Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 97: Chương 97




Trong quá trình đi tìm thuốc giải, bởi vì đoạn đường đi phải trèo đèo lội suối nên Mạc dạ Ly không cho Tô Khả Nhi đi theo, để nàng ở lại tiêu vương phủ. Khi biết mạc Dạ Ly đi tìm thuốc giả, toàn bộ người của vương phủ đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này, mọi người mới có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

Tô Khả Nhi ngồi trong đại sảnh uống trà, trong lòng đột nhiên có cảm giác có lỗi với Mạc dạ Ly, nhớ lại trước đây Tiêu Thương đối xử với mạc Dạ Ly như nào, lại còn cướp đi người yêu của Mạc Dạ Ly, còn thù hận Mạc Dạ Ly. Nhưng nghĩ lại, nếu Tiêu Thương không đoạt Tề Tú Viện, mình làm sao có thể được ở bên Mạc Dạ Ly chứ?

Cô thở dài, nhìn quản gia vẫn lo lắng đi đi lại lại, cô gọi: ‘Quản gia, ông cũng nghỉ ngơi chút đi. Nhìn ông chắc cũng mệt rồi.”

Quản gia thật sự mệt mỏi, chẳng những người mệt, tâm cũng mệt mỏi, ông đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mấy ngày này, Tề Tú Viện bị mất tích, Tiêu Thương thì hai lần bị thương, quả thực làm ông ta lo lắng già đi mười tuổi. Tiêu vương phủ chưa từng xảy ra những chuyện như này. Quản gia ngồi xuống, Tô Khả Nhi rót cho ông ta một chén trà.

Tô Khả Nhi tò mò hỏi: Quản gia, tôi có thể hỏi ông một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Quản gia uống một ngụm trà, nhìn Tô Khả Nhi.

“Tiêu vương phủ và Mạc phủ có thâm cừu đại hận gì? Vì sao Tiêu Thương lại căm hận Mạc phủ?” Tô Khả Nhi hỏi.

“Việc này phải bắt đầu từ thời Tiêu tiên vương và Mạc lão gia, thật ra Tiêu tiên vương không hề hận Mạc lão gia, chỉ là Vương gia tự oán hận thôi.” Quản gia thở dài nói.

“Hả? Vậy là chuyện gì?” Tô Khả Nhi bị quản gia nói vậy càng hiếu kỳ hơn.

“Mười lăm năm trước, là đại kiếp nạn ở biên quan, Tiêu tiên vương dẫn hai vạn binh quân kháng địch ở tiền tuyến, bị kẻ địch bao vây, lúc ấy hai vạn tinh binh đại chiến với năm mươi vạn tinh binh của kẻ địch, lúc ấy Mạc lão gia đang cùng mười vạn binh lực đang đóng quân ở phía sau, biết tin tức này, Mạc lão gia vì bảo toàn thực lực, muốn giảm bớt hy sinh liền lui quân, không tiếp tục tiến lên nữa, làm mọi người nghĩ rằng Tiêu tiên vương sẽ chết trận, nào ngờ Tiêu tiên vương lại trọng thương trở về, lúc ấy Vương gia chỉ mười tuổi nhìn thấy trên người tiên vương toàn máu, sợ quá khóc òa lên, cũng ngay lúc đó, tiểu vương gia liền bắt đầu hận Mạc lão gia, hắn luôn trách hận vì Mạc lão gia mà phụ thân bị như thế, Vương gia lúc đó tuổi còn nhỏ nên thật sự là cú sốc.”

“Cái gì? Chỉ có vậy thôi mà hận Mạc phủ?” Tô Khả Nhi kinh ngạc, xem ra, lòng dạ Tiêu Thương cũng quá hẹp hòi đi.

“Không sai.” Quản gia gật đầu.

“Lúc ấy, nếu Mạc tướng quân dẫn hơn mười vạn binh lực tiếp tục tiến lên, chỉ e một đi không trở về. Biết rõ là hy sinh vô ích, ông ta lui binh rất đúng.” Tô Khả Nhi nhíu mày nói, đạo lý dễ hiểu như vậy, vì sao Tiêu Thương lại không hiểu?

“Quả thực, Tiêu tiên vương chúng ta rất tán thành kế sách đó của Mạc lão gia, lúc Tiêu tiên vương được đưa về phủ, trên người có bốn năm mũi tên, tóc tai bù xù, cả người đầy máu, ai nhìn cũng rất thương tâm, lúc ấy tiểu vương gia quá nhỏ, khó trách hắn lại hận Mạc lão tướng quân như vậy…” Quản gia nói xong, giống như nhớ lại tình huống lúc đó, cảm giác như Vương gia còn chưa lớn, ông thấy mình như đang nằm mơ. Ông tạm ngừng chốc lát, rồi nói tiếp: “Haizz, Vương gia chúng ta rất kính yêu phụ thân hắn.”

Nghe đến đó, Tô Khả Nhi yên lặng không nói gì, tuy rằng nghe xong chuyện cũ, lại cảm thấy Tiêu Thương cố tình gây sự, nhưng, lúc mười tuổi Tiêu Thương chưa đủ năng lực nhận thức để hiểu vấn đề, không thể trách anh ta được, bất kể ai nhìn thấy cha mình bị như thế, cũng khó mà không sinh hận, huống chi lúc đó là Tiêu tiên vương là Vương gia, sinh tử của ông ta càng có đại giới.

Thấy Tô Khả Nhi yên lặng, quản gia cũng không nói nhiều, lại nhớ tới phụ thân của Tô Khả Nhi, ông thở dài nói: ‘Cả đời Tiêu tiên vương cũng xem như đáng giá, có bao nhiêu người nguyện hy sinh vì ông ta, bôn ba lao mệnh, giống như phụ thân ngươi, ông ta cũng là vì bảo vệ tính mạng của Tiêu tiên vương mà cam nguyện chắn mũi tên thay tiên vương. Haizz, nếu chúng ta kiên trì suy nghĩ như thế, vậy Tô cô nương hẳn rất hận Vương gia chúng ta!”

“”Tôi đương nhiên là hận hắn.” Tô Khả Nhi nghiến răng nói, cho dù nghe xong câu chuyện bi thương lúc xưa của Tiêu thương cũng không làm tiêu tan nỗi hận trong lòng cô.

Quản gia cười một chút, không nói gì, trong mắt ông có tia vui mừng. Tuy rằng ngoài miệng Tô Khả Nhi nói là hận Tiêu Thương, nhưng có thể nhìn ra, lần này Tiêu Thương bị thương, nàng cũng rất lo lắng cho hắn.

“Quản gia, ông cười cái gì?” Tô Khả Nhi khó hiểu hỏi.

“Không có gì, ngẫm lại hành vi của Vương gia chúng ta có đôi khi cũng thật quá mức, nhưng, hắn cũng có nỗi khổ.”

“Hắn có nỗi khổ? Hành hạ người khác là có nỗi khổ sao? Hắn căn bản không phải là người.” Tô khả Nhi tức giận mắng một câu.

“Vương gia chúng ta có đôi khi quá nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là không có tình cảm, Tô khả Nhi, lần này vì sao Vương gia bị thương nặng như thế, tin rằng ngươi là người hiểu rõ nguyên nhân nhất.” Ánh mắt quản gia nhìn cô thâm ý.

“Tôi…Tôi không biết.” Tô Khả Nhi cắn môi phủ nhận, cô muốn quên chuyện tối hôm đó.

Trong mắt quản gia, Tiêu Thương bị thương hoàn toàn là vì Tô Khả Nhi, ngẫm lại thì biết, đêm khuya Tô Khả Nhi ra khỏi phủ, mà Tiêu Thương lại đi theo sau bảo hộ, sau đó vì nàng bị thương, chuyện này vô cùng hợp lý, lại thấy Tô Khả Nhi lo lắng cho sự sống chết của Tiêu Thương, càng khẳng định chuyện này hơn.

“Quản gia, ông không cần đoán nữa, không phải như ông nghĩ thôi, những hắc y nhân này căn bản là hướng về hắn, không liên quan tới tôi.” Tô Khả Nhi phản bác lại, cô không muốn người khác nghĩ cô có quan hệ gì đó với Tiêu Thương.

Quản gia lại cười, vừa đúng lúc này, nghe bên ngoài có tiếng truyền báo, nói thái tử đến, quản gia lập tức đi nghênh đón. Tô Khả Nhi ngồi trong phòng khách không có việc gì liền đi về phía đông viện, trong đầu vẫn nghĩ đến câu chuyện mà quản gia kể, ngẫm lại, vẫn là cảm thấy Tiêu Thương quá nhỏ nhen, nếu nghĩ lại đại cục sẽ biết Mạc lão tướng quân không làm sai.

Tô Khả Nhi đang đi về phía hồ nước, vừa mới đến sau hòn sơn giả, đột nhiên nghe có tiếng nói: “Nhanh đi thông báo lão gia, Mạc Dạ Ly đã đi phía Bắc kinh thành để tìm thảo dược, hãy mau ngăn hắn ta lại, lần này phải để Tiêu Thương chết.”

Tô Khả Nhi khiếp sợ suýt chút nữa kêu lên, cô che miệng lại, theo bản năng giấu mình sau hòn giả sơn, nghe tiếng bước chân đi xa dần cô mới ló đầu ra nhìn lại, chỉ thấy hai người đàn ông trong trang phục gia đinh từ sau hòn giả sơn bên kia đi ra, một người đi khuất ở cửa sau, một người thì đi về hướng đại sảnh. Cô thấy người gia đinh kia đi về phía đại sảnh, trong lòng lạnh run, thì ra trong tiêu vương phủ có nội gian, lẽ nào lần trước đột nhiên xuất hiện hắc y nhân chính là do tên này mật báo? Bằng không đã muộn rồi mà Tiêu Thương ra phủ vẫn bị phát hiện? Nghĩ xong, một chuyện khác lại làm cô kinh hãi hơn, Mạc Dạ Ly, vừa rồi mấy tên kia nói gì? Đi ngăn cản Mạc dạ Ly? Nói như vậy, chẳng phải Mạc Dạ Ly sẽ gặp nguy hiểm sao? Trời ơi, Tô Khả Nhi cảm thấy đầu óc ầm ầm, sự việc càng lúc càng phức tạp, không được, không thể để bọn họ đi ngăn cản Mạc Dạ Ly.

Tô Khả Nhi nhẹ nhàng đi theo dõi tên gia đinh kia, cô đột nhiên cảm thấy trong Tiêu vương phủ thật đáng sợ, giờ đã là cuối mùa thu, thời tiết càng lúc càng lạnh, mà Tô Khả Nhi lại cảm thấy người nóng hừng hực, mồ hôi toát ra lạnh cả người, thấy gia đinh đó đi vào đại sảnh, cô cũng đi theo vào,tên gia đinh kia thấy Tô Khả Nhi đi vào liền tươi cười cung kính: “Tô cô nương…”

Tô Khả Nhi tuy rằng rất hồi hộp trong lòng, chạy vào, vẻ mặt giả bộ rất lo lắng, thở hổn hền nói với hắn: ‘Ngươi thấy quản gia đến chưa?”

“Quản gia? Quản gia hình như đi ra ngoài rồi. Tô cô nương, có chuyện gì sao?” Tên gia đinh hỏi.

Tô Khả Nhi nghe nói quản gia đã ra ngoài, lập tức dậm chân nói: “Chết rồi, không xong rồi, quản gia lại đi đâu chứ? Có chuyện gấp lắm.”

“Tô cô nương sao vậy? Có chuyện gì cứ nói cho nô tài, nô tài thay ngươi làm là được.” Gia đinh cười rạng rỡ nói.

“Là như này, tôi vừa mới nhận được tin của Mạc Dạ Ly nói rằng đến nơi của kỳ nhân kia nhưng không có loại thảo dược đó, dặn ta phân phó quản gia phái người vào trong cung lấy, vậy mà lại không thấy ông ta, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì? Mạc tướng quân không lấy được thảo dược?” Trong mắt gia đinh hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng, biểu hiện bên ngoài lại tỏ vẻ lo lắng.

“Đúng vậy! Trong cung lớn như vậy, nhất định sẽ có mấy loại thảo dược đó. Trời ơi, sao quản gia lại đi đâu vào lúc này.” Tô Khả Nhi nói xong, chợt thấy một nha hoàn đi qua, cô vội giữ lại hỏi: ‘Có thấy quản gia đâu không?”

“Quản gia không phải ở trong phòng Vương gia sao?” Nha hoàn hoảng sợ.

Tô Khả Nhi buông nha hoàn ra, xoay người chạy đi. Ngay lúc Tô Khả Nhi chạy đi, nét mặt tên gia đinh kia lập tức tỏ ra lo lắng, hắn ta cũng đi khỏi đại sảnh đi về phướng nhà bếp, hắn ta đúng là nội gián, nghe được gì sẽ nhắn lại đó. Thái độ vừa rồi của Tô Khả Nhi không phải là giả bộ, hắn ta phải mau mau đi thông báo việc này ra ngoài.

Ngay cách sau tên gia đinh không xa, Tô Khả Nhi nhìn theo gia đinh đi vội vàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, không biết như vậy có hữu hiệu không, nhưng thoạt nhìn dường như rất có hiệu quả.

Nhưng, nếu thảo dược ở trong hoàng cung, đương nhiên sẽ có người đi lấy, nếu không có người đi lấy, kế hoạch này sẽ có sơ hở, mà lúc Mạc Dạ Ly đi lại không nói tên thảo dược ra,cho nên, những tên kia không thể đi trước một bước vào hoàng cung để hủy thuốc đi được, chỉ có thể nửa đường chặn lại. Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Khả Nhi chợt lóe sáng, chỉ cần phái hai người đi vào hoàng cung một ngày, như vậy ít nhất có thể kéo dài thời gian cho Mạc Dạ Ly, mà Mạc dạ Ly cũng từng nói, muộn nhất thì sáng mai sẽ về.

Tô Khả Nhi lập tức đi tìm quản gia, việc này phải vào trong mật thất, mà trong Tiêu vương phủ không có ai có thể tín nhiệm ngoài quản gia. Lúc Tô Khả Nhi kể lại chuyện mình nghe lén được, quản gia sợ đến ngây người, ông không ngờ trong Tiêu vương phủ lại có nội gian, tuy ông tự trách mình sơ sẩy hại Vương gia, nhưng lúc này vẫn theo kế hoạch để làm, tạm thời không đi lật tẩy bộ mặt thật của tên gia đinh kia.

Quản gia chọn hai thị vệ võ nghệ cao cường vào cung, thông báo năm loại thảo dược, hơn nữa, còn dặn dò họ nhất định phải ở trong cung đợi đến sáng hôm sau mới quay về phủ, hai thị về này đi luôn.

Sau khi mọi việc được sắp xếp thỏa đáng, Tô Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng căn dặn quản gia cần phải kiểm tra cẩn thận các loại thuốc được mang Tiêu Thương uống, chỉ sợ những tên đó lợi dụng để hại Tiêu Thương.

Một ngay dần trôi qua, bởi vì thái tử ở trong Vương phủ nên cũng không xảy ra chuyện gì, buổi tối, quản gia tăng thêm binh lực canh giữ trước phòng Tiêu Thương, một đêm an bình trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi thức dậy rất sớm, ngồi ở trong phòng, gió lạnh thổi vào, cô nằm trong chăn đợi trời sáng hẳn, đồng thời rất lo lắng cho sự an nguy của Mạc Dạ Ly, tuy rằng tối hôm qua đã sắp xếp như vậy nhưng cô vẫn lo lắng. Trời sáng hẳn, trong Tiêu phủ lại ồn ào, cô ăn xong điểm tâm thì đi thăm Tiêu Thương, Tiêu thương vẫn đang hôn mê bất tỉnh như hôm qua, bởi vì buổi sáng hạ nhân chưa vào, trong phòng chỉ có một mình cô đứng trước giường Tiêu Thương. Tiêu Thương nằm trên giường, ngay cả một chút sức lực công kích cũng không có, anh ta từng lãnh khốc vô tình như thế, thì ra vẫn là một người bình thường, vẫn có lúc yếu ớt.

Bất chợt cô nghe bên ngoài có tiếng bước chân, cô quay đầu lại, thấy Mạc Dạ Ly mệt mỏi đứng sau lưng, cô vui mừng cười tươi như hoa vội bước nhanh tới, nôn nóng cầm lấy tay Mạc Dạ Ly kích động nói: “Huynh đã trở về rồi, trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có.” Mạc dạ Ly cười, thấy được sự quan tâm của Tô Khả Nhi, hắn rất vui. Lúc trở về nghe nói Tô Khả Nhi đang ở trong phòng Tiêu Thương, trong nháy mắt hắn thấy lòng mất mát, giờ thấy biểu hiện của nàng, hắn vô cùng vui sướng, tâm tư của nàng hắn thật không thể đoán được.

Đối với mỗi người mà nói, khi hai người yêu nhau, thì cũng sẽ vì mỗi ánh mắt, mỗi hành động của đối phương mà biến đổi, Mạc Dạ Ly cũng vậy, cho nên bắt đầu này sinh chút nghi ngờ với tình cảm của Tô Khả Nhi, tuy rằng hắn yêu nàng chưa bao giờ thay đổi.

Nhớ lại chuyện hôm qua, Tô Khả Nhi đột nhiên rất muốn ôm lấy Mạc dạ Ly, nghĩ đến là làm luôn, ngay lúc Mạc Dạ Ly còn đang ngẩn ra, cô đã ôm lấy anh, áp mắt vào ngực anh, thì thầm nói: ‘Làm muội sợ muốn chết.’

“Không sao mà.” Mạc Dạ Ly vỗ vỗ vào vai Tô Khả Nhi, trấn an nói.

“Vâng.” Tô khả Nhi buông Mạc dạ Ly ra, hỏi: “Thảo dược đâu?’

“Đã cho người đi chế rồi.” Mạc Dạ Ly nói khẽ.

“A, giao cho ai?” Tô khả Nhi kinh ngạc hỏi, bởi vì cô lo lắng Mạc Dạ Ly sẽ giao lầm cho tên nội gian, nhiều người trong tiêu vương phủ không thể tin được.

“Giao cho quản gia rồi.” Mạc Dạ Ly ảm đạm, trong lòng hắn, cái ôm này của nàng chính là biểu hiện sự quá lo lắng cho Tiêu Thương, cho nên, lòng có không vui nên không hiểu ý của Tô Khả Nhi.

“À.” Tô Khả Nhi yên tâm cười, thấy tóc Mạc dạ Ly bị gió thổi khẽ rối, cô vươn tay vuốt ra sau, hỏi: “Có mệt không?”

Sự dịu dàng này của Tô Khả Nhi làm sao Mạc dạ Ly có thể mệt được chứ, hắn cầm lấy tay nàng, cầm rất chặt, lắc đầu: ‘Ta không mệt.”

Tô Khả Nhi mím môi cười, nhớ ra gì đó, nói: “Theo muội vào phòng, muội có chuyện muốn nói với huynh.”

Tô Khả Nhi đi vào phòng đóng cửa lại, xác định không có ai mới kể lại chuyện hôm qua, Mạc Dạ Ly vừa nheo mắt lại vừa suy nghĩ, dường như càng thêm xác định chuyện này.

Quản gia tự mình mang thuốc đến cho Tiêu Thương, ông còn tự mình thử thuốc trước khiến cho Tô Khả Nhi vô cùng cảm động, đợi quản gia cho Tiêu Thương uống thuốc xong, Mạc Dạ Ly bảo mọi người ra ngoài, hắn vận công bức độc cho Tiêu Thương, chỉ để quản gia ở lại trong phòng, còn Tô Khả Nhi và mọi người đứng ở bên ngoài cửa chờ. Chỉ là, hạ nhân ở Tiêu vương phủ khó có thể tin được, Mạc Dạ Ly luôn chán ghét Tiêu Thương, thế nhưng lúc này lại ra tay cứu Tiêu Thương.

Thời gian từng giây trôi qua, mọi người đều lo lắng chờ đợi. Tận đến một canh giờ sau, cửa phòng được mở ra, sắc mặt quản gia vui mừng đi ra, nói: “Vương gia đã tỉnh.”

Tô Khả Nhi cười tươi đi theo quản gia vào phòng, vừa đúng lúc thấy Mạc Dạ Ly đi ra, trên trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vì vận công và đỏ bừng, cô bước đến nâng ống tay áo dịu dàng lau mồ hôi cho Mạc Dạ Ly, còn ngay sau lưng Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương vừa mới tỉnh lại, người dựa vào thành giường, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn hình ảnh đó, trong ngực nhói đau.

Lau mồ hôi cho Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi mới nhớ đến việc Tiêu Thương đã tỉnh lại, liền bước qua xem, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia, cô khẽ run rẩy, một cảm rác bối rối khó hiểu, cô hướng về Mạc dạ Ly nói: ‘Chúng ta ra ngoài đi.”

“Mạc tướng quân, lần này ngươi có công cứu Vương gia, hãy ở lại ăn bữa cơm, hãy để Tiêu vương phủ tỏ lòng biết ơn.” Quản gia giữ lại.

“Không cần, Mạc phủ còn có chuyện cần xử lý.” Mạc dạ Ly lạnh nhạt cười, sau đó không nhìn Tiêu Thương mà cầm tay Tô Khả nhi đi ra ngoài. Tô Khả Nhi bị Mạc dạ Ly cầm tay, trong lúc đi ra, cô bất chợt quay lại nhìn Tiêu Thương, môi mấp máy như muốn nói hãy nghỉ ngơi đi.

Quản gia đưa thẳng mạc Dạ Ly và Tô Khả Nhi ra đến cửa mới quay trở lại, ngồi trong xe ngựa, Tô Khả Nhi mệt mỏi dựa vào lòng Mạc dạ Ly để nghỉ ngơi, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện.

“Không biết Tề tỷ tỷ giờ ở đâu nữa?” Nửa ngủ nửa tỉnh, Tô Khả Nhi lo lắng nói.

Mạc Dạ Ly thở dài, trong lòng khó nén sự lo lắng, hắn lo lắng không phải vì sự an nguy của Tề Tú Viện, bởi vì Tề Tú Viện đã tìm thấy rồi, chỉ là không dám đối mặt mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.