“Không được động vào tôi…” Tiếng kêu yếu ớt, cơ thể lại bị đè chặt xuống không thể phản kháng. Tô Khả Nhi vài lần định đẩy Tiêu Thương ra, lại càng chọc vào xúc cảm của hắn, hắn càng ép mạnh xuống làm Tô Khả Nhi thấy đau đớn.
Nụ hôn mạnh mẽ cường bạo như hồng thủy chụp lấy, đoạt lấy môi nàng, bao phủ lấy nàng, cướp đi hơi thở của nàng, ngay cả sợi tóc hắn cũng cắn vào, hai bàn tay vuốt ve tấm lưng trắng nõn của nàng đầy mạnh bạo không thương tiếc, đơn thuần là chỉ muốn thỏa mãn thú tính điên cuồng của mình.
Bị đối xử thô bạo như vậy, ngay cả một cô gái kiên cường cũng không thể ngăn cản nổi. Vì vậy, điều duy nhất Tô Khả Nhi có thể làm là khóc, đây là một sự yếu đuối, cũng là thể hiện sau đau đớn, những giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống làm ướt sợi tóc, thân hình cường kiện chợt cứng đờ, cảm nhận vị mặn của nước mắt, giống như một cây thiết liên, làm cho lý trí của người đàn ông kia đang trong lúc ngủ kéo trở về.
Thấy người dưới cơ thể mình nước mắt như mưa, mái tóc rối tung, dục vọng điên cuồng như thủy triều liền rút lui. Tiêu Thương chỉ cảm thấy trong người dâng lên một cảm giác tội ác, đột nhiên bừng tỉnh, phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ làm thương tổn nàng mới là điều mình muốn ư? Lại thấy ánh mắt muốn giết người của nàng, lại như đâm vào hắn đau đớn, rốt cuộc, làm thương tổn nàng, làm nàng thống hận không phải là điều hắn muốn.
Vào giờ khắc này, Tiêu Thương cảm thấy vô cùng lúng túng không thể nói thành lời, ánh mắt hắn thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt đầy oán hận kia của nàng. Hắn từ trên người nàng đứng lên, mắt chạm vào quần áo của nàng bị mình thô bạo xé nát, lại thấy nàng sợ hãi đến run rẩy toàn thân, bụng hắn như bị ai thúc một quyền đau đớn, hắn quay lưng về phía nàng, cởi áo bào của mình ném cho nàng, ra lệnh: ‘Mặc vào.”
Tô Khả Nhi ngồi dậy, sợ hãi lui vào trong góc, ánh mắt căm hận nhìn Tiêu Thương, đối với sự tốt bụng đột ngột của Tiêu Thương, càng làm cô thấy căm hận, chán ghét. Cô hét: “Đừng tỏ ra tốt bụng giả dối nữa, cút ngay.”
Tiêu Thương nhíu mày, khóe miệng run rẩy, tổn thương nàng, lại đi quan tâm nàng, quả thực không phải là tác phong của hắn, bị cự tuyệt cũng là đương nhiên, ở trước mặt nàng, hắn còn có thể là một Vương gia kiêu ngạo sao?
Thấy Tiêu Thương vẫn còn ở trong phòng, Tô khả Nhi cảm thấy nguy hiểm vẫn chưa đi, giống như anh ta có thể lại bức cô bất cứ lúc nào, vì thế, cô hét lên: “Cút ra ngoài cho tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương khó coi, hắn lúng túng đứng ở trước giường, đối mặt với sự sợ hãi của nàng, hắn muốn nói lời xin lỗi nhưng lại lúng búng nói không ra lời ba câu: ‘Ta xin lỗi..” Nói xong, hắn vội bước ra ngoài như đang lẩn tránh…
Tô Khả Nhi nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đọng nước mắt, tràn đầy hận ý. Nhưng khi nghe câu nói kia, cô thật sự ngạc nhiên không thể tin nổi, mình có nghe lầm không, anh ta vừa nói xin lỗi?
Vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cơ thể cô rét run, theo bản năng muốn tìm kiếm sự ấm áp, cô vươn tay chạm vào chiếc cẩm bào kia, cô chán chét chau mày lại, nhìn lại trên giường, ngoài chiếc áo này của Tiêu Thương thì không có gì cả, cô cắn môi, lấy chiếc áo bào đó choàng vào mình.
Gió lạnh trong hoa viên đập vào mặt, trong hành lang yên ắng, Tiêu Thương bước đi như chạy ở góc hành lang, khuôn mặt tuấn dật ủ dột, đầy phức tạp, bao cảm xúc hiện ra, mâu thuẫn, khó hiểu, giằng co, cười nhạo…đều nảy lên trong lòng, thật khó lý giải những điều xảy tối nay, nhưng, với câu nói xin lỗi càng làm hắn khó lý giải hơn, câu nói thật mới mẻ, là tiền lệ đầu tiên của Tiêu Thương hắn dành cho một nữ nhân.
Trong phòng mờ tối, vài tiếng khóc thút thít vang lên, Tô Khả nhi trốn trong phòng, lẳng lặng ngồi ở trên giướng, trên người khoác chiếc cẩm bào của Tiêu Thương, cô ghét đến mức muốn bỏ đi, nhưng lại sợ mình không có gì để che cơ thể, đành phải cố mà chịu đựng, đồng thời sự uất ức tràn ngập trong lòng, trong đầu cô vẫn còn lởn vởn ba tiếng: “Ta xin lỗi…” kia.
Tên đàn ông đó rốt cuộc muốn gì? Làm tổn thương mình rồi lại nói xin lỗi mình là xong sao? Không, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tiêu Thương, hôm nay bao những khuất nhục này cô sẽ ghi nhớ, nếu sau này có cơ hội, cô sẽ trả cho anh ta gấp bội.
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng của tiểu Hoàn: “Tô cô nương, ngươi có trong đó không?”
“Vào đi.” Tô Khả nhi lau gương mặt còn dính nước mắt, cố để cho giọng nói như bình thường.
Tiểu Hoàn đi vào, trong tay cầm vài y phục, có thể hiểu là do Tiêu Thương phân phó. Tiểu Hoàn đi vào phòng, thấy trong phòng mờ tối, Tô Khả Nhi thì cuộn tròn trên giường, trên người còn khoác chiếc bào của Vương gia, trong lòng tiểu Hoàn kinh ngạc, làm như cái gì cũng không thấy không hiểu, đặt y phục ở trên giường, nói: ‘Lúc nãy Vương gia phân phó tiểu Hoàn mang đến cho cô nương, có cần tiểu Hoàn giúp cô nương mặc vào không?”
“Không cần, cô ra ngoài trước đi.” Tô Khả Nhi từ chối, cô không muốn tiểu Hoàn nhìn thấy quần áo bị xé rách trên người mình, nếu không, cô ta nhất định sẽ hiểu lầm.
“Vâng.” Tiểu Hoàn đi ra ngoài, lúc đi ra còn không quên nói thêm một câu: “Tô cô nương, nếu có cần gì thì gọi tiểu Hoàn, tiểu Hoàn đứng ở bên ngoài.”
“Cám ơn.” Tô Khả Nhi nói, đợi tiểu Hoàn ra ngoài rồi, cô mới thay quần áo, sau đó, giận dữ ném chiếc áo kia xuống đất như muốn phát tiết, rồi dậm chân mấy cái, trong lòng mới dễ chịu một chút. Lúc này, cô chỉ muốn rời khỏi đây, rời khỏi tên ác ma này, nghĩ xong, cô đẩy cửa đi ra. Tiểu Hoàn đang đứng ngoài cửa thấy Tô Khả Nhi đi ra, liền quan tâm hỏi: ‘Tô cô nương, đã muộn rồi, ngươi muốn đi đâu?”
“Tôi phải đi khỏi đây.” Tô Khả Nhi trả lời, rồi xoay đi ra phía đại môn.
“Hả? Đã muộn thế này rồi, bên ngoài rất nguy hiểm.” Tiểu Hoàn ngạc nhiên.
“Không sao hết.” Tô Khả Nhi hiện tại không biết là bên ngoài nguy hiểm, hay là trong tiêu vương phủ còn nguy hiểm hơn. Cô nói xong, không để ý tiểu Hoàn đang mở to mắt, cô biến mất trong hoa viên.
Tiểu Hoàn thấy Tô Khả Nhi bỏ đi, chạy tới thư phong nam viện, nhìn thấy nam tử trong thư phòng, thở dốc kêu lên: ‘Vương gia, Tô cô nương lại bỏ đi.”
Đáp án này dường như nằm trong dự liệu của Tiêu Thương, hắn chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Ta biết rồi.” Nói xong, hắn đứng lên đi ra ngoài. Trong lòng hắn biết sau khi đối xử với nàng như thế, chắc chắn nàng sẽ không ở lại tiêu phủ, nay việc hắn chỉ có thể làm là đi theo sau bảo vệ nàng, ít nhất hắn muốn xác định là nàng an toàn.
Bởi vì không muốn kinh động đến Tô Khả Nhi, Tiêu Thương chỉ một mình ra phủ, ở trên đường tối tăm, bóng dáng Tô Khả Nhi đang chạy trên đường.
Chạy ra khỏi Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi chỉ nghĩ đi càng xa nơi đó càng tốt, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ quay lại đó. Vì để chống lại cái lạnh, cô chỉ có thể chạy về phía trước, gió lạnh táp vào mặt lạnh đến thấu xương, nhưng quyết tâm rời đi làm cô không chút lùi bước, cô càng chạy thật nhanh, mục đích tự nhiên chạy về hướng Mạc phủ.
Lúc này đêm đã rất khuya, tiêu vương phủ ở hướng đông, còn Mạc phủ ở hướng Bắc, giữa hai nơi đó là một ngã tư đường rất dài, để đi hết con đường này ít nhất phải mất gần một canh giờ, bầu trời thì tối đen không có ánh trắng, chỉ có vài ngôi sao tỏa ánh sáng ảm đạm mờ nhạt, còn ngã tư kia thì thật dài, thật tối làm người ta thấy sợ hãi, trên mái hiện trổ ra như bóng ma, giống như nhanh vuốt của quái vật đang ẩn núp, bất kể lúc nào cũng có thể xông ra.
Tô Khả Nhi nhìn cảnh tượng ttr]ơcs mắt, đầu hơi đau, tâm lý sợ hãi dâng lên, nói thật, cô không sợ hãi là giả, cô thật sự sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác. Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cô cũng sẽ không lùi bước. Cô chỉ đang tự động viên mình, kiên trì bước tiếp về phía trước. Bên tai vù vù gió lạnh, bốn phía là yên ắng đến đáng sợ, ngẫu nhiên có vài tiếng chó kêu, dù sao chó ở thời cổ đại cũng không giống chó cưng ở thời hiện đại, dễ nghe lời, mà là rất hung hãn như mãnh thú.
Trước mắt là một màu tối đen, Tô Khả Nhi dựa vào cảm giác mà bước từng bước trên đường, trong lòng thít chắt, chỉ sợ đột nhiên trong lúc này lại xuất hiện một con quái vật, sau nữa, cô lại oán hận tên đàn ông đã đẩy mình vào tình trạng này, thật là đáng giận. Tô Khả Nhi rủa thầm. Tiêu Thương vừa thận trọng đi về phía trước, thần kinh căng thẳng giống như thanh sắt, chỉ cần hắn hơi có hành động khác thường, nhất định làm nàng hoảng sợ.
Tiêu Thương đi theo cách đó không xa, nhìn nữ tử trước mặt, hắn rất muốn tiến đến giúp nàng, ít nhất làm bạn với nàng để nàng bớt sợ hãi, nhưng hắn biết, chỉ cần hắn xuất hiện, càng làm nàng hoảng sợ hơn, cho nên, hắn chỉ có thể duy trì một khoảng cách với nàng.
Đột nhiên, khi Tô Khả Nhi đang bước đến trước một khách điếm, cô cố gắng bước thật nhẹ nhưng vẫn làm cho hai con chó lớn bừng tỉnh, thấy bóng người thì sủa ầm lên, vọt tới chỗ Tô Khả Nhi. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, không hề biết là chó bị khóa, chỉ thấy nó nhằm về phía mình thì quá sợ mà bỏ chạy, không quản phía trước có gì, chạy một quãng đường, cô cảm giác chó không hề đuổi theo, quay lại nhìn, mới phát hiện chúng vẫn còn ở đó sủa. Cô mới nhận ra chúng đã bị xích lại, cô vỗ vỗ ngực, vừa rồi vì quá sợ mà tim đập rất nhanh.
Đúng lúc này, phía sau mang đến những giọng nói chứa hơi men làm cô sợ đến cứng người, cách cô mười thước là ba kẻ say xỉn đang tranh cãi gì đó đang đi về phía cô, lúc này cô lại đang đứng ở giữa đường, nên có thể dễ dàng nhìn thấy cô. Tô Khả Nhi thấy ba kẻ say rượu, ý nghĩ đầu tiên là phải trốn, nhưng không kịp rồi, ba tên đó chưa đến mức say bất tỉnh nhân sự, chúng vừa mới từ thanh lâu đi ra, trong đó có một ánh mắt sắc bén nhìn thấy sự tồn tại của Tô Khả Nhi, lập tức giống như phát hiện ra kho báu vội vui sướng kêu lên: “Đại ca, mau nhìn kìa, đằng kia có một cô nương.”
Tô Khả Nhi thấy mình bị phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn thầm kêu không ổn, liền quay người bỏ chạy, nào ngờ mấy tên đó đoán được ý định của cô, lập tức lao đến chặn lại, hai tên kia mặt cũng vui mừng như điên quây Tô Khả Nhi vào giữa, trêu ghẹo: ‘A, vị cô nương này thật xinh đẹp.”
Tô Khả Nhi gặp tình huống này thì quả tức giận muốn mắng chửi người, đồng thời trong lòng cũng sợ hãi, ba tên đàn ông này vừa nhìn là biết không phải người đứng đắn gì, trước mắt chỉ có thể tính từng bước.
“Cô nương, đã muộn như này rồi sao còn muốn đi đâu vậy? Có phải là không có nhà để về không? Có muốn đến nhà ca ca không? Ca ca sẽ đối xử với ngươi thật tốt.” Một tên nam tử cười dâm đãng động tay động chân với Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi vội tránh bàn tay bẩn thỉu của hắn, kêu lên: ‘Đừng động vào tôi.”
“A, con nhóc này được lắm. Ta thích loại nữ nhân có dã tính như ngươi, như vậy mới thú vị.” Tên nam tử cầm đầu cười hô hố, tay giữ chặt lấy bàn tay của Tô Khả nhi, vuốt ve: “A, tay cô nương này lạnh quá, để ta làm cho tay ngươi ấm áp.” Nói xong, cầm lấy tay Tô Khả Nhi đặt lên người.
Tô Khả Nhi ghê tởm muốn nôn mửa, cô hất tay hắn ra, kêu lên: “Con bà nó ngươi đi chết đi.” Nói xong cô đá vào hạ bộ hắn. Tên đó bởi vì say rượu nên không thể linh động tránh được, nên bị Tô Khả Nhi đá trúng, hắn đau đến xoay người kêu thảm thiết. Tô Khả Nhi nhân cơ hội này quay người bỏ chạy, tên nam nhân bị đá quát lên với hai tên còn lại: “Mau bắt nữ nhân chết tiệt kia về cho ta…Ôi…đau chết ta.”
Tiêu thương đứng cách đó không xa chứng kiến hết màn thú vị vừa rồi, nhìn thấy nữ nhân này làm chuyện tốt, hắn cảm thấy vô cùng thú vị, quả nhiên, nàng không giống những nữ tử yếu đuối vô năng, lại thấy nàng sắp bị hai tên kia đuổi kịp bắt lấy, hắn hừ lạnh phi thân tới.
Tô Khả Nhi đang mải chạy, vừa chạy vừa quay lại nhìn hai gã đang đuổi đến đằng sau ngày càng gần, trong lòng cô càng hoảng hốt. Nhưng, trong lúc đang chạy lại không phát hiện mình đang đụng trúng một bức tường, không, phải nói là một người, lồng ngực người đó cứng rắn như một bức tường làm Tô Khả Nhi đâm đầu vào đến choáng váng, sao lúc này lại còn bị tên khốn kiếp nào chặn đường vậy? Tô Khả Nhi giữ trán bị đau, ngẩng mặt lên, bắt gặp một đôi mắt thâm trầm kia làm cô cả kinh mở to mắt, theo bản năng đứng tránh Tiêu Thương ba bước, hét lên: ‘Tránh ra cho tôi.”
“HÌnh như là tự ngươi lao đến đụng trúng ta.” Tiêu Thương nói.
Đúng lúc này, hai tên phía sau cũng đã đến sát Tô khả Nhi, thấy một người uy nghiêm đứng chắn phía trước Tô Khả Nhi, bọn chúng chậm bước lại, trong thời gian ngắn không dám ra tay. Tô Khả Nhi thấy thế, mắt trừng trừng nhìn Tiêu Thương rồi vòng ra sau người hắn chạy tiếp.
Còn hai gã kia vốn tưởng mình đã đuổi kịp, nhưng thấy Tiêu Thương lại như pho tương thần chắn trước mặt, hai tên nhát gan run sợ trước ánh mắt của Tiêu Thương, quay đầu bỏ chạy.
Còn lúc này, cách đó không xa nghe tiếng Tô Khả Nhi hét lên chói tai: ‘A..”
Tiêu Thương giật mình quay đầu lại, thấy Tô Khả Nhi đang chạy về phía mình, còn sau nàng, có bốn năm hắc y nhân đang đuổi theo, tình huống này làm cho Tiêu Thương sầm xuống, lập tức hiểu ý đồ của đám hắc y nhân này.
Đêm này quả thực Tô Khả Nhi bị sợ hãi quá rồi, cô vừa mới chạy được một đoạn thấy cách đó không xa có năm hắc y nhân như ma quỷ từ trong bóng đêm xuất hiện, ánh mắt sắc bén, sát ý rõ ràng. Tô Khả Nhi hoảng sợ mà hét lên chói tai.
Tô Khả Nhi làm sao có thể chạy thoát được những tên hắc y nhân có võ nghệ này. Thấy đám hắc y nhân sắp bắt được nàng, cả người Tiêu Thương di chuyển lao đến chắn trước Tô Khả Nhi để bảo vệ nàng, đồng thời lên tiếng: “Lui đi.”
Tô Khả Nhi hơi ngạc nhiên, lập tức nghe lời Tiêu Thương lùi cách hắn mười thước, còn đám hắc y nhân thấy mục tiêu ngay trước mắt, không nói nhiều lời, tên cầm đầu chỉ quát lên một tiếng: “Giết.” Tiêu Thương lập tức bị bao vây, còn đám hắc y nhân vung kiếm chém về phía hắn…
Tô Khả Nhi đứng cách đó mười thước lúc này mới phát hiện đám hắc y nhân kia mục đích là nhằm vào Tiêu Thương, chẳng lẽ là đám người lần trước? Vì trời tối nên Tô Khả Nhi không nhìn rõ bóng người, chỉ nghe tiếng đao kiếm chạm nhau, hàn quang lóe lên, trong lòng Tô Khả nhi căng thẳng.
Hắc y nhân rõ ràng là thủ mệnh mà đến, sử dụng chiêu thức tàn ác, xuống tay không chút lưu tình, mỗi một chiêu thức đều là muốn lấy mạng Tiêu Thương. Tiêu Thương đương nhiên cũng không dám khinh thường, tuy rằng trong tay không có binh khí, nhưng nội lực mạnh mẽ phát chưởng ra, chỉ cần đánh trúng tên nào, tên đó lập tức trọng thương, cuộc chiến càng lúc càng ác liệt, sát khí mạnh mẽ như gió. Tô Khả Nhi ôm lấy cánh tay đứng bên ngoài nhìn trận tàn sát này, nhìn theo bóng dáng người kia, cô không hề phát hiện trong ánh mắt mình lại có tia lo lắng.
“Roạt…” một tiếng, một ánh kiếm sáng loáng chém vào cánh tay Tiêu Thương, nhưng, trong năm tên hắc y nhân giờ chỉ còn lại ba tên, mùi máu tanh hòa vào trong gió khiến người khác buồn nôn. Hắc y nhân càng chiến càng hăng, tựa như quyết tâm phải giết được Tiêu Thương, còn Tiêu Thương vốn vẫn bị thương trong người, bả vai trái bị thương trúng độc nên vận lực không đủ, nay lại có thêm vết thương mới, có thể thấy rất yếu thế, còn Tô Khả Nhi đứng một bên quan sát, đúng lúc này, một ánh kiếm lóe lên sau lưng Tiêu Thương, cô sợ mở to mắt, kêu lên: ‘Cẩn thận sau lưng…”
Tiêu Thương đang mệt mỏi nghe tiếng kêu đó, trong bóng tối, hắn mỉm cười nghiêng người tránh, phản kích lại cổ tay tên hắc y nhân, tên đó thét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, kiếm trong tay gã đã bị quay ngược đâm vào chính mình, mắt mở to thảng thốt như không thể tin.
Hai tên hắc y nhân khác thấy đồng bọn đều đã chết, cơ hồ như nổi điên đánh về phía Tiêu Thương, kiếm trong tay không chút lưu tình, chiêu nào cũng đoạt mạng. Nhưng, chỉ còn lại hai tên, Tiêu Thương ứng phó khá thoải mái, tuy nhiên vẫn không dám khinh thường, hắn có chút xuất thần, đặt cược cho sống hay chết.
Chiếc áo màn đêm đã được vén lên, ở phía chân trời lúc này xuất hiện vài tia mặt trời, thời gian đã tảng sáng, ngay khi ánh sáng vừa dâng lên, đập vào mắt Tô Khả nhi là quang cảnh đầy máu tanh, vô cùng ghê tởm. Còn cách đó không xa, là bóng dáng thấm đầy máu sau trận chiến đẫm máu. Cẩm phục của Tiêu Thương nhuộm đầy máu, mắt đỏ ngẩu, một cánh tay vẫn đang chảy mái, tóc hỗn loạn bay trong gió, áo báo phần phật. Cô bước đến bên Tiêu Thương, đứng trước mặt Tiêu Thương, nhìn miệng vết thương trên tay hắn, cô lấy chiếc khăn lụa trong người ra, khi Tiêu Thương còn đang kinh ngạc, cô cầm cánh tay hắn dùng chiếc khăn lụa kia buộc vào miệng vết thương nhỏ máu, buộc thật mạnh làm Tiêu Thương đau đến mức phải hừ một tiếng, nhìn động tác của Tô Khả nhi, đôi mắt đỏ ngầu dịu đi, khóe môi cong lên cười khẽ.
Tô Khả Nhi buộc vết thương xong, không thèm nhìn Tiêu Thương mà xoay người bỏ đi, người đằng sau hỏi: ‘Ngươi muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến huynh.” Tô Khả nhi trả lời.
“Ta cứu ngươi, ngươi lại không cảm ơn một câu.”
Tô Khả Nhi quay lại cười nhạt, trong lúc đó nắng sớm đã lên, tuy rằng quần áo đầu tóc Tiêu Thương nhìn rối loạn, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn tỏa sáng, khí độ thong dong, cô hừ một tiếng trào phúng nói: “Là huynh đã cứu tôi ư? Hay là huynh làm tôi lo lắng sợ hãi?”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Tiêu Thương kích động.
“Tự mình đa tình, ai lo lắng hả? Cho dù huynh có bị trọng thương, tôi cũng không lo lắng chút nào.” Tô Khả Nhi cứng cổ nói, tuy rằng tối qua vì anh ta mà lo lắng sợ hãi, nhưng cô không muốn thừa nhận.
Tiêu Thương cụp mắt, không nói gì, trong ánh mắt tràn đầy sự mệt mỏi, không nhìn ra ngoài sự thất vọng còn gì nữa…Tô Khả Nhi thấy Tiêu Thương không nói gì, cô tiếp tục xoay người đi về phía trước, trong lòng rủa thầm, anh ta chết cũng đáng, chết là tốt nhất. Nhưng, Tô Khả Nhi vừa rủa xong, đằng sau lưng nghe có tiếng người ngã, cô chấn kinh quay lại, thấy Tiêu Thương ngã nằm giữa đường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt….
Tô Khả Nhi mở to mắt, sững sờ, rồi sau đó vọt tới bên Tiêu Thương, sắc trời càng lúc càng sáng rõ, lúc này cô mới nhìn rõ vết thương trên cánh tay Tiêu Thương đã tím sậm vào, Tiêu Thương đã trúng độc. Tô Khả nhi nhìn sang mấy thanh kiếm kia, những vết máu trên lưỡi kiếm đều toàn màu xanh thẫm…Còn máu đang chảy trên người vài tên hắc y nhân toàn là màu đen, rõ ràng, tất cả những lưỡi kiếm này đều thoa loại độc cực mạnh, cô vội vàng lay Tiêu Thương: “Này, huynh hãy cố chống đỡ…”