu Thương không dễ mất đi như vậy đâu.

Lại chớp mắt, trong đầu nhớ đến hình ảnh con thuyền chiến kia, hai bóng người ôm chặt lấy nhau trên thuyền, vết thương trên vai hắn lại bắt đầu đau, mang theo cả sự đau đớn ở trái tim, hắn bắt đầu không rõ là vết thương đau, hay là trái tim đau, chỉ biết là, trong một khắc, hắn đau đến mức toàn thân run rẩy.

Tiêu Vương phủ, một số quan viên cấp thấp căn bản không có cơ hội được gặp Tiêu Thương, chỉ đem quà đến rồi đi về. Chỉ e trong vài ngày Tiêu Vương phủ không được nhàn rỗi, ngoại trừ lễ tặng của các quan viên, những thủ phủ nổi danh trong kinh thành cũng tới tặng quà, hạ nhân trong tiêu phủ nhận quà đến phát mệt.

Lúc này, một người trẻ tuổi chạy vào, trong tay hắn không có lễ, nhưng trên khuôn mặt không che giấu được vẻ lo lắng, hắn chạy tới phía Nam viện, đi rất nhanh vào phòng Tiêu Thương, chỉ thấy hai thị vệ đang đứng canh bên ngoài cung kính: ‘Tứ hoàng tử.”

“Vương thúc ta có ở bên trong không” Tiêu Lạc Thần hỏi.

“Tiêu Vương gia đang ở bên trong, lúc này đang tịnh dưỡng.”

“Ta muốn gặp Vương gia.” Tiêu Lạc Thần có chút nóng vội đẩy cửa ra, thị vệ ngăn cũng không ngăn được, đành để mặc hắn.

Tiêu Lạc Thần đẩy cửa đi vào, thấy Tiêu Thương đang dựa người trên giường, không ngủ, thấy hắn đi vào, khẽ ngước mắt lên, trầm giọng hỏi: ‘Sao ngươi lại tới đây?”

“Vương thúc, thương thế của ngươi nghiêm trọng không?” Tiêu Lạc Thần quan tâm hỏi.

Tiêu Thương hừ một tiếng, nói: “Chỉ sợ ngươi đến không phải là vì quan tâm tới ta.”

Tiêu lạc Thần bị nhìn thấu tâm tư, mặt đỏ lên, dò hỏi: “Tô …Tô cô nương thế nào?”

“Cô ta không sao.” Tiêu Thương thản nhiên trả lời, hắn vẫn nhớ chuyện Tiêu Lạc Thần và Tô Khả Nhi, nên biểu hiện của hắn không hề nhiệt tình.

“Ta có thể gặp nàng được không” Tiêu Lạc Thần mong chờ hỏi, từ lần ở hội săn bắn, hắn bị cầm chừng tới bây giờ, làm hại hắn khi ra khỏi hoàng cung rất khó khăn. Lần này hắn nghe Tiêu vương phủ gặp chuyện không may, hoàng hậu mới cho hắn ra ngoài.

“Cô ta không ở trong vương phủ.” Tô Khả Nhi chau mày, ánh mắt ảm đạm.

“Hả? Vậy nàng ở đâu? Ta đi tìm nàng.” Tiêu Lạc Thần sốt ruột.

Tiêu Thương không phải là muốn làm vị hoàng tử này bị đả kích, nhưng, hắn biết Tô Khả Nhi và Tiêu Lạc Thần không có kết quả, nên chặt đứt ý niệm này trong đầu Tiêu Lạc Thần mới được. Nghĩ vậy, Tiêu Thương nói: ‘Hiện giờ cô ta đang ở cùng với người nàng thích, ngươi làm sao mà tìm cô ta được chứ?’

“Cái gì…cái gì?” Những lời này quả nhiên làm cho Tiêu Lạc Thần tái mét, hắn mở to mắt không dám tin.

“Cô ta không thích hợp với ngươi, ngươi sớm quên cô ta đi.” Tiêu Thương lấy giọng trưởng bối để nói, ánh mắt giống như nghiêm phụ.

“Tô Khả Nhi thích ai? Người nàng thích là ai?” Tiêu Lạc Thần quả thực không chịu nổi đả kích này, làm sao có thể? Tô Khả Nhi có người trong lòng sao? Không thể được. Trong lòng Tiêu Lạc Thần gàn bước nghĩ.

“Mạc Dạ Ly.’ Tiêu Thương phun ra cái tên.

Là hắn? Tiêu Lạc Thần lập tức nhớ hình ảnh tại trận săn bắn lần trước, Tô Khả Nhi ngồi trên lưng con ngựa điên, người xông lên cứu đầu tiên là Mạc Dạ Ly, còn lúc hắn đuổi tới nới, đã thấy hai người họ ái muội ôm nhau trên mặt đất, lúc ấy hắn căn bản không nghĩ nhiều, nhưng, giờ Tiêu Thương nói vậy như một gáo nước lạnh dội vào hắn, gương mặt trẻ tuổi hiện lên sự kinh ngạc, thất thần mờ mịt, mất nửa ngày, hắn mới hồi phục lại tinh thần, miệng thì thầm: ‘Làm sao có thể? Chuyện này là khi nào Nàng vì sao thích hắn?”

Tiêu Thương rất muốn cười, kèm theo ý nghĩ này là miếng hé ra, nhưng tiếp theo đó nụ cười này lại ngưng tụ thành sự chua xót, cứng ngắc, nói cho cùng, bản thân mình và đứa trẻ này thật đáng cười!

“Được rồi, ngươi về đi. Ta muốn nghỉ ngơi.” Tiêu Thương nhắm mắt lại, thản nhiên ra lệnh đuổi khách.

Tiêu Lạc Thần gật đầu đi ra, hắn vừa đi khỏi, thì Khóa Hàn đi vào, nói: “Đổi thuốc thôi.”

Tiêu Thương nhíu mày, cởi áo ra lộ ra bả vai bị thương, trên miệng vết thương và xung quanh đó vẫn có màu tím, có thể thấy được loại độc này không tầm thường, đó là loại độc trí mạng, cũng may Khóa Hàn tinh thông độc dược, lại kịp thúc bức độc tố ra, tìm được thuốc giải, nếu không, chỉ sợ Tiêu Thương cũng không thể thoải mái ứng phó với các quan viên ngày hôm nay.

Khóa Hàn nhìn miệng vết thương, trong ánh mắt đầy nhu hòa, sắc bén, nàng vĩnh viễn không quên hình ảnh hôm đí, càng không quên nữ nhân làm cho Tiêu Thương bị trọng thương. Nàng nhẹ nhàng thay thuốc cho Tiêu Thương, những ngón tay lạnh lẽo tỉ mỉ xoa thuốc lên làn da rắn chắc của hắn, lưu luyến. Khóa Hàn đứng sau lưng Tiêu Thương, trong mắt ánh lên sự khao khát đối với nam tử trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.